Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 18: Chương 18




Cháo bắp có hơi vàng vàng, lại vô cùng sền sệt, thê tử của chủ quán còn cố ý cho nàng một ít dưa muối cũng bưng lên.

Vệ Lễ một mình cô đơn nằm trên giường sưởi, không ai tiến vào thăm hắn.

Mà bên ngoài lại đứt quãng truyền đến từng trận hoan thanh tiếu ngữ, trong lòng hắn tức giận tột đỉnh, hận không thể lao xuống giết chết hết tất cả bọn họ.

Cười cái gì mà cười? Có cái gì đáng mà cười? Câm miệng hết đi!

Hắn không phải đã hạ lệnh, trong cảnh nội Bình Châu không cho phép nghe thấy hoan thanh tiếu ngữ sao? Mấy tên này xem mệnh lệnh của hắn như cái gì?

Nhưng hắn hiện tại không thể động đậy được chút nào, chỉ có thể giương mắt âm trầm nhìn chằm chằm mặt tường, hận không thể chọc nó lủng ra một lỗ. Chỉ nghĩ chờ hắn trở về rồi, liền lộn trở lại giết chết hết những người này.

Triệu Hi Hằng trước khi tiến vào, đặt cháo và chén dưa muối nhỏ xuống trên mặt đất, xoa xoa mặt, cố gắng làm tắt đi thần thái sáng láng muốn toả sáng trên khuôn mặt nhỏ của mình.

Nàng ở trạm dịch này thật sự là có chút vui sướng.

Chủ yếu là do Vệ Lễ thành thành thật thật nằm trên giường, không ai quản nàng, bà chủ của trạm dịch lại nấu cho nàng ăn rất nhiều món, nàng không cao hứng mới là lạ.

Nhưng trạm dịch chung quy cũng không phải nơi có thể ở lâu dài, nàng sớm muộn gì cũng phải cùng Vệ Lễ về Bất Hàm thành, hắn mới là áo cơm cha mẹ tương lai, Triệu Hi Hằng có thể nhìn thấy ăn uống đãi ngộ mấy năm tới đều nắm giữ ở trong tay người ta, người ta bây giờ trọng thương nằm trên giường, nàng cao hứng phấn chấn thế này thì thật sự không thích hợp lắm.

Nàng tận lực kéo khóe miệng hạ xuống, lại xoa xoa đôi mắt.

Phó tướng tiễn y sư đi, đang cầm theo bao lớn bao nhỏ thuốc đi ngang qua, chuẩn bị đến phòng bếp sắc thuốc cho Vệ Lễ, bị Triệu Hi Hằng giơ tay một cái bắt được.

“Ngươi liếc mắt nhìn ta một cái xem.” Triệu Hi Hằng nói với hắn.

Phó tướng ngừng một chút nhảy ra sau hai bước, mặt cũng đỏ, “Làm, làm gì?”

Tuy rằng, tuy rằng công chúa rất xinh đẹp, nhưng mà khi công chúa đối mặt với hắn và khi đối mặt với chủ công hắn, đều là hai mặt khác nhau. Loại cô nương xinh đẹp này, hắn thật sự là hầu hạ không nổi, nương hắn nói dễ giảm thọ lắm.

Triệu Hi Hằng chau mày, kỳ quái vì sao hắn lại bỏ chạy, vì thế kéo người trở về, “Ngươi nhìn xem ta như vậy đi vào, chủ công ngươi có thể sinh khí hay không.”

Nàng nói xong bỗng nhiên che miệng, phát hiện càng vào sâu trong Bình Châu, vô luận là phó tướng hay là bá tánh trên đường đi gặp được, cái khẩu âm địa phương độc đáo của Bình Châu liền càng thêm nùng liệt, thậm chí ẩn ẩn sắp làm nàng cũng vô ý thức nói theo.

“Không biết.” Phó tướng thập phần thành thật lắc đầu, “Cảm xúc của chủ công nhà ta thay đổi nhanh, thuộc hạ đã đi theo chủ công nhiều năm, vẫn sờ không rõ tâm tư của chủ công, khuyên công chúa đừng nghĩ đến chuyện suy đoán chủ công.”

Triệu Hi Hằng cong môi lên cười giả.

Bệnh tâm thần thì nói bệnh tâm thần, còn phải cố gắng điểm tô cho đẹp một chút, nói cảm xúc thay đổi nhanh, không hổ là người bên cạnh Vệ Lễ nha, cũng sẽ thiếp vàng lên trên mặt hắn.

Nàng bưng cháo đặt trên mặt đất lên một lần nữa, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.

Dù sao Vệ Lễ hiện tại không xuống được giường, cho dù có phát cơn thần kinh, cũng không thể làm gì nàng. Nhân cơ hội này, nàng nhìn xem có thể nói chuyện đàng hoàng với hắn được hay không.

Thương thế của Vệ Lễ một khi dưỡng xong liền phải khởi hành, nói vậy lúc đó không đến một ngày là có thể về tới Bất Hàm thành rồi.

Bất Hàm thành không giống như trong phủ quận thủ phủ, chỗ đó tất cả đều là người của hắn, nhìn hắn mặt hành sự. Nếu hắn chướng mắt với mình, thuộc hạ hắn thế nào cũng học theo, thêm tay ném đá lên đầu nàng. Loại sự tình này, nàng ở trong cung thấy rất nhiều rồi, nhưng thực bất hạnh, nàng vẫn luôn là cái đứa bị người ném đá kia, trước nay chưa từng có cơ hội ném đá lên đầu người khác.

“Chủ công.” Triệu Hi Hằng lặng lẽ gọi hắn một tiếng, “Ăn cơm đi, cơm nước xong rồi uống thuốc.”

Vệ Lễ vẫn nằm thẳng tắp như vậy, Triệu Hi Hằng cho rằng hắn lại ngủ, thò lại gần liếc hắn một cái, phát hiện hắn đang mở trừng trừng hai mắt âm trầm nhìn mặt tường.

Triệu Hi Hằng:???

Đại khái là nàng đứng bên cạnh cũng khá lâu rồi, nên Vệ Lễ rốt cuộc cũng bố thí nàng một ánh mắt, Triệu Hi Hằng có thể cảm giác được, ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, nàng không thể nói rõ, nhưng lại biết nó không hữu hảo một chút nào.

Nàng sờ sờ mặt mình, hồi tưởng mấy ngày nay cũng không có đắc tội hắn.

Vệ Lễ vẫn không nói lời nào, Triệu Hi Hằng xoay người định đi, “Nếu hiện tại chủ công không muốn ăn uống, ta đợi chút lại đến.”

Tâm tình hắn rõ ràng không tốt, nàng lại không phải đồ ngốc mà đâm đầu vào.

“Trở lại.”

Chân nàng mới nâng lên, Vệ Lễ liền lười nhác mở miệng.

Đại khái là do nằm ở trên giường hồi lâu chưa được uống nước, giọng hắn càng khàn hơn so với dĩ vãng, Triệu Hi Hằng chỉ cảm thấy tim phổi đều bị nhéo một chút, tứ chi cũng tê rần.

Triệu Hi Hằng lon ton chạy trở lại, một lần nữa điều chỉnh xong biểu tình, hoa lê đái vũ mà thút tha thút thít, nức nở, “Chủ công người tỉnh lại thật nhanh, ngày hôm qua chảy nhiều máu như vậy, ta thấy đều cực kỳ sợ hãi, còn may không có việc gì.”

Vệ Lễ nhìn đôi môi đang lải nhải kia của nàng, còn có bộ dáng ôn nhu hiền thục kia, trước sau vẫn không thể liên hệ được với tiểu nữ hài cầm roi ngựa nâng cằm hắn ở cảnh trong mơ.

Mẹ nó, sao hắn lại nhớ tới nữa rồi!

Quan tâm nàng giống hay không giống làm gì, dù sao đều là cùng một người thôi.

Triệu Hi Hằng, đúng là người hắn ghét nhất trong cuộc đời, không gì sánh nổi. Vệ Lễ vịn tay Triệu Hi Hằng ngồi dậy, Triệu Hi Hằng cầm chén đưa cho hắn, hắn không nhận, chỉ là híp mắt kêu nàng, “Triệu Hi Hằng, ngươi đút ta.”

Nàng nhìn cánh tay Vệ Lễ vịn trên tay mình, lại ngẫm lại cuộc sống tương lai, chung quy vẫn nhẫn nại bưng chén cháo lên tới.

Cháo bắp nấu vừa đặc lại vừa nhuyễn, mang theo mùi bắp thơm ngọt.

Nàng múc ra nửa muỗng, nhẹ nhàng quẹt quẹt vào miệng chén một chút, sau đó đưa tới bên miệng Vệ Lễ, “Há mồm, a.”

Giống như đối xử với tiểu bằng hữu vậy.

“Nóng.” Hắn không ăn, chỉ liếc Triệu Hi Hằng một cái.

“Nóng sao?” Triệu Hi Hằng nghi hoặc, ngón tay dán trên chén, hình như có hơi hơi nóng.

Nàng rũ mắt, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó lại đút qua, “Ngươi thử lại.”

“Lạnh.” Vệ Lễ dựa vào trên gối, không mặn không nhạt nói.

Triệu Hi Hằng siết chặt cái muỗng trong tay, hận không thể đổ nguyên chén cháo lên đỉnh đầu hắn.

Đi mẹ ngươi đi, lão cẩu này chính là muốn lăn lộn người, một chút thì lạnh, một chút thì nóng, ỏng eo như vậy? Lưỡi ngươi là lưỡi mèo à?

Triệu Hi Hằng ở trong lòng nhảy ra đầy câu thô tục, sau đó dùng nụ cười điềm mỹ nhìn về phía hắn, “Đã biết.”

Vệ Lễ ăn hai muỗng cháo từ tay nàng, dạ dày đều ấm áp. Hắn thấy Triệu Hi Hằng hơi hơi rũ đầu, tự mình thổi nguội cháo cho hắn, lông mi thật dài, thật dày như là cây quạt nhỏ, quét trước mắt hắn như ra một bóng ma.

Làn da nàng thật trắng, mặt chỉ lớn bằng bàn tay, môi thật căng mọng, từ góc độ Vệ Lễ mà xem, thực ôn nhu nhã nhặn lịch sự.

Ánh mắt Vệ Lễ dừng lại ở môi nàng một lát, bỗng nhiên muốn bóp chết nàng cho xong.

Hắn chỉ cần vừa thấy Triệu Hi Hằng, liền sẽ dâng lên một loại cảm giác kỳ dị. Loại cảm giác này làm hắn thực không thoải mái.

Phương pháp tốt nhất để giải quyết không thoải mái, chính là giải quyết gọn người làm hắn không thoải mái.

“Triệu Hi Hằng.” Hắn lại gọi tên nàng một lần nữa.

“Hử?” Triệu Hi Hằng nghiêm túc thổi cháo cho hắn, đầu cũng không nâng lên.

“Có người sinh ra đã nằm trong bãi nước bùn, thậm chí cho rằng mọi người đều sống cuộc sống bẩn thỉu giống như hắn vậy. Nếu ngươi là hắn, mà đột nhiên có một ngày ngươi bỗng nhiên gặp được một người hoàn toàn tương phản với chính mình, ngăn nắp lượng lệ, ngươi có thể muốn giết chết người kia hay không?”

Thình lình nghe Vệ Lễ âm trầm trầm đặt câu hỏi như vậy, tay Triệu Hi Hằng run lên, cái muỗng liền rớt về trong chén, trong mắt nàng đầy kinh ngạc chưa kịp thu hồi, hiển nhiên không hiểu hắn vì sao lại nghĩ như vậy.

Vệ Lễ bị kinh ngạc lộ liễu trong mắt nàng kích thích làm to tức giận, hắn kiềm lấy cằm Triệu Hi Hằng, “Hỏi ngươi đó, trả lời.”

Phản ứng đầu tiên của Triệu Hi Hằng, tay lão súc sinh này không phải bị gãy rồi sao?

Phản ứng thứ hai là vội vàng trả lời, “Hẳn là không thể nào, hắn sống tốt thì có quan hệ gì đến ta chứ? Tương lai có lẽ sẽ nhìn thấy người còn sống tốt hơn gấp trăm, gấp vạn lần so với hắn, chẳng lẽ ta đều muốn giết chết hết sao?”

Hắn còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng cằm nàng ra, sau đó đưa tay về dưới gối.

“Kỳ thật, ta cảm thấy người kia cũng thật đáng thương. Nếu như ta từ nhỏ phải sống cuộc sống giống như hắn, nói không chừng ngay cả dũng khí sống sót cũng không có.” Nàng lắc đầu, “Không đúng, nếu từ khi sinh ra hắn đã phải sống trong cái loại hoàn cảnh như vậy, cái gì cũng không biết, hắn khẳng định sẽ tiếp tục sống sót, bởi vì mọi người đều giống nhau mà. Nhưng bỗng nhiên xuất hiện một người sống thật quá tốt, hắn nhất định sẽ rất khiếp sợ, rất tuyệt vọng đi. Hắn muốn giết cái người đột nhiên xuất hiện kia, chỉ là vì hắn quá bi ai, quá đáng thương, hắn có ghen ghét và cảm giác tự ti, cho nên mới nghĩ như vậy.”

Triệu Hi Hằng cảm thấy, nguyên nhân chính là vì khi nàng còn nhỏ đã được sống rất hạnh phúc, cho nên mặc dù sau này gặp phải nhiều chuyện không dễ dàng như vậy, cũng chưa từng có loại ý tưởng cực đoan đó, tình yêu của a gia và cho nàng vẫn luôn nâng đỡ nàng.

Hô hấp Vệ Lễ bỗng nhiên dồn dập lên, bảo nàng cút đi.

Triệu Hi Hằng cảm thấy hắn mỗi ngày phải phát bệnh tâm thần ít nhất một lần, vì thế dọn dẹp một chút đồ vật liền đi ra ngoài.

Hôm nay lại là một ngày không thu hoạch được gì.

Nàng vốn đang muốn dò hỏi Vệ Lễ xem tình huống trong phủ hắn rốt cuộc như thế nào. Khi ở trong phủ quận thủ, cũng không ai dám nói với nàng một câu. Nếu như nàng đi hỏi phó tướng, phỏng chừng phó tướng quay đầu liền bẩm lại từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho Vệ Lễ: Cái công chúa mỗi ngày rớt nước mắt kia tìm ta hỏi thăm tình huống của ngài.

Không bằng Triệu Hi Hằng đi hỏi thẳng Vệ Lễ, nhưng không đợi nàng hỏi, liền lại bị đuổi ra ngoài.

Nàng ôm chén đi về hướng phòng bếp đi, trong óc ở tự hỏi, Vệ Lễ năm nay bao lớn nhỉ?

Mười tám? Mười chín? Hẳn sẽ không vượt quá 25 đâu.

Tuổi này, vừa lúc là tuổi thành hôn sinh con, khi a gia hai mươi tuổi, nàng đã sinh ra rồi.

Vệ Lễ cưới vợ rồi sao? Hẳn là cưới rồi đi, rốt cuộc già đầu như vậy mà.

Nếu cưới vợ, có lẽ cũng có một phòng ở cơ thiếp, rốt cuộc thì nam nhân giống như a gia nàng thật sự quá hiếm, mặc dù thúc phụ nàng thân thể không được tốt, ngự thê ở hậu cung cũng có mấy chục người đấy thôi.

Nếu một đám nữ nhân chỉ quay chung quanh một nam nhân, đó là nhiều quá hoá loạn, cũng dễ dàng sinh ghen ghét.

Vệ Lễ thoạt nhìn không giống như người có thể đối tốt với nữ hài tử, hẳn là các thê tử của hắn cũng không hẳn là thích hắn bao nhiêu đâu nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.