Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 21: Chương 21




Mây đen che trăng, Triệu Hi Hằng thậm chí không thấy rõ mặt Vệ Lễ, thêm hắn lại mặc một thân hắc y, không khí cả người trầm thấp làm trong lòng nàng phát run.

Lâu như vậy, trong phủ vẫn không một bóng người, tuyết đọng thật dày chôn cẳng chân nàng xuống một chỗ, bốn phía đều đen như mực, một chiếc đèn cũng không có, căn bản không giống như nơi mà con người có thể ở lại.

Nàng cảm giác cũng không giống như cùng Vệ Lễ trở về nhà, mà là giống như Ninh Thải Thần vào chùa Lan Nhược.

Nàng nuốt nuốt nước miếng, thong thả dịch chuyển tới phương hướng cửa lớn.

Triệu Hi Hằng thật sự có chút sợ hãi, khi còn nhỏ a gia kể cho nàng giảng không ít chuyện xưa về ma quỷ, nàng thật sự không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ chết với sợ quỷ thôi.

Hiện tại trong cái đầu dưa của Triệu Hi Hằng toát ra một đống ý tưởng kỳ quái, tỷ như Vệ Lễ thật ra đã sớm đã chết, hiện tại người đứng trước mặt nàng chính là một quỷ hồn đoạt xá, quỷ hồn muốn hút tinh phách của thiếu nữ để duy trì tu vi.

Lại tỷ như, phó tướng vốn dĩ chính là cùng một bọn với quỷ hồn này, cho nên hắn mới không để ý Vệ Lễ chết hay sống.

Cứ tưởng tượng như vậy, hình như hết thảy đều giải thích được rồi. Chẳng trách thương thế trên người Vệ Lễ lại tốt nhanh như vậy, không đến hai ngày là có thể tung tăng nhảy nhót, gia súc cũng không có năng lực hồi phục mạnh mẽ như vậy đi.

Tay Vệ Lễ lập tức bóp lấy gáy nàng, “Ngươi muốn đi về nơi nào?”

Ô ô, Triệu Hi Hằng sợ tới mức ngồi xổm xuống trên mặt đất một cái, ngay cả một câu thô tục cũng mắng không ra.

Nhưng tay Vệ Lễ thật nóng, nóng đến hừng hực, thuyết minh hắn là một người sống chứ không phải quỷ, Triệu Hi Hằng bị động tác thình lình này của hắn làm hoảng sợ rất nhiều, nhưng giờ thoáng đã an tâm hơn.

Nhưng trong hoàn cảnh này, cho dù Vệ Lễ không phải quỷ, nhưng nhìn dáng vẻ cũng giống như có quỷ.

“Làm sao vậy? Sợ?” Vệ Lễ ngồi xổm xuống, tay còn đặt ở trên cổ nàng chưa từng dời đi.

Hắn nhìn nhìn bốn phía, “Sợ tối?”

Môi Triệu Hi Hằng run rẩy, nghẹn một mạch không thể nói chuyện, chỉ hốc mắt là có nước mắt ở đảo quanh, bắp chân phát run, lập tức ngồi bệch xuống trong đống tuyết.

“Ngồi trên tuyết không lạnh a?” Vệ Lễ lại hỏi nàng, ánh trăng còn không chưa ló ra tới, chung quanh vẫn đen như mực, Triệu Hi Hằng ngoại trừ gương mặt tái nhợt của Vệ Lễ kia, cơ hồ thấy không nhìn rõ ngũ quan cùng thân thể của hắn, nàng cắn môi dưới, vẫn không nói lời nào.

“Đồ gan thỏ, cái gì cũng sợ.” Vệ Lễ kéo kéo Triệu Hi Hằng, phì ra một nụ cười trào phúng, “Ngươi còn đứng nổi không?”

Triệu Hi Hằng gật gật đầu, cố gắng duy trì âm điệu vững vàng, “Ta còn!”

Nàng mới không cần rụt rè ở trước mặt Vệ Lễ đâu, Vệ Lễ khẳng định sẽ cười nhạo nàng.

Nàng chống mặt đất đầy tuyết đứng lên, sau đó cẳng chân mềm run rẩy, nhưng lại cố gắng gồng lên, nói cho chính mình: Cho dù có quỷ cũng không đáng sợ, chờ nàng trăm năm sau chết xong cũng sẽ biến thành quỷ. Lúc đó nàng lập tức quay về đây, hai con quỷ đối diện nhau ở địa phủ, còn không nhất định ai có thể đánh thắng ai đâu!

Một cơn gió âm u chui qua kẹt cửa, quấn lên cổ Triệu Hi Hằng làm nàng lạnh cả người.

Vệ Lễ ôm cánh tay đứng một bên nhìn nàng, hất hất cằm, “Không phải nói đứng được sao? Đi hai bước cho ta nhìn một cái.”

Triệu Hi Hằng run run phủi tuyết trên quần áo, “Tuyết quá dày, đi thì có hơi phải cố hết sức, ta cần thời gian tích cóp sức lực.”

“Ừ, ngươi tích cóp đi, vừa lúc trong khi ngươi tích cóp sức lực, ta nói với ngươi mấy lời.” Hắn làm như thật, gật gật đầu, “Ngươi biết nơi này là chỗ nào không?”

“Phủ Trấn Bắc vương?”

“Ừ, đúng rồi.” Vệ Lễ gật đầu, lại hỏi tiếp, “Vậy ngươi biết người trong phủ này đều đi đâu hết không?”

Trong lòng Triệu Hi Hằng lộp bộp một cái, có cảm giác không tốt.

Vệ Lễ tự hỏi tự đáp, “Đều đã chết.” Hắn đá đá vào tuyết trên mặt đất, làm mớ tuyết đang chôn Triệu Hi Hằng đến bụng cẳng chân văng ra, lộ ra một mảnh mặt đất nhỏ.

Mặt trăng từ trong màn mây lại nhú ra, ánh sáng vàng một lần nữa bao phủ, một mảnh tuyết bạc chói loá mắt trong đêm.

Mà chỗ mảnh đất nhỏ Vệ Lễ đá tuyết văng ra kia chính là mặt đất đã kết băng, băng màu đỏ tươi.

“Thấy không? Trong cái phủ này, trên mặt đất nơi chốn đều là cùng dạng này, đây là máu người, hiện tại mùa đông bị đông lại cứng ngắc thôi, phải đợi sang năm mùa hè, mưa thêm mấy trận mới có thể cọ rửa hết. Bởi vì Bình Châu không có mùa xuân và mùa thu, chỉ có mùa đông và mùa hè, cho nên mấy dấu vết này muốn biến mất cũng rất chậm.” Vệ Lễ vỗ vỗ mặt Triệu Hi Hằng.

Cổ họng Triệu Hi Hằng khô khốc, đây phải chết bao nhiêu người mới có thể tùy tiện đá ra một khoảng sân nhỏ xíu liền thấy băng máu chứ.

“Đây cũng không có cách nào, cái tên Trấn Bắc vương kia cũng sinh đẻ quá nhiều, chỉ tính con trai không cũng đã hơn bốn mươi đứa, hơn nữa con của hắn lại thê thiếp thành đàn, chưa kể thân thích, sách......”

Lời còn lại hắn chưa nói, nhưng Triệu Hi Hằng đã hiểu.

Triệu Hi Hằng càng nhìn tòa tòa nhà này, cảm giác càng thấy âm trầm, đặc biệt là dẫm dưới chân nàng đều là người máu tươi.

“Tích cóp được sức lực chưa? Đi thôi.” Vệ Lễ đẩy đẩy nàng.

Triệu Hi Hằng không đứng vững, suýt nữa quỳ rạp trên mặt đất, vẫn là Vệ Lễ giữ nàng lại.

Nàng cho dù tâm lý có cường đại đi nữa, bị đặt ở một toà nhà lớn âm trầm như vậy, cũng khó tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.

“Xuy” Vệ Lễ cười một tiếng, “Ngươi không đi thì ta tự mình đi thôi.”

Triệu Hi Hằng hiện tại chân còn có chút mềm, đặc biệt Vệ Lễ chân dài, đi quá nhanh, tuyết lại sâu, nàng căn bản đuổi theo không kịp.

Nàng tự xây dựng tâm lý cho chính mình: ngươi xem, hiện tại hình tượng của ngươi trong lòng Vệ Lễ còn không phải là một nữ tử mảnh mai yếu đuối hay sao? Loại hoàn cảnh đáng sợ này, ngươi không khóc thì còn giống hay sao?

Đừng sĩ diện, khóc đi, hài tử biết khóc mới có sữa uống.

“Chủ công.” Nàng đi theo Vệ Lễ lâu rồi, nước mắt nói rớt là có thể rớt, không cần ấp ủ chút nào.

Vệ Lễ lùi trở về, “Làm gì?”

“Chủ công ta sợ hãi.” Nước mắt Triệu Hi Hằng rớt như trân châu, trên lông mi cũng dính bọt nước, bĩu môi, ngón tay nhéo tay áo Vệ Lễ, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, bộ dáng yếu đuối mềm mại như vậy, nam nhân nào nhìn thấy mà không muốn che chở thương tiếc.

Má nàng trắng nõn, thoạt nhìn thật muốn ngắt một cái, Vệ Lễ giơ tay lên ngắt một phen, mặt nàng lập tức đỏ một mảnh.

“Chủ công, chân ta mềm đi không nổi, chủ công đừng bỏ lại ta.” Tiểu mỹ nhân nũng nịu làm nũng với ngươi, ngươi còn không gật đầu liền có chút không biết điều.

“Không bỏ lại ngươi, cứ thế này thì làm sao về đến nhà? Nếu ngươi theo không kịp thì liền tùy tiện tìm cái phòng ở một đêm vậy.” Hắn tiện tay đẩy một cánh cửa, “Ngươi xem, đều là phòng trống.”

Nói xong đi ra xa vài bước.

Triệu Hi Hằng nắm váy, lau nước mắt xong chạy lên, chân thấp chân cao đi theo phía sau hắn. Mấy cái phòng ở hoang vắng thế này, nàng cũng không muốn ở một mình.

Vệ Lễ đi quá nhanh, cơ hồ muốn bỏ rơi Triệu Hi Hằng ở phía sau.

Triệu Hi Hằng cắn răng một cái, nghĩ thầm ngươi đúng là cho mặt mũi mà không cần.

Ngươi còn không đợi ta, ta liền...... ta liền......

Nàng trực tiếp nhào qua đi, cánh tay ôm chặt lấy cánh tay Vệ Lễ, “Chủ công, hu hu hu, ta rất sợ hãi.”

Ngươi dòn không đợi ta, ta liền quỳ xuống cầu ngươi, ngươi đừng có không biết điều.

Trên người Vệ Lễ bỗng nhiên treo thêm một vật nhỏ mềm như bông, mặt hắn sụp xuống dưới, “Triệu Hi Hằng, ngươi thật không biết rụt rè.”

Triệu Hi Hằng lại khóc lại hai lần là mình sợ hãi.

Vệ Lễ không nói chuyện, cánh tay lại đột nhiên ôm vào bên hông Triệu Hi Hằng, nhấc toàn bộ người lên, Triệu Hi Hằng cả kinh, vội vàng ôm lấy cổ hắn.

Vương phủ chia làm nội viện cùng ngoại viện, trong nội viện và ngoại viện lại chia thành thượng viện cùng hạ viện.

Vệ Lễ cũng không mang nàng đi nội viện, ngược lại là mang nàng đi hạ viện của ngoại viện.

Hạ viện đều là nơi nô bộc nam ở, Triệu Hi Hằng cho rằng hắn đang cố tình làm nhục mình.

Hai người ngừng trước một căn phòng, Vệ Lễ lộ ra một đoạn tơ đỏ trên cổ tay tái nhợt, trên dây thừng có treo chìa khóa, hắn mở cửa ra.

Triệu Hi Hằng nhìn đến nhíu mày, trong phòng này có giấu cái bảo bối gì vậy? Vệ Lễ còn phải mang theo chìa khoá ở bên mình?

Lạnh, trong phòng thật lạnh.

Vệ Lễ thuận tay đốt đèn cầy, Triệu Hi Hằng mới thấy rõ phòng này rốt cuộc là bộ dáng gì.

Nhà ở không lớn cũng không xa hoa, thậm chí ngay cả đơn sơ cũng không thể nói là vậy, chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng có thể cho người ở tạm.

Trong phòng quăng đầy gia cụ nửa cũ nửa mới, tuy rằng đơn sơ, nhưng thập phần sạch sẽ ngăn nắp.

Nàng nhìn Vệ Lễ ngựa quen đường cũ mà ngồi lên trên ghế xếp, đột nhiên hỏi hắn, “Đây là chỗ ở của ngươi? Lúc trước Trấn Bắc vương an bài cho ngươi ở đây?”

“Có ý kiến gì?” Vệ Lễ lại đốt thêm mấy ngọn nến, phòng ở hoàn toàn sáng sủa lên.

“Không dám.”

Triệu Hi Hằng nhíu mày, thầm nghĩ Vệ Lễ không phải là nghĩa tử của Trấn Bắc vương sao? Sao lại bị an bài ở loại địa phương như thế này? Nếu nhìn từ nơi này, thật không giống như đang đối đãi nghĩa tử, mình ngưỡng mộ, mà như là tiện tay tống cổ một đứa hạ nhân nô bộc.

Nhưng mà Vệ Lễ cũng thật kỳ quái, không phải đã đoạt được toàn bộ Bình Châu sao? Làm sao lại còn muốn ủy khuất ở trong gian nhà nhỏ này? Chỉ là một gian phòng ở chật hẹp rách nát mà như rất bảo bối trong mắt hắn.

“Ta đêm nay ngủ ở chỗ nào...... nha?” Triệu Hi Hằng cảm thấy trực tiếp hỏi như vậy thật sự quá ngượng, cho nên phía sau mới thêm vào một trợ từ cảm xúc cho có vẻ mềm mại thân thiện một chút.

Vệ Lễ mới ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn nàng.

“Ngươi liền tùy tiện tìm gian phòng nào đó ở, nha.”

Tiểu nương tử nói như vậy có vẻ đáng yêu, hắn là một đại nam nhân nói như vậy liền thấy không thích hợp gì cả.

Triệu Hi Hằng bĩu môi, trong cái từ “nha” kia của Vệ Lễ, ý vị trào phúng đều sắp đập đất phá trời mà ra.

“Ta sợ hãi nha.”

“Đâu có liên quan tới ta nha, tìm cái thị nữ kia theo hầu ngươi đi, nha.”

Hai người cứ nha tới nha đi.

“Mấy phòng khác đã hai tháng không thu dọn, Triệu Hi Hằng, tự ngươi đem thả cái thị nữ kia chạy mất.” Vệ Lễ nặng nề nhìn nàng. “Nơi này không ai hầu hạ ngươi, không ai nấu nước thiêu bếp lò cho ngươi, cũng không ai thu dọn phòng cho ngươi......”

“Không cho nàng ta đi thì còn có thể thế nào? Tâm cũng không ở chỗ ta, chỉ giữ lại thân thể thì có ích lợi gì?”

Triệu Hi Hằng đột nhiên nhớ tới thời điểm mình nói lời này với Vệ Lễ, biểu tình u ám không thể nói rõ của hắn.... Nàng hít sâu một hơi, không biết cuộc sống này phải sống như thế nào đây.

Lạnh, không ai cho đốt bếp lò cho nàng, mà tự nàng cũng không biết làm; đói, không ai nấu cơm cho nàng, mà tự nàng cũng không biết nấu cơm.

Tức phụ của Vệ Lễ đâu?

Cơ thiếp của Vệ Lễ đâu?

Người hầu của Vệ Lễ đâu?

Chẳng lẽ nàng liền phải ở trong cái gian phòng nhỏ rách nát này, mắt to trừng mắt nhỏ với Vệ Lễ sao? Điều kiện này còn không bằng ở phủ quận thủ đâu!

Người khác đoạt quyền đều là vì quyền thế mỹ nhân, hưởng thụ cuộc sống, Vệ Lễ đoạt quyền xong vẫn sống khổ như cũ, hắn rốt cuộc là vì cái gì?

“Chủ công.” Nàng thò lại gần, “Chủ công người không phải hỏi ta muốn chỗ ở như thế nào sao? Ta không nhiều yêu cầu như vậy đâu, ta liền muốn một chỗ ấm áp, không lủng không dột là được.”

Triệu Hi Hằng dùng ánh mắt tha thiết nhìn hắn.

“Vậy ngươi xem hiện tại ta có thể biến ra một cái cho ngươi hay không?” Vệ Lễ châm chọc nàng.

Ngói trên nóc nhà bỗng nhiên bị dẫm xôn xao rung động, phía trên rơi xuống mấy hắc y nhân che mặt, cầm kiếm sắc trong tay.

Vệ Lễ cũng không ngẩng đầu lên, mắt cũng không mở to, rõ ràng không để mấy người này vào mắt.

Triệu Hi Hằng vội vàng lẻn đến sau lưng Vệ Lễ trốn kỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.