Triệu Hi Hằng mở mắt, đối mặt với nàng chính là cái bản mặt của Vệ Lễ bản kia, hắn đang kề sát vào, không biểu tình nhìn nàng.
Nàng sợ tới mức giật bắn dậy, trán vừa lúc đang gần với trán hắn, hai người đồng thời bị đụng đầu ong lên một cái.
Vệ Lễ che trán, nhe răng, “Tối qua ngươi mắng ta ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, bây giờ ngươi còn dám trả đũa hả? Dám đập đầu ta?”
Đầu Vệ Lễ cứng rắn, đập vào mặt Triệu Hi Hằng làm cho từ trên trán cho đến xoang mũi đều nóng lên như lửa đến chết lặng, nàng cũng không nghe được Vệ Lễ nói cái gì, chỉ lo che trán, úp mặt vào trên gối đầu, cũng không phản ứng lại hắn.
“Ngươi không có chuyện gì chứ, ra đây ta nhìn xem?” Vệ Lễ nhìn thấy nàng nằm úp mặt đằng kia không hoạt động, cũng không để ý tới mình, nhe răng nhếch miệng đi lay Triệu Hi Hằng.
Nàng vẫn không nhúc nhích, đừng có xảy ra chuyện gì nha, hắn tuổi còn trẻ, mới gần đến nhược quán thôi, còn chứ muốn sớm vậy đã góa vợ.
Triệu Hi Hằng hốc mắt rất cạn, bình thường nước mắt nói chảy liền có thể chảy ra, nhưng bây giờ ngược lại, cắn chặt môi dưới, nước mắt cũng không có một chút.
Quật cường như một con nghé con.
Nàng níu chặt góc áo Vệ Lễ như muốn hung hăng véo mạnh lên thịt hắn, khuỷu tay hơi đưa về phía hắn, quay đầu qua một bên, không cho hắn nhìn.
Đồ ngu ngốc này sớm tinh mơ, mới đầu ngày còn chưa ra cửa, ngồi đây nhìn chằm chằm nàng ngủ, có cái gì mà xem chứ? Đầu thì cứng như sắt như thiết ấy, đụng một cái đau nhức muốn nổ luôn rồi.
Vệ Lễ mạnh mẽ xoay mặt nàng lại đây, phủi phủi tóc trên trán nàng, đỏ một mảnh, còn bầm xanh, một cục u lớn cỡ cái trứng đang hơi phồng phồng ra.
Hắn chọc chọc lên trán Triệu Hi Hằng, trán hắn đã hết đau rồi, sao Triệu Hi Hằng lại giòn như cây khô thế kia? Mới đụng một chút đã sưng lên một cục.
Triệu Hi Hằng vừa đau vừa tức, giận đến đá hắn một chân.
“Phù phù...” Hắn thổi hai cái, do dự đề nghị, “Muốn ta liếm liếm cho ngươi hay không?”
Nghe nói miệng vết thương nếu dùng nước bọt liếm liếm sẽ càng mau lành.
Triệu Hi Hằng giật mình một cái, ôm chăn lăn xa, còn liếm liếm nữa? Ngươi là chó sao? Lão ngốc!
Buổi sáng sớm không vui vẻ đã trôi qua với hai người tương đối không nói chuyện, khi Triệu Hi Hằng rửa mặt, nhìn vào trong mặt nước trong vắt, có thể thấy trên trán một cục u, ngay cả muốn xé mặt Vệ Lễ cũng dám có.
Vệ Lễ ra ngoài, Triệu Hi Hằng cả một ngày không soi gương, đầu nàng sưng lên một cục u to tướng như vậy nằm chình ình ngay trán, rất ảnh hưởng mỹ quan, nàng mắt không thấy lòng không phiền, dứt khoát không nhìn.
Nghe nói cục u trên trán phu nhân là do Vệ Lễ đụng cho, đám thị nữ vốn dĩ trong lòng đã có thiên vị đối với Triệu Hi Hằng tất nhiên sẽ càng thêm oán trách Vệ Lễ.
Người ta là một tiểu mỹ nhân nũng nịu như vậy, mỹ theo ngươi đã rất đáng tiếc rồi, ngươi còn đụng đầu tiểu mỹ nhân người ta thành bầm xanh bầm tím thế này.
Triệu Hi Hằng ném cái bình son môi ngày hôm qua Vệ Lễ mua về cho nàng đến vang lên đing đong, Vệ Lễ mỗi ngày mỗi ngày về nhà chỉ biết chọc giận nàng, không làm được gì nữa, còn không bằng đi tuần doanh đừng trở về luôn đi.
Trần Nhược Nam nằm trên kháng lăn qua lăn lại, lăn đến ca nàng ta bên cạnh, ca nàng ta ngại nàng ta phiền, liền đẩy nàng ta về, “Mỗi ngày mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ đã rồi ăn, ngươi có tác dụng gì vậy? Ngày mai ta tìm cho ngươi một nhà chồng, đỡ phải mỗi ngày cứ về nhà là đòi tiền ta. Tiền ta ngươi lấy đi hết, ta lấy đâu ra nuôi tẩu tẩu ngươi đây.”
“Ngươi có thể cưới được tức phụ sao? Ai dám lấy ngươi?” Trần Nhược Nam lại lăn về, “Tiền ngươi không cho ta xài thì cũng không có chỗ nào mà xài.”
Vốn dĩ khi Trần Nhược Giang còn chưa đi chung với Vệ Lễ, vẫn có không ít bà mối đến cửa giới thiệu đối tượng cho hắn. Nhưng từ lúc hắn theo Vệ Lễ, tất cả mọi người cảm thấy hắn không phải là người tốt gì, tất nhiên cũng không muốn gả khuê nữ cho hắn.
Trần Nhược Nam thì đối với Vệ Lễ là một lòng, khi nhà nàng ta nghèo nhất, thất vọng nhất, nàng ta tận mắt thấy Vệ Lễ vung tiền như ném rác cho nhà nàng ta, tấm lòng thanh xuân thiếu nữ khó tránh khỏi bị lay động.
Nhưng nàng ta cũng có ranh giới đạo đức của mình, nghe nói Vệ Lễ lấy vợ, cũng chỉ muốn gặp Triệu Hi Hằng xem đến cùng là cái người thế nào, tốt hơn nàng ta chỗ nào, chứ không hề có ý định phá hư hai vợ chồng người ta.
Gặp Triệu Hi Hằng xong trở về, nàng ta khó chịu vài ngày, ôm Trần Nhược Giang khóc hai trận, Trần Nhược Giang bị nàng ta làm cho đau đầu, đưa tiền bảo nàng ta cút đi dạo phố, chớ phiền hắn.
Trần Nhược Nam ăn ăn uống uống vài ngày tâm tình cũng liền tốt lên, tiện thể còn mập thêm hai lượng thịt.
Trần Nhược Giang vỗ vỗ đầu nàng ta, “Câm miệng lại.”
“Ta muốn đi ra ngoài chơi.”
“Đi đi.”
“Ta muốn đi tìm cái công chúa kia chơi.”
Trần Nhược Giang âm u nhìn nàng ta, không nói chuyện, Trần Nhược Nam liền xem như hắn đồng ý.
Triệu Hi Hằng vừa bị Vệ Lễ đụng muốn bay sọ não, trên đầu còn nổi một cục u giờ đây đã to như trứng ngỗng, tất nhiên không muốn gặp người, vì thế uyển cự tuyệt Trần Nhược Nam bái phỏng.
Trần Nhược Nam bĩu môi, cho rằng Triệu Hi Hằng ghét nàng ta, vì thế cô đơn xoay người, đi tiệm mì gần đó ăn ba bát mì lớn, sau đó mới thấy tâm tình bình phục lại.
Bình tĩnh mà xem xét, nàng ta vẫn rất thích cái công chúa kia.
Xinh đẹp, nói chuyện lại dễ nghe.
Cha nàng ta mười mấy năm trước chết vì bệnh, nương mấy năm nay cũng nhiễm bệnh không trị được nên cũng qua đời, anh của nàng ta là một hán tử lỗ mãng, tuy rằng cũng thương yêu nàng ta, nhưng phương pháp thương thì không giống người thường, suốt ngày châm biếm muốn dạy dỗ nàng ta, đã bao nhiêu năm, cũng chưa có ai khen nàng ta.
Triệu Hi Hằng cự tuyệt người tới thăm hỏi, trong lòng cảm thấy rất ngại, đặc biệt lần trước người ta bị Vệ Lễ tổn thương đến phát khóc chạy đi.
Nàng chọn mấy bình son mùi hoa quế bảo người đưa đi cho Trần Nhược Nam.
Trần Nhược Nam lưu loát viết một bức thư ngắn cho Triệu Hi Hằng nói lời cảm tạ, tỏ vẻ lần sau sẽ đi bái phỏng tiếp.
Triệu Hi Hằng xa xứ không có bằng hữu; Trần Nhược Nam vì ca ca đi làm việc cho Vệ Lễ nên cũng không có cô nương nào giao hảo.
Hai người truyền tin qua lại một hồi, cảm thấy đối phương cũng không tệ, lui tới cũng chặt chẽ thêm chút, nhưng chuyện này là chuyện của về sau.
Vệ Lễ nắm phía sau cổ áo Trần Nhược Giang, “Ngươi đêm hôm đó muốn nói với ta cái gì nhỉ?”
“Ta lúc ấy bận bịu, không rảnh nghe.” Khi Vệ Lễ nói ra hai chữ “bận bịu” kia, mặt hơi ửng hồng không thể nhận ra.
Bận bịu a, là bận bịu mà, đang bận chính sự.
Trần Nhược Giang gãi gãi đầu, đêm đó hắn sau khi rời khỏi trước cửa thư phòng Vệ Lễ, có ngẫm nghĩ lại bản thân mình một chút. Cũng đúng là mình quá không nén được cảm xúc, dù cho trời có sập xuống trước mặt chủ công đều là mưa bụi, hắn là thuộc hạ của chủ công, tất nhiên cũng muốn học tập theo chủ công, phải giữ bình tĩnh, ngay cả Thái Sơn sụp ngay trước mắt, mặt cũng không đổi sắc.
Hắn nghĩ như vậy, vì thế có chút trầm ổn nói, “Cũng không phải chuyện gì lớn. Bất quá là hoàng đế Đại Chu băng hà, Thái tử đăng cơ, đổi niên hiệu thành Tân Lịch.
Trung Sơn Vương Triệu Minh Thần cảm thấy thiên tử băng hà có mờ ám, một mực chắc chắn là Thái tử mưu sát thiên tử, cự tuyệt không xưng thần, suốt đêm dẫn người đột kích ra khỏi Tấn Dương, trở về đất phong tự xưng đế lập quốc, niên hiệu là Lại Quang. Hiện nay Đại Chu chia thành hai nửa rồi, một nửa gọi là Bắc Chu, một nửa gọi là Nam Chu. Chủ công, chúng ta hiện tại hẳn là đang nằm ở phía Bắc Chu ấy.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó trong Bắc Chu và Nam Chu, không ít các chư hầu cũng không phục, cũng sôi nổi tự lập.” Trần Nhược Giang khoa tay múa chân vẽ ra hình trái dưa hấu, “Vốn dĩ Đại Chu giống như trái dưa hấu vậy, bị chém thành hai khúc, sau đó lại bị cắt thành vài khối nữa...”
“Ngươi nói thẳng đi, Đại Chu hiện tại còn lại bao lớn.” Vệ Lễ xoa xoa mi tâm.
“Lớn như vầy thôi.” Trần Nhược Giang đưa tay lên diễn tả một nửa trái dưa hấu, “Tân Lịch thiên tử cùng Lại Quang thiên tử cộng lại, chỉ chiếm lớn như vầy.”
Vệ Lễ tưởng tượng một chút độ lớn nhỏ của một trái dưa hấu và nửa trái dưa hấu là bao nhiêu, làm hay lắm nha.
Thật là một ổ vô dụng mà, hai đứa nhi tử của Thuận Hòa hoàng đế kia gìn giữ đất đai không được, đấu tranh nội bộ thì ngược lại là hạng nhất.
“Còn nữa không?”
“Còn còn còn.” Trần Nhược Giang lấy bản đồ ra, “Đây là bản đồ mới đây. Còn có chuyện Cao Lệ bên kia, mấy ngày hôm trước, thái tử Cao Lệ mượn cớ đi thị sát Nam Cao Lệ, dẫn theo một đám lão thần xuống Nam Cao Lệ lập quốc.”
Nói cách khác, hiện tại Cao Lệ triệt để chém thành hai khúc, phương Bắc là địa bàn của cha, phía Nầm địa bàn của con.
“Vì sao biết không?” Vệ Lễ nhìn cái bản đồ như bị phân thây kia, từng đợt đau đầu.
U Châu, Vương Viễn làm phản?
Sao Lưu Hoán lại không làm phản?
Hoa Thượng Nhạc không làm phản thì đúng là cũng trong dự kiến, dù sao hắn ta ngoại trừ chút tiền cái gì cũng không có.
Vậy hắn có nên làm phản luôn hay không nhỉ?
“Bởi vì vương hậu mới của Cao Lệ, cũng chính là Minh An công chúa của chúng ta, châm ngòi ly gián bên trong.” Trần Nhược Giang dẹp qua mấy chi tiết vụn vặt, nói đơn giản một chút, chỉ nói những điểm trọng yếu mà thôi.
Chuyện đại sự liên quan đến quốc gia như thế, dù nói ở đâu cũng đều rất rung động. Cái tên Trần Nhược Giang này còn dám mở mắt nói dối, nói với hắn là không có gì đáng ngại, thật không nhìn ra là tên này cũng to gan lắm đây.
Vệ Lễ nghĩ thầm, mấy ngày hôm nay hắn cũng không làm cái gì, nhiều nhất chỉ là ngày hôm qua đi mua hộp son, sao hắn chỉ mới đi mua có một hộp son môi như thế, đại thế thiên hạ liền thay đổi chứ?
Vệ Lễ lúc trước khi đem Triệu Minh Tâm đưa qua đã cảm thấy tiểu cô nương này không phải là đèn cạn dầu, có thể quậy cho vương đình Cao Lệ một trận gà chó không yên, nhưng không nghĩ lại làm ra một vũng lầy như thế này. Nhưng nghĩ đến hai cái ca ca cũng chuyên làm hỏng sự kia của nàng ta, vậy năng lực nàng ta như thế cũng không có gì phải lấy làm lạ.
Triệu gia thật là một ổ đèn không cạn dầu, ngoại trừ Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng nhát gan, khí lực thì yếu, tính tình thì mềm mại, động một chút là khóc. Đôi lúc ngẫu nhiên cũng phát tác một chút thôi, nhưng cũng yếu ớt, chỉ biết tiêu tiền, không thể gây ra cái đại sự gì, cũng không thể làm cho sinh hoạt của hắn thay đổi bao lớn.
Nhiều lắm chỉ là chia cho một nửa cái phòng, thêm một chén cơm đôi đũa; nhiều hơn một chút thì chính là làm bọn họ chuyển chỗ ở từ thành Bất Hàm đến dưới chân Trường Bạch sơn, lâu lâu thì hắn không có việc gì kiếm chuyện mua chút đồ vật lộn xộn cho nàng.
Nhưng mà con dâu nuôi từ bé không phải đều là như vậy?
Trần Nhược Giang cũng đang chậc lưỡi trong lòng, Triệu gia cả nhà ai cũng biết cách giày vò nha.
Triệu Hi Hằng cũng rất có khả năng giày vò người, không phải giày vò quang minh chính đại, nàng là giày vò ngầm, động đến nàng, Vệ Lễ mệt như chó hay có tức giận cũng phải phấn đấu vì con dâu nuôi từ bé này, người cũng gầy đi một vòng rồi.
Nhưng mà vậy cũng tốt vô cùng.
“Chủ công, vậy chúng ta hiện tại làm gì?” Trần Nhược Giang xin chỉ thị, người ta tất cả đều phản rồi, vậy bọn họ có phải cũng nên nhảy ra giày vò một chút?
“A...” Vệ Lễ cuốn đồ dư lại, nhét vào trên đai lưng, “Liên quan gì ta.”
Nói xong dẫn ngựa muốn đi.
“Chủ công người đi đâu?”
“Về nhà.” Nhà Triệu Hi Hằng nàng bây giờ đã chia năm xẻ bảy hết rồi, hắn không bằng trở về nói cho nàng biết một tiếng, hù dọa nàng một chút?
Cũng không biết nàng thấy cái bản đồ mới này rồi có khóc hay không? Đoán chừng là sẽ khóc, cha nàng tân tân khổ khổ mười mấy năm đánh trận bôn ba, nói sụp đổ liền sụp đổ, đặt vào trong lòng ai mà không khó chịu?
Trần Nhược Giang, “???”
Vệ Lễ không đi được hai bước lại lộn trở lại, ngồi trên lưng ngựa, cằm khẽ nhếch, con ngươi đen đen hơi híp lại, ánh mắt lạnh thấu xương, “Cũng không phải không có chuyện gì, gần đây bảo vệ tốt biên giới, ai chân dám đưa chân tiến vào một bước, liền chặt.”
Cái đám người đó ầm ĩ thì tự mình ầm ĩ, ai dám có ý định đè đầu cưỡi cổ hắn, tát vào mặt hắn, có chạy đến đâu hắn cũng phải tìm cho ra, đem người chặt thành bảy tám miếng.