Sau bữa cơm chiều, rửa mặt xong, buổi tối hai người nằm song song, nghe hơi thở đối phương đều đều, rõ ràng cũng không khác với bình thường, nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó thay đổi.
Giống như mùa xuân thật sự đến, không chỉ khắp nơi tràn ngập không khí nóng, mà suốt đêm nhiệt độ cũng tăng lên không ngừng.
Tất nhiên, loại cảm giác này Triệu Hi Hằng không có m, chỉ có một mình Vệ Lễ cảm thấy đêm xuân đặc biệt nóng nha.
Triệu Hi Hằng nằm ngửa, nàng ăn uống no đủ, mệt mỏi liền trèo lên đây, cái gì cũng không nghĩ, trong óc suy nghĩ như hư không, cơ hồ mềm mại rơi vào trong bóng tối.
Qua hồi lâu, Vệ Lễ bỗng nhiên mở miệng, “Triệu Hi Hằng, ngươi ngủ chưa?”
Tâm hắn hiện tại giống như hồ nước tĩnh lặng lại bị ném vào một hòn đó nhỏ, gợn sóng trong vắt nhộn nhạo tản ra, phá vỡ từng tầng bình tĩnh ở ngoài mặt.
Triệu Hi Hằng nửa mê nửa tỉnh, theo bản năng đáp lại hắn một tiếng, trên thực tế nàng đã cái gì cũng không biết.
Tay Vệ Lễ vươn ra khỏi đệm chăn, đưa vào trong chăn Triệu Hi Hằng, đi cầm lấy tay nàng.
Triệu Hi Hằng sắp ngủ mất, căn bản không phát hiện, mà cho dù có phát hiện, cũng không có ý chí cùng khí lực đẩy hắn ra.
Bên ngoài mây đen che trăng, ánh sáng u ám bên ngoài đột nhiên ảm đạm hơn, còn chiếu xuyên qua ba lớp giấy dán cửa sổ, tia sáng có thể xuyên vào bên trong phòng liền càng là ít ỏi không có mấy.
Vệ Lễ có thể cảm giác được cổ họng mình khô khốc, còn có tiếng hầu kết nhấp nhô tác động lên màng tai.
Hắn nghiêng người qua, kéo Triệu Hi Hằng vào trong lồng ngực, môi hắn chạm từng chút lên trên gương mặt Triệu Hi Hằng, sau đó chầm chậm chuyển qua trên môi nàng, động tác thuần thục hơn so với lần trước nhiều, sau đó cắn cắn cánh môi của nàng, dùng đầu lưỡi từng chút một miêu tả hình dạng môi của nàng.
Đêm tối nảy sinh dục vọng, thúc người đi về hướng tối. Đại khái có lẽ là do thị giác không còn hoạt động, cho nên xúc giác lẫn khứu giác trở nên đặc biệt linh mẫn, cũng có thể là do nhìn trong cảnh mơ hồ thế này lại càng mê người, dụ hoặc hơn so với mở to mắt nhìn rõ ràng.
Hắn nghe mình càng thở dồn dập, còn có một dục vọng khó viết từ tận đáy lòng dần dần vọt lên.
Nóng lòng tìm một nơi phát tiết, lại không biết phải phát tiết ở nơi nào, chỉ có thể hôn càng ngày càng sâu.
“A Đam, A Đam...”
Hắn chỉ kêu tên nàng ở trong lòng, chưa từng phát ra một âm nào ở miệng.
Ngón tay lại chậm rãi trèo lên hông của nàng, từ vạt áo nàng xâm nhập vào, tinh tế vuốt ve cái eo nhỏ của nàng.
Triệu Hi Hằng ăn nhiều lại cũng không vận động, nhưng không biết sao vòng eo vẫn là rất nhỏ, hắn một tay có thể nắm được quá nửa, hắn chạm đến eo, cũng không dám chạm tiếp nơi khác, chỉ lòng vòng xoa xoa trên làn da ở đó.
Không biết là đang đốt lửa trên người nàng, hay là đang đốt lửa trong lòng mình.
Triệu Hi Hằng mơ mơ màng màng thấy có người quấy rầy nàng ngủ, đang rất bất mãn, đặc biệt bàn tay hắn còn thô ráp ma sát lên trên da của mình, hôn cũng dữ dội, làm cho nàng không hít nổi không khí, nàng rầm rì hai tiếng, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Vệ Lễ nghe nàng động tĩnh, dừng động tác, chôn mặt chôn trong xương quai xanh của nàng không dám nhúc nhích, hắn nhẹ nhàng thở hổn hển, bình phục xao động trong lòng.
“Meo ~ “
Hắn quay đầu, Cẩu Đản Nhi đang ngồi bên cạnh giường lò, vừa liếm móng vuốt, vừa nghiêng nghiêng đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn xem hai người.
Mặt Vệ Lễ trong đêm tối đỏ ửng, tay nắm lấy eo Triệu Hi Hằng càng siết chặt, sớm muộn gì cũng đem tiểu súc sinh này đi hầm ăn.
Hai người không biết từ nào cùng nhau ngủ say. Triệu Hi Hằng khi tỉnh lại thấy mình nằm trong lòng Vệ Lễ, hắn ôm chặt lấy mình, muốn bứt ra cũng bứt không ra.
Triệu Hi Hằng, “...”
Đệch, lão cẩu này, hơn nửa đêm bò vào trong ổ chăn của nàng! Mẹ hắn, tay hắn khoát lên chỗ nào vậy? Eo của nữ hài tử là có thể tùy tiện sờ sao?
Bất quá hai người ôm nhau ngủ rất ấm áp, tay chân nàng đều không lạnh.
Đầu Vệ Lễ cọ cọ vào trong hõm vai của nàng, sau đó mở mắt ra.
Trong lúc nhất thời hai người tương đối trầm mặc không nói gì, ai cũng không biết nói cái gì cho phải.
“Triệu Hi Hằng.”
Vệ Lễ bỗng nhiên nâng cằm của nàng, gặm lên.
Môi Triệu Hi Hằng vẫn còn sưng sưng trướng đau, rõ ràng tối hôm qua trước lúc ngủ còn tốt mà. Nàng không muốn hôn nữa, vì thế cong người về phía sau trốn hắn, kết quả là hai người cùng nhau đổ vào chăn đệm, lăn thành một đống.
Người trẻ tuổi vừa mới ăn mặn, luôn luôn thực tủy biết vị, không biết tiết chế.
“Người trẻ tuổi phải biết tiết chế.” Triệu Hi Hằng chững chạc đàng hoàng mà nói hưu nói vượn.
Ui, nàng hiện tại vừa nói thôi mà miệng cũng đau, sao còn sức lực mà cãi nhau với hắn đây?
Vệ Lễ gõ cằm nàng, “Ta chỗ nào không tiết chế?” Hắn cái gì cũng chưa làm nha, còn khuyên hắn tiết chế?
Cẩu Đản Nhi nhìn hai người hết lăn lộn lại cãi nhau ầm ĩ, cho là có cái gì thú vị, vì thế nhảy nhót đáp vào gia nhập, nó nằm ưỡn cái bụng trắng ra bên gối Triệu Hi Hằng, sau đó dùng ánh mắt như nói thầm 'trời thật là nóng' nhìn xem hai người.
Vệ Lễ, “...”
Triệu Hi Hằng, “...” Cám ơn con trai tốt.
- ---
Tuy Vệ Lễ nói với Triệu Hi Hằng là hắn chờ chết, nhưng trên thực tế, phương diện vũ khí đang gấp rút được rèn, đem mấy thứ sắt thiếc dĩ vãng đã bỏ hoang lại lần nữa thu xếp lại.
Lưu Hoán lẫn Vương Viễn đều sôi nổi quẳng cành ô liu cho Vệ Lễ, ý muốn cùng hắn kết minh, Vệ Lễ một người cũng chưa từng trả lời, điều này làm cho tất cả mọi người dưới trướng hắn đều sờ không rõ hắn đến cùng là nghĩ thế nà.
“Lưu Hoán lúc đầu không làm phản, ta cứ cho là trung quân ái quốc nha, hoá ra cũng là kéo da hổ làm cờ, tư lợi cho bản thân.” Vệ Lễ đêm thư kết minh của cả hai phe đều thiêu hủy, Lưu Hoán kéo cờ hiệu phiên vương, làm chuyện gì xấu cũng chỉ cần đổ từng chậu từng chậu nước đen lên trên đầu Nam Chu, làm như vậy tuy nham hiểm, nhưng đổ đích xác mười phần thuận tiện.
Lúc trung tuần tháng ba, Triệu Hi Hằng đã hiểu rõ được hết mấy quyển sách mà mình lấy được, mấy cây nông nghiệp đơn giản trồng trong viện cũng đã đâm chồi, nàng có thành tựu nha.
Mà Nam Chu hoàng đế Triệu Minh Cẩn lại đổi niên hiệu thành “Trưng Bình”, ngụ ý muốn chinh chiến thiên hạ, dẹp yên bốn bể.
Khi Vệ Lễ đem chuyện này nói cho Triệu Hi Hằng, thần sắc trên mặt Triệu Hi Hằng có bao nhiêu ghét bỏ, không cần nói cũng có thể hiểu.
Ngược lại không phải nàng xem cái tên đường đệ của chính mình kia, mà nàng đối với năng lực của Triệu Minh Cẩn đã quá rõ ràng. Ngươi có thể giữ được cái khối đất của ngươi đã là không tồi rồi, còn dẹp yên bốn bể, cái da mặt này có dùng kim đâm lút vào đều không thấy máu.
Nói mạnh miệng thật, không cần làm nháp.
Lưu Hoán lại phái sứ thần đến chỗ Vệ Lễ đưa ra thỉnh cầu kết minh.
“Người khác muốn được giang sơn, Vương ta mong muốn cùng ngài cộng chủ thiên hạ.”
Vệ Lễ lần này cũng không nói dư thừa một câu, chỉ tản mạn dùng khớp ngón tay gõ gõ mặt bàn, thản nhiên liếc hắn một chút, giọng mang theo ngạo mạn tiếp lời, “Không nói đến Lưu Hoán chơi cái trò ' tá ma giết lừa ' (chuyện gian manh xảo trá) không biết bao nhiêu lần, ta không tin nổi Lưu Hoán, chỉ nói đến thân phận ta cùng Lưu Hoán khác biệt. Ta đến cùng cũng xem như con rể của Huệ Vũ hoàng đế, vị hôn phu của Kính Thành công chúa, nếu ta cùng chủ công nhà ngươi kết minh, vậy phu nhân ta đứng giữa biết phải làm người như thế nào. Da mặt nàng mỏng lắm, ta khó mà dạy được nàng sống không cần liêm sỉ.”
Sứ thần nhất thời không phân rõ lời này của Vệ Lễ là thực tình hay giả ý, kỳ thật ngay cả chính Vệ Lễ cũng phân không quá rõ.
Sứ thần đem lời của Vệ Lễ từ đầu tới cuối truyền cho Lưu Hoán, Lưu Hoán hừ lạnh một tiếng.
Hắn nghĩ thầm, “Lời này có thể cho là Vệ Lễ lấy cớ chối từ. Nhưng nếu không phải hắn mượn cớ, mà là thực tâm nghĩ vậy, thì Vệ Lễ người này cũng chỉ đống bùn nhão không dựng lên được tường, lòng không mang chí lớn, bị một phụ nhân bắt lấy. Hai đương kim thiên tử của Nam Bắc Nhị Chu, đều là loại hay bắt nạt kẻ yếu, nếu Vệ Lễ thật sự xem bản thân hắn là con rể Đại Chu, vậy tức là đeo hai con trùng hút máu trên vai.”
Đầu tháng tư, Triệu Minh Cẩn khai chiến tại quận Đông Ba với Triệu Minh Thần, nhân mã hai phe giằng co ba ngày ba đêm, cuối cùng bị Lưu Hoán nghe tin chạy tới 'ngư ông đắc lợi', đem quận Đông Ba nhét vào U Châu.
Lưu Hoán trên danh nghĩa dù chưa tự lập quốc, còn thuộc sở hữu Đại Chu, nhưng tâm tư tạo phản của hắn đã là lòng Tư Mã Chiêu mọi người đều biết.
Triệu Minh Cẩn năm lần bảy lượt đòi lại quận Đông Ba không thành, cũng chỉ có thể từ bỏ, sau đó hắn lại giao chiến mấy trận ở Âm Bình, Quý Dương, đánh mấy trận đều thua mấy trận, liên tiếp mất quốc thổ, cuối cùng xám xịt sửa niên hiệu lại thành “An Bình“.
Nếu có người nhìn qua liền biết niên hiệu này ý là chúng ta đừng đánh nữa, an an ổn ổn thôi, quốc thổ đã mất ta cũng không cần nữa.
Nhưng hắn đã lộ ra xu hướng suy tàn quá nhiều, đàn sói hung tàn bốn phía nhìn thấy liền càng thêm hung ác, hận không thể thôn tính luôn cả mảnh đất Nam Chu này.
- ---
Triệu Hi Hằng trong số 60 hạt giống nhân sâm, gian nan khốn khổ trồng ra được mười hai cây non, nàng hầu hạ chăm sóc chúng nó như hầu hạ tiểu tổ tông, đang nghĩ tới làm thế nào mới có thể làm một cái dàn treo màn trướng gì đó trong viện, vừa lọt ánh sáng được mà cũng giữ ấm được, vậy là có thể giảm bớt chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm.
Vệ Lễ đem tin chiến báo của Triệu Minh Cẩn cho nàng xem. Sau mấy trận giao chiến, sĩ khí rã rời, tướng sĩ Đại Chu vô luận là chống cự hay là tiến công đều cực kỳ tiêu cực, cho nên mỗi lần thương vong chỉ có khoảng mười người, phần lớn còn lại, chưa kịp khai chiến đã lùi về phía sau.
Quốc thổ Đại Chu vừa mới phân chia đã sụp đổ, dân chúng đối với việc mình thuộc sở hữu ở đâu còn chưa rõ ràng. Nếu nhắc đến, bọn họ còn theo bản năng cảm giác mình là con dân Đại Chu. Nhưng khi đối mặt nhau trên chiến trường, đối diện với những địch nhân phải chém giết, nhìn những khuôn mặt quen thuộc đó, thì dù có đầu hàng thậm chí cũng không cảm thấy quá nhiều cảm giác tội lỗi.
Bất quá những tình huống hài hòa như vậy, đại khái không dùng được nửa năm sẽ sụp đổ tan rã.
Triệu Hi Hằng cầm tin chiến báo lên nhìn mấy lần, sắc mặt phức tạp.
Triệu Minh Cẩn thật đúng không biết xấu hổ, niên hiệu mà cứ sửa đi sửa lại mấy lần, quả thực làm cho bản thân mình biến thành trò cười cho người trong thiên hạ.
Tuy thiên hạ phân chia sụp đổ ra Nam Chu và Bắc Chu, trong mắt thiên hạ, hoàng đế Nam Chu vẫn là hoàng tộc Triệu thị chính thống. Giờ bản thân hắn mất mặt không tính, nhưng cũng liên luỵ cả gia tộc, thật là làm cho lịch đại tổ tông của Triệu gia không còn chút mặt mũi.
Vệ Lễ ngồi ở bên cạnh Triệu Hi Hằng, thưởng thức tay nàng, ác liệt cười một tiếng, “Tiểu công chúa, cầu ta đi.”
“Cầu ngươi cái gì?”
“Cầu ta xuất binh, giúp Triệu gia dòng chính thống của ngươi.” Vệ Lễ giơ tay quơ quơ trên giấy viết chữ ngũ, “Binh mã Bình Châu có chừng 50 vạn, mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến.”
Có một sự thật rõ ràng là, hai đường đệ của Triệu Hi Hằng người nào cũng đều là không đỡ nổi giang sơn, cho dù phò tá được nhất thời, cũng không phò tá được một đời, phiền lòng lại lạn phổi. Người nào cũng vậy, cho dù có mạnh mẽ nâng dậy cũng không phải là một thiên tử tốt, ngược lại sẽ trở thành liên lụy.
Nhưng nếu Triệu Hi Hằng hiện tại khóc cầu hắn, thỉnh cầu hắn giúp Đại Chu chính thống, Vệ Lễ nghĩ, hắn có nên đáp ứng cái chuyện có thể gọi là thiên hạ đệ nhất phiền phức này hay không?
Ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng.
Hắn đang chờ Triệu Hi Hằng mở miệng, hắn mới biết được bản thân có cự tuyệt hay không.
Triệu Hi Hằng nhắm chặt mắt, bóp bóp mi tâm, “Dẹp đi, ngươi có thù oán gì với dân chúng thiên hạ mà muốn nâng đỡ đám bọn họ lên vậy?”
Nụ cười cứng ngắc trên mặt Vệ Lễ liền sụp xuống, “Như thế nào, giang sơn Triệu gia ngươi cũng không cần?”
“Ai muốn thì muốn đi, ai có năng lực thì người ấy đi mà lấy. Thiên hạ nếu đã từng đổi thành họ Triệu, tất nhiên cũng có thể đổi thành họ Tiền, càng có thể mang họ Tôn, họ Lý gì đó.” Nàng luôn luôn nghĩ như vậy.