Sau khi Triệu Hi Hằng phát hiện, vội vàng cho người mời y sư đến.
Trên người Vệ Lễ càng nóng hơn so với bình thường một chút, gò má vốn dĩ tái nhợt lại trở nên đỏ ửng, núp ở trong chăn, người thì dài như vậy hiện tại cuốn lại thành một cụm, nhìn thật đáng thương cực kì.
Triệu Hi Hằng giơ tay sờ sờ trán của hắn dò xét, bị nóng đến co rụt lại, sao lại có thể nóng như thế chứ, lỡ như nóng quá hỏng luôn cả đầu thì làm sao bây giờ?
Trần Nhược Giang sang đây nhìn nhìn một chút, khuyên Triệu Hi Hằng an tâm, “Chủ công không có việc gì đâu, xế chiều hôm nay khẳng định sẽ hạ sốt.”
Triệu Hi Hằng âm u liếc hắn một cái, “Ngươi muốn cùng nằm một chỗ với hắn luôn không? Chủ công xem trọng ngươi như vậy, có phúc cùng hưởng đi.”
Trần Nhược Giang vội vàng câm miệng, hắn chợt phát hiện, đối mặt với hắn hiện tại không phải là vị công chúa đi hào thân bị đoạt đến như ban từ đầu, mà là thê tử của Vệ Lễ, thê tử của Vệ Lễ tức đến sắp đem hắn đánh một trận.
Nhưng Trần Nhược Giang nói như vậy, Triệu Hi Hằng cũng hơi chút yên tâm, lần trước khi Vệ Lễ bị thương bất tỉnh cũng vậy, không đến hai ngày liền vui vẻ, đây chỉ là phát sốt thôi, khẳng định không có chuyện gì.
Mạng Vệ Lễ cứng lắm.
Nàng dùng nước đá tẩm ướt cái khăn, chườm lên trên trán hắn.
Vệ Lễ tuy không tỉnh, nhưng con bệnh này không thành thật chút nào, lăn qua lộn lại làm rớt tấm khăn trên đầu.
Triệu Hi Hằng nhặt lên chườm lại vài lần, hắn đều cọ cho rơi.
Nàng tức giận đến muốn đập cho hắn một bàn tay, nhưng nghĩ hắn sinh bệnh, chỉ là lại lấy tấm khăn chườm lên trán hắn một lần nữa, sau đó hung dữ sẵn giọng với hắn, “Đừng xoay người nữa, có nghe thấy không! Làm rơi nữa ta liền đánh ngươi!”
Vệ Lễ đương nhiên không nghe thấy, thậm chí còn kiêu ngạo khi nàng vừa dứt lời lại lật người, khăn lại rơi.
Triệu Hi Hằng tức giận đến vỗ nhẹ lên trên cánh tay hắn một chút, lực đạo nhẹ như mèo cào, lại vắt một cái khăn mới ấn lên trên trán hắn, biết rõ là vô dụng nhưng vẫn uy hiếp, “Không cho xoay người!”
Y sư trong thành nơm nớp lo sợ bị xách đến hành cung bắt mạch cho Vệ Lễ, cuối cùng mở phương thuốc, bảo người đi nấu thuốc.
Hắn vốn dĩ cũng định xuống núi, nhưng bị Triệu Hi Hằng chặn lại, “Thỉnh tiên sinh tạm thời ở lại chỗ này, chờ chủ công hạ sốt rồi hẵng quay trở về, ta sẽ kết toán tiền theo thời gian hội chẩn.”
Y sư bị cung kính thỉnh đi xuống uống trà.
Tạ Thanh Úc nghe thấy dân viện cách vách ồn ào lầm rầm một trận thật lớn, liền cho người đi tìm hiểu, tin tức truyền về là chủ công đêm qua bị cảm lạnh nên phát sốt rần rần lên, phu nhân mời y sư đến.
Hắn thở dài, trong lòng đau xót, A Đam quả nhiên là rất xem trọng Vệ Lễ.
Khăn đắp gần nửa canh giờ, mu bàn tay Triệu Hi Hằng dán lên trên gương mặt hắn, vẫn nóng bỏng một mảnh, chả có được chút tác dụng nào.
Trực giác của nàng cảm thấy, lần này thế bệnh tới rào rạt, không tốt.
Giữa chừng Vệ Lễ có tỉnh lại một lần, dùng đôi mắt ngập nước mông mông luống cuống nhìn bốn phía, lộ ra dáng vẻ có chút ngây thơ lại ngơ ngác như tiểu hài tử làm Triệu Hi Hằng chịu không nổi vừa thảm thương vừa đáng yêu như vậy, lúc này trong lòng như trúng tên, trong lòng mềm xuống đến không được.
Sau đó sờ sờ đầu của hắn, “Bảo bối, ngủ đi.”
Cẩu Đản Nhi đang liếm lông, nghe Triệu Hi Hằng gọi “Bảo bối” liền theo bản năng ngồi thẳng lên, nhìn về phía nàng meo một tiếng, cho rằng nàng đang kêu nó, sau đó liền nhún nhảy chạy lại đây.
Vệ Lễ bỗng nhiên cầm lấy móng vuốt của Cẩu Đản Nhi, nhắm mắt lại, giọng nói mềm mại, yếu ớt kêu, “Triệu Hi Hằng, A Đam...”
Lông của Cẩu Đản Nhi đều bùng lên dựng đứng.
Triệu Hi Hằng vội vàng nhét bàn tay mình đi qua, “Ta ở chỗ này nè.”
“Cút đi!” Vệ Lễ cho dù có phát sốt vẫn rất hung dữ, đẩy tay Triệu Hi Hằng ra, sau đó tiếp tục nắm móng vuốt của Cẩu Đản Nhi kêu tên Triệu Hi Hằng.
Mặt Triệu Hi Hằng vừa nhíu lại, mày cau lên, chuyện gì xảy ra? Thật sự sốt đến choáng váng rồi?
Không xong rồi, Vệ Lễ thật sự sốt đến choáng váng, nhưng làm sao được?
Cẩu Đản Nhi muốn tránh khỏi tay Vệ Lễ, Vệ Lễ cuộn mình lại, bỗng nhiên một giọt nước mắt rớt xuống, “A Đam, ngươi muốn đi sao?”
Triệu Hi Hằng vội vàng ấn đầu Cẩu Đản Nhi xuống, bảo nó đừng động, “Cố chịu một chút...”
“Cho a gia ngươi nắm trong chốc lát đi, hắn hiếm khi thích ngươi như thế.”
Cẩu Đản Nhi nước mắt rưng rưng.
“Nếu ngươi dám đi, ta liền bóp chết ngươi.” Vệ Lễ nỉ non bổ sung.
Mặt Triệu Hi Hằng vô biểu tình đưa tay giải cứu Cẩu Đản Nhi từ trong tay Vệ Lễ, “Đi chơi đi bảo bối, đừng để ý cha ngươi.”
Nàng hỏi thị nữ, “Thuốc nấu xong chưa?”
Còn không uống thuốc nữa thì Vệ Lễ liền khỏi cứu.
“Dạ xong rồi.” Thị nữ từ phòng bếp nhỏ bưng chén thuốc, vội vàng chạy vào, giao thuốc cho Triệu Hi Hằng.
“Đứng lên uống thuốc.” Triệu Hi Hằng thừa dịp Vệ Lễ tỉnh, lạnh lùng nhìn hắn nói.
Vệ Lễ ngây thơ mờ mịt đem mình giấu ở trong đệm chăn, chết sống không chịu đi ra.
“Uống thuốc!” Triệu Hi Hằng vén chăn lên.
“Không uống.” Vệ Lễ tiếp tục lùi.
“Không uống cũng phải đứng lên uống cho ta!” Nàng để thuốc ở một bên, kéo tay Vệ Lễ lôi hắn ra ngoài, “Uống bệnh mới hết bệnh.”
Vệ Lễ bất vi sở động, môi mím thật chặt.
“Ngươi không uống thuốc thì ta liền đi.”
“Ngươi muốn đi thì đi, ngươi là gì của ta chứ?” Vệ Lễ vẫn cãi lại nàng sặc, chỉ là thanh âm mềm sùm sụp.
Triệu Hi Hằng tức muốn nổ phổi, Vệ Lễ này nhất thiêu là bị sốt quá trả về trạng thái của nửa tháng trước rồi, há miệng ngậm miệng đều đáng giận, vẫn là Vệ Lễ lạnh nhạt của mấy ngày nay đỡ lo hơn.
Nàng đặt chén thuốc xuống trên bàn đánh 'rầm' một cái, “Ta là Triệu Hi Hằng, ngươi nói ta là ai của ngươi?”
Một lát sau, người trong ổ chăn giật giật, chui ra, lộ ra một cái đầu rối bời, “Uống.”
Trong lòng Triệu Hi Hằng có chút chua xót lại có hơi tức tối, không muốn để nàng đi, vậy thì thế nào còn mỗi ngày làm trận làm thượng với nàng, hiện tại còn lãnh đạm nàng? Vệ Lễ chính là có bệnh.
Chén thuốc đưa qua, Vệ Lễ còn nằm trong chăn ngồi lên không được, Triệu Hi Hằng nâng hắn dậy, hắn giơ đôi mắt mờ mịt ầng ậng nước mắt nhìn nàng, môi vẫn mím thật chặt.
“Ngươi không phải nói muốn uống sao?”
“Đắng.”
Tay Triệu Hi Hằng run lên, suýt nữa cười ra tiếng, Vệ Lễ sợ đắng, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
“Không đắng, không có sao cả.” Nàng nín cười đến đỏ cả mặt.
Vệ Lễ ngửa đầu uống vào, phun ra gần một nửa, Triệu Hi Hằng vội vàng nhét một khối đường vào trong miệng hắn, vuốt vuốt ngực thuận khí cho hắn.
Triệu Hi Hằng nhìn ra, hắn thật sự sợ uống thuốc.
Trên áo lót màu trắng dính chút thuốc, bốc lên mùi thuốc chua lèm.
Triệu Hi Hằng không thay áo ra cho hắn mà cầm chén đưa qua, “Lại nấu thêm một chén nữa.”
Vừa rồi chỉ uống được một nửa thuốc, hiệu quả căn bản không phát huy ra được.
Người bệnh chính là thần trí không rõ, thích làm nũng, Vệ Lễ cũng không ngoại lệ, hắn vốn dĩ cũng không có mấy khí lực, hiện tại trực tiếp đổ người vào trong lòng Triệu Hi Hằng, vùi đầu vào ngực của nàng, nắm váy của nàng, giống như tiểu hài tử, nhỏ giọng nói, “Không uống.”
Triệu Hi Hằng lại nhét vào trong miệng hắn một khối mứt, “Uống, uống đi rồi Triệu Hi Hằng sẽ không đi.”
Vệ Lễ trầm mặc ăn mứt, nhai nửa ngày cũng không nuốt xuống, Triệu Hi Hằng nhìn thấy liền bóp cằm hắn.
“Ngươi bị sao vậy?”
“Không cắn nổi.”
Vệ Lễ phát sốt phát cả người mềm nhũng, ngay cả ăn ngụm đậu hủ đều tốn sức.
Ha ha ha ha ha ha ha, Triệu Hi Hằng khẽ vỗ vỗ mặt mình nín cười, tuy rằng rất đáng cười, nhưng nàng không thể cười được.
Vệ Lễ đã thảm như vậy, nàng cười nữa thì có phải không giống người rồi hay không!
Nhưng mà, “Ha ha ha ha ha, hức.” Thật sự quá mắc cười a.
Nàng vừa cười vừa lấy cái khăn hứng dưới chỗ cằm của hắn, “Phun ra đi.”
Vệ Lễ ngoan ngoãn phun ra, Triệu Hi Hằng lại nhét cho hắn một khối kẹo mạch nha.
Hắn nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng lại muốn ngủ.
Vệ Lễ phát sốt thật dễ dỗ dành, Triệu Hi Hằng lại lấy hai khối đường, dỗ dành hắn uống thêm một chén thuốc nữa, tuy rằng vẫn lại nôn hết một nửa, nhưng tốt xấu gì hai lần một nửa cũng coi như một chén.
Hắn miệng ngậm kẹo đường ngủ đi.
Triệu Hi Hằng qua nửa canh giờ sau sờ sờ trán của hắn, sốt vẫn không lui chút nào.
“Gọi y sư đến, nhanh chút.”
Vệ Lễ nắm vạt áo của nàng, mày gắt gao nhíu chặt, thoạt nhìn rất không thoải mái, nhưng mà rên cũng không rên một tiếng.
Ý của Y sư là, người không hay sinh bệnh một khi phát bệnh lên thì thế bệnh sẽ rào rạt, xem ra không thể chỉ uống thuốc, còn phải dựa vào châm cứu, nhưng chết thì nhất định là không chết được, chỉ cần chú ý chút, đừng để cho sốt đến hỏng đầu là được.
Đầu óc Vệ Lễ vốn đã không tốt lắm, lại sốt hỏng thì triệt để xong rồi.
Triệu Hi Hằng hiện tại còn trông cậy vào Vệ Lễ để ăn cơm mà, ước gì hắn nhanh chóng tốt lên.
Trần Nhược Giang cũng không nghĩ đến Vệ Lễ lần này lại bệnh nặng như vậy. Vệ Lễ vừa mới phấn đấu được không bao lâu, ngày tháng an ổn của hắn cũng chưa duy trì được thêm bao lâu, hắn không muốn giờ phải tìm nơi nương tựa khác, vì thế ngồi xổm trên tiền đường cả một ngày.
Vừa rót thuốc lại vừa ghim kim, vẫn luôn giày vò đến sáng sớm ngày thứ hai, Vệ Lễ mới có dấu hiệu hạ sốt, Triệu Hi Hằng dựa lưng vào sát tường, khuỷu tay chống trên đầu, mê man ngủ quên.
Vệ Lễ nắm một bàn tay của nàng mãi không buông ra, giống như chỉ có như vậy mới có cảm giác an toàn, xác định Triệu Hi Hằng sẽ không chạy trốn.
“Phu nhân, ban nãy ta đưa y sư xuống núi, nhìn thấy dưới núi có mấy người đang khóc, nghe qua mới biết được, mấy ngày trước chủ công dẫn người đi hủy chùa miếu ở phía Đông thành Bất Hàm, tượng Phật, tượng Quan Âm gì của người ta đều đập. Chỗ chùa miếu kia hương khói luôn luôn thịnh vượng, cho nên dân oán có chút sôi trào.”
Trong những năm tháng chiến loạn nổi lên bốn phía, mọi người đều muốn tìm kiếm một phần tín ngưỡng mới có thể an lòng sống sót, đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy năm nay Phật học Đạo giáo càng thêm hưng thịnh.
Phật đạo đều dạy người chịu khổ để kiếp sau càng tốt hơn. Đời này vốn đã sống khốn khổ, lại không có kiếp sau an lành để làm an ủi, ngày tháng liền không có cách nào sống nổi.
Triệu Hi Hằng lơ mơ liền tỉnh, bóp bóp mi tâm, nghĩ thầm Vệ Lễ lại phát điên cái gì? Nhàn rỗi không chuyện gì lại đi phá chùa miếu người ta làm cái gì? Phật tổ có trở ngại gì hắn chứ?
Tuy nàng không tin mấy thứ này, nhưng sẽ không ngăn cản người khác tin, cuộc sống hiện tại dù sao cũng phải có chút tín ngưỡng theo đuổi.
“Trần phó tướng, ta cho ngươi chút tiền, ngươi xuống núi tìm người xây lại chùa miếu lần nữa đi.” Triệu Hi Hằng bảo người đi mở khố phòng, “Sau đó ngươi lại dẫn người vào trong thành bố thí nửa tháng.”
Nàng lại dặn dò một bên thị nữ, nhỏ giọng nói, “Phiền ngươi lại xuống núi một chuyến, hỏi y sư một chút xem, nếu thêm hoàng liên (*) vào thì có gây xung đột gì với dược tính của thuốc không.”
(*) Hoàng liên: vị thuốc có tác dụng hạ sốt nhanh, nhưng rất đắng ;))
Thị nữ liếc Vệ Lễ nằm ở trên giường một chút, sau đó đáp ứng.
Người đều đi, Triệu Hi Hằng vỗ vỗ tay Vệ Lễ, mắng hắn, “Ngươi có phải của nợ hay không, phá chùa miếu người ta làm chi! Hiện tại thì chính mình bỏ tiền ra xây lại lần nữa đi.”
Vệ Lễ còn mê man ngủ, không có phản ứng gì.
Triệu Hi Hằng nhìn ra được một tháng nay Vệ Lễ tâm tình không tốt, nhưng lại không biết vì sao hắn lại râm tình không tốt.
Đêm dài tĩnh mịch.
Chén thuốc có bỏ thêm hoàng liên tạm thời không cho hắn uống, người còn đang bất tỉnh đây, một thời gian dài không ăn dạ dày sẽ không tốt, số lần nôn càng nhiều càng tổn thương cơ thể, Triệu Hi Hằng tính đợi sau khi hắn tỉnh mới cho hắn uống chén thuốc có thêm hoàng liên.
Khi Vệ Lễ triệt để tỉnh lại có ý thức, trời đã tối đen, đường trong miệng hắn ngậm đã tan, nhưng vị ngọt còn nằm trong cổ họng