Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 63: Chương 63




Quản sự nghe lời này, sắc mặt không khỏi cứng đờ, lời này nói với hắn cũng vô dụng, phải nói cùng gia chủ mới đúng a. Nhưng hắn vẫn bị ánh mắt đầy căm phẫn đó nhìn cho đến mặt đỏ lên, uyển chuyển từ chối nói.

“Thân thể gia chủ nhà chúng ta không tốt, ở nhà đều là lang quân quản sự, hiện giờ lang quân không ở nhà, tiểu nhân không thể làm chủ, kính xin ngài ngày khác lại đến.”

Nam nhân kia sao có thể không nghe ra đây là chối từ, lúc này tức giận phất tay áo rời đi.

Vốn dĩ khi Thuận Hòa hoàng đế còn tại vị, tuy yếu đuối vô năng chút, nhưng quốc thổ vẫn chưa sụp đổ; chuyện Kính Thành công chúa đi hòa thân tuy làm người ta bi phẫn, nhưng nàng đại nghĩa diệt thân, là vì bình an của dân chúng mà lẫm liệt hiến thân, đợi đợi đến Đại Chu lần nữa cường thịnh lên, bọn họ nhất định đón công chúa về triều.

Hắn cần luyện võ nghệ, muốn đoạt được ngôi vị Võ trạng nguyên một lần nữa, đi chinh chiến sa trường, nhưng hắn chẳng những không đợi được Đại Chu càng ngày càng tốt lên, ngược lại chờ được tin dữ Đại Chu phân liệt.

Hắn kính ngưỡng Huệ Vũ hoàng đế, dùng tánh mạng và máu tươi để thủ vệ trống biên cương lãnh thổ, Kính Thành công chúa lại bị một tên loạn thần tặc tử giết dưỡng phụ ở Bình Châu đánh cướp.

Các nơi đều khởi nghĩa như măng mọc sau mưa xuân, đều muốn kiếm chút danh đầu trong thời loạn thế này. Rốt cuộc có một ngày hắn không kềm chế được, tập kết huynh đệ hương lý, nghiễm nhiên cũng thành một thế lực nhỏ.

Hắn có một ý niệm, chính là tìm Tạ gia nương tựa, người trong thiên hạ đều biết Tạ gia năm đó là phụ tá đắc lực của Huệ Vũ hoàng đế, Tạ Thanh Úc lại từng là vị hôn phu của Kính Thành công chúa.

Nếu như có thể, bọn họ liền đánh hạ Bình Châu, nghênh đón công chúa về, lại làm chủ cho Tạ Thanh Úc cùng công chúa thành hôn, tương lai nếu công chúa có thể sinh ra hài tử, nhất định phải đem ấu tử dưỡng dục thành hình tượng minh chủ như Huệ Vũ hoàng đế vậy, sau đó hắn ủng hộ minh chủ, hoàn thành nguyện vọng của Huệ Vũ hoàng đế.

Nhưng mà hắn vừa đến Tạ gia liền bị rót cho một đầu nước lạnh.

Tiểu Đào vẫn luôn mỗi ngày ngồi trước cửa Tạ phủ chờ, trước khi Tạ Thanh Úc đi có nói, có lẽ hắn có thể mang điện hạ về. Nhưng nàng ta đợi mãi đợi mãi, Tạ Thanh Úc đã rất nhiều ngày đều không thể mang công chúa của nàng ta trở về, nàng ta cũng sắp cho rằng Tạ Thanh Úc bị Vệ Lễ giết chết rồi.

Sau này khi nhận được thư nhà của Tạ Thanh Úc, Vệ Lễ sắp sắp cùng công chúa của nàng ta cử hành hôn lễ, Tạ Thanh Úc muốn ở ở đằng đó tham gia hôn lễ.

Nàng ta nghe được tin tức này, khóc mấy ngày, khóc đến mắt cũng nhanh mù, điện hạ của nàng ta vậy là không về được? Tạ Thanh Úc sao có thể mắt mở trừng trừng nhìn công chúa gả cho Vệ Lễ chứ?

Nam nhân kia đang tức giận đi ra, bị Tiểu Đào trong lúc vô tình vươn chân ra, vướng chân lảo đảo một cái.

Hắn quay đầu trợn mắt nhìn, nhìn thấy một tiểu nha đầu đang khóc đến mặt mày như quỷ.

Tiểu Đào giương đôi mắt thâm quần, chụp chân kêu lên, “Ngươi... Ngươi không phải cái tên kia...”

Nàng ta khoa tay múa chân giải thích.

“Ngươi không phải cái tên đi theo sau xe ngựa sao?”

“Ta tên Lý Thanh Long, ngươi là người phương nào? Chẳng ngươi biết ta?” Mày rậm của Lý Thanh Long vừa nhíu.

“Ta, ta là thị nữ của Kính Thành công chúa, ngày đó khi công chúa chúng ta rời đi Tấn Dương, ngươi từng thoát ngoại y, quỳ trên mặt đất hô to, sau đó bị thị vệ kéo đi, nên ta có ấn tượng đối với ngươi.” Đây là một người quen mặt khó có được từ sau khi rời khỏi Tấn Dương, ấn tượng của Lý Thanh Long lúc ấy để lại Tiểu Đào cũng không tệ lắm.

Lý Thanh Long bắt đầu kích động, “Từ khi lập quốc đã 93 năm, gần tám mươi vạn nam nhi Đại Chu đã sinh ra ở đất này, lớn lên tại đây, vì bảo vệ lãnh thổ, chết trận cũng không sợ. Nay hà cớ gì phải vì an nguy của mình giao ra nữ nhân, cắt đất cầu thân, nhục quốc tang quyền, quả thật là việc của kẻ nhu nhược.........”

“Đúng đúng đúng, chính là ngươi!”

“Nếu ngươi là thị nữ của Kính Thành công chúa, sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Lý Thanh Long hỏi.

Tiểu Đào đem sự tình tiền căn hậu quả nói một lần, Lý Thanh Long suýt nữa rơi nước mắt tại chỗ.

Kính Thành công chúa không hổ là nữ nhi của Huệ Vũ hoàng đế, lòng mang dân chúng, chủ động hòa thân không nói, người cũng nghĩa khí như vậy, thật là hổ phụ không sinh khuyển nữ, nếu so sánh với hai huynh đệ Triệu Minh Cẩn Triệu Minh Thần bây giờ, thật mạnh hơn trăm lần, nếu như sinh ra là nam nhi thì tốt rồi.

Tiểu Đào chợt phát hiện Lý Thanh Long màu có chút ngốc.

Xe ngựa vững vàng dừng lại trước cửa, Tạ Thanh Úc chậm rãi xuống xe, mặt mày tràn đầy phong sương mệt mỏi, hắn hỏi Tiểu Đào, “Đây là của bạn cũ của ngươi?”

“Ta tới tìm Tạ gia nương tựa, nhưng khổ nỗi Tạ gia không thu nhận ta.”

Tạ Thanh Úc xoa trán, “Nếu như là môn khách đến tìm nơi nương tựa, xin thỉnh ở lại quý phủ hai ngày, cho phép ta cùng phụ thân thương nghị một chút.”

Đổi lại là người khác, mới ăn canh bế môn, đại khái là sẽ không bị lời nói thế này đả động, nhưng Tạ Thanh Úc này luôn luôn tạo cho người một hảo cảm khó hiểu, Lý Thanh Long do dự một lúc, vẫn là gật đầu đáp ứng.

Tạ Thanh Úc ngay cả xiêm y cũng không kịp đổi, đi thẳng đến phòng ngủ của gia chủ Tạ gia.

Gia chủ Tạ gia sau khi Tạ Thanh Úc ra ngoài nửa tháng thì bệnh nặng một hồi, đến nay vẫn còn nằm trên giường bệnh, có lẽ cũng bước đến cửa sinh tử một lần, cho nên càng thêm tiếc mệnh, càng mong muốn được an ổn. Trước kia giết nhiều người như vậy, mặc dù là quân địch, nhưng trong đêm hắn cũng có chút lo sợ khó an.

Hắn không hi vọng con trai của mình tham dự vào mớ phân tranh này, cũng không hi vọng nhìn thấy Tạ Thanh Úc khiến cho dân chúng Đại Chu tương tàn. Đó đều là huynh đệ thủ túc lẫn nhau, sao có thể hạ thủ được?

Hắn hy vọng Tạ gia có thể hướng về một vị minh quân tài đức vẹn toàn trong hoàng tộc Triệu thị, sau đó nghỉ ngơi lấy lại sức để đợi ngày sau, mà không phải tranh giành lên.

“Phụ thân, vậy ngài cảm thấy, Triệu thị hiện giờ còn có người nào có thể kham được trọng trách?” Tạ Thanh Úc nắm tay phụ thân mình hỏi.

Hai má Tạ gia chủ lõm vào, sắc mặt thất vọng, cẩn thận suy tư xong, bỗng nhiên nước mắt lấm tấm rơi.

Không có, không có ai.

Hắn thật không xứng là huynh đệ với Triệu Tinh Liệt, vừa không bảo vệ được nữ nhi của bằng hữu, lại không giúp đỡ được giang sơn của bằng hữu, hắn quả thực vô năng. Hắn khúm núm, lo trước lo sau, nghĩ thật nhiều, cuối cùng cô phụ tín nhiệm của Triệu Tinh Liệt.

Nửa đời còn lại này, thật sự hèn nhát.

“Nhưng ta thấy, con tính cách ôn nhu khoan hậu, không thích hợp. Mà ta cũng đã ngầm quan sát người hôm nay tiến đến đây tìm nơi nương tựa, người này hữu dũng vô mưu, quả thật thuộc một giới mãng phu, không thể lưu.”

“Phụ thân, lần này ta từ Bình Châu trở lại, xem như ngộ ra được chút đạo lý. Tạ gia vừa lui lại tiếp tục lui nữa, không phải bo bo giữ mình, mà là mặc cho người xoa nắn. Ta thế đơn lực bạc, không thể đoạt lại A Đam. Tương lai có một ngày, Tạ gia cũng sẽ thế đơn lực bạc bị người nuốt hết. Nhi tử không phải muốn thành đại sự gì, ta chỉ mong đoạt được Ung Châu, làm Tạ gia lớn mạnh lên mà đợi minh chủ.

Về phần ngài nói Lý Thanh Long kia hữu dũng vô mưu, nhi tử lại không quả quyết, chính là cần người như thế bên cạnh.”

Tạ Thanh Úc nghĩ, Vệ Lễ thì cương liệt có thừa, nhưng kiên nhẫn không đủ, mà rõ ràng không đặt tâm tư vào chuyện phát triển Bình Châu, chỉ nhất thời được vị thế tốt, lại không hẳn có thể được thế cả đời, hắn phải lưu lại một đường lui cho A Đam mới được.

Tạ Thanh Úc sau khi về Lăng Thành, lợi dụng danh vọng Tạ gia cùng với dân quân do Lý Thanh Long dẫn dắt, nhanh chóng cướp lấy Lăng Thành, tu dưỡng lại hơn nửa tháng, sau đó lại đoạt được quận Dong ở cách vách Lăng Thành.

Nhân sâm của Triệu Hi Hằng trồng lại chết vì một trận sương giá, sáng sớm dưới chân núi Trường Bạch sơn có sương muối, nàng nhất thời không để ý kỹ, toàn quân bị diệt.

Vệ Lễ vô tình cười nhạo nàng, rước lấy buổi tối nàng xoa xoa tay, liếc mắt xem thường một phát.

Lúc đại hôn cũng là lúc phát giác người trong phủ thật sự không chỉnh tề, trong nửa tháng này, người lên đến ma ma quản sự, người xuống đến kẻ giúp việc vẩy nước quét nhà đều cỏ đủ.

Vệ Lễ có bệnh đa nghi, cứ cảm thấy nhiều người sẽ có người rắp tâm làm chuyện xấu, cho nên trong phủ trên dưới lại bỏ thêm vài quân tốt trông coi, vây kín như cái thùng sắt.

Không thể trách Tạ Thanh Úc nói hắn không đặt tâm tư đặt vào chuyện phát triển Bình Châu, hắn mỗi ngày một nửa thời gian đều lượn trong quân doanh, ngược lại chuyện quân binh thì phát triển như mặt trời ban trưa, thương nghiệp hay nông nghiệp thì èo uột, không hề xứng với binh lực cường thịnh tý nào.

“Chủ công, quân báo của Ung Châu.” Dương Trạch Lạp mang theo thư tín còn phong kín đưa cho Vệ Lễ.

Vệ Lễ mở ra vừa nhìn, Tạ Thanh Úc tháng 8 mới rời đi, hiện tại mới giữa tháng chín, liền đã đoạt được gần một nửa quận huyện của Ung Châu.

Đây là cố ý tranh đua với hắn sao?

Hắn nhìn nhìn Triệu Hi Hằng còn đang buồn rầu sầu lo vì đống cây nhân sâm, trong lòng vọt lên một nỗi khẩn trương.

Tạ Thanh Úc giương cao thanh thế, lớn mạnh như vậy, khó đảm bảo sẽ không cướp lấy Triệu Hi Hằng trong một ngày tương lai nào đó, hoặc là nói, Tạ Thanh Úc hiện tại lo lắng không yên muốn đoạt quyền là vì Triệu Hi Hằng.

Vệ Lễ thắp đèn lên, tin quân báo liền bị lửa cháy sáng rọi.

Triệu Hi Hằng ngửi thấy một mùi khói, quay đầu nhìn về phía hắn, “Ngươi ở trong phòng hoá vàng mã làm cái gì? Mùi hôi như vậy.”

Vệ Lễ khiêu khích nhìn về phía nàng, “Ta thích đốt thì đốt.”

Lại tặng tốc độ hoá vàng mã, sợ chậm một khắc thì Triệu Hi Hằng liền có thể nhìn thấy nội dung trong quân báo không bằng.

“Bệnh thần kinh.” Triệu Hi Hằng nhẹ nhàng mắng, nửa điểm không thèm để ý Vệ Lễ.

Trong đêm, Vệ Lễ làm việc càng hung ác thêm vài phần, như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống vào luôn, Triệu Hi Hằng cũng không biết hắn đã bị cái gì kích thích.

Hắn bóp lấy tay Triệu Hi Hằng, trong ánh mắt mang theo cố chấp điên cuồng, “Triệu Hi Hằng, ngươi yêu ai?”

Triệu Hi Hằng đã buồn ngủ đến chảy ròng nước mắt, lên tiếng yếu ớt nói, “Yêu ngươi.”

Vệ Lễ ôm nàng, hôn lên trán của nàng, “Triệu Hi Hằng, nếu có một ngày ta chết, nhất định trước hết sẽ giết ngươi chôn cùng.”

Hắn thật sự không có cách nào tưởng tượng, nếu sau khi hắn, bộ dáng Triệu Hi Hằng tái giá với người khác là như thế nào.

Cả người Triệu Hi Hằng tóc gáy dựng ngược, uy hiếp sao càng ngày càng hung ác vậy?

Ban đầu chỉ nói đánh gãy chân thôi mà, hiện tại cũng bắt đầu uy hiếp đến mức sống chết rồi?

Nàng cho rằng sự tình đã kết thúc, nhưng tối nay mới vừa bắt đầu, Vệ Lễ lại xoay nàng xoay, tiếp tục cắn cổ của nàng.

Ối mợ, tên lão cẩu này tối nay điên rồi? Còn chưa xong?

Trời chưa sáng Vệ Lễ liền ra ngoài, Trần Nhược Giang cùng Dương Trạch Lạp nâng một đống quyển ghi chú theo, trên quyển ghi chép đều là lâm nghiệp mấy năm nay của Bình Châu, Lộc Tràng, Điêu Tràng, tình huống phát triển chăn nuôi nông nghiệp.

Vệ Lễ nhìn thấy chữ liền cả người đều đau, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn, nhìn qua hết mấy dòng chữ này, nhìn đến mặt mày trắng bệch, sắp ói ra.

Trần Nhược Giang luôn luôn biết Vệ Lễ có chướng ngại đối với mấy thứ này. Nhìn hắn kiên nhẫn như bây giờ, tuy rằng hơi có chút không nhịn, nhưng vẫn âm thầm khuyến khích hắn.

Vệ Lễ nhìn thấy Trần Nhược Giang liền phiền, hận không thể đánh gãy chân chó của hắn, “Lăn!”

Vệ Lễ gần đây cũng không biết đang bận cái gì, Triệu Hi Hằng rất nhiều ngày không thấy thân ảnh của hắn, chẳng lẽ tình trạng Bình Châu thật sự không tốt?

Hắn không ở đây, nàng còn có chút không thích ứng, tính lặng lẽ đi xem.

Triệu Hi Hằng xách đèn, vừa đẩy cửa thư phòng ra, Vệ Lễ đang cầm trong tay một quyển tin báo, hung lệ ngẩng đầu, trong mắt dày đặc tơ máu đỏ dọa Triệu Hi Hằng nhảy dựng.

“Gần đây, Bình Châu thật sự không tốt sao?” Nàng do dự hỏi.

Xong rồi, nếu Vệ Lễ thật sự không giữ được, nàng có thể sẽ cơm cũng không đủ ăn, không chỉ không có cơm ăn, an toàn thân thể cũng không bảo đảm. Mấu chốt là gần nhất Vệ Lễ còn nói muốn trước khi chết phải bóp chết nàng, tuy rằng lời này mang tính miệng hùm gan thỏ có thể rất lớn, nhưng vẫn mơ hồ truyền đến tín hiệu nguy hiểm.

Triệu Hi Hằng bắt đầu suy nghĩ đến tương lai của mình.

Vệ Lễ cái lão cẩu này, vô tâm vô phế, lại hung dữ muốn chết, trong tình huống mấy ngày gần đây không mấy khi quay về ngủ, có thể tình huống Bình Châu hiện nay đích xác là nguy cấp? Nhưng sao nàng vẫn chưa nghe được chút tin tức nào như thế nhỉ?

Vệ Lễ thấy nàng đến, ánh mắt đang hung lệ đều thu lại, chỉ cuốn cuốn quyển tin báo trên bàn lại, cất giọng ngang ngược, “Ngươi tới đây làm gì?”

Liên tiếp mấy ngày không ngủ, trong đầu hắn đều là hình ảnh Tạ Thanh Úc khiêu khích, thỉnh thoảng còn mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Triệu Hi Hằng đang gọi tên Tạ Thanh Úc.

Triệu Hi Hằng không được tự nhiên sờ sờ cái cột đèn lồng, “Ngủ không được, tùy tiện đi ra một chút, ngươi đang xem cái gì vậy?”

Nàng mới không nói mình muốn đến thăm hắn đâu, nghe xong hắn lại vểnh đuôi lên đến trời.

“Tùy tiện đi lại mà có thể đi đến nơi này, Triệu Hi Hằng ngươi lừa quỷ hở?” Vệ Lễ âm dương quái khí nhìn nàng, “Cút về ngủ, ai cho ngươi tới mấy chỗ như thế này?”

“Triệu Hi Hằng, đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi còn nghĩ đến tên tiểu bạch kiểm Tạ Thanh Úc kia. Ta cho ngươi biết, ta cho dù không thích ngươi, nhưng đời này ngươi cũng đừng hòng đi tìm hắn, ta cho dù có chết, cũng trước khi chết sẽ bóp chết ngươi.”

Triệu Hi Hằng, “???”

Hắn có bị bệnh không, đêm nay mắc bệnh gì? Nói với nàng lời như vậy, bình thường tuy rằng miệng hơi tiện một chút, nhưng không tổn thương nhân tâm như thế.

Đang êm đẹp tại sao lại nhắc tới đề tài này? Vốn dĩ nàng đâu có nhắc tới tên Tạ Thanh Úc a, hắn vô duyên vô cớ nhắc tới người ta, còn nói nàng thích Tạ Thanh Úc, ước gì cùng Tạ Thanh Úc đi, có bệnh à?! Tất cả đều là do tự hắn phán đoán, trái lại còn oan uổng nàng!

Đêm nay cảm xúc của Vệ Lễ rõ ràng vô cùng nghiêm trọng, càng nói càng kịch liệt, thậm chí trên cổ nổi lên gân xanh, nhìn như có vẻ bị cái gì kích thích, cực kỳ dữ tợn.

Nàng không muốn nghe, quay đầu rời đi, ai thèm phản ứng ngươi chứ.

Hảo tâm lại biến thành lòng lang dạ thú, Vệ Lễ thích ngủ trong thư phòng, vậy hắn ở đó một đời đi, tốt nhất là ở cho tới chết luôn.

Tay Vệ Lễ nắm chặt quyển tinh báo hơn, ngón tay phát run. Bỗng nhiên ý thức được mình vừa rồi đã nói ra lời gì.

Ý của hắn thật sự không phải như thế, hắn không muốn hung dữ với Triệu Hi Hằng, nhưng hắn cũng không có dũng khí ngăn Triệu Hi Hằng lại, cúi đầu nói xin lỗi.

Mấy ngày nay trong đầu hắn tất cả đều là Tạ Thanh Úc đoạt một nửa quận huyện của Ung Châu, sau đó khai khẩn nông cày, phát triển quân nông.

Ung Châu cách Bình Châu khá xa, thậm chí Tạ Thanh Úc căn bản cũng khó trở thành mối họa của hắn, ngay cả mối uy hiếp là Lưu Hoán đối với hắn cũng không bằng, nhưng Tạ Thanh Úc lại có một tầng thân phận khác.

Triệu Hi Hằng thích Tạ Thanh Úc, Tạ Thanh Úc là tiền vị hôn phu của Triệu Hi Hằng, Tạ Thanh Úc hiện tại đã có tâm tư đoạt quyền, đã chiếm cứ một nửa Ung Châu, khó mà nói Triệu Hi Hằng sẽ không biết chuyện này, nên liền làm hắn cảm thấy đầy đủ uy hiếp.

Hắn không hiểu sao lại cảm thấy lo âu, khẩn trương, bất an, khó chịu. Nếu Tạ Thanh Úc thanh thế to lớn, mình sẽ không trở thành lựa chọn đầu tiên của Triệu Hi Hằng.

Biết rõ Triệu Hi Hằng cho dù không phải vì không muốn liên lụy dân chúng Bình Châu vô tội, nàng cũng sẽ không đi, nhưng nội tâm Vệ Lễ lại hẹp hòi, nói trước suy trước tính sau, bức chính mình đến tình cảnh này.

Thần hồn nát thần tính, nơm nớp lo sợ. Người tự ti giống như Vệ Lễ vậy, hắn yêu trước, lại yêu sâu, tất nhiên lo được lo mất, hèn mọn đến cực điểm.

Dù sao con người của hắn, chẳng có gì cả, thứ duy nhất có được cũng chính là Triệu Hi Hằng hắn cướp về, hắn lại thích nàng như vậy.

Vệ Lễ đã biết mình rất thích nàng, hắn thừa nhận chuyện này, nhưng hắn sẽ không nói rõ tâm ý với Triệu Hi Hằng.

Hắn mở quyển tin báo trong tay ra, nhịn không được nghĩ, nếu như hiện tại mình đi nói cho Triệu Hi Hằng biết là mình rất thích nàng, vậy sẽ thế nào?

Nàng có cảm động một chút xíu nào hay không, có thể có chút xíu nguôi giận hay không, Vệ Lễ nắm chặt tay áo, tim đập nhanh chóng.

Nếu được như vậy thì tốt rồi.

Nhưng có khi nào nàng ở mặt ngoài nước mắt rưng rưng thoạt nhìn rất cao hứng, trong lòng nói, “Ngươi là cái thá gì, cũng xứng đáng đi thích ta? Ta thích là thích người như Tạ Thanh Úc vậy, ta mới không thèm thích ngươi, thứ con hoang cha mẹ đều không rõ.”

Ánh sáng trong mắt Vệ Lễ ảm đạm xuống, nàng coi như bị chính mình cướp được, nhưng cũng như lời Tạ Thanh Úc nói, một thiên kiêu chi nữ như vậy, hơn phân nửa sẽ cảm thấy hắn rất buồn cười.

Nhưng nàng giáo dưỡng tốt; nhiều lắm thì khinh thường trong lòng, cũng không nói thẳng ra những câu ác độc như vậy.

Vệ Lễ chậm rãi nằm sấp xuống, ôm vai, trong lòng có chút khó chịu.

Hắn hiện tại tuyệt đối không thể thua Tạ Thanh Úc. Không chiếm được trái tim Triệu Hi Hằng, không đẹp mắt bằng Tạ Thanh Úc, quay đi quay lại địa bàn cũng không tốt, không lớn như người ta; nếu hắn không phải người lợi hại nhất, dựa vào cái gì sống cùng với Triệu Hi Hằng?

Triệu Hi Hằng tức giận trở về, vô cùng cảm giác mình khóc vì cái lão cẩu Vệ Lễ này thật không đáng, vì thế rửa mặt xong liền lăn lên trên giường sưởi một vòng, ôm đệm chăn ngủ, để cho lão cẩu kia ở một mình trong thư phòng đi thôi, lạnh chết hắn!

Nàng khuyên nhủ mình, đừng có tức giận vì cái tên kia nữa.

Bởi vì trong lòng mang theo tức khí, Triệu Hi Hằng ngủ cũng không an ổn, khi trời gần sáng, nàng cảm giác được có người chọc chọc nàng.

Đợi đến khi nàng mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh lại, trời đã sáng, bên cạnh tự nhiên xuất hiện một cây cỏ khô, trên đó cắm tràn đầy kẹo hồ lô, vì trong phòng quá nóng mà lớp vỏ bọc đường trên mấy viên kẹo đều bị chảy, nhưng một mảng lớn màu đỏ như vậy, nhìn vẫn làm người ta nhìn thấy cảnh đẹp ý vui.

“Phu nhân, đây lúc hừng đông chủ công đưa tới.” Thị nữ nói.

Triệu Hi Hằng đương nhiên biết đây là bút tích của Vệ Lễ, ngoại trừ hắn, cũng không ai làm ra chuyện như vậy.

Nhưng đã nói lời làm thương tổn người khác, một câu xin lỗi cũng không có, chỉ cần tùy tiện lấy một bó kẹo hồ lô đến cho có lệ?

Nàng thiếu kẹo hồ lô ăn hay sao?

“Lấy đi, đừng để cho ta thấy được nó, ném chỗ khác!” Triệu Hi Hằng lấy gối che đầu, không muốn phản ứng lại.

Kinh tế cùng nông nghiệp của Bình Châu phát triển gập ghềnh, Vệ Lễ cũng không hiểu mấy cái này, may mà nhờ trời ưu đãi có được vùng đất phù sa tương đối, không tính quá tốt cũng không tính quá tệ.

Nhưng đã sắp bắt đầu vào mùa đông, tài nguyên than đá của Bình Châu cũng không phong phú, vì trước kia đều dựa vào ngoại lai nhập vào, cho nên tuy có nhưng chưa từng khai thác. Qua mùa đông, nếu than đá ở bên ngoài không thể vận chuyển vào, chỉ có thể chặt cây trong rừng Bình Châu ra đốt than.

Qua một ít tính toán của các quân sư quạt mo trong quân doanh, nếu như chặt cây cây rừng, thì sẽ phá hư một diện tích rất lớn, tốt nhất vẫn là mua than đá từ địa phương khác về cung cấp cho dân chúng.

Nếu là Vệ Lễ của trước kia, loại chuyện này nhất định hắn sẽ không để ý, mắc mớ gì tới hắn?

Nhưng nếu đã quyết định phải mạnh hơn Tạ Thanh Úc, hắn liền không thể mặc kệ, phải giải quyết chuyện cung cấp than đá cho dân chúng thôi.

Đến ngày đông, Bình Châu sẽ dùng một số lượng lộc nhung cùng lông chim hay dược liệu để trao đổi than đá, sự tình này mọi người đều biết.

Vương Diễn rõ ràng vẫn mang thù chuyện lần trước Vệ Lễ vây Nguỵ cứu Triệu, nên hắn chặt đứt mọi giao thương đường thuỷ tới Bình Châu mà phải đi qua Thanh Châu.

Lưu Hoán lần trước làm to chuyện, đã chuẩn bị tinh thần khai chiến với Thanh Châu, nhưng giữa đường bị Vệ Lễ cắt đứt, bởi vậy đối với Bình Châu cũng không quá vừa lòng.

Hai đối thủ một mất một còn này thật hiếm khi nhất trí một lần.

Bọn họ biết rõ Vệ Lễ cần than đá, liền đẩy giá than lên đến bốn lần, Vệ Lễ tất nhiên không thể làm coi tiền như rác, không đồng ý.

Hoa Thượng Nhạc bị kẹp ở giữa đã từng chịu ân huệ của Vệ Lễ, hắn nguyện ý mở rộng cửa, nhưng không chịu nổi hai bên Lưu Hoán cùng Vương Diễn uy hiếp, hắn là người cầu sinh trong kẽ hở, cũng chỉ có thể vụng trộm thả cho mấy thương đội buôn lậu than đá ra vào.

Nhưng nếu chỉ đổi than đá từ mỗi Ký Châu thì căn bản không đủ cho cả Bình Châu tiêu dùng.

Vệ Lễ dẫn người đến ma sát vài trận không lớn không nhỏ với Thanh Châu, dưới sức mạnh quân sự cường hãn, nhiều lần chiếm thượng phong, ép Vương Diễn dùng than đá đổi tù binh trở về.

Rốt cuộc khi đến thời điểm cuối tháng mười, than đá đã gom được sáu bảy phần, mấu chốt là không tiêu bao nhiêu tiền.

Mặc dù biết tiếp tục như vậy lâu dài cũng không phải thượng sách, nhưng Vệ Lễ vẫn là rất vui vẻ.

“Triệu Hi Hằng, Triệu Hi Hằng.” Vệ Lễ hứng thú bừng bừng đi tìm Triệu Hi Hằng, như là có được cái đồ vật ly kỳ gì đó, muốn khoe khoang với nàng vậy.

Hắn sắp gom đủ than đá cho cad Bình Châu dùng, hắn kỳ thật rất lợi hại, hắn cũng có thể xử lý Bình Châu rất tốt, đợi một thời gian nữa, Bình Châu nhất định sẽ là địa phương cường thịnh nhất.

Lần trước hai người cãi nhau, cũng không phải nói nói là cãi nhau, là Vệ Lễ ồn ào nói lời tổn thương với nàng, nàng đơn phương tức giận, việc đã qua gần một tháng.

Vệ Lễ chẳng những không chủ động nói lời xin lỗi cùng nàng, lần này ngay cả dỗ dành nàng giống bình thường cũng không có.

Sau này biết được Vệ Lễ đang vì chuyện Bình Châu gom góp than đá mà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, có lẽ không có thời gian quan tâm nàng, đây là chuyện đứng đắn, Triệu Hi Hằng liền không đi quấy rầy hắn, cũng không tìm hắn phiền toái.

Nhưng coi như sự tình đã qua đi chăng nữa, hiện tại sao hắn có thể giống như bình thường không có việc gì, vui thì tìm đến nàng, trong lòng Triệu Hi Hằng khó chịu muốn chết, quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới hắn.

Nàng lặng lẽ đánh giá một chút, Vệ Lễ vốn dĩ đã gầy, hiện nay càng gầy, trước mắt treo quầng thâm xanh đen một mảnh, nhìn chính là là dáng vẻ chưa ngủ đủ.

Vệ Lễ vừa thấy Triệu Hi Hằng, vui sướng và lòng muốn khoe khoang quả thực đã chạy thẳng lên não, căn bản không chú ý tới Triệu Hi Hằng lãnh đạm đối với hắn, chỉ luôn kêu tên của nàng, “Triệu Hi Hằng, ta đánh bại Vương Diễn sáu lần này.”

“À.” Triệu Hi Hằng dù có mất hứng, cũng không tạt hắn gáo nước lạnh, chỉ là có chút hứng thú không cao, đáp lời.

Vệ Lễ vốn dĩ vui vẻ muốn tiếp tục nói đột nhiên ngừng lại, sao Triệu Hi Hằng không giống trước kia, không khen hắn?

“Ngươi có nghe ta nói hay không vậy?” Hắn thoáng có chút lo lắng.

Triệu Hi Hằng cắn cắn môi dưới, “Ngươi tìm người khác nói đi.”

Vệ Lễ bận bịu một tháng, vẫn là vì dân chúng, nàng không hung dữ với hắn nổi, nhưng hắn vô duyên vô cớ nổi điên còn không dỗ dành người, Triệu Hi Hằng vẫn có chút ủy khuất.

“Ngươi có phải đã biết chuyện Tạ Thanh Úc hay không?” Ngoại trừ cái này, Vệ Lễ không nghĩ ra cái lý do gì khác.

“Ngươi lại lôi Tạ Thanh Úc ra làm cái gì?” Hốc mắt Triệu Hi Hằng đỏ đỏ.

Lần trước dùng Tạ Thanh Úc quở trách, hù dọa nàng chưa đủ, lần này còn lôi ra? Nàng có thể cùng Tạ Thanh Úc có cái gì? Có chó a! Ngu ngốc!

Bộ dạng này của nàng rơi vào trong mắt Vệ Lễ, đó chính là mười phần quan tâm, thần kinh nhỏ yếu của Vệ Lễ bị kích thích, vốn dĩ tâm tình đã chợt cao chợt thấp lập tức kết một tầng băng, rớt đến đáy cốc.

“Tạ Thanh Úc hiện nay có được Ung Châu, tất nhiên là thân phận bất phàm, có thể tranh với ta rồi, ngươi rất cao hứng có phải không?” Đáy mắt hắn đỏ hồng, tựa như biển máu cuồn cuộn.

Triệu Hi Hằng giật mình, Tạ Thanh Úc đoạt Ung Châu? Cũng rất có quyết đoán.

Vệ Lễ chặn gáy Triệu Hi Hằng, hung hăng cắn lên, khóe mắt đã rơi giọt lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.