Đêm qua hai người giờ Tý mới hồi phủ, vội vàng rửa mặt xong liền nằm xuống giường.
Khi ngày thứ hai Triệu Hi Hằng tỉnh dậy, đã gần tới buổi trưa.
Vệ Lễ đã không còn ở đây, giờ này hắn hẳn là đang ở thư phòng luyện chữ, dù sao đã định ra quy củ, buổi trưa luyện chữ chưa được 200 chữ thì buổi tối sẽ không thể trở về phòng ngủ.
Nàng buồn ngủ dụi dụi mắt, lăn lăn trong ổ chăn ấm áp, biết rõ không thể tiếp tục nằm ngủ nữa, bằng không ban đêm sẽ mất ngủ.
Mặc dù không có gánh nặng trên người như Vệ Lễ, nhưng Triệu Hi Hằng cũng chuyện mà chính mình muốn hoàn thành.
Từ sau khi hai người cử hành hôn lễ, quan hệ phu thê không minh bạch ngày nào thê xem như đã đu vào quỹ đạo. Chuyện hạ nhân trên dưới trong phủ phải phân công thế nào, xử lý tài sản ra sao, cùng với chuyện đón khách đến tiễn khách đi, Triệu Hi Hằng khi nào nhàn rỗi đều ôm vào trong tay.
Gần đây trí nhớ của nàng không phải quá tốt, vì thế liền đem quyển nhật ký đã lâu không viết lật ra xem, tập hợp và viết lên trên một số chuyện mà mình dễ dàng quên mất.
Mở ra trang thứ nhất.
Năm Trưng Bình thứ nhất, ngày 13 tháng 6: Vệ Lễ nói, “Nếu như ta có khuê nữ, buổi sáng trời chưa sáng đã bắt con bé thức dạy luyện công, ăn vặt thì cục đường cũng không cho ăn, một năm chỉ làm bốn bộ y phục. Nó có khóc ta cũng không đau lòng.”
Triệu Hi Hằng vô ý thức vuốt ve chữ viết trên giấy, nhớ tới cảnh tượng lúc đó, nhịn không được xuất thần.
Đây đều là chuyện năm ngoái rồi, hoá ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, bây giờ đã hơn ba tháng, chẳng bao lâu sẽ là sáu tháng rồi.
“Điện hạ cười gì vậy?” Tiểu Đào đứng một bên bóc bưởi, đang chăm chú lấy hạt trong múi bưởi tình cờ nhìn xuống liền hỏi, nàng ta chỉ chỉ hai má Triệu Hi Hằng, “Mặt cũng đỏ, cười như ăn mật ấy.”
“Trên giấy viết cái gì hay sao, cho nô tì xem một cái nha.” Nàng ta ôm bưởi nghiêng người tới trước muốn nhìn.
Triệu Hi Hằng luống cuống tay chân lật sang một tờ khác, “Không có gì, nhớ tới tối qua ăn da đậu phụ nướng, quả thật vừa thơm vừa cay lại vừa ngon.”
Nàng vội vã thu lại suy nghĩ, xách bút ra viết chuyện nghiêm chỉnh.
- -----
Tháng 4, thái thú của các quận thành và gia quyến đến Bất Hàm tiến cống, cần phải thu dọn sắp xếp trong phủ một chút. May mà điện phủ này vốn là hành cung của Trấn Bắc vương tu kiến, hiện nay cũng chỉ mới dọn dẹp phía Đông để làm cư trú, chờ hôm nào thu dọn luôn phía Tây, dùng làm nơi tiếp đãi khách là xong.
Bình Châu hiện tại dù chưa tuyên bố tách khỏi Đại Chu, nhưng sớm đã không còn tiến cống về triều nữa, ngược lại còn nhận tiến cống từ các quận thành, đây giống như đã thành hệ thống độc lập.
Sắp đến lúc giao mùa, trên dưới trong phủ đều có người hầu chuẩn bị xiêm y mùa xuân.
Vệ Lễ mặc quần áo rất phí, mấy thứ lần trước làm ra đã cũ nát chút rồi, giờ lại mặc tiếp thật sự không ra thể thống gì, hắn nên làm thêm chút xiêm y.
Triệu Hi Hằng nghĩ đến đây, nhịn không được chống cằm, khuỷu tay chống trên mặt bàn, tư thế thêm vài phần lười biếng.
Lần trước viết cho hắn mấy chữ mẫu kia, hắn đã tập viết theo được tốt lắm rồi, nên cần phải viết thêm chữ mẫu mới cho hắn.
Nàng cầm bút biếng nhác ghi nhớ.
À, còn sinh nhật, hai người đến nay còn chưa biết sinh nhật nhau đâu, ngày mai phải đi hỏi hắn một chút.
Nhớ kỹ nhớ kỹ.
Triệu Hi Hằng lại cân nhắc, nhớ mình còn chưa từng nhìn thấy toàn bộ hình xăm trên người hắn lần nào, hắn thì thấy hết của mình không còn chút gì, vậy mà bản thân hắn còn một nửa người trên cũng không cho mình thấy, thật sự thiệt thòi rồi, phải lưu ý chuyện hình xăm này một chút.
Nàng cắn cắn cán bút, nhanh chóng viết xuống một hàng chữ nhỏ.
Lần trước đánh cuộc thua, điều kiện hắn đưa ra mình còn chưa thực hiện...
Mặt Triệu Hi Hằng đỏ lên, cánh tay không kềm được dùng sức, vết mực thấm ra trên giấy một vệt.
Thôi được rồi, nếu hắn không nhắc, vậy thì coi như không có qua chuyện này đi. Chủ nợ còn không tích cực, cái con nợ là nàng cần gì phải gấp gáp.
“Điện hạ, sao mặt lại đỏ rồi?” Tiểu Đào lột bưởi được một nửa, những múi bưởi màu hồng phấn mọng nước đang đặt đầy trong đĩa mã não đỏ, vừa no tròn lại vừa đầy đặn trong vắt.
Triệu Hi Hằng có tật giật mình, vội vàng phủ nhận, “Không có mà, do trong phòng quá nóng, bưởi lột xong chưa cho ta ăn đi.”
Tiểu Đào vội vàng đưa cái đĩa qua, nàng ta vừa định hỏi, Triệu Hi Hằng ngắt ngang lời nàng ta, “Đổi cái đĩa khác đi, múi bưởi màu hồng nhạt phải đặt ở trong bát thuỷ tinh trong suốt mới đẹp mắt chút, giống như lần trước bày nho ấy, rất đẹp mắt.”
Lực chú ý của Tiểu Đào quả nhiên bị dời đi, tự mình suy tư một chút, điện hạ Hằng nói cũng thật có đạo lý, liền chạy đi lấy cái bát thuỷ tinh đến.
Vệ Lễ ngồi trong thư phòng liền ách xì mấy cái, hắn khó chịu đóng cửa sổ lại, tiếp tục nhìn cái bảng chữ mẫu kia mà phát sầu, thỉnh thoảng đi vòng quanh cái bản đồ hở ra trên mặt đất giẫm giẫm, đem lá cờ nhỏ từ đầu này di chuyển đến đầu kia.
Ở trong lòng hắn, đã sớm nghĩ xong tiếp theo nên phát binh đến chỗ nào, làm thế nào công chiếm thành trì. Chỉ là gần đây trời quá lạnh, nghe nói hươu trong Lộc Tràng đều chết rét một số lượng lớn.
Vệ Lễ thở dài, lắc lắc lá cờ nhỏ trong tay, lại chậm rãi trở về đối diện với bảng chữ mẫu, xé cũng xé không được, ném cũng ném không được, những thứ này đều là Triệu Hi Hằng tự tay viết cho hắn.
Nhưng hắn thật sự không thích luyện chữ.
Nếu như hắn biết Triệu Hi Hằng hiện tại đang chuẩn bị cho hắn bảng chữ mẫu mới, phỏng chừng ý định nhảy sông cũng có.
Vệ Lễ chờ, ngóng nhìn, ngóng trông Trần Nhược Giang cầm cái gì đó khẩn cấp đến tìm đến hắn xử lý, như vậy hắn có thể tránh thoát khỏi phần luyện chữ hôm nay. Đại khái là Trần Nhược Giang và hắn tâm linh tương thông, không được trong chốc lát thật sự đã đến.
Buổi sáng trời đổ tuyết, Trần Nhược Giang đạp trên trên mặt đất đầy tuyết nghe xoàn xoạt, lúc đi vào hắn quên lau sạch sẽ đế giày, hiện tại trên mặt sàn đá cẩm thạch trơn bóng tràn đầy dấu vết tuyết bẩn đang tan, làm hắn có chút ngại ngùng.
Hắn đỏ mặt, đứng bên ngoài cầu kiến Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng phái Tiểu Đào đi trả lời cho hắn.
Tiểu Đào vén mành che lên, nhướn mắt nhìn thấy một bãi nước tuyết ngay dưới chân hắn, nhịn không được bụm miệng cười, làm da mặt Trần Nhược Giang càng đỏ.
“Chủ công hiện tại đang ở thư phòng luyện chữ, tiểu tướng quân đi thư phòng tìm người đi.”
Trần Nhược Giang cơ hồ như chạy trối chết, chạy đến một nửa lại lộn trở lại, “Đào cô nương.”
Xưng hô này rất mới lạ, Tiểu Đào lần đầu tiên nghe thấy, nàng ta buông mành đang vén lên một nửa xuống, dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi Trần Nhược Giang.
Trần Nhược Giang bị nàng ta nhìn càng thêm thẹn thùng đến hoảng, vội vàng lấy ra một thư tín trong cổ tay áo, “Buổi sáng Dịch Sử đến trong doanh trại truyền tin, ta thấy có thư tín gửi đến phủ chủ công, nghĩ sớm muộn gì cũng phải có người mang đến, liền tiện tay mang theo luôn, nhưng nhìn bên trên hình như là thư tín gửi cho ngươi...”
Trong nhà Tiểu Đào đã không còn ai thân thích, tất nhiên sẽ không có ai gửi thư đến, “Ở đâu gửi đến vậy?”
“Hình như là phía Tây.” Trần Nhược Giang nói.
“Làm phiền tiểu tướng quân đem bỏ giúp ta.” Tiểu Đào nói xin nhờ, cuối cùng cảm tạ hắn một phen, đưa hắn đi thư phòng.
Phía tây, Ung Châu là ở phía Tây, nàng ta cũng chỉ có tiếp xúc với mỗi những người Tạ gia là ở Ung Châu mà thôi.
Tiểu Đào nhận biết rõ ràng thân phận mình, tuy rằng tình cảm với điện hạ rất tốt; nhưng nàng ta không phải là nhân vật trọng yếu gì, người Tạ gia không đến mức lại đi viết thư cho nàng ta, người có thể viết thư cũng chỉ có tên Lý Thanh Long kia.
Hắn mơ hồ để lộ ra chút ý tứ đối với chính mình, nhưng nàng ta không thích hắn.
Đầu tháng ba, Trần Nhược Giang đến đưa mấy quyển sổ con, là tổng kết cả một năm nay của Bình Châu cho Vệ Lễ.
Năm nay tổng thể không có gì phát triển lớn, nông nghiệp hay chăn nuôi không cần phải nói, lạnh lẽo thế này, không làm ruộng thì chăn thả, lâm nghiệp của Bình Châu không thường kỳ, chỉ có ngư nghiệp coi như khá. Bởi vì nguyên nhân chiến loạn, cho nên lộc nhung hay lông chim cũng buôn bán khó khăn, kinh tế mậu dịch đều đình trệ, hơi chút tồn hàng. Nếu nói thẳng ra, năm nay thu vào kém hơn so với năm ngoái chút.
Vệ Lễ vốn cho là Trần Nhược Giang tới cứu mạng, không nghĩ tới hắn đến để đòi mạng.
“Bị tồn hàng sao lại không giảm giá bán?” Vệ Lễ đau đầu xoa bóp mi tâm hỏi.
Trần Nhược Giang nào biết mấy chuyện này, “Nghe nói đã bán đến giá gốc rồi, không thể giảm nữa.”
“Vì sao chứ? Đồ vật đã tồn hàng, tích cóp đến sang năm liền cũ bán không được, vậy không phải lại càng không thu được xu nào?”
Vệ Lễ hỏi như vậy, Trần Nhược Giang cũng không biết nên trả lời thế nào. Hắn theo Vệ Lễ làm quân sự, cũng không phải làm thương nghiệp dân sinh, hắn cũng không hiểu nhiều, mấy vấn đề này nên bắt một tiên sinh đến nói cho Vệ Lễ.
Cũng là hắn không tốt, quên mất Vệ Lễ không đọc được bao nhiêu sách, văn hóa trong bụng cũng cạn, không sớm tìm một tiên sinh thông hiểu thương chính đến đây. Bất quá bây giờ nếu như muốn tìm chỉ sợ cũng không dễ tìm ngay, lúc trước tiên sinh cho thế tử của Trấn Bắc vương thật nhiều đến mức xếp thành hàng, có nhà đại tri thức danh tiếng ở nước ngoài dạy nho giáo, cũng có cựu thần về hưu dạy cho làm thế nào để thống trị địa phương, cùng với các loại thuật đế vương khác.
Rõ ràng Trần Nhược Giang cũng không cho được chủ ý gì, Vệ Lễ chỉ nóng nảy nhẫn nhịn đọc hết cái mớ sổ con cả năm này.
Hàng năm, các quận thành khắp nơi dựa theo tình huống bản địa mà tự phát triển sản nghiệp của mình, sau đó tiến hành mậu dịch, sau đó căn cứ theo tình hình phát triển của năm đó mà hơi điều chỉnh, sửa đổi lại làm ra kế hoạch phát triển năm sau, cuối cùng đem tất cả tập hợp lại báo cáo về Bất Hàm. Vệ Lễ sau khi nhận được các sổ con này, quyết định có thể làm được hay không, trước giữa tháng ba sẽ trả lời “Chuẩn” hoặc “Bác bỏ“.
Kế hoạch cuối cùng phải nhất định được định ra trước khi mùa mưa đến, nếu không sẽ trễ vụ xuân canh.
Vì khí hậu Bình Châu giá lạnh, cuối tháng 4 mới bắt đầu xuân canh, cho nên thời gian để Vệ Lễ quyết sách coi như rộng rãi, nếu đổi lại là địa phương nào đó ở phía Nam, lúa nước vụ trước vừa thu hoạch xong đã phải vội vàng định ra kế hoạch năm sau như lửa đốt rồi.
Vệ Lễ nhìn mấy thứ này đã thấy hao phí toàn bộ trí tuệ của hắn rồi, hơn nữa mấy tên thái thú đó không biết là muốn ra vẻ mình có văn hóa hay là gom góp cho nhiều chữ, cả đám viết sổ con vừa dài dòng lại khoa trương khó hiểu. Vệ Lễ kiên trì đọc một phần, viết mất hẳn mười tờ giấy, hắn không có bản lĩnh đọc nhanh như gió, lại sợ lọt mất điểm mấu chốt, chỉ có thể chậm rãi đọc từng chữ từng chữ một.
Thật hay cho cái tên này, hai trang đầu chữ nhỏ chi chít như vậy đều là ca công tụng đức, khen Vệ Lễ anh minh thần võ, mới làm Bình Châu phát triển không ngừng, mưa thuận gió hoà, cơ hồ muốn thổi hắn lên thành thần minh hạ phàm.
Vệ Lễ tức giận đến giơ tay lên, quăng một phen vào Trần Nhược Giang đang đứng làm bình hoa kế bên ghế dựa, Trần Nhược Giang vội vàng nhặt lên, sửa sang xong chất đống lại ở trên bàn.
“Viết cái thứ giẻ rách gì thế này!” Vệ Lễ nổi trận lôi đình, hắn thật nghi ngờ là cái đám thái thú này cố ý muốn làm khó hắn, “Về sau ai dám viết mấy thứ tào lao không ý nghĩa không lợi ích thế này bắt ta đọc, liền chém hắn cho ta!”
Trần Nhược Giang yên lặng đứng một bên làm bình hoa, cái gì cũng không dám nói. Hắn cũng không hay biết năm rồi cũng đều là như vậy, mấy trang đầu của sổ con phải có ít nhất một vạn chữ ca công tụng đức đã là lệ cũ mà ai cũng ngầm hiểu trong lòng không nói ra.
“Nếu chủ công không kiên nhẫn xem, không bằng tìm người đến giúp ngài đánh dấu mấy chỗ trọng điểm, ngài chỉ cần xem trọng điểm rồi sau đó trả lời là...” Đợi Vệ Lễ bớt nóng nảy, Trần Nhược Giang yếu ớt đề nghị.
Vệ Lễ dùng ánh mắt sâu hoắm quét về phía hắn, tóc gáy Trần Nhược Giang dựng lên, lưng dán sát vào mặt tường ở phía sau, hận không thể hoà vào trong tường làm một thể luôn.
Đừng tìm ta, đừng tìm ta, đừng tìm ta...
Trong lòng hắn mặc niệm.
“Thu lại cái biểu cảm người chết đó của ngươi đi, ta sao có thể tìm ngươi đi đọc mấy cái này? Trong bụng ngươi có bao nhiêu lạn mực ta còn không biết?” Vệ Lễ nửa trào phúng nói.
Trần Nhược Giang tỏ vẻ bị vũ nhục, hắn dù cho có ít học đi chăng nữa, khẳng định cũng nhiều hơn Vệ Lễ nhiều a.