Hai người kích động bởi vì lần đầu tiên máy thai đến nửa đêm, nhưng hài tử rốt cuộc không có gì động tĩnh nữa, như là chào hỏi xong lại ngủ.
Triệu Hi Hằng cũng không thể không cố gắng ngủ, ép bản thân mình mẽ vào giấc ngủ, sợ ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của tiểu gia hỏa.
Vệ Lễ ôm nàng, chầm chậm sờ bụng nàng, như là đang sờ cái trân bảo gì hiếm có, hoặc như là một hài tử cái vừa được món đồ chơi gì mới mẻ.
Trong lúc ngủ, Triệu Hi Hằng lờ mờ cảm thấy ngứa, mơ mơ màng màng nhắc nhở hắn: “Đừng có sờ, ta muốn ngủ.”
Vệ Lễ hôn hôn lên khóe miệng của nàng, quả nhiên thu tay lại, không tiếp tục động tác.
Sáng sớm ngày thứ hai, nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy Vệ Lễ chống đầu, thấy nàng tỉnh lại, mắt hắn lập tức liền sáng.
Mặt hắn còn trắng bệch hơn ngày xưa một chút, nhưng con ngươi lại đen bóng dọa người.
Triệu Hi Hằng không tự giác tóm lấy góc chăn: “Chàng đừng nói chàng cả đêm không ngủ đi?”
“Cái rắm, lão tử là người chỉ mỗi chuyện vậy đã chịu không nổi...” Hắn nói đến một nửa liền im bặt dừng lại, tay Triệu Hi Hằng đang nắm lấy bên hông của hắn, chậm rãi bóp chặt.
“Thu lời thô tục của chàng lại cho ta.” Triệu Hi Hằng hung dữ ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Đừng dạy hư hài tử.”
Vệ Lễ yên lặng ngậm miệng, nhớ tới tiểu gia hỏa đã biết máy thai, nói không chừng có thể nghe hắn nói chuyện, hắn nói lời bậy bạ như vậy quả thực ảnh hưởng không tốt đối với hài tử.
“Ta sờ sờ nó một chút.” Vệ Lễ thương lượng với Triệu Hi Hằng, “Ta sờ sờ xong liền đi luyện chữ đọc sách.”
Triệu Hi Hằng keo kiệt liếc hắn, nằm ngửa ra chút, “Hứa là sờ một chút thôi nga.”
Vệ Lễ sờ soạng trong chốc lát, cảm thấy mỹ mãn, thần thanh khí sảng đi thư phòng, không chút nào nhìn ra là người cả một đêm không ngủ.
- -----
Gia quyến của những thái thú kia đến đây, chuyện đầu tiên là phái người đến tìm hiểu chỗ nghỉ ngơi của Triệu Hi Hằng, định tìm thời gian bái kiến nàng.
Triệu Hi Hằng đã thả ra lời nói, mấy ngày nay đều có thời gian, bảo các nàng lúc nào cũng có thể tới.
Hung danh của Vệ Lễ vang dội bên ngoài, làm cho hình ảnh của Triệu Hi Hằng cũng liên luỵ, làm cho người ta nơm nớp lo sợ nịnh hót, sợ không cẩn thận đắc tội.
Như thế, thật là chính xác với cái phát ngôn khẩu thị tâm phi của Vệ Lễ trước khi cùng nàng kết hôn.
“Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.” Thanh danh của hắn là cái dạng gì, thì liên đới theo thanh danh của Triệu Hi Hằng cũng là cái dạng đó.
Người khác đối với hắn thái độ gì, cũng liền đối với Triệu Hi Hằng thái độ đó.
Nhưng Triệu Hi Hằng lại không bị hắn lôi theo đến mức người người đòi đánh.
Vệ Lễ một đường từ chính viện đến thư phòng, đều có thể nhìn thấy những gương mặt già có trẻ có xa lạ cùng hắn thỉnh an, hắn cũng rõ ràng, đây chắc là mấy vị thái thú quận thủ đã được sắp xếp bên chỗ Tây Viện, giờ đến bên này ngồi canh hắn chứ gì.
Sáng sớm nay tâm tình hắn tốt; khi thấy người thứ nhất, còn chưa có cảm giác gì, nhưng người thứ hai, thứ ba, thứ tư, mới đi được nửa đường đã tiêu hao hết kiên nhẫn của hắn. Đám người hoặc trẻ hoặc già này, sau khi chào hỏi hắn xong lại có ý đồ bắt hắn lại nhiều lời vài câu.
Vệ Lễ bực bội chịu không nổi, trực tiếp chỉ vào người mắng, “Chạy trở về Tây viện đi, ai cho các ngươi mò đến Đông Viện đi bộ chứ? Không có chuyện gì thì đừng để cho ta phải nhìn thấy các ngươi nữa!”
Mấy vị thái thú, quận thủ vội vàng cút xa. Hừm, nếu không thể đột phá ở chỗ này của Vệ Lễ, không lấy được hảo cảm, chỉ có thể tranh thủ bên chỗ của Triệu Hi Hằng.
Khi Triệu Hi Hằng còn đang ăn điểm tâm, bên ngoài liền có mấy gia quyến thái thú chờ yết kiến.
Y hương tấn ảnh(*), ám hương phù động(**), lại thêm hoàn bội đinh đương (Editor: tiếng ngọc bội rung lên đinh đương khi di chuyển), một đám nữ quyến búi tóc cao ngất, Triệu Hi Hằng theo bản năng cảm giác phu nhân chủ công như mình đây thật sự có hơi chút giản dị rồi.
(*)Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)
(**) Ám hương phù động: Mùi thơm lan toả.
Triệu Hi Hằng còn cảm thấy như thế, những gia quyến của thái thú bên dưới tất nhiên cũng cảm thấy, các nàng vốn cho là sẽ gặp được một nữ tử vô cùng lộng lẫy, dù sao cũng là công chúa Thiên gia, cũng là thê tử của Vệ Lễ, sao lại có thể ăn mặc thô sơ đơn giản hơn cả các nàng ta.
Nhưng mặc dù thân thể có chút gầy, Triệu Hi Hằng vẫn ngồi ngay ngắn ghế, dung mạo cùng khí độ đều hơn xa đám người bên dưới, đặc biệt là đôi mắt nhìn trong trẻo mảnh mai kia, lại không phải là có vẻ như người dễ bắt nạt.
Hàn huyên đơn giản xong, mọi người theo thứ tự ngồi xuống, thị nữ lần lượt rót trà cho các nàng ta.
Đều không quen biết ai, nhưng mấy phu nhân này ai cũng là người dày dặn kinh nghiệm du tẩu trên sân giao tế, đều là nhân tinh, tất nhiên phải có điểm lão luyện.
“Thiếp thân là thê tử của quận thủ quận Xương Lê, tên gọi Vương thị, nghe nói phu nhân có thai, đây là một phương thuốc mà gia mẫu của thiếp thân cố ý tìm đại phu kiếm ra khi lúc trước thiếp thân dựng dục một đôi nhi nữ, có thể giúp sinh hài tử thuận lợi, hôm nay xin hiến riêng cho phu nhân, kính xin phu nhân vui vẻ nhận cho.” Vừa ngồi xuống, liền có người giành nói, nâng lên một cái tráp, cho thấy thân phận.
Lễ vật không đắt đỏ, nhưng hữu dụng.
Triệu Hi Hằng gật đầu đa tạ xong thu vào, những người còn lại âm thầm nóng lòng, vì thế ganh đua cùng nhau dâng tặng lễ vật, sợ mở miệng chậm, Triệu Hi Hằng sẽ không có ấn tượng sâu, cả sảnh nhất thời náo nhiệt lên.
Vô luận đưa cái gì, Triệu Hi Hằng đều nhàn nhạt thu vào ghi lại, không kinh ngạc cũng không thích thú, cũng không hứa hẹn gì, nhưng tóm lại là đều thu, làm cho những các phu nhân kia cũng cảm thấy an lòng.
Phu thê nhất thể, nếu Triệu Hi Hằng chịu thu đồ vật của các nàng ta, đó chính là Vệ Lễ đối với trượng phu các nàng ta không quá mức bất mãn.
Triệu Hi Hằng mím môi nhấp một ngụm trà, thầm than trong lòng, lần cuối cùng bị người tranh nhau chen lấn nịnh hót thế nào, là khi nào nhỉ?
Nàng cũng nhớ không rõ, có lẽ là khi a gia nàng còn sống. . Truyện Teen Hay
Những người này không phải đến một mình, hơn phân nửa còn mang theo nữ nhi trẻ ruổi, các cô gái ngồi ở phía sau lưng các phu nhân, tuổi tác cũng xấp xỉ Triệu Hi Hằng, cả đám đều xinh đẹp mềm mại, vô cùng quy củ.
Nói được một nửa, có ít người kéo nữ nhi từ phía sau ra.
“Phu nhân đang lúc trẻ trung, thiếp thân lớn tuổi, sợ rằng nói chuyện làm phu nhân nhàm chán, nếu như phu nhân không ghét bỏ, mỗi khi nào rảnh rỗi cứ triệu nữ nhi nhà ta đến nói chuyện, tốt xấu gì cũng giải buồn.”
Các nàng ta nói rất chân thành, Triệu Hi Hằng liền trả lại chút lời xã giao, “Các tiểu cô nương đây tuổi tác xấp xỉ ta. ta thấy cũng rất thích, nếu có thời giam rãnh, đến nơi này của ta chơi cũng tốt.”
Nàng một nửa là thật lòng, một nửa có lệ.
Triệu Hi Hằng từ nhỏ đều không có bằng hữu thân cận gì, tại Bình Châu, Trần Nhược Nam tính là một người, nhưng chỉ có một người thì thật sự quá ít, giao tiếp nhiều một chút với các tiểu cô nương cùng tuổi thì sẽ tốt hơn, mấu chốt là bọn ai cũng xinh đẹp mỹ miều, rất làm cho nàng thích.
Nhưng mấy phu nhân này thấy nàng đều nơm nớp lo sợ, uốn mình theo người, các tiểu cô nương sợ rằng cũng học theo, sẽ không dám thân cận nổi với nàng. Nếu như kết giao bằng hữu cùng các nàng ta, Triệu Hi Hằng cũng không ôm kỳ vọng quá lớn.
Sổ con của quận thủ quận Giang Đông viết không tồi, Triệu Hi Hằng cố ý lưu ý phu nhân của hắn một chút.
Xương gò má cao ngất, một đôi mắt hơi loé sáng lộ vẻ thông minh lanh lợi, nhưng lại không có vẻ chính phái, nàng nhìn mấy lần, thu mắt lại, hơi có chút chần chờ với vị quận thủ quận Giang Đông này.
Người huyên náo đến, người náo nhiệt đi, Triệu Hi Hằng căng người tiếp đón, đến khi không còn một ai nữa, đầu vai lúc này mới sụp xuống, nói với đám người Tiểu Đào, “Nhanh lên, nhanh lên, xoa xoa eo cho ta.”
“Mệt chết đi được, đón khách lại đến tiễn khách, đúng là không phải chuyện người làm mà.” Nàng biếng nhác dựa vào trên giường, đá rớt giày, hận không thể đi ngủ bù.
Nàng hiện tại nghĩ một chút về a nương của mình. Nhớ năm đó, nương nàng không chỉ phải mỗi tháng đầu tháng ứng phó với những mệnh phụ kia, còn phải quản lý hậu cung, mệt hơn mình đến vài lần, không khỏi có chút chột dạ. Lúc ấy nàng còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, suốt ngà gay phiền toái cho nương, thật đúng là không nên.
Các phu nhân trở về, sau đó trao đổi tin tức của mình với trượng phu, đóng kín cửa rồi thì thầm to nhỏ một trận.
Quận thủ quận Xương Lê chỉ chỉ cổ của mình nói: “Ta hôm nay thấy trên cổ chủ công có vết cắn.”
Phu nhân Vương thị của hắn giật mình, “Ta nhìn phu nhân hắn hôm nay bụng cũng có hơi lộ rồi, hai người làm sao còn làm cái chuyện kia được chứ?”
“Người trẻ tuổi thân thể tốt; bên cạnh chủ công lại chỉ có mỗi phu nhân, có đôi khi khó tránh khỏi...”
“Nàng nói xem một công chúa mất nước, làm sao có thể làm cho chủ công thần hồn điên đảo như vậy được chứ?” Quận thủ quận Xương Lê nhíu mày suy tư.
Vương thị chợt vỗ tay nói, “Hoắc, chàng không biết đó thôi, phu nhân kia rất xinh đẹp, nếu ta là nam tử, nhất định cũng sẽ sủng nàng, huống hồ đôi tình nhân này vừa thành hôn, trong vòng ba năm đều được dính nhau như kẹo, nói không cho nạp thiếp, vậy dĩ nhiên sẽ không nạp thiếp.”
Hai người cảm thấy lời này có lý, thừa dịp Triệu Hi Hằng còn được sủng ái, nịnh bợ thổi một chút gió bên tai. Chứ chờ sau khi Đại Chu triệt để vong quốc, Triệu Hi Hằng kia không mới mẻ nữa, dung mạo cũng không còn thịnh lệ như hiện tại, lại không có nhà mẹ đẻ cường thế để dựa vào, còn không biết mỗi ngày phải trôi qua như thế nào đâu.
Vương thị thầm nghĩ, nhưng lại thầm mắng mình nghĩ những thứ này để làm cái gì? Nếu như Triệu Hi Hằng lần này sinh được con trai, chính là trưởng tử của chủ công, cũng là hài tử đầu tiên của hắn, cho dù trong tương lai có người mới yêu thương hơn người cũ, nhưng nể tình hài tử, cũng sẽ không đối xử quá kém.
Đôi phu thê này xem như cũng đã hiểu rõ ràng, bọn họ là không định ngay tại lúc Triệu Hi Hằng thịnh sủng mà không có mắt đi nhét người vào giữa hai vợ chồng, nếu như cần có người thổi gió nơi gối đầu, thì cũng phải né qua vài năm nay, chờ Vệ Lễ chủ động nạp thiếp đầu tiên xong, các nàng mới tặng người đi.
Một lời nói có lệ thuận miệng của Triệu Hi Hằng lại làm cho một số người làm thật.
Có người là chân thật thành, tiểu cô nương ngu ngơ hồn nhiên, nàng trò chuyện cùng những người này còn không tính phiền chán; nhưng cũng có người là ôm mục đích không thuần.
Một lần hai lần trùng hợp đến khi Vệ Lễ đang ở trong viện thì gọi là trùng hợp, ba lần bốn lần thì nhất định là cố ý.
Triệu Hi Hằng đưa mắt âm u ném về phía Vệ Lễ đang xốc bài. Vệ Lễ hồn nhiên chưa phát giác, hắn còn đang lớn tiếng oán trách, “Triệu Hi Hằng, sao lần nào nàng cũng bắt ta xào bài thế này?”
Đêm nay hai người đã đánh mười bảy mười tám ván, tất cả đều là Vệ Lễ xào bài.
“Lưu gia tiểu cô nương đến.”
“Hôm nay cho dù mụ nội nó nương ta đến, Triệu Hi Hằng nàng cũng phải xào bài một lần cho ta.” Vệ Lễ khó chịu quăng bài lên trên bàn, xoay người nói với thị nữ, “Bảo cái Lưu gia tiểu cô nương gì đó cút đi!”
Triệu Hi Hằng cong môi cười một tiếng, nhàn nhã dựa ra sau, tiện tay cầm lên một lá bài, “Người ta chính là tiểu cô nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, vẫn là đích ấu nữ của thái thú nha, đến nhiều lần rồi.”
Vệ Lễ ngẩn ra, nghe Triệu Hi Hằng nói tiểu cô nương kia đã đến nhiều lần, vội hỏi, “Nàng thích nàng ta? Hay là ta bảo người gọi nàng ta trở lại?”
Gọi lại cũng không phải không được, như vậy vừa lúc có người tới xào bài cho hai người bọn họ.
“Không thích.” Triệu Hi Hằng lắc đầu.
“Vậy nàng nói làm cái gì? Đừng nói khuê nữ nhà thái thú, cha nàng ta ta cũng không biết xách ra mắng mấy lần, ta còn bận tâm gì khuê nữ của hắn?” Vệ Lễ bắt bài theo nàng, “Nàng không thích thì đừng cho nàng ta đến, phỏng chừng cũng không phải thứ gì tốt.”
Trong lòng Triệu Hi Hằng thoải mái một chút, lấy quả anh đào ra đút cho hắn, “Lần này chàng ra bài trước đi.”
Vệ Lễ thụ sủng nhược kinh, thậm chí trong lòng có chút hoảng sợ, “Nàng sẽ không âm mưu an gian...”
“Xuỳ!” Triệu Hi Hằng nhỏ giọng xuỳ một câu, ghét bỏ tràn đầy, “Bà đây không thèm làm mấy cái trò đó.”
Vệ Lễ bóp mặt nàng, “Nàng nói cái gì đó, không cho ta nói lời thô tục, để nàng nói?”
“Ta nói chỗ nào? Huống hồ chàng vừa rồi mắng chửi người, ta cũng đâu ngăn cản chàng.” Triệu Hi Hằng đánh tay hắn một phen.