Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 15: Chương 15: Nam chính lộ diện




Sau khi cùng Tạ thế tử huỷ hôn, liên tiếp ba ngày, trời quang mây tạnh, vẫn là thời tiết tốt cùng cảnh xuân tươi đẹp.

Khắp kinh thành lời ra lời vào, Khương Nịnh Bảo cười trừ, ngày ngày ngủ ngon.

Hồi âm của Đại ca đã nhận được, đồng thời còn có một bình nhỏ ngôi sao gấp bằng giấy Đại ca tự tay làm tặng, Khương Nịnh Bảo nhìn thấy bình ngôi sao gấp bằng giấy, nhịn không được bật cười, nụ cười ôn nhu tươi đẹp.

nói đến, giấy gấp thành ngôi sao vẫn là hồi ức lúc bé của huynh muội bọn họ.

Còn nhớ lúc đó Đại ca năm tuổi khoe khoang với nàng ba tuổi rằng: muội muội, ngươi thích gì, ca ca làm cho ngươi.

Khương Nịnh Bảo tại chỗ liền cười phun ra, chỉ cảm thấy Đại ca thật sự là đáng yêu, đúng lúc ấy là vào ban đêm, trên bầu trời đầy sao sáng, thế là nàng liền chỉ tay lên trên trời chỉ ngôi sao lấp lóe đùa hắnnói: “Ta thích ngôi sao trên trời.”

Tiểu đậu đinh Đại ca năm tuổi sững sờ trừng mắt nhìn ngôi sao trên bầu trời, gào khóc.

“Muội muội, ca ca vô dụng, không lấy được cho ngươi ngôi sao ngươi thích.”

Cuối cùng Khương Nịnh Bảo dạy cho Đại ca gấp ngôi sao bằng giấy.

không biết có phải vì chuyện ngôi sao hay không mà trở thành chấp niệm của Đại ca, hàng năm Đại ca đều sẽ đưa cho nàng ngôi sao gấp bằng giấy, những ngôi sao gấp bằng giấy này phía trên đều vẽ các loại Tiểu Hoa văn cùng đồ án.

Rất xinh đẹp.

Khương Nịnh Bảo thu liễm suy nghĩ, đem bình nhỏ chứa ngôi sao gấp bằng giấy đổ lên trên bàn nhỏ, cầm từng ngôi sao lên nhìn kỹ hoa văn và đồ án được vẽ cẩn thận ở trên đó..

Càng xem nụ cười càng tươi.

Có lẽ chuyện tốt đều thích tụ tập mà đến cùng lúc, tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, Khương Nịnh Bảo nhận được thiếp mời của Tạ lão phu nhân phái người đưa đến, làm cho lòng nàng bình yên đến lạ, xem ra đúng như Triệu quản gia đã nói, Tạ lão phu nhân hẳn là rất hài lòng nàng.

“Xuân Hỉ, sáng mai chúng ta đi phủ Định Quốc Công một chuyến.”

“Tiểu thư, ngài... Ngày mai ngài thật sự muốn đi phủ Định Quốc Công?” Xuân Hỉ đem hộp cơm buông xuống, lấy ra mấy món điểm tâm tinh xảo mà phòng bếp làm ra đặt lên trên bàn nhỏ, vẻ mặt do dự mà hỏi.

“Đúng vậy, chính Tạ lão phu nhân đã đưa ngày hẹn mà, nói không chừng có thể gặp được Định Quốc Công.” tâm tình Khương Nịnh Bảo vô cùng tốt giương lên thiếp mời trong tay, đuôi mày khóe mắt đều là ý cười.

Nàng rất mong đợi buổi gặp mặt ngày mai

Xuân Hỉ lại không cao hứng như vậy, nàng vừa nghĩ tới ngày mai tiểu thư đi Định Quốc Công phủ, có thể sẽ gặp được Định Quốc Công, trong lòng liền lo lắng không thôi, lỡ như tiểu thư xảy ra chuyện, nàng làm nói với Tam thiếu gia đã nhờ cậy.

Thế nhưng nhìn thấy hình ảnh vui vẻ của tiểu thư, môi nàng giật giật, cuối cùng không có nói cái gì, nàng chỉ là tỳ nữ không quản được chuyện của chủ tử, nên chuyển ý nói qua một chuyện khác.

“Tiểu thư, lúc nọ tỳ trở về, nghe được ma ma trong phủ nói có bà mai đến cửa, hình như là vì Ngũ tiểu thư mai mối

Khương Nịnh Bảo thu lại khuôn mặt tươi cười, thầm than cuối cùng nagy2 này cũng đã tới, đây là duyên phận của Khương Minh Dao và Tạ Cảnh Huy.

“ Cò lẽ chi thứ ha Tạ gia đã phái bà mối đến, Ngũ muội cùng tuổi với ta, lại không đính hôn tính ra thìcũng đã muộn.”

“Lại là Nhị phu nhân Tạ gia...”

Xuân Hỉ thần sắc thật không tốt, nàng thật sự đối với chi thứ hai của Tạ gia không chút nào thiện cảm, tiểu thư vì giữ đạo hiếu ba năm, ngày lễ ngày tết đều sẽ đưa một phần hậu lễ đến Quốc Công phủ cùng chi thứ hai Tạ gia, nhưng Nhị phu nhân Tạ gia mỗi lần đều theo quy củ mà đáp lễ, khách khí lạnh nhạt.

Nhất là khi tiểu thư làm lễ cập kê tròn mười lăm Nhị phu nhân Tạ gia lễ cũng không đưa qua, khiến cho người ta run sợ chê cười.

Xuân Hỉ hoàn toàn đau lòng cho tiểu thư.

“Bây giờ ta đã cùng thế tử giải trừ hôn ước, cùng chi thứ hai Tạ gia không có quan hệ, về sau khôngcần tặng lễ đến Tạ phủ nữa.” Khương Nịnh Bảo thản nhiên nói, thả ra mời thiếp trong tay, đi đến bên cạnh chậu đồng đựng nước rửa tay lau khô, thong thả cầm một miếng bánh điểm tâm kên ăn.

Những năm này, nàng đã sớm nhìn thấu bản tính Nhị phu nhân Tạ gia ích kỷ, nịnh bợ.

Nếu không phải có hôn ước với Tạ Cảnh Dực, không muốn người bên ngoài thấy sai lầm, thì sau khi cha mẹ ‘Gặp nạn” nàng đã không muốn cùng chi thứ hai của Tạ gia lui tới.

Bây giờ nhân cơ hội này cùng chi thứ hai của Tạ gia cắt đứt không lui tới.

Xuân Hỉ nghe vậy có chút hứng khởi, tiểu thư rốt cuộc không muốn cùng chi thứ hai của Tạ gia lui tới.

“Vâng, tiêủ thư.”

“Xuân Hỉ, mấy ngày nay, Bạch Mai bốn người bọn họ còn an phận?” Khương Nịnh Bảo ăn một khối bánh vàng đậu hà lan, hỏi tới bốn tỳ nữ trong viện của mình.

“Bốn người đó một mực an phận làm việc, chưa hề tiến vào phòng của tiểu thư.”

“Tiếp tục theo dõi bọn họ.”

Khương Nịnh Bảo không tín nhiệm bọn họ, bên người nàng vẫn như cũ chỉ có Xuân Hỉ, chưa từng để bốn người kia đến gần phục vụ, đi tới phòng bếp lấy đồ ăn cũng là do Xuân Hỉ đi.

Bốn tỳ nữ được Trương thị đưa tới bị nàng sắp xếp làm chuyện khác.

“Vâng, tiểu thư.”

Cho dù là tiểu thư không dặn, Xuân Hỉ cũng sẽ tiếp tục theo dõi.

“Ba ngày hôm nay, trong kinh thành có điều gì mới?” sau khi Khương Nịnh Bảo ăn xong một miếng điểm tâm nhấp một hớp trà thơm vào miệng, rất có hào hứng hỏi tới lời đồn đãi trong kinh thành.

Xuân Hỉ lắc đầu: “Tiểu thư, hai ba ngày nay chẳng có chuyện nào mới mẻ cả, toàn bộ kinh thành vẫn như cũ là khắp nơi bàn luận chuyện của tiểu thư, hiện trong kinh thành bây giờ tiểu thư là người có tiếng tăm lớn”

nói tới vấn đề này, Xuân Hỉ liền oán niệm không thôi.

“Chuyện này đã trải qua ba ngày, chẳng lẽ Tạ thế tử còn chưa đi An Viễn Hầu phủ cầu hôn?” Khương Nịnh Bảo không quan tâm tới lời đồn của mình, nàng có chút kỳ quái, làm sao nam chính cùng nữ chính còn chưa có tin tức tốt.

Chỉ cần bọn họ định ra việc hôn nhân, kinh thành nhất định sẽ đồn đãi lên sôi sùng sục.

Quay xung quanh Dương Thư Thanh toàn là nam tử ưu tú, cho dù là kiếp trước trượng phu là Tấn Vương hay Tần Vương hoặc là một Vương gia khác, khi trưởng thành đều đã cưới chính phi, nữ chính thế nhưng đã thề, đời này tuyệt không làm thiếp, nhất là thiếp thất của Hoàng gia.

Bởi vì như vậy, với gia thế hiển hách nhất, giữ mình trong sạch, hậu viện không có một ai của thế tử Tạ Cảnh Dực phủ Định Quốc Công liền trở thành người lựa chọn đầu tiên.

Quý nữ dỏi theo hắn nhiều không tả xiết

Nàng không tin Dương Thư Thanh không bắt được cơ hội khó có này.

Thời gian càng dài, biến số càng nhiều.

Xuân Hỉ hoang mang lắc đầu: “không có.”

Khương Nịnh Bảo ngồi tựa trên gối thoải mái dễ chịu, khóe môi nở ra nụ cười: “Tạ thế tử vì Dương tiểu thư huỷ hôn, vậy mà không vội đem việc cầu hôn Dương tiểu thư làm ra, hơi bị kỳ quái quá mức.”

“Đúng vậy, không chỉ nô tỳ kỳ quái, bên ngoài kỳ thật cũng có không ý lời suy luận đồn đại, chỉ là lời đồn đã việc này vừa xuất hiện thì liền biến mất không còn tăm tích, ngược lại An Viễn Hầu phủ là náo nhiệt, nghe nói hậu viện An Viễn Hầu có một di nương được sủng ái một chút lại làm lẫn lộn huyết mạch của Hầu phủ, nên bị phạt gậy đánh chết tại chỗ.”

“Việc xấu trong nhà sao không che dấu, lại làm loạn đến mọi người đều biết.”

“Nhưng vẫn là không có quan hệ mà đè xuống lời đồn đại của tiểu thư.” Xuân Hỉ cao hứng qua đi, thần sắc ấm ức nói.

Khương Nịnh Bảo vừa nghe đến việc này, tựa hồ có chút quen thuộc, lật ra ký ức, lập tức nhớ tới trong sách một tình tiết.

Chuyện này có phải là Đàm di nương sinh long phượng thai.

Dương Thư Thanh hận chết vị Đàm di nương này, sau khi sống lại, ngoài ý muốn đạt được chứng cứ Đàm di nương lẫn lộn huyết mạch của Hầu phủ, thì dùng kế trước mặt An Viễn Hầu bạo lộ ra thông tin.

thì ra thứ trưởng tử của An Viễn Hầu là vì cũng cố địa vị, Đàm di nương vụn trộm ôm từ nhà mẹ đẻ tới, sự thật bà ta chỉ sinh được một đứa con gái, là thứ muội của Dương Thư Thanh—— Dương Uyển Linh.

Chuyện gọi là long phượng thai thực chất là giả.

Nữ nhi Dương Uyển Linh của Đàm di nương về sau hắc hóa liền cùng với Khương Nịnh Bảo hợp tác, cùng nhau đối phó nữ chính, bị nữ chính thu thập rất thảm.

Chuyện xấu trong nhà cỡ này lúc đầu An Viễn Hầu đã đè ép xuống, Dương Thư Thanh lại lén lút truyền ra ngoài, còn trợ giúp thổi huyên náo nhốn nháo, nhưng cuối cùng vẫn là bị đè ép xuống.

Giống như trong tất cả các truyện trùng sinh, nữ chính đều thích huỷ đi thanh danh những người mà mình thù hận.

Dương Thư Thanh cũng không nghĩ một chút, nàng như thế truyền ra ngoài, tuy nói hủy hoại đi thanh danh của thứ muội, nhưng thanh danh An Viễn Hầu cũng hủy đi không ít, đường đường là một Hầu gia lại bị thiếp thất lẫn lộn huyết mạch gần hai mươi năm, mặt mũi lớp vải lót cũng bị mất.

“Nô tỳ suýt nữa quên mất, Diêu chưởng quỹ đưa tin tức cho nô tỳ, nói Tiểu vương gia Thụy Vương phủ từng đi tìm Dương tiểu thư, không biết nói chuyện gì, lúc Dương tiểu thư rời đi, sắc mặt âm trầm đáng sợ.”

“không nghĩ tới Dương tiểu thư còn cùng Tiểu vương gia gặp nhau.”

Xuân Hỉ cau mày nói.

“Dương tiểu thư là một người tài tình vô song, càng có một dung mạo đẹp, gia thế tốt, rất nhiều người ngưỡng mộ ái mộ nàng, Tiểu vương gia có tiếng thích mỹ nhân, cùng Dương tiểu thư có lui tới cũng không kỳ quái.”

Khương Nịnh Bảo híp híp mắt, trong lòng trực giác nam nữ chủ chậm chạp chưa định ra việc hôn nhân, phải chăng cùng Tiểu vương gia Thụy Vương phủ có quan hệ, Tiểu vương gia Tiêu Nhiên trong sách đề cập đến là nam phụ lớn xếp thứ hai, trong bóng tối giúp đỡ nữ chính giải quyết không ít cừu địch, vì giúp nữ chính báo thù mà trừ bỏ đi không ít chướng ngại.

Xem ra suy đoán của nàng là đúng, Tiểu vương gia xuất hiện cũng không phải là ngẫu nhiên.

Chỉ mỗi nàng không lẫn vào nữ phụ, không biết vị Tiểu Vương gia Tiêu Nhiên yêu thích mỹ nhân có hay không giống như trong sách viết là sẽ yêu nữ chính đến như vậy, Khương Nịnh Bảo hứng thú dạt dào thầm nghĩ.

Xuân Hỉ: “...”

Kỳ thật thích tiểu thư cũng không ít, lần này tiểu thư ở trước mắt mọi người đang theo dõi chăm chú mà lộ ra dung nhan, cả đám người vây xem đứng sững, trắng trợn tán dương dung mạo và khí chất của tiểu thư, tiểu thư bây giờ đã lọt vào top năm mỹ nhân đãp trong kinh thành.

Chuyện này Xuân Hỉ không dám nói cho tiểu thư biết.

Làm tỳ nữ tâm phúc, nàng rõ ràng hiểu được tiểu thư nhà mình từ trước tới nay không thích dung mạo quá yếu đuối của bản thân.

Tới buổi trưa, việc hôn nhân của Khương Minh Dao kết thúc, bà mối rời đi, toàn bộ Trường Ninh Bá phủ một mảnh vui mừng hớn hở.

Khương lão phu nhân cùng Đại phu nhân Trương thị vì chúc mừng chuyện đại hỉ sự, quyết định tháng này cho hạ nhân trong phủ phát thêm ba thành tiền tháng.

Khương Nịnh Bảo biết được Khương Minh Dao hôn sự đã được định ra, chỉ là cười cười, đối phương như nàng đoán trước, là thiếu gia Tạ Cảnh Huy con dòng chính thất chi thứ hai Tạ gia

Lần này, Khương Minh Dao không đến nữa.

Nghe nói bị Trương thị giữ lại trong sân thêu áo cưới, hôn kỳ đã định ngày, liền ở năm nay tháng sáu cuối năm, hôn sự có chút vội vã, Trương thị vì thế nên cố ý đi mời ma ma trong cung ra dạy bảo Khương Minh Dao.

Trước mấy ngày, Khương Minh Dao tới chỗ nàng ba lần, Khương Nịnh Bảo chỉ là an ủi nàng vài câu, không có lại đóng vai tỷ tỷ tri tâm, Trương thị hành động hướng viện tử Đại ca nhét người nên nàng rất không thoải mái, cũng không muốn cùng Khương Minh Dao lui tới nhiều.

Lui tới nhiều, cảm tình sâu đậm, liên lụy cũng nhiều.

Khương Nịnh Bảo ngại phiền phức.

...

Trong đại doanh ở Tây Giao.

một nam nhân với khuôn mặt lạnh lùng, khí thế sắc bén anh tuấn ngồi ở bàn bên cạnh làm việc công, nam nhân toàn thân trên dưới ẩn ẩn lộ ra một cỗ làm người sợ hãi bạo ngược khí tức, nửa ngày, hắngác lại trong tay bút lông sói, nhắm mắt dưỡng thần, trên cổ tay một chuỗi bóng loáng trong suốt Phật châu làm bằng gỗ tử đàn cực kỳ hấp dẫn chú ý.

Nam nhân anh tuấn này chính là Chiến thần triều Đại Việt —— Định Quốc công Tạ Hành.

“Chủ tử, lão phu nhân thỉnh ngài hồi phủ thương lượng chuyện quan trọng.” Lúc này một vị nam tử mặc áo đen lặng yên không một tiếng động tiến đến, cung kính nói.

Nam tử áo đen là thân vệ số một của Định Quốc công Tạ Hành.

“Mẫu thân?”

Định Quốc công Tạ Hành nâng lên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, đôi hai mắt sắc bén mang sựngạc nhiên ngơ ngác làm người thản thốt, thanh âm trầm thấp băng lãnh: “Trong phủ có chuyện phát sinh?”

“Bẩm chủ tử, trong phủ quả thật có chuyện lớn phát sinh, ba ngày trước Thế tử cùng Khương Tứ tiểu thư giải trừ hôn ước.”

Còn có, Khương Tứ tiểu thư cùng chủ tử lời đồn đại bay đầy trời, huyên náo nhốn nháo.

Nam nhân áo đen yên lặng đem thông tin tiếp theo nuốt xuống.

Định Quốc Công Tạ Hành mày kiếm sắc bén cau lại, ngón tay mang theo khớp xương gõ nhẹ một cái mặt bàn, đạm mạc mở miệng: “Nguyên nhân.”

Nam tử áo đen cúi đầu xuống, kể lại chuyện phát sinh từ Đào Hoa Yến, một năm một mười đem chuyện Thế tử huỷ hôn từ đầu đến cuối mà thuật lại rõ ràng.

Định Quốc Công Tạ Hành đang nghe đến việc thế tử quỳ gối trong viện tử của lão phu nhân buộc bà đồng ý cho huỷ hôn, toàn thân đột nhiên bộc phát một cỗ cuồng bạo khí thế bén nhọn, ép tới nam tử áo đen sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, xém chút quỳ xuống.

May mắn cỗ này bạo ngược khí thế chỉ trong nháy mắt, liền biến mất không còn tăm tích.

“Tiếp tục!”

Định Quốc Công Tạ Hành thanh âm lạnh như băng nghe không ra hỉ nộ.

Nam tử áo đen yên lặng ở trong lòng vì Thế tử mà mặc niệm nửa khắc đồng hồ, đừng nhìn chủ tử ngày thường không thân cận lão phu nhân, rất ít ở Định Quốc Công phủ, đó là do chủ tử không thể thân cận, bọn họ là thân vệ đều biết người mà chủ tử coi trọng nhất chính là lão phu nhân.

Thế tử sao lại không biết.

“Ngày mai hồi phủ.”

Nghe xong nam tử áo đen báo cáo, Định Quốc công Tạ Hành thu lại sắc bén trong đáy mắt băng lãnh, khẽ vuốt một chút trên cổ tay Phật châu Tử Đàn, mặt không thay đổi nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.