Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 14: Chương 14: Chu gia không có thông lệ nạp thiếp, hay là cô làm nha hoàn thông phòng, thế nào?




Nhìn thấy hai mẹ con ôm đầu khóc thảm thảm thương, Hồ Lĩnh lập tức nhớ lại hôm qua khi Tiết thị tìm ra A Uyển tình cảnh cũng thế này. Hôm qua là tìm ra A uyển thật, khóc thảm thương tới đau lòng là lẽ dĩ nhiên, nhưng hôm nay là...

Trong lòng Hồ Lĩnh đột nhiên thấy không thoải mái.

Hồ Ngọc Uyển vừa khóc sướt mướt vừa kể lại chuyện, “Nương, con...... con nên làm gì bây giờ? Hôn nhân đại sự của con đã mất rồi...... đại tỷ, tỷ ấy không chỉ lấy đoạt lấy hôn sự của con mà tỷ ấy còn muốn bỏ đói chết con. Tỷ ta vô cùng ác độc, nương người phải làm chủ cho con!”

Hồ Ngọc Nhu vốn đang nắm tay Hồ Ngọc Tiên, tức thì siết mạnh tay lại.

Hồ Ngọc Uyển này! Bức chết tiểu nguyên chủ còn chưa tính, mà giờ này còn dám trả đủa!

Đúng là không thể nhìn ra chỉ là một nha đầu nho nhỏ, còn chưa hết vẻ ngây thơ mà có trái tim độc ác đến vậy.

Trong lòng cô giận điên, cô thả Hồ Ngọc Tiên rồi đột ngột đứng dậy.

cô có phản ứng như vậy dọa mọi người trong phòng giật nảy mình, Tiết thị đúng lúc càng ra sức ngắt thịt non mềm bên hông Hồ Ngọc Uyển. Nguyên bản bà cho rằng Hồ Ngọc Uyển kể chuyện này ra, lại khóc một lát để tranh thủ sự đồng tình của mọi người là được. Bà đâu ngờ Hồ Ngọc Uyển không nghe lời bà, lại có tâm tư bức tử Hồ Ngọc Nhu!

Con thỏ bị ép thì còn cắn người, huống chi là con người!

Bà vội vã cướp lời quát mắng Hồ Ngọc Uyển, “Con ăn nói bậy bạ gì hả! Đại tỷ con...... nếu con nói đại tỷ con hâm mộ con có thể gả được mối hôn sự tốt thì có thể, nhưng nói nàng muốn hại chết con, đời nào có chuyện đó!”

Chu Thừa Vũ nhếch nhếch môi, biết Tiết thị đây là muốn nịt nọt y. Chỉ là thừa dịp đó thóa mạ Hồ Ngọc Nhu.

Y cầm tay Hồ Ngọc Nhu lắc lắc: “Phu nhân không phải lo lắng, ngồi xuống trước nào. Hồ tam tiểu thư nói nàng làm vậy, nếu nàng quá gấp gáp, khác nào giống bị nói trúng tim, thẹn quá hóa giận.”

Nghe lời này, Hồ Ngọc Uyển vui vẻ đầy mặt, chả lo hông còn đau, “Chu đại nhân, người phải làm chủ cho ta! Đại tỷ ta nàng ham mê quyền quý, để gả cho người mà không do dự vứt bỏ biểu ca, cướp hôn sự của ta thì thôi còn muốn hại chết ta mà! Loại người lòng dạ rắn rết thế này, Chu đại nhân, người nên... nên đánh nàng ta vào đại lao! “

Chu Thừa Vũ ấn Hồ Ngọc Nhu trở lại chỗ ngồi. Ngẩng đầu nhìn Hồ Ngọc Uyển. “Hồ tam tiểu thư nói thậtcó lý.”

Có lý?

Hồ Ngọc Nhu nhẹ nhàng quay đầu lại, thấy Chu Thừa Vũ vậy mà khe khẽ cong khóe môi, như cười!

Từ ngày cô gả cho anh tới giờ, đây là lần đầu thấy anh cười, ngày vui trong đời là thành thân anh ấy cũng không cười, còn giờ cười cái giề?. Cười... Cười Hồ Ngọc Uyển ngu ngốc sao?

Phải chăng có vẻ như là không được logic?

Mặc dù Hồ Ngọc Uyển đã từng nhìn thấy Chu Thừa Vũ, nhưng cũng chỉ xa xa liếc mắt thế thôi, nào giống bây giờ, y ngồi trước mặt, mỉm cười nói chuyện với nàng. Nam nhân này nay đã hai mươi bảy rồi, mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng ngồi ở đây lại mơ hồ có khí thế người ở trên cao, mặt mày tuấn lãng, miệng mỉm cười. Vào buổi chiều mùa hè nóng bức mà giống như có một cơn gió xuân thổi qua, làm cho người ta cả người dễ chịu.

Hồ Ngọc Uyển mắt sáng lên, có chút mất mát lướt qua trong lòng. Bên tai lại truyền tới tiếng Chu Thừa Vũ hỏi, “Hồ tam tiểu thư, có tin đồn cô rất ái mộ ta, cũng từng buông lời không phải ta thì không gả, có phải thế chăng?”

Có phải thế chăng?

Hồ Ngọc Uyển nhìn Chu Thừa Vũ tra hỏi, mặc dù y đang nhìn mình, nhưng tay vẫn nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu. Phút chốc bất mãn trong lòng nàng dâng tới cổ họng, biểu ca từ nhỏ thích nàng ta, nàng thấy mình rất tốt nhưng ngay cả liếc biểu ca cũng không thèm. Mà Chu đại nhân giờ đây, nếu như nàng ta gả cho Chu đại nhân thật, vậy đó là phu nhân huyện lệnh, là nữ nhân cao quý nhất của huyện Trường Châu này.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì trước có biểu ca, sau có Chu đại nhân?

Chỉ vì gương mặt kia sao, mình đâu kém nàng ta bao nhiêu, mình cũng là mỹ nhân chứ bộ!

“Đúng! Ta đối với đại nhân là vừa gặp đã yêu, không phải quân không gả!” Bởi vì không phải lời thậtlòng, cho nên nàng nói ra chả có vẻ thẹn thùng của cô nương, nàng chỉ tay vào Hồ Ngọc Nhu, “Nhưng đại tỷ của ta, tỷ ấy đã đính hôn từ bé. Nàng có vị hôn phu, nàng đâu có thật tâm thật ý thích ngài, nàng ta chỉ thích thân phận huyện lệnh đại nhân của ngài mà thôi! “

Quả thật khinh người quá đáng!

Hồ Ngọc Tiên thoáng cái bộc phát: “A, tỷ đối với Chu đại nhân vừa thấy đã yêu, không phải quân khônggả! Tốt quá, giờ Chu đại nhân đã cưới đại tỷ rồi, tam tỷ à, tỷ có phải nên lập thêm lời thề, thề đời này thà làm bà cô già chứ không lấy chồng tới chết? “

“Ngọc Tiên!” Văn di nương hét lên, gần như ngất đi.

Hồ Ngọc Tiên không còn chịu đựng được nữa, nàng bước ra từ phía sau Hồ Ngọc Nhu, quỳ gối xuống liền nói: “Đại nhân sáng suốt, đại tỷ thật ra có vị hôn phu, tình cảm quả thực rất sâu đậm, cho nên tỷ ấy mới không đời nào cướp hôn sự của tam tỷ! rõ ràng là tam tỷ ngấp nghé vị hôn phu của đại tỷ, khôngbiết làm sao mới rắp tâm tính kế gả đại tỷ đi, nhưng bây giờ họ tốt rồi, còn dám ngậm máu phun người! “

Khi nàng nói còn đưa tay kéo Hồ Ngọc Nhu, ý đồ kêu cô cùng quỳ xuống cầu tình.

Hồ Ngọc Nhu xúc động vô cùng. Trong kí ức tiểu nguyên chủ thì cảm tình với Tứ muội này cũng tàm tạm thôi. Nhưng dù sau Hồ Ngọc Tiên chỉ là con thứ, hôm nay cô ấy đứng đầu sóng gió thế này hoàn toàn không để ý ngày sau Tiết thị đối phó, một lòng một dạ vì tỷ tỷ.

thật không ngờ, Hồ gia này còn tồn tại chân tình.

cô không quỳ, mà thay vào đó, cô kéo Hồ Ngọc Tiên lên.

Hồ Ngọc Tiên nhìn cô không hiểu gì cả, Văn di nương lại vội vàng chạy tới giơ tay tát Hồ Ngọc Tiên, “Ngươi, ngươi lại nổi điên gì nữa hả, nói bậy nói bạ!”

“Di nương!” Hồ Ngọc Nhu kéo Hồ Ngọc Tiên xuống sau lưng, bản thân thì nghênh đón đòn.

Văn di nương tất nhiên không dám đánh cô, miễn cưỡng thu tay lại, cả người bỗng chống vô lực tuyệt vọng xụi lơ xuống đất.

Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển cũng phản ứng lại.

Hồ Ngọc Uyển nói: “không, ta nói đều là sự thật! Ta...... đại tỷ trói ta trong phòng suốt ba ngày, nay ta mới được cứu, ta đâu có tính kế cái gì đâu!”

Tiết thị lại leo xuống bậc thang Văn di nương, nói: “Chu đại nhân, tứ nữ nhi nhà ta bị điên từ nhỏ, mộtkhi điên lên thì ăn nói không biết lựa lời, đại nhân tuyệt đối không nên tin.” Vừa nói bà vừa kéo Hồ Ngọc Uyển quỳ xuống, “Mới vừa tìm được A Uyển, xa phu ngài cũng có đi theo, ngài nếu không tin thì cho người truyền vào chứng thực!”

Chu Thừa Vũ đứng dậy và quét mắt, quét mắt tới Hồ Lĩnh đang đần độn, cất bước tới trước mặt Hồ Ngọc Uyển.

“Hồ tam tiểu thư, lời cô nói là sự thật?”, Y hỏi.

Hồ Ngọc Uyển ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu, gật đầu lia lịa như giã tỏi, “Vâng! Ta nói đều là thật! Đại nhân ngài nhất định phải tin ta! Lão phu nhân......Chu lão phu nhân đã gặp qua ta, bà cũng biết tâm ý của ta! Ta đã thề sống chết gì cũng phải gả cho ngài! “

Chu Thừa Vũ gật đầu và nói : “Tiếc thay ta và đại tỷ cô đã thành thân, mà cô đã một lòng đối với ta như vậy, hay là cả hai tỷ muội cùng gả vào luôn đi ...... A, Chu gia không có thông lệ nạp thiếp, hay là côlàm nha hoàn thông phòng, thế nào? “

Nha hoàn thông phòng?

Làm thiếp nàng còn không muốn... không, làm thê tử nàng còn không tình nguyện, sao có thể bằng lòng làm nha hoàn thông phòng!

Hồ Ngọc Uyển lắc đầu không chút suy nghĩ.

không chờ nàng ta đáp, Chu Thừa Vũ đã thở dài, “Nếu không muốn, thì cứ quyết định vậy đi!” Y vượt qua Hồ Ngọc Uyển tới nói chuyện với Tiết thị và Hồ Lĩnh, “Tâm ý của Hồ tam tiểu thư làm ta cảm động, thề sống chết...... tuổi mới bao nhiêu, ngược lại ta không nỡ để nàng chết đi, không bằng đưa nàng vào am ni cô đi! Các ngươi yên tâm, chi phí ăn mặc sau này của nàng ấy đều có Chu gia ta bỏ ra. “

Am ni cô!!!

“không! Đừng!” Nàng không muốn làm nha đầu thông phòng, cũng không muốn đến am ni cô, càng không muốn chết! Hồ Ngọc Uyển đột nhiên suy sụp khóc òa, ôm Tiết thị hét lên, “Nương ơi, con khôngmuốn gả cho Tịch Nghiêm biểu ca nữa, con hối hận rồi, con sẽ gả cho Chu đại nhân, con sẽ gả cho Chu đại nhân liền!”

Cả phòng sợ ngây người!

Tiết thị ôm con gái, mặc dù bà cảm thấy bà đang ôm củ khoai nóng hổi, nhưng thực tế lòng bà đanglạnh lẽo từng đợt.

Chu Thừa Vũ ngừng nói chuyện, quay trở lại chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, nhìn chằm Hồ Lĩnh.

Giờ khắc này đại não của Hồ Lĩnh đang hỗn loạn nhảy bực bực, căn bản không cách nào cân nhắc.

Sao có thể thế này chứ, lời của tam nữ nhi có ý gì chứ, chẳng phải không phải là trưởng nữ đoạt hôn sựcủa nàng. Mà là do nàng mơ ước cháu trai, do đó, tính kế bức trưởng nữ xuất giá, cuối cùng khôngthành mà còn trả đũa?

Chân ông mềm nhũn, cơ hồ là lếch từng bước một tới bên Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển.

“Ngươi, ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Ông đẩy Tiết thị.

Tiết thị bị ông đẩy lung lay, nhưng bà chỉ làm như không nghe thấy lời ông nói, ngay cả mắt cũng không nhìn tới.

Hồ Lĩnh quay đầu lạ, ánh mắt ông nhìn Hồ Ngọc Nhu đang rũ mắt, giống như hổ thẹn, ngay lập tức quay lại. “Ngọc Tiên, Ngọc Tiên con nói đi, cái gì đang diễn ra vậy?”

Hồ Ngọc Tiên còn chưa mở miệng, Chu Thừa Vũ đã nói: “Nhạc phụ đây là còn chưa tin sao? Vậy khôngbằng, cho gọi nha hoàn bà tử của Hồ tam tiểu thư ra hỏi thử chút đi!.”

Nha hoàn bà tử?

Tiết thị rốt cuộc cũng có phản ứng.

Để giấu giếm Hồ Lĩnh, bà đã đuổi 2 nha đầu với một bà tử bên người Hồ Ngọc Uyển ra ngoài ẩn nấp rồi. Chỉ chờ qua đoạn thời gian này, thì nói Hồ Ngọc Nhu không tha cho họ là được.

Tại sao hiện tại... Phải chăng những kẻ này đã bị Chu đại nhân tóm được?

không chỉ tóm không, mà còn tra ra chân tướng luôn rồi?!

Hồ Lĩnh không dám suy nghĩ sâu thêm nữa, hai ba bước tới mặt Hồ Ngọc Nhu, khom lưng nói:“A Nhu! Chuyện này là do mẹ con...... không là do phu nhân sai, là muội muội con sai, nhưng mà...... nhưng nói cho cùng A Uyển vẫn là muội muội con, phu nhân gả cho ta mười năm qua cũng không ngược đãi con. A Nhu, con có thể cầu xin Chu đại nhân hay không, cầu xin Chu đại nhân tha cho bọn họ? Của hồi môn của con, của hồi môn của con ta tăng thêm 3 phần! không, thêm 5 phần! Sáu phần cũng có thể! “

Tha cho bọn họ?

Cha này... hóa ra cho dù ông ta không bị che mờ mắt, thì vẫn vô cùng tàn nhẫn!

không, có lẽ ông ta chỉ tàn nhẫn với tiểu nguyên chủ.

Hồ Ngọc Nhu nhìn ông, đáp trả sự mong đợi trong đôi mắt ông: “không thể!”

Ngay cả khi cô có thể, tiểu nguyên chủ chết đi vẫn không thể!

Hồ Lĩnh không ngờ được trưởng nữ sẽ trở nên máu lạnh vô tình như vậy, sắc mặt ông cứng đờ, khôngdám tin nhìn Hồ Ngọc Nhu. Tiếp theo mặt ông liền dữ tợn, giơ tay lên muốn tát lên mặt Hồ Ngọc Nhu..

Chu Thừa Vũ sắc mặt lạnh lùng, một bên cầm chén trà phóng tới.

Y vừa có nền tảng võ công lại trong cơn giận dữ, Hồ Lĩnh bị nện hét thảm “A” một tiếng, tay nâng không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.