Cánh cửa mở ra, Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu bước ra, nhìn thấy Chu lão thái thái đang khóc cạn nước mắt.
“Có chuyện gì vậy mẹ?” Chu Thừa Vũ lập tức trở nên thận trọng.
Chu lão thái thái vừa mở miệng, nhưng có lẽ khóc nhiều quá lại thêm quá mức kích động, nhất thời không nói được câu nào.
Hồ Ngọc Nhu vội vàng bước tới đỡ bà vào phòng, “Mẹ, mẹ đừng gấp. Có gì từ từ nói, con và phu quân đều ở đây mà.”
Chu lão thái thái khóc một hồi, uống một hớp trà, cuối cùng cũng nói thành lời, “Thừa Vũ, Nhu Nhu ơi, hai đứa đi khuyên Thừa Duệ đi! Nó, nó nhất quyết phải dẫn hai đứa nhỏ đi biên cương, nó giấu chúng ta nhờ Thừa Lãng điều lệnh, nếu không phải Thanh di nương lỡ miệng thì sao mẹ biết được!”
Chu Thừa Duệ dắt con đi biên cương?
Hai vợ chồng nghe xong đều giật mình, nhưng suy nghĩ kỹ lại, đại khái có thể hiểu được nguyên nhân. Chu Thừa Duệ một mặt là mặc cảm, mặt khác là bởi vì hắn không muốn ở lại nơi đau lòng này.
hắn bỏ đi một mình thì thôi, đằng này lại dắt theo hai đứa con thơ, sao các cháu có thể chống chọi nổi với môi trường và khí hậu khắc nghiệt của vùng biên ải?
Nhưng nếu bỏ lại Tiểu Chiêu và Hữu ca nhi, ai sẽ là người đáng tịn chăm sóc tụi nhỏ?
Hồ Ngọc Nhu đang nghĩ thế thì nghe thấy Chu lão thái thái khóc lóc kể lể: “Mẹ biết Thừa Duệ khó chịu, mẹ cũng hiểu tâm trạng của đệ đệ con, nhưng nếu nó một lòng muốn đi, mẹ cũng không cản nó nữa, nhưng mà phải để… Tiểu Chiêu và Hữu ca nhi lại. Hai đứa cháu còn bé như vậy, sao có thể đi chung với nó được? Nó có đi thì tục huyền xong rồi hẵng đi, phải có người ở lại Kinh thành chăm sóc cho cháu nó chứ!”
Sở dĩ bà khóc than với Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu là muốn hai người cố gắng khuyên lơn Chu Thừa Duệ, vì bà vừa bị Chu Thừa Duệ cực lực phản đối.
Bà có suy nghĩ đó cũng bình thường, nhưng Hồ Ngọc Nhu mừng thầm vì Hồ Ngọc Tiên không thích Chu Thừa Duệ và không định lấy Chu Thừa Duệ. Về phần suy nghĩ của Chu lão thái thái, nghĩ thầm mai này sẽ có một cô nương chưa gả đến nhà chồng mà phải đối mặt với hai đứa con riêng, sốt ruột thay.
Miễn là mẹ kế, đều khó làm như nhau.
Nhất là… sự tồn tại của Chu Ngạn Hữu, nếu lỡ gặp phải mẹ kế ác độc, càng khổ sở hơn.
Dẫu Hồ Ngọc Nhu là chị dâu, nhưng Chu lão thái thái vẫn ở đó, cô không tiện chen vào. Chu Thừa Vũ cau mày hỏi: “Mẹ đã nói chuyện với Thừa Duệ chưa? Đệ ấy tính sao?”
Với gia thế nhà họ Chu hiện tại, chắc chắn Chu Thừa Duệ không cưới được nhà cao, nhưng không thiếu con gái nhà bình thường muốn gả.
Chu lão thái thái ấp úng: “… Đệ đệ con không chịu, nên...”
Nên muốn chàng đi thuyết phục?
Chu Thừa Vũ từng chứng kiến Chu Thừa Duệ dành trọn tấm lòng cho Tô thị. Cho dù bây giờ thầm oán hận Tô thị ra sao, nhưng hẳn là đệ đệ không có lòng dạ nào thích nữ nhân khác, phản đối cưới vợ cũng đủ thấy được tâm tư của hắn.
Quản ma ma ở bên ngoài nói: “Thưa lão gia, có đại lão gia phủ Uy Viễn Hầu đến, đang đi về phía thư phòng của ngài.”
Thừa Duệ đã nhờ đại đường huynh giúp đỡ.
Chu Thừa Vũ gật đầu với Quản ma ma, nhìn mẹ vẫn đang lau nước mắt, thực sự không muốn bà ở lại làm phiền lòng Hồ Ngọc Nhu nên bước tới đỡ bà dậy và nói: “Mẹ, đại ca đến rồi. Con nghĩ là đến nói về chuyện Thừa Duệ. Con sai người gọi đệ ấy đến, mẹ đến thư phòng với con đi, chúng ta ngồi xuống bàn bạc.”
Chu lão thái thái vội vàng gật đầu rồi đi theo.
Chu Thừa Lãng không phải kiểu người làm việc sau lưng như Tạ Kiều. Chu Thừa Duệ cầu xin hắn, hắn đương nhiên giúp đường đệ nhưng không thể gạt tam thẩm và Chu Thừa Vũ. Hôm nay y vốn định đến bàn bạc với hai huynh đệ Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ, không ngờ Chu lão thái thái cũng đến và ngồi nghe.
Chu Thừa Lãng cũng thừa hiểu tính tình Chu lão thái thái, nhìn nước mắt của bà chưa khô hẳn. Y hành lễ xong, ngồi xuống là hỏi thẳng: “Mọi người nghĩ sao về chuyện Thừa Duệ?”
Chu lão thái thái chưa bao giờ tùy tiện tiếp lời nam nhân, cho dù là con cháu, bà nhìn về phía hai đứa con mình, Chu Thừa Vũ nói: “Đây là việc riêng của nhị đệ, để đệ ấy làm chủ, nhưng không biết đại đường ca có ý kiến gì không?”
Chu Thừa Lãng cười nói: “Đệ đệ nhà mình có tài, thu xếp vào quân doanh không làm khó được ta. Chỉ cần các đệ đồng ý, bất cứ lúc nào huynh cũng có thể điều đệ ấy vào.”
đang nói chuyện thì Chu Thừa Duệ đi tới, khuôn mặt không được vui vẻ nhưng vẫn chào hỏi mọi người một cách kính cẩn, rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Chu Thừa Vũ nghiêm khắc trách mắng Chu Thừa Duệ, “Đệ giỏi quá nhỉ! Chuyện quan trọng như vậy mà không nói với ta một câu liền cầu xin đại ca, rồi sao? Xong chuyện định lẻn đi hả?”
Chu Thừa Duệ lập tức đứng lên, giống như thật sự áy náy đến nổi không dám ngẩng đầu. Chỉ thì thào: “Đại ca vẫn chưa trả lời chắc chắn. Nếu được chấp nhận, đệ nhất định nói cho đại ca... và mẹ.”
Chu Thừa Vũ hỏi: “Đệ nói thẳng suy nghĩ của mình đi?”
Nếu chỉ muốn trốn tránh hiện thực, chàng chắc chắn can ngăn.
Nhưng nếu có dự định tương lai, chàng sẽ để đệ đệ tự quyết định.
không có người ngoài, Chu Thừa Duệ nhìn thẳng Chu lão thái thái, và nói: “Con chưa bao giờ muốn về đây, nay Hữu ca nhi đã thế, thà rằng con dắt thằng bé rời khỏi Kinh thành, nơi đó sẽ không ai biết chuyện thằng bé. Con nó sẽ có cuộc sống hoàn toàn khác, khỏe mạnh lớn lên. Con sẽ tìm đại phu bên ngoài chạy chữa, biết đâu sẽ gặp được một thế ngoại cao nhân chữa khỏi cho Hữu ca nhi. Vả lại, đại ca nay đã nửa lui xuống, Tam ca vào Binh bộ, con sống ngoài đó cũng khá hơn. Nhà chúng ta đều có người cả trong lẫn ngoài kinh. Thái tử sau này cũng sẽ đánh giá cao Chu gia ta, có cái nhìn khác với con cháu đời sau.”
không phải chung chi, nhưng nếu đồng lòng với nhau, ắt tạo nên sức mạnh.
Nếu Chu Ngạn Hữu thật sự ngơ ngác cả đời, nhà họ Chu nhất định phải có thế có quyền hơn. Bởi chỉ có thế, kiếp này cậu mới có thể dựa, bình an sống đến già.
Hồ Ngọc Nhu và Lương Nguyệt Mai tuy chưa sinh, nhưng Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Lãng đều có tự giác làm cha, hai người đều hiểu rõ ẩn ý của em trai.
Thương thay tấm lòng cha hiền.
Chu lão thái thái thì không hiểu, nước mắt khó lắm mới ngừng, giờ lại rơi lã chã, “không thể như vậy! không thể nào! Con ơi, Thừa Duệ ơi, Hữu ca nhi còn trong tã, không.. dù là thế, con cũng không được dẫn cháu đến mảnh đất Tây Bắc lạnh lẽo đó, sao con nỡ lòng chứ! Để cháu ở lại. Con còn trẻ, con tục huyền đi, bao giờ con đi biên cương thì để thê tử ở lại chăm sóc cháu. Còn Tiểu Chiêu nữa, con bé là nữ nhi, phải sống ở đây để lớn lên tiện cưới gả, sao có thể để con bé theo con đi Tây Bắc được?”
Chu lão thái thái thật sự là không nỡ xa cháu nội.
Chu Thừa Duệ thật lòng không định cưới vợ nữa, nhưng biết rằng không thể nói thẳng, lúc này, hắn hơi phiền muộn trước lời bà, không kìm được gắt gỏng: “Mẹ có biết người tiếp theo là kiểu gì không? Nếu người ta ngược đãi Hữu ca nhi thì sao?”
Chu lão thái thái sửng sốt, lắp bắp nói: “không, không ...” Nhưng nhớ lại khi xưa, bà từng nghĩ Tô thị là người tốt, “Thế, thế mẹ nuôi cháu cho con.”
Chu Thừa Duệ không tin tưởng bà có thể chăm cháu tốt. Chính mình và đại ca lớn lên thế nào là minh chứng tốt nhất. Chính vì sự kiện Chu tam lão gia, đại ca không thể không bắt đầu chín chắn hiểu chuyện, chăm sóc hắn lớn lên.
hắn không muốn nói rõ, chỉ lắc đầu nói: “Con muốn tự mình nuôi hai tỷ đệ chúng.”
Chu lão thái thái còn muốn nói gì nữa, Chu Thừa Vũ ngăn lại: “Mẹ, nếu mẹ rảnh rỗi, vài tháng nữa Nhu Nhu lâm bồn, khi đấy mẹ bận lắm đấy.”
Chu lão thái thái khi xưa rất nghe lời của Chu tam lão gia, hiện tại hai đứa con trai chính là bầu trời của bà, tuy rằng trong lòng vẫn không vui, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo lời của hai đứa con trai.
Bà đi rồi, ba người lại bàn bạc thêm nửa canh giờ mới tan. Chuyện ra kinh của Chu Thừa Duệ đã được ấn định, thậm chí ngày khởi hành được chọn vào cuối tháng này.
Chu lão thái thái đang lúc khóc than với Thanh di nương, thì Khổng ma ma đến truyền lời của Chu Thừa Duệ: Nhị gia muốn gặp Thanh di nương.
“Lão thái thái...” Vẻ mặt Thanh di nương chợt hoảng hốt.
Nàng ta không muốn con gái mình phải chịu khổ, nên đã âm thầm tìm đến Chu lão thái thái. Bây giờ bà đã thất thủ, lúc này Chu Thừa Duệ lại đi tìm nàng, nàng vừa bối rối vừa sợ hãi.
Chu lão thái thái không quan tâm được Thanh di nương, bà đang rất khó chịu, bà lắc đầu, quay người lau nước mắt.
Thanh di nương thấp thỏm theo sau Khổng ma ma về nhị phòng, lưng nàng ta ướt đẫm vì sợ hãi suốt chặng đường. Khổng ma ma không hề tiết lộ chút gì. Sau khi vào phòng chính, nhìn thấy Chu Thừa Duệ lạnh lùng ngồi đó, Thanh di nương sợ đến mức hoang mang quỳ rạp xuống đất.
Chu Thừa Duệ không kêu đứng lên, nhìn nàng ta rồi lặng lẽ thở dài.
“Nhị lão gia...” Thanh di nương không biết Chu Thừa Duệ muốn làm gì, càng thầm rối loạn hơn.
Chu Thừa Duệ lấy một phong thư từ ngực ra, đưa cho Thanh di nương, “Đây là ngân phiếu hai trăm lượng, nàng cầm đi. Tiểu Chiêu, ta nhất định sẽ dẫn đi. Bất kể nàng có cầu xin ai cũng vô dụng thôi. Nếu nàng bằng lòng thì đi theo, còn không thì cầm ngân phiếu, tái giá cũng tốt, ở lại phủ cũng được. Cứ nghe theo trái tim nàng.”
Thanh di nương bất chợt rơi lệ, “Nhị lão gia, Tiểu Chiêu... ngài không thể giữ Tiểu Chiêu ở lại được sao? Ở vùng Tây Bắc lạnh giá, Tiểu Chiêu là tiểu cô nương, sau này sẽ xuất giá làm sao, không lẽ ngài muốn gả con bé ở đó?”
Chu Thừa Duệ mỉa mai đáp, “Tiểu Chiêu mới bốn tuổi, mười năm sau chỉ mười bốn, đến lúc đó chưa đến tuổi cập kê nữa là, nói gì đến xuất giá. Tú Thanh, ta biết biểu ca cô đã thi đậu cử nhân và đã viết thư cho cô. Người ta còn chờ cô xem như đã có tình có nghĩa, cô hãy đi đi!”
Thanh di nương không ngờ Chu Thừa Duệ còn biết những chuyện này, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Chu Thừa Duệ tiếp tục: “cô đừng lo, Tiểu Chiêu là nữ nhi ruột của ta, ta sẽ đối đãi, chăm lo cho con bé và Hữu ca nhi như nhau.”