“Hữu ca nhi!!!”
Tiếng hét của Chu Thừa Duệ như chan chứa niềm đau thảm thiết. Chưa dứt lời, hắn đã lao đến. Cơ thể nặng nề ngã xuống đất, hai chân đập mạnh vào thành giường, đầu vô tình va vào chân giường nhỏ thật mạnh, chớp mắt đã bị thương cả người.
Nhưng với tư cách là một người cha, hắn chỉ một lòng lo cho con, không để ý cái khác.
Mãi cho đến khi ôm chặt Chu Ngạn Hữu nằm trong tã lót vào lòng, nhìn co thơ không hề hay biết nguy hiểm, mở to đôi mắt đen láy nhìn hắn, cuối cùng trái tim của hắn yên ổn nằm lại trong lồng ngực.
Tô thị bị ầm ĩ, hoàn hồn lại và nhận ra mình đã làm gì vừa rồi, hoảng sợ đứng dậy, ngay sau đó, cô quỳ xuống bên cạnh Chu Thừa Duệ, xin được nhìn con, “Phu quân, Hữu ca nhi thế nào rồi, Hữu ca nhi sao rồi?” Giọng nàng ta vang lên run rẩy, rõ ràng là hối hận và sợ hãi.
Chu Thừa Duệ vẫn nằm trên mặt đất, Chu Ngạn Hữu được hắn bảo vệ cẩn thận, khi nghe thấy lời này, hắn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết. Con thơ bé thế nay, nếu ban nãy hắn không chụp kịp, có lẽ...
Chu Thừa Duệ điên tiết, không muốn nói câu nào.
Tô thị vô thức lùi lại, “Phu quân...”
Trong phòng vừa rồi vang lên động tĩnh rất lớn, người bên ngoài nghe thấy động liền chạy vào, Khổng ma ma nhìn hai chủ tử, một người thì đang quỳ người còn lại nằm sấp, không ai dám xông tới nên bà ta đành phải cắn răng bước tới.
“Thưa thái thái, lão gia, có chuyện gì sao?” Bà ta hỏi, vươn tay ra đón Chu Ngạn Hữu từ Chu Thừa Duệ, “Lão gia giao Hữu ca nhi cho nô tỳ đi, sao ngài lại nằm trên mặt đất? Mau mau đứng lên.”
Chu Thừa Duệ lúc này không muốn giao Chu Ngạn Hữu cho ai, mẹ ruột còn có thể không cẩn thận làm rơi con, huống chi là một hạ nhân.
“Cút đi!” hắn khẽ mắng.
Đây là lần đầu lão gia quát mắng bà kể từ khi bà theo thái thái vào nhà họ Chu. Bà chợt cảm thấy hoảng hốt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?
Chu Thừa Duệ mặc kệ vết thương, từ từ đứng dậy. Khổng ma ma không còn cách nào khác, đành phải đỡ Tô thị dậy, chân Tô thị vốn đã mềm nhũn, nửa sợ hãi nửa hoảng hốt, đành phải dựa vào sức lực của Khổng ma ma để đứng dậy.
Sau khi Chu Thừa Duệ đứng dậy, vội liếc nhìn Chu Ngạn Hữu trong lòng rồi nhấc chân rời đi mà không thèm liếc nhìn Tô thị.
Ban nãy hắn ngã xuống đỡ con, nàng nhìn rõ hắn đã bị thương. Hữu ca nhi… nàng không thể để con bị bắt đi như vậy, bằng không Chu Thừa Duệ sợ rằng sẽ hiểu lầm nàng.
Tô thị vội vàng khóc nói: “Phu quân ơi, vừa rồi là thiếp không cẩn thận, lơ đễnh nhất thời nên trượt tay. Hữu ca nhi chính là đứa con mà thiếp đứt ruột sinh ra, thiếp thương con không thua chàng chút nào.”
Nàng ta nói xong, tưởng tượng viễn cảnh Chu Thừa Ngạn từ cậu bé ngơ ngác lớn lên thành cậu chàng mồm méo mắt lé, hoặc bị thiểu năng cả đời, hoặc bị chết ngạt khi tuổi lên hai lên ba...
Chỉ nghĩ thôi mà trái tim nàng ta như bị dao cùn cứa từng nhát, đau đớn khôn nguôi, nhưng không thể nói ra sự thật.
Chu Thừa Duệ dừng bước, Tô thị không nói dối, bất kể là thời kì mang thai hay sau khi sinh ra Hữu ca nhi đến trước lúc nãy, Tô thị quả thật luôn thương yêu quan tâm con trai.
Trước ban nãy, Tô thị là một người mẹ đủ tư cách.
Nhưng... Nhưng chuyện gì đã xảy ra vừa rồi?
Chu Thừa Duệ do dự chốc lát không bước tiếp mà quay lưng lại hỏi: “Thế nên lý do ban nãy nàng phân tâm, lộ ra vẻ oán hận như muốn cắn chết ta là vì ta muốn chuẩn bị đồ đạc gia cụ trang hoàng cho đại ca đại tẩu ư?”
Tô thị không để ý Chu Thừa Duệ vừa rồi nói cái gì, thế nên khi bị vặn hỏi, chỉ có thể lắc đầu phủ nhận, “Sao có thể, chỉ cần phu quân quyết định chuyện gì, thiếp đều nghe theo.”
Đến Kinh thành đã hơn bốn tháng, 4 tháng trước Tô thị và Chu Thừa Duệ chiến tranh lạnh, nhưng được Lương Nguyệt Mai khuyên bảo, chưa bao giờ thể hiện vẻ khó chịu ra mặt với Chu Thừa Duệ. Nghe nàng ta nói thế, Chu Thừa Duệ ít nhiều cũng tiêu tan cơn tức nhưng nhìn Chu Ngạn Hữu không hề hay biết gì nằm trong lòng, hắn cảm thấy mình không thể bỏ qua được.
“Hữu ca nhi còn bé, nàng chưa bình phục, cứ để nhũ mẫu chăm nom con đi.” Ngừng một chút, vì bất mãn với Tô thị từ lâu, hắn nói thêm: “Chừng nào nàng có thể đi lại được hãy gặp mặt con.”
Lời nói vừa dứt, Chu Thừa Duệ bế con sải bước đi.
Tô thị kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi của hắn, chậm rãi vô lực trượt xuống đất. Phải làm sao đây, nàng phải làm sao, nàng không thể nhận mệnh, chẳng lẽ là nàng sai rồi sao?
Sáng mai là tiệc đầy tháng của Hữu ca nhi, nàng muốn lặng lẽ đi thăm Hữu ca nhi nên phái người mời đại phu đến khám. Còn chuyện Chu Thừa Duệ có uống chè đậu xanh hay không, phải hỏi Tú Vân mới rõ, chính ả là kẻ đi tặng chè!
·
Tú Vân đang ở phòng của Hồ Ngọc Nhu.
Vốn nghĩ Lô Quảng sẽ đến trước mùa hè, nhưng thay vì đợi được người thì lại nhận được thư của hắn gửi. Bức thư được ghi là gửi cho đại thái thái, nhưng mở ra mới biết nội dung là gửi cho Tú Vân, cũng chẳng phải thư tốt lành gì, đại khái là bức thư bỏ vợ.
Trong thư, Lô Quản trách Tú Vân bỏ nhà đi không từ biệt, sau đó nói hắn không nỡ bỏ lại cha mẹ ở quê để đến Kinh thành, cuối cùng là nói mình đã cưới vợ khác nên chỉ có thể viết thư bỏ vợ.
Tú Vân không biết chữ, nên Hồ Ngọc Ngu đọc thư cho nàng ta nghe, sau khi đọc xong, mặt Tú Vân không chút cảm xúc, còn Hồ Ngọc Nhu lại giận đỏ mặt. cô hối hận rồi, đáng lẽ ra ngay đó cô quyết tâm đưa Tú Vân về quê, mặc kệ lời hăm dọa nhảy sông tự tử của nàng ta.
Nhưng, bây giờ Lô Quảng đã lấy vợ khác, nói gì cũng muộn!
Thoạt nhìn, Tú Vân trông khá thoái mải, như thể đã dự đoán được ngày này từ lâu. Nàng ta không có chút tình cảm nào với Lô Quảng, ban đầu lấy hắn vì thoát đi cảnh đến thôn trang mà thôi. Sau khi thành hôn, nàng ta thật sự đã trao thân cho Lô Quảng và coi mình như con dâu của nhà họ Lô, nhưng nàng ta hiểu rõ lòng mình đối với Lô Quảng ra sao.
Ai cũng trái tim, nàng vô tình với Lô Quảng, Lô Quảng biết được dần thất vọng về nàng, sau đó quay đầu có tình cảm với cô gái khác. Âu là lẽ thường tình.
“Thái thái chớ giận.” Thấy Hồ Ngọc Nhu tức giận, nàng ta vội vàng khuyên lơn, “thật ra chuyện này vẹn cả đôi đường, hắn ta cưới được người vừa ý, nô tỳ mừng thay cho hắn. Nô tỳ không thương hắn, nhưng hắn đã cứu nô tỳ nên phải lấy thân báo đáp, hiện tại xem như nô tỳ đã được giải thoát.”
Tú Vân dường như không nói dối, nụ cười thoải mái trên khuôn mặt của nàng ta trông rất chân thành, điều này khiến Hồ Ngọc Nhu cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng cô vẫn nói: “Yên tâm đi. Ta sẽ tìm cho ngươi mối khác ở Kinh thành, bảo đảm mặt nào cũng tốt hơn hắn! Đương nhiên phải để ngươi nhìn thấy và ưng ý mới gả.”
Tú Vân sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Vâng ạ, nô tỳ sẽ chờ.”
Lúc này, A Quỳnh từ bên ngoài bước vào nói: “Tú Vân tỷ, Tú Hòa tỷ ở phòng lão thái thái đang đợi tỷ ngoài kia.”
Tú Hòa tỷ của phòng lão thái thái đang tìm nàng ta?
Tú Vân không biết có chuyện gì nhưng vẫn đứng dậy thưa Hồ Ngọc Nhu rồi bước nhanh ra ngoài.
Tú Hòa và Tú Vân lúc đầu đều là những đại nha đầu trước mặt lão thái thái, có điều Tú Hòa là người nhỏ tuổi nhất, nên đến nay vẫn hầu hạ lão thái thái. cô nàng nhìn thấy Tú Vân, chưa đợi Tú Vân mở miệng đã chạy đến gần, nhờ tay áo rộng nên nhét vào tay Tú Vân một túi hầu bao.
Hầu bao rất nhẹ, dùng tay sờ sờ trống rỗng, nếu có gì đó thì chỉ có thể là ngân phiếu.
Tú Vân ngạc nhiên, cô ấy nhìn Tú Hòa với vẻ nghi ngờ, “Có chuyện gì vậy? Có gì khó xử hả?” Nàng ta khẽ hỏi, trả lại hầu bao, “Nếu muội có chuyện cứ nói thẳng, ta có thể giúp nhất định sẽ giúp muội. Đây là tiền muội vất vả lắm dành dụm được, giữ lại đi.”
Tú Vân nói thế khiến Tú Hòa xấu hổ.
cô nàng cầm đôi vòng tay vàng của Tô thị để truyền tin thay. Mặc dù Tô thị không nói gì, nhưng biết tỏng đó không phải chuyện tốt lành gì chờ Tú Vân.
cô nàng bóp bóp hầu bao và nói nhỏ: “Tú Vân tỷ, nhị thái thái muốn gặp tỷ, muốn tỷ âm thầm qua gặp riêng.”
Lúc này Tô thị muốn gặp riêng nàng ta để làm gì?
Tú Vân cau mày, “Có thể là chuyện gì?” Cho dù có chuyện, cũng không cần nhờ Tú Hòa truyền lời, huống hồ là lén lút như vậy.
Tú Hòa bĩu môi, rồi nói thật, “Muội không biết, nhưng nét mặt nhị thái thái trông rất tệ, không biết muốn làm gì.”
Sáng mai là tiệc đầy tháng của con ruột nàng ta, sao nàng ta có sắc mặt xấu, Tú Vân đoán mãi không ra lý do.
“Ta biết rồi, lát nữa ta vào thưa lại với thái thái xem có nên sang hay không.” Tú Vân đáp.
Dù sao thì cũng nhận đôi vòng tay vàng của Tô thị, Tú Hòa nghe vậy liền sốt ruột, “Tú Vân tỷ, nhị thái thái không muốn đại thái thái biết. Tỷ... Nếu tỷ không muốn đi thì thôi chứ đừng cho đại thái thái biết.”
nói xong, Tú Hòa cảm thấy xấu hổ không dám ở lại nữa, cố nhẫn tâm tháo đôi vòng vàng nhét vào tay Tú Vân, rồi quay người vội vàng bỏ chạy.
Tú Vân nhìn bóng lưng nàng ta mới đây đã bỏ chạy, sau đó nhìn xuống đôi vòng vàng, quay vào phòng kể lại mọi chuyện cho Hồ Ngọc Nhu.
Đương nhiên Hồ Ngọc Nhu cũng không đoán được nguyên nhân, nếu cô không mang thai, cô có thể cùng với Tú Vân sang đó hỏi cho ra lẽ, nhưng giờ đang có mang, không thể sơ sẩy chút nào.
cô dặn dò Tú Vân, “Nếu nàng ta tìm ngươi không có lý do chính đáng thì thôi. Chừng nào nàng ta dùng lý do chính đáng thì hẵng đi, đừng đi một mình, dẫn theo A Quỳnh hoặc A Hương. Chính ngươi cũng cảnh giác chút, đừng dính bẫy của nàng ta.”
Trong phòng chỉ có vài người thân cận, cô không cần che giấu vẻ thù địch đối với Tô thị.
Tú Vân vâng dạ, cũng không hề tin hành động của Tô thị mang ý tốt.
·
Tô thị không gặp được Tú Vân. Chuyện đã rồi. Nàng ta chột dạ, không dám hỏi thăm về chuyện của Chu Thừa Duệ, Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu.
Đêm nay, nàng ta không nhìn thấy Chu Ngạn Hữu, hầu như cả đêm không ngủ, mở mắt đến sáng. Nàng ta không dám khóc vì hôm nay tiếp khách khứa, trời sáng phải dậy, nàng ta đau đầu như muốn nổ tung.
Lúc về Kinh thành, Tô thị có thai nên được ở viện lớn nhất, hơn nữa trùng hợp hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai nàng ta, cho nên tiệc đãi khách nữ đương nhiên ở tại viện này.
Tạ Kiều đang ở cữ nên không đến, Lương Nguyệt Mai là chị dâu nên đến từ sáng sớm, nghĩ rằng bên Tô thị sợ rằng đang náo nhiệt, với lại chính mình thân thiết với Hồ Ngọc Nhu nên đến thẳng chỗ ở Hồ Ngọc Nhu.
Trước mặt Tạ Kiều và Tô thị, thậm chí trước mặt tất cả những người ngoài, Lương Nguyệt Mai thể hiện vẻ dửng dưng với con cái. Nhưng trước mặt Hồ Ngọc Nhu, có lẽ vì hai người có khoảng cách tuổi tác quá lớn, có lẽ vì họ quan hệ thân thiết khác, dù sao Lương Nguyệt Mai chưa từng giấu giếm khát khao có con.
cô ta sờ lên phần bụng hơi nhô lên của Hồ Ngọc Nhu, vẻ mặt đầy ghen tị, “Dù sao đợi bé bi chào đời, tỷ sẽ là mẹ nuôi của con.”
Hồ Ngọc Nhu đương nhiên đồng ý, “Yên tâm đi, xem như tỷ không muốn, muội cũng ăn vạ chắc rồi. Đâu phải ai cũng có mẹ nuôi là Công chúa.”
Lương Nguyệt Mai cười: “Được, tỷ nhất dịnh sẽ yêu thương con.” Tám nhảm xong, cô ấy bàn chuyện chính. “Thắm thoát bao nhiêu năm trôi qua, tỷ và Chu Thừa Lãng ở Kinh thành rất lâu rồi. Hôm trước, chàng đã dâng tấu cho Hoàng Thượng, cũng được phê rồi, chúng ta dự định ra ngoài thăm thú đó đây, ở mãi Kinh thành chán lắm. A Nhu này, chừng nào tỷ đi sẽ bàn giao cho muội vài việc, chớ ở mãi trong nhà, chán lắm.”
Ngoài việc kinh doanh rất giỏi, Lương Nguyệt Mai còn thành lập một trường học dành cho nữ với danh nghĩa Công chúa, tương tự như cô nhi viện thời hiện đại.
Tất nhiên, việc này không phải do một mình cổ hoàn thành, còn có sự giúp sức của mẹ cổ - Công chúa An Bình, Tạ Kiều, và người theo đuổi Chu Thừa Vũ thời trẻ Công chúa Thụy An - Lương Nhu Viện, hiện tại là trắc phi của Thái Tử.
Cái chuyện nâng cao địa vị nữ giới từng gây nên phong ba một thời và bị dâng sớ vạch tội. Nhưng đầu sỏ đều là họ hàng thân thiết với Hoàng Thượng như: em gái, con gái, cháu gái, con dâu. Nếu thật sự tra xét, lẽ nào tra luôn Hoàng Thượng sao?
Phải nói đây là điểm thông minh của Lương Nguyệt Mai. Cho nên cuối cùng, Hoàng Đế không những không phản đối mà còn hết sức ủng hộ. Mặc dù địa vị của phái nữ không thể so sánh với phái nam, nhưng đã cải thiện hơn xưa rất nhiều. Mặc dù trên mọi miền đất nước vẫn còn thiếu sót, nhưng điều này không thể diễn ra trong một sớm một chiều mà cần có thời gian.
“Được rồi, chỉ cần có thể giúp thì đương nhiên sẽ giúp. Nhưng, tỷ định đi du lịch thật à?” Hồ Ngọc Nhu lúc đầu ghen tị, nhưng sau đó lập tức nghĩ ra điều gì đó, “Nguyệt Mai tỷ, năm nay tỷ 31 rồi đúng không? “
Lương Nguyệt Mai gật đầu thở dài: “Chứ gì nữa, ngay cả Trân nhi cũng có con rồi. Lần này đi, ta dẫn Bảo Nhi thăm thú, sau đó về là chuẩn bị hôn sự cho con bé.”
Nhắc đến hai cô con gái nuôi này, Lương Nguyệt Mai thực sự cảm nhận mình già thật rồi.
Hồ Ngọc Nhu bật cười, cô cũng đưa tay sờ bụng chị ta, hỏi: “Định bao giờ xuất phát?”
“Sau tiệc đầy tháng của Hữu ca nhi là đi đấy.” Lương Nguyệt Mai khó hiểu nhìn cô, cô ta không mang thai, sờ bụng làm gì?
Hồ Ngọc Nhu cười ra tiếng, “đi không được đâu, nào về phủ, tỷ cho mời đại phu khám đi, e là có bé bi rồi.”
cô nhớ lại cuốn ngôn tình đọc được một nửa, dừng ngay lúc Lương Nguyệt Mai và Chu Thừa lãng dự định rời Kinh thành thì Lương Nguyệt Mai được chẩn đoán ra có thai, vào năm 31 tuổi.