Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 114: Chương 114: Còn con thì sao, con có ưng tiểu cô nương nào không?




Cha Triệu cũng không có vấn đề gì lớn, Hồ thị yên tâm, nụ cười trên mặt lúc này rất rạng rỡ.

Lương Minh Nguyên nhìn, không khỏi nghĩ đến hai chuyện.

Chuyện đầu tiên là sau khi biểu ca đậu tú tài, bà chưa bao giờ cười như thế mỗi khi nhìn thấy cô nàng. Mỗi lúc gặp nàng, ánh mắt bà nhìn nàng đầy bắt bẻ, bản thân nàng đều phải tự nhủ e là bản thân mình có chỗ nào sơ sót, chưa đủ tư cách làm nương tử tú tài.

Những ngày trong kí ức, nàng luôn biết ơn bà.

Mẹ ruột mất sớm, sinh nàng chưa bao lâu đã rời khỏi thế gian. Sau khi cha cưới Tiết thị, đối với nàng như cha ghẻ. Ông chỉ biết quan tâm bằng miệng, hễ Tiết thị nói xấu nàng, ông đều tin răm rắp. Bản thân cô nàng rất nhiều lần cắn răng chịu đựng. Khi đó, chính cô cô đã chỉ dạy nàng, không hề chê ghét tranh thủ hủy bỏ hôn ước, đương nhiên nàng biết ơn vô vàn.

Có điều… Hồ Ngọc Tiên không thể nào nói dối.

Đây chính là chuyện thứ hai. Hôm đó Hồ Ngọc Tiên bị nàng đe dọa dụ dỗ, nói tất tần mọi chuyện xảy ra của nhà họ Hồ. Lương Minh Nguyên quan tâm nhất là Triệu Tịch Ngôn, nên hỏi về chàng ta, về nhà họ Triệu, tất nhiên không thể bỏ sót Hồ thị.

cô nàng nhớ kĩ lời Hồ Ngọc Tiên nói. thật ra cô nàng không muốn tin Hồ thị sẽ làm như vậy, vì bà là trưởng bối thân thiết nhất với nàng từ nhỏ đến lớn, thậm chí xem bà như mẹ ruột.

một người mẹ, sao có thể khi con gái bị bắt nạt mà nói ra được câu ‘sao ngươi không chết đi!’

Lương Minh Nguyên gật đầu, đồng ý ở lại, muốn xem ý đồ của Hồ thị.

Vốn dĩ cô nàng muốn che giấu thân phận của mình, bởi vì khoảng cách địa vị giữa cô nàng và Triệu Tịch Ngôn quá chênh lệch. cô nàng sợ Triệu Tịch Ngôn biết được, sẽ tránh xa mình. Nhưng bây giờ, cô nàng không biết nói sự thật cho Triệu Tịch Ngôn biết bằng cách nào.

cô nàng sợ Triệu Tịch Ngôn không chấp nhận được chuyện mượn xác hoàn hồn.

Lương Minh Nguyên bằng lòng ở lại, Hồ thị đương nhiên rất vui, vì có khách quý nên bà sai người mua thêm thức ăn. Bà dẫn lương Minh Nguyên vào bếp, vừa lấy nguyên liệu ra nấu ăn vừa trò chuyện với cô nàng.

Vì thói quen, cô nàng lập tức ngồi xổm xuống, muốn phụ giúp bà.

Có điều vừa duỗi tay ra, song nàng bừng tỉnh. Vì thế cô nàng vừa đưa tay sờ lên lá cải xanh, vừa ra vẻ tò mò nói: “Đây là gì vậy Triệu bá mẫu?”

“Rau xanh.” Hồ thị đáp.

Bà buồn vui lẫn lộn, vui vì nàng ta là đại tiểu thư chính cống, buồn vì cả rau cũng không biết. Đây... cô nàng không biết nấu ăn, chẳng phải sau này Tịch Ngôn cưới về, bà là mẹ chồng mà không ăn được bữa cơm do con dâu nấu sao?

không sao, bà có thể tự tay dạy mà.

Nghĩ thế, nỗi phiền muộn bỗng dưng biến mất, bà nhìn Lương Minh Nguyên cười nói: “không biết tiểu cô nương tên gì, sống ở đâu?”

Lương Minh Nguyên đương nhiên nhận thấy sự hài lòng của bà với mình. Mà người trước mặt trước giờ chưa từng cười tươi với mình bao giờ. cô nàng thầm tin tưởng Hồ Ngọc Tiên hơn, chịu đựng khó chịu trong lòng, bày ra vẻ cô bé ngây thơ.

Lương Minh Nguyên chạy ra cửa kiểm tra, sau đó quay lại, vội nói: “Con họ Lương, tên là Lương Minh Nguyên, là Quận chúa phủ Túc Thân Vương. Nhưng mà Triệu bá mẫu đừng nói cho Triệu công tử biết, con sợ huynh ấy biết sẽ không quan tâm con.”

So với huyện Trường Châu, phái nữ ở Kinh thành có vẻ cởi mở hơn, Lương Minh Nguyên cũng nghe nói qua. Có lẽ bắt đầu từ Phúc An công chúa và Đại trưởng công chúa, còn có Trắc phi của Thái tử điện hạ đương thời. Mặc dù cô nàng đi theo vào cửa và nói ra lời này với Hồ thị có hơi vượt khuôn phép, nhưng cô nàng mong muốn nối lại tiền duyên với biểu ca hơn, không rảnh để ý nhiều.

Quận... Quận chúa nương nương?!

Hồ thị mở to mắt, như thể bị cái bánh to từ rơi rơi xuống đầu mà choáng váng, nhìn Lương Minh Nguyên một hồi lâu mà chưa hoàn hồn lại. Trời ạ, là Quận chúa nương nương đấy, chỉ thua Công chúa một bậc thôi!

Tịch Ngôn còn chưa đậu trạng nguyên mà đã có Quận chúa theo về nhà!

Nếu mà đậu rồi, chẳng phải lọt vào mắt xanh của Công chúa sao!

Hồ thị suy nghĩ miên man, rồi lại cảm thán con người không nên quá tham lam, con dâu bà là Quận chúa nương nương là tốt lắm rồi. Bà ta hoàn hồn lại, đúng vậy, gật đầu với Lương Minh Nguyên, “Được được được, ta sẽ không nói, hứa sẽ không nói.”

Thái độ của Hồ thị vô cùng lộ liễu, Lương Minh Nguyên nghĩ nhân lúc Tịch Ngôn không có mặt phải hỏi thẳng bà: “Triệu bá mẫu này, Triệu công tử cũng gần 20 rồi, không biết hồi ở quê...huynh ấy đã đính hôn chưa?”

Hồ thị không ngờ Lương Minh Nguyên lại thẳng thắn đến mức này, không có chút dè dặt của cô nương, trong lòng bà tức khắc hơi khinh thường. Nhưng nghĩ đến thân phận Quận chúa của nàng ta, nói đến cùng là nhà bà ta chiếm hời, nên đè nén khinh thường không dám lộ ra.

“không, không có.” Bà mỉm cười, “Tịch Ngôn là niềm hy vọng của Triệu gia. Nhà bá mẫu không muốn Tịch Ngôn bị phân tâm nên không hứa hôn sớm. Đợi khi nào hắn thi đậu, thì bên nhà thông gia cũng xem trọng hơn. Hơn nữa... “ Bà hài lòng đánh giá cô nàng từ trên xuống dưới, “Hơn nữa, có thể cưới một thê tử tốt.”

Suy nghĩ của bà ta sáng như ban ngày, bà ta rất tự giác khen ngợi Lương Minh Nguyên.

Còn Lương Minh Nguyên không khỏi cứng người, dường như không quen biết Hồ thị.

Sao bà ta có thể nói dối lưu loát đến mức mặt không đỏ tim không đập?

Bà ta mới gặp lại Hồ Ngọc Uyển, chỉ sáng nay thôi!

“Triệu bá mẫu nói cũng có lý.” cô nàng chỉ có thể giả vờ ngượng ngùng theo lời bà, nhưng sau khi nói xong liền chuyển đề tài. “Có điều Triệu bá mẫu phải chắc chắn là sự thật nhé, chứ nói dối để mà bị phát hiện là tổ phụ và ca ca nhà con không để yên cho Triệu công tử và Triệu gia đâu. Dù sao thì, quê quán của mọi người chỉ là vùng nhỏ bé, phái đại một người đi tra, cũng có thể tra rõ ràng gốc gác chuyện mấy đời.”

Tim Hồ thị bỗng đập thình thịch.

Đúng vậy, chuyện này không thể lừa gạt. Lương Minh Nguyên là tiểu Quận chúa phủ Túc Thân Vương! Địa vị của Quận chúa khá cao, Túc Thân Vương... hẳn là một đại nhân vật muốn giết ai thì giết nhỉ?

“Ơ, à, thật ra thì ...” Hồ thị sợ hãi trong lòng, liền lộ ra trên mặt, “Tịch Ngôn đã từng đính hôn, chỉ là đính hôn từ bé, là chất nữ nhà mẹ đẻ, hai đứa gặp mặt chẳng được mấy lần. Sau đó thì nha đầu đó ham giàu chê nghèo, leo lên quyền quý gả cho Huyện lệnh đại nhân của quê ta, thế nên ta mới nói Tịch Ngôn chưa có đính hôn.”

Ham giàu chê nghèo? Leo lên quyền quý?

Nàng đã treo cổ tự tử, bà có nhớ hay không!

Lương Minh Nguyên giận đỏ mắt, chỉ tay vào Hồ thị, suýt chút nữa đã mở miệng chất vấn bà ta. Bỗng, sau lưng nàng vang lên tiếng quát nóng nảy, “Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ gì đó! Con và biểu muội là thanh mai trúc mã, chúng con vốn sắp thành thân. Chẳng qua là do cữu mẫu và tam biểu muội gài bẫy hãm hại, muội ấy tự tử không thành, bất đắc dĩ bị ép gả!”

Triệu Tịch Ngôn không thể chịu đựng được việc Hồ thị hất nước bẩn lên người Hồ Ngọc Nhu. Mặc dù y biết là không thích hợp nhưng vẫn thẳng thừng nói: “Chuyện này là lỗi của mẹ ta, là lỗi của ta, biểu muội của ta không hề có lỗi nào!” Lương Minh Nguyên quay đầu sang nhìn hắn, không hiểu sao lại giàn giụa nước mắt. Triệu Tịch Ngôn nghĩ đến ý đồ trong lời nói của Hồ thị, lại nghĩ tới sự gần gũi khó hiểu của Lương Minh Nguyên, lạnh lùng nói: “Vị tiểu thư này, đa tạ cô hôm nay đã giúp đỡ. Nhưng Triệu gia miếu nhỏ, Triệu mỗ tiễn tiểu thư ra ngoài!”

Lương Minh Nguyên phớt lờ Hồ thị vừa xấu hổ vừa nhục nhã. cô nàng đi theo Triệu Tịch Ngôn với tâm tình khó tả, nước mắt rơi như mưa, vừa cảm động muốn khóc vừa sung sướng muốn cười.

Xe ngựa của Lương Minh Nguyên đợi ở đầu ngõ, Triệu Tịch Ngôn chỉ đưa nàng tới đầu ngõ rồi dừng lại. “Hôm nay đa tạ tiểu thư đã ra tay giúp đỡ, Triệu mỗ không có gì báo đáp, chỉ gửi chút phí xe ngựa, mong tiểu thư đừng chê.” Y ôm quyền hành lễ, sau đó cầm hai nén bạc, mỗi nén 5 lượng đưa cho bà tử canh cửa bên cạnh.

không đợi Lương Minh Nguyên đáp lại, hắn lại hành lễ rồi xoay người rời đi.

Nàng không cản lại.

Nàng lấy hai nén bạc từ bà tử, cầm chặt trong tay, nước mắt lại tuôn trào.

Còn may, biểu ca không thay lòng, biểu ca vẫn một lòng.

Bộ dạng của cô nàng khiến tất cả hạ nhân sợ hãi, vội vã vây quanh cô nàng.

·

Lương Minh Nguyên đi ra ngoài từ sáng sớm, Lương Thành Vân cũng kêu gã sai vặt chuẩn bị xe ngựa. Trẻ con ở độ tuổi này là tuổi ăn tuổi học, những cái khác không nói, chỉ tính việc cậu nghiêm túc học với tiên sinh vài ngày, đã lưu loát nói được vài câu xã giao.

Thế nên, hôm nay cậu được phép ra ngoài chơi một ngày.

Mà ở Kinh thành, ngoại trừ phủ Túc Thân Vương, cậu chỉ từng đi đến nhà họ Chu, mà người mà cậu quen biết trừ người nhà họ Chu ra, thậm chí cậu còn chưa biết hết người trong phủ Túc Thân Vương. Thế nên ra ngoài chơi, tự nhiên là đến nhà họ Chu.

Thất gia nhà Túc Thân Vương tìm đến cửa, bởi vì ban đầu được Chu Thừa Duệ cứu, lại có chút quan hệ với đại phòng, cho nên người giữ cửa tự nhiên không dám ngăn cản. Sau khi báo và được Hồ Ngọc Nhu cho mời, bèn dẫn Lương Thành Vân vào.

Sau khi Tô thị sinh con, mẹ của nàng ta- Tô phu nhân cứ hai ba ngày là qua thăm, vừa khéo hôm nay bà đến thăm. Vừa xuống xe, bà ta liền nhìn thấy xe ngựa của phủ Túc Thân Vương, nhìn thấy bóng lưng của Lương Thành Vân, thầm nhớ đến lời than thở của con gái, sắc mặt cũng phủ sương.

Hồ Ngọc Nhu không biết chuyện này. Lương Thành Vân muốn gặp cô, cô không thể không gặp. Có điều hiện giờ cô biết Lương Thành Vân thật ra đã mười hai tuổi, dù cô không quan tâm, nhưng không thể mặc kệ dư luận. Nếu cô và Lương Thành Vân gặp mặt riêng trong phòng, thật sự không hợp khuôn phép.

Có điều đại phòng không có con nít, nhị phòng do Tô thị làm chủ, nên cô không muốn đón Tiểu Chiêu sang tiếp khách, Chu Thừa Vũ không có ở nhà, cho nên nghĩ lui, cô quyết định gặp khách ở viện Chu lão thái thái.

Lương Thừa Vân có trí nhớ rất tốt, nhìn thấy lộ trình là hiểu đến chỗ Chu lão thái thái, trong lòng đột nhiên hơi không vui. Nhưng chờ đến chính phòng, nhìn Chu lão thái thái và Hồ Ngọc Nhu tươi cười tiếp đón, cậu lại vui lên.

“Thành Vân bái kiến lão thái thái.” Sau khi vào cửa, cậu chào Chu lão thái thái trông rất ra dáng, sau đó nghiêng người đến trước mặt Hồ Ngọc Nhu “Nhu Nhu tỷ.”

Mấy thằng nhóc choai choai là tuổi nghịch ngợm nhất, Chu lão thái thái đang cười thật tươi, nhìn thấy hành động của Lương Thành Vân, nét mặt lại thay đổi, kéo cậu lại gần, “Tiểu Vân này, đến cạnh bà này. Nhu Nhu tỷ đang mang thai, sợ va chạm, con đừng đến gần nàng.”

Hồ Ngọc Nhu đã ngồi xuống, tuy rằng cô không nghĩ Lương Thừa Vân sẽ va chạm cô, nhưng để con trai lớn ngần này lẽo đẽo theo cô thì cũng kì, cho nên cô không quan tâm. Trái lại cô nói với cậu: “Sao Tiểu Vân lại đến đây một mình? Sao đệ không rủ muội muội qua chơi luôn?”

Lương Thành Vân cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, thật lâu sau, cậu mới cảm giác được cơn giận của mình rốt cuộc đã tan hết. Có điều, giọng nói cậu cũng lạnh dần, “Mới sáng sớm nó ra cửa, đến trường thi, theo đuổi nam nhân.”

Lương Thành Vân nói câu ngắn thì lưu loát, nhưng nói câu dài, vẫn còn hơi vấp.

Cậu vừa dứt lời, Chu lão thái thái lập tức sửng sốt, “Tiểu Vân, lời này không thể nói lung tung.”

Tim Hồ Ngọc Nhu đập thình thịch, cô hỏi: “Nàng ấy đến trường thi?”

Nhìn ra Hồ Ngọc Nhu có hứng thú, Lương Thành Vân chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang, “Ừa, không phải lần đầu đi… nàng đi bắt rể.” Đây là do cậu nghe lén Lương đại phu nhân và Lương Minh Nguyên tâm sự, cậu nhớ kĩ lắm.

Cậu không hiểu lắm nghĩa bắt rể, nhưng Chu lão thái thái không khỏi phì cười, dù sao cũng đang ở phòng riêng của bà ta, Lương Thành Vân lại nhắc đến hai lần, bà ta nói với Hồ Ngọc Nhu: “Tiểu quận chúa và Tiểu Vân bằng tuổi, cũng đến tuổi đính hôn rồi, một tháng sau thi là yết bảng, đúng là thời điểm tốt để bắt rể.” Bà nói xong, nổi ý muốn đùa, bèn trêu câu: “Tiểu Vân, muội muội con đều biết bắt rể, còn con thì sao, con có ưng tiểu cô nương nào không?”

Ưng tiểu cô nương?

không có, các tiểu cô nương rất đáng ghét, Lương Minh Nguyên cũng đáng ghét lắm.

Mấy nha đầu trong phòng của cậu cũng đáng ghét, chả thích đứa nào!

Lương Thành Vân lắc đầu, ánh mắt lắc lắc rồi rơi trên người Hồ Ngọc Nhu, cậu chỉ tay vào bụng cô, hỏi Chu lão thái thái: “Nhu Nhu tỷ thai, trong bụng tỷ ấy… có tiểu bảo bảo?”

Chu lão thái thái gật đầu, “Đúng vậy!” rồi mỉm cười, “Nếu là bé trai, sau này con có thể chơi với bé. Nếu là bé gái… con lớn tuổi hơn bé rất nhiều, con có muốn chơi với bé không? “

Lương Thành Vân mím môi, nhưng không trả lời.

Tiểu Chiêu loạng choạng chạy vào, vừa vào đã lao thẳng vào lòng Chu lão thái thái, sau đó được bà bế lên đặt ở trên đùi, tò mò nhìn Lương Thành Vân. Thấy cậu cứ cúi đầu mím môi, Tiểu Chiêu tò mò đưa tay chọc thẳng vào mặt cậu.

cô bé mới lớn thêm một tuổi, nói năng cũng lưu loát hơn, “Ca ca sao vậy?”

Lương Thành Vân giật mình, lập tức lùi lại một bước.

“Đừng chạm vào ta!” Cậu hung dữ nạt Tiểu Chiêu.

Tiểu Chiêu tuy là thứ xuất nhưng vẫn luôn được sủng ái, đây là lần đầu tiên bị khiển trách. cô bé nhếch miệng, kinh ngạc nhìn Lương Thành Vân, sau đó quay đầu nhào vào trong vòng tay của Chu lão thái thái bật khóc.

Lương Thành Vân hoàn toàn không cảm thấy có lỗi, nhân lúc Chu lão thái thái để dỗ dành Tiểu Chiêu, cậu lặng lẽ nhích người đến bên cạnh Hồ Ngọc Nhu. Cậu không nói gì, chỉ đứng bên cạnh cô, thậm chí không dám nắm cánh tay cô vì nhớ đến lần trước cô không cho.

Chỉ có vẻ mặt đáng thương cầu xin Hồ Ngọc Nhu: “Nhu Nhu tỷ, đệ không muốn chơi với muội ấy, đệ muốn ăn bánh đường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.