Tú Vân tự mình đi tới thưa: “Lão gia phải tập quyền rồi ạ, mỗi sáng lão gia luyện quyền nửa canh giờ. Chốc nữa ngài ấy tới thư phòng bên đó tắm rửa rồi đi thẳng tới chỗ lão phu nhân. Có lẽ phu nhân nên trực tiếp qua bên đó, e là sáng nay người một nhà phải ăn sáng bên lão phu nhân, không thì nô tỳ hầu hạ người qua đó? ”
Ngày thứ hai tân hôn cùng ba ngày lại mặt, bởi vì chuyện thân phận chưa làm rõ nên Chu Thừa Vũ không cho cô qua bên lão phu nhân dùng bữa, còn hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi.
Dù A Quỳnh còn chưa nói mấy chuyện tìm hiểu được với Hồ Ngọc Nhu, nhưng Tú Vân với Tú Hương tướng mạo như vầy bày ở đây, tuổi tác như vầy bày ở đây. Dẫu cho xưa nay cô chỉ đọc ngôn tình sủng ngọt, thì cũng biết e là hai cô nàng này đã được chỉ định làm di nương của Chu Thừa Vũ trong tương lai.
Chỉ là... hẳn là Chu Thừa Vũ còn chưa thu hai cô nàng này nhỉ?
Trong ký ức ban đầu của tiểu nguyên chủ vẫn còn sống động trong đầu cô, bên cạnh Chu Thừa Vũ không có phụ nữ nào.
cô nhìn ra được Tú Vân này khôn khéo hơn hẳn Tú Hương và rất rõ ràng là Tú Hương rất nghe lời cô ấy. cô sẽ không làm mấy chuyện châm ngòi ly gián, hơn nữa cũng không cần thử thái độ Chu Thừa Vũ với các cô ấy ra sao. Mặc dù không thích tướng công mình bị mấy cô gái khác vây quanh, nhưng Hồ Ngọc Nhu không dám làm bậy.
Mà muốn làm quen dung nhập vào Chu gia càng sớm càng tốt, vậy thì tránh không khỏi phải dùng người ở đây.
“Tốt, vậy ngươi đi với ta vậy.” Hồ Ngọc Nhu chọn Tú Vân.
Trong mắt Tú Vân nhanh chóng lóe lên tia kinh hỉ, sau đó đi tới bàn trang điểm xem xét, “Phu nhân, lão phu nhân thưởng trâm cài tóc hồng ngọc rất thích hợp phối với giày vải bồi hôm nay. Vả lại người mới thành thân, nên ăn mặc vui mừng một chút mới phải. Nếu được nô tỳ cài trâm giúp người?”
Vốn dĩ hôm nay Hồ Ngọc Nhu muốn dùng đồ trang sức mà Chu lão phu nhân thưởng, bây giờ nghe thấy vậy nên cũng gật đầu. Chỉ là cô không mò ra được manh mối gì, cớ sao hôm nay Tú Vân mới bước vào nhà đã lập tức lấy lòng như vậy, thái độ lật mặt thế này hơi bị nhanh thì phải.
Có ý đồ gì đây?
Tú Vân có ý đồ gì chăng nữa cũng không trực tiếp nói ra.
Hồ Ngọc Nhu nghĩ nghĩ, đặt cô gái khôn khéo này dưới mí mắt, có cô à A Quỳnh ở đây nhìn chằm chằm. Cho dù cô ta có ý đồ xấu xa gì thì chắc chắn có thể phát hiện kịp trước khi cô ta thực hiện.
Sửa soạn chỉnh tề, lại sờ sờ trâm hồng ngọc cài trên đỉnh đầu, Hồ Ngọc Nhu nhấc chân ra khỏi cửa. Đường qua chỗ Chu lão phu nhân đi qua đi lại cũng bốn lần rồi, ngay cả khi Tú Vân không dẫn đường, Hồ Ngọc Nhu cũng tìm được chỗ.
cô đến sớm nhất, chờ một lúc, Chu lão phu nhân mới bước ra.
Mặc dù Chu lão phu nhân không phải góa phụ, nhưng bởi vì trước kia Chu lão thái gia làm chuyện khôngbằng súc sinh kia, vì thế bà xem chồng bà như người đã chết, thường ngày ăn mặc giản dị như người ở góa. Mặc trên người một bộ xanh thẫm thêu như ý cát tường vươn tới đế giày, trên đầu cài duy nhất cây trâm bạc màu tro, từ trên xuống dưới chỉ có cổ tay đeo cặp ngọc bích là có chút màu.
Bà trông thấy Hồ Ngọc Nhu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, trong ánh mắt bà tràn ngập ý áy náy.
Hồ Ngọc Nhu thế nhưng không hề biết, bởi vì tối qua cô và Chu Thừa Vũ vẫn chưa có viên phòng, lão phu nhân lại suy nghĩ nhiều là do thân thể con trai bà ấy. Còn cô chỉ cho là lão phu nhân có chỗ nào mất hứng, hay khó chịu chỗ nào, bước lên lễ phép chào hỏi bà: “Nương, đại nhân ngài ấy...... khôngphải, sáng sớm tướng công đi luyện quyền rồi, cho nên con sang đây trước.”
Chu lão phu nhân kéo tay Hồ Ngọc Nhu, thắm thiết vỗ tay: “Đứa trẻ ngoan, đói bụng chưa? Buổi sáng con thích ăn cái gì? Để dặn dò người ở dưới làm?” Vừa vặn trông thấy Tú Vân đứng đằng sau Hồ Ngọc Nhu, bà liền phân phó: “Phu nhân nhà các ngươi thích ăn cái gì, có thói quen gì, các người phải nhớ kĩ, hầu hạ cho tốt. Nếu hầu hạ không tốt, phu nhân nhà các ngươi khó chịu chỗ nào, coi chừng ta tìm các ngươi đấy!”
Tin tức mà Hồ gia bàn giao lúc trước, có vẻ như là sở thích của Hồ tam tiểu thư?
Sở thích và thói quen của vị tân phu nhân chân chính này, các nàng đúng là không biết thiệt.
Tú Vân một mặt chột dạ một mặt vội nói: “Vâng ạ, nô tỳ nhớ kỹ rồi ạ, nô tỳ nhất định hầu hạ phu nhân chúng nô tỳ thật tốt.”
Hồ Ngọc Nhu cười nói: “Nương đừng bận lòng ạ, hiện tại con đã là người Chu gia rồi, tự nhiên khôngkhách sáo với người Chu gia ạ. Có điều ăn sáng con không thực sự chú ý lắm, bánh bao màn thầu gì con cũng ăn tất, trong bếp có gì ăn nấy, con không kén ăn.”
cô nói kiểu này, trong mắt Chu lão phu nhân nhìn cô ngay lập tức ánh nước pha vẻ đau lòng.
Nếu một người bình thường nói vậy, Chu lão phu nhân chỉ cho rằng người đó tính tình tốt, không yếu ớt khó chịu. Nhưng Hồ Ngọc Nhu nói, bà lãi nghĩ nàng sống trong tay mẹ kế, ngày tháng đó không ngày nào tốt, ăn cái gì thì là đồ thừa trong phòng bếp.
“Vậy thì tốt, lát nữa ăn sáng con nhìn xem, thích ăn cái gì thì nói rồi nương gọi nhà bếp làm nhiều hơn cho con ăn.” Bà kéo tay Hồ Ngọc Nhu, nhéo tay cô một cái, “Con gầy quá, phải ăn nhiều có thịt thà hơn chút.”
Hồ Ngọc Nhu vội gật đầu, nhiệt tình cỡ này khiến cô có chút chống đỡ không nỗi.
May mắn thay, bên ngoài cửa truyền tới giọng của cô bé ngọt ngào, “Tổ mẫu, tổ...... mẫu, tiểu Chiêu tới rồi............”
Hồ Ngọc Nhu và Chu lão phu nhân nhìn qua, thấy tiểu Chiêu không biết khi nào đã thoát khỏi Thanh di nương và bà vú, dùng đôi chân ngắn ngủn chạy tới. Tiểu cô nương chưa đầy ba tuổi, lớn lên có gương mặt tròn vo như bánh bao, trắng nõn nà như tuyết, búi tóc trái đào, mỗi bên tết cộng dây đỏ, khi chạy mũm ma mũm mĩm, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
Chu lão phu nhân rất thích đứa cháu gái nhỏ này, nhưng tuổi tác bà đã lớn nên chạy chẳng nổi, khôngcách nào khác vẫy tay: “Chậm lại, chậm lại!”
Hồ Ngọc Nhu buông tay bà ra ra, bước lên hai bước, dừng lại trước mặt tiểu Chiêu nhấc bổng cô bé lên.
Tiểu Chiêu mặc dù vẫn còn nhỏ, song rõ ràng có người dạy qua cô bé, cũng không khóc, chỉ là tò mò nhìn Hồ Ngọc Nhu, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi nói: “Đại...... bá mẫu?”
cô bé thật quá đáng yêu, Hồ Ngọc Nhu cũng thích vô cùng, “Đúng rồi, là đại bá mẫu. Tiểu Chiêu thông minh quá!”
Tiểu Chiêu cười lên, thấy Chu lão phu nhân đã tới, liền dang tay muốn nhào vào lòng bà.
Chu lão phu nhân cực kì yêu thương đứa cháu gái duy nhất này, ngay lập tức ôm cô bé qua, còn khen ngợi, “Tiểu Chiêu thật thông minh,chỉ gặp đại bá mẫu một lần đã nhớ, lát nữa tổ mẫu thưởng cho tiểu Chiêu bánh tàu hủ con thích nhé?”
Tiểu Chiêu gật đầu, manh manh giơ hai ngón tay ra, “hai!”
Chu lão phu nhân cười, đồng ý: “Được rồi! Cho tiểu Chiêu ăn hai bánh bao tàu hủ ky!”
Hai bà cháu cùng nhau cười vui vẻ.
Thanh di nương và bà vú của Tiểu Chiêu- Thôi thị vội vàng chạy tới, Thanh di nương chạy lên trước, mộtbộ dáng sốt ruột không biết làm sao cho phải. Vẫn là Thôi thị mở miệng: “Lão phu nhân à, Chiêu tỷ nhi ăn nhiều có chút nặng, người để nô tỳ ôm cho, được không ạ?”
Tiểu Chiêu quả thực có chút nặng, Hồ Ngọc Nhu lúc nãy ôm qua quả thực có chút hết sức.
Đương nhiên Chu lão phu nhân đã ôm không nổi nữa, bà đang muốn giao tiểu Chiêu qua, nhưng bà thấy tiểu Chiêu nhăn mũi nhỏ xíu mình, lại còn hừ nhỏ một cái. Biết cô bé không được vui, bà đành gác lại tư tâm này, dỗ dành nói: “Được được được, Chiêu tỷ nhi nhà chúng ta không nặng chút nào, rất nhẹ, rất rất rất xinh đẹp đấy!”
Bấy giờ tiểu Chiêu mới vui vẻ, cô bé hôn bên má Chu lão phu nhân một cái, cười khanh khách.
Chỉ là Hồ Ngọc Nhu phát hiện tay lão phu nhân có chút run, tuột xuống dưới, để bà bớt mỏi. Biết là lão phu nhân rất yêu thương cháu gái, Hồ Ngọc Nhu đành vòng vo: “Tiểu Chiêu này, đại bá mẫu mới gặp con lần đầu mà thích con rồi đấy. Nào đến đây cho đại bá mẫu ôm con một cái, được không nào?”
Chu lão phu nhân khen ngợi nhìn con dâu, rồi quay qua Tiểu Chiêu dỗ: “Đến hôn hôn đại bá mẫu con với.”
Tiểu Chiêu đắn đo lúc lâu rồi mới nể mặt Hồ Ngọc Nhu, xờ tay nhào vào ngực nàng.
Cơ thể này của Hồ Ngọc Nhu mới mười lăm tuổi, lại chỉ nuôi dưỡng chốn khue phòng nên vô cùng mảnh mai. Thế nên tiểu Chiêu vừa mới hôn cô xong, cô bèn dụ con bé chơi trò trốn tìm.
Chu lão phu nhân xem cười ha hả, trái lại không quan tâm Thanh di nương đứng bên cạnh, chỉ nói: “Bây giờ, ta chỉ mong A Nhu có thể sinh cho Chu gia chúng ta nhất nam bán nữ *, bộ xương già của ta đãthỏa mãn lắm rồi. Tới lúc đó ta mà có chết thì cũng có thể nhắm mắt, không còn gì nuối tiếc cả.”
Thanh di nương vốn gọi là Tú Thanh, là một trong tứ đại nha hoàn của Chu lão phu nhân. Song kể từ khi nàng được lão phu nhân ban cho nhị lão gia Chu Thừa Vệ, lại sinh tiểu Chiêu và được cất nhắc lên di nương, thân phận thay đổi, tự nhiên cơ hội chuyện trò với lão phu nhân cũng khó có. Hôm nay, Chu lão phu nhân bỗng cất tiếng thở dài, Thanh di nương còn nghĩ mình nghe nhầm, nhưng nàng phát giác ra chỉ còn bản thân mình và Thôi thị, liền đáp lại lời.
“Lão phu nhân yên tâm, đại phu nhân nhà chúng ta chắc chắn sẽ sinh con trai cho Chu gia.” Nàng lên tiếng.
Chu lão phu nhân gật gù cười. “Chậc chậc, ta cũng nghĩ thế.”
Song mọi người đương mải mê xem Hồ Ngọc Nhu và Tiểu Chiêu chơi vui vẻ, không ai ngờ tới Tô thị chạy sang đứng phía sau hai người, đúng lúc nghe rõ cuộc đối thoại của hai người. Khuôn mặt đangnhìn Hồ Ngọc Nhu và Tiểu Chiêu chơi với nhau đột nhiên trầm xuống, lập tức mây đen vây kín, chiếc khăn tay trong chớp nhoáng suýt bị xé thành trăm mảnh.
Ả tiện tỳ Tú Thanh này, câu này có ý gì, ý là nàng không sinh được con trai cho Chu gia à?
Còn có mẹ chồng! Nàng đã vì Chu gia vất vả nhiều năm nay, ấy thế mà bà ta... lời vậy mà cũng nói ra được...
Khổng ma ma liếc nhìn, vội nắm lấy cánh tay Tô thị, siết chặt.
Tô thị khó khăn bước tới, nụ cười xuất hiện trên mặt, tiến tới hành lễ với Chu lão phu nhân: “Đại tẩu tới sớm ghê, nương sẽ không chê cười con tới muộn đấy chứ?”
Chu lão phu nhân cũng cười nói :“không muộn không muộn, con bận rộn tối ngày, thậm chí có tới trễ chăng nữa, nương cũng chờ được con. Trong nhà này, chuyện vất vả gì cũng ở trên người con cả.”
Tim Tô thị nhất thời nhảy lên.
Lời này của mẹ chồng có ý gì? Chẳng lẽ đại tẩu mới vào cửa mấy ngày, đã muốn tới đoạt quyền của nàng sao?
Nụ cười trên mặt nàng nhất thời cũng miễng cưỡng theo.
Chu Thừa Vũ cũng qua rất nhanh, quả nhiên y đã tắm qua. trên người khoác áo ngoài xanh thẫm viền cây trúc, eo vẫn đeo ngọc bội không đổi, khối ngọc bích chạm lá trúc, nhưng được thay bằng màu bạch ngọc ấm áp hơn. Phối thêm cái hầu bao, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức ra ngoài phục vụ nhân dân.
Ở đằng xa xa y nhìn thoáng qua Hồ Ngọc Nhu, thấy nàng với cháu gái chơi vui vẻ, khóe miệng cong lên, dường như muốn cười vậy mà cuối cùng lại kìm lại không cười ra.
Cả gia đình ngồi quanh bàn cơm phòng khách của Chu lão phu nhân.
Chu lão phu nhân tự nhiên ngồi ghế chủ vị, một bên là Tộ thị và Thanh di nương ngồi, bên còn lại là Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu ngồi. Còn về tiểu Chiêu, với đứa cháu duy nhât của mình nên Chu lão phu nhân tự nhiên để con bé ở bên cạnh mình, tiểu cô nương hai tuổi rưỡi dẫu chưa tự mình húp cháu được nhưng cầm bánh bao gặm thì không vấn đề gì. Chu lão phu nhân cũng không cần chăm sóc gì con bé, chỉ cần vừa ăn vừa nhìn con bé là được.
Trong tay Hồ Ngọc Nhu cũng cầm cái bánh bao tàu hủ ky, bánh bao vừa mịn vừa mỏng, nhân bánh lại ngọt ngào, hương vị thực sự ngon cực. Chỉ là cô vừa cắn một miếng, đôi mắt lại kìm không được liếc tới Chu Thừa Vũ, người đàn ông này kì ghê, hôm qua không lên giường ngủ thì thôi, sáng nay dậy sớm chưa tính, vậy mà từ lúc qua đây tới giờ, một cái liếc mắt cũng chả thèm cho là sao?
Có vẻ như là cô ...chả lẽ mình vô tình đắc tội anh ta?
Người kì!
Hồ Ngọc Nhu thôi nhìn, vừa quay đầu lại đã đụng phải ánh mắt Tô thị nhìn qua.
Tô thị chớp chớp mắt bèn chuyển sang Chu lão phu nhân, nàng cười với bà: “Nương, người nhìn đại tẩu cũng thiệt là, ngay cả lúc ăn cơm cũng không quên nhìn đại ca, cảm tình cỡ này làm người ta ghen tị quá đi mất.”