Tối nay trời đột ngột đổ mưa, Thái tử điện hạ về đến phủ, định ăn tối với Chu Thừa Vũ đợi khi nào tạnh mưa hẵng về.
Nhưng Chu Thừa Vũ nhớ Hồ Ngọc Nhu và Chu thái thái đang ở Đông Sơn tự. Mưa lớn thế này, không biết mọi người có về không, chớ nên mạo hiểm đội mưa trở về, có sơ suất thì phiền phức lắm.
Thái tử nhìn rõ nỗi lo lắng trong mắt chàng, mỉm cười vẫy tay: “Ngươi trở về đi, chỉ cần Tử Sơn ở lại dùng bữa là được.”
Tử Sơn là tên tự của Triệu Tịch Ngôn. Y nghe tên mình bèn đứng lên. Bây giờ y tiến vào Binh bộ, Chu Thừa Vũ ra về, y đương nhiên ra tiễn.
Chu Thừa Vũ hành lễ với Thái tử, liếc nhìn người chưa điều chỉnh tâm trạng tốt- Triệu Tịch Ngôn, xoay người sải bước rời đi.
Vội vàng trở về nhà họ Chu, Chu Thừa Vũ thở phào nhẹ nhõm khi biết Hồ Ngọc Nhu vẫn chưa trở về. Mặc dù trời đã tối nhưng chàng vẫn sợ Hồ Ngọc Nhu sẽ đội mưa về nhà. Nghĩ nghĩ, không thì chàng đến Đông Sơn tự xem sao, nếu nàng đang trên đường về, chàng đón được ngay, không hiểu sao lúc này chàng nhớ vợ kinh khủng, chỉ muốn được mặt nhau ngay.
không ngờ đến cổng thành, chàng gặp được gã sai vặt bị Bùi Thanh sai về báo tin.
Biết được Hồ Ngọc Nhu và Chu lão thái thái sẽ qua đêm ở Đông Sơn tự, Chu Thừa Vũ bình tĩnh lại, nhưng do dự. Mặc dù chàng không đủ tư cách dự chầu sáng, nhưng mỗi ngày đều đến nha môn trước bình minh, tuy rằng Đông Sơn tự cách kinh thành không quá xa, nhưng nếu thật sự gấp gáp e là không vào thành được vì cửa thành chưa mở.
Gã sai vặt thưa: “Thái thái có chuyển lời rằng lão gia chớ lo lắng. Sáng mai đường dễ đi, thái thái và lão thái thái sẽ về ngay.”
Chu Thừa Vũ gật đầu, nhưng vẫn bồn chồn.
Luôn có cảm giác như có chuyện xảy ra, hết sức bất an.
Chàng bảo gã sai vặt về nhà, tự mình đến phủ Công chúa Phúc An. Chàng chỉ là một quan viên Lục phẩm bé nhỏ, không có quyền mở cổng thành, nhưng nếu là lệnh bài của đại ca hoặc đại tẩu sẽ không có kẻ nào giả vờ không nghe không biết không mở cổng thành.
Đến phủ Công chúa, Lương Nguyệt Mai biết được ý chàng, không do dự đưa lệnh bài. Chỉ là trời đã khuya, Hồ Ngọc Nhu và Chu lão thái thái chắc chắn sẽ không về, nên Chu Thừa Lãng lưu lại chàng ăn cơm tối, mới thả người đi.
Có lệnh bài trong tay, bất kể tối khuya hay sáng sớm, chàng ra vào thành rất dễ dàng.
·
Chu Thừa Vũ vẫn còn trên đường đi, tất nhiên không biết Đông Sơn tự xảy ra chuyện gì.
Phòng khách nữ ở phía sau chùa, vào ban đêm, cửa ra vào bên ngoài bị khóa, dù sao đây là nơi ở của nữ khách, các hòa thường trong chùa không được tự ý ra vào. Thế nên, dù Mã Trung có chạy đến kêu, cũng không cách kêu người đến.
Và tại đây Lương Thành Vân vừa giết một tên, nhưng cũng bị thương khắp người.
Vai bị đâm, đùi bị trúng đao, cả người ngã xuống đất.
Hai trong số năm tên đã chết, còn lại ba kẻ, chúng từng bước đến gần, nhưng không ai nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt Lương Thành Vân như mong đợi. Lương Thành Vân vừa đâm chết tên cầm đầu, bản thân ngã xuống đất, lúc này cậu lùi lại, nhưng là tìm cơ hội.
Đôi mắt cậu đã đỏ bừng, đúng kiểu giết người đỏ mắt.
Chờ kẻ cầm thanh gỗ đánh mạnh vào chân cậu, cậu lập tức ôm đùi và dùng lực treo ngược chân gã, trực tiếp siết cổ gã. Thanh gỗ trên tay ngã rơi xuống đất, lập tức có gã phía sau vội vàng cầm thanh gỗ, muốn đánh mạnh vào đầu cậu.
Lương Thành Vân dường như có mắt phía sau, chân kẹp người thả lỏng, lại đạp mạnh về phía sau, rồi đá thẳng vào gã phía sau.
Gã phía sau đau đớn lùi lại, Lương Thành Vân cũng biết nếu cứ thế sẽ không xong. Vai và đùi của cậu ứa ra máu tươi, nếu không nhanh chóng giải quyết xong bọn chúng, để máu chảy ra ngày càng nhiều, e rằng không còn sức để đối phó bọn chúng.
Cậu nghiến răng dữ dội, bất chấp tất cả, con dao găm trên tay lóe lên tia sắc lạnh trong màn đêm.
Cậu đập mạnh vào đầu gã, nhân lúc gã đang thở hồng hộc, dao găm đâm mạnh vào giữa hai chân của gã, ngay sau đó vang lên tiếng kêu thảm thiết của đàn ông. Tuy nhiên, Lương Thành Vân không buông tha, mà nắm chặt dao găm và xoay mạnh một vòng.
Đến khi con dao được rút ra, cũng là lúc gã cao to đó đau đến mức xỉu trên mặt đất.
Tiếng hét thảm thiết trong đêm đánh thức gã sai vặt của Bành của nhân, cậu nhóc lập tức chạy ra khỏi bóng tối.
Nhưng nước đi của Lương Thành Vân khiến hai hắc y nhân còn lại sợ muốn chết. một kẻ cầm chặt khúc gỗ, kẻ khác nhặt thanh kiếm trên tay, nhưng lúc này cả hai đều sợ hãi hùng, không ai dám bước lên giải quyết Lương Thành Vân đang nằm thở dốc trên mặt đất.
Bọn chúng vừa vào đã thổi mê hương vào phòng, Chu lão thái thái và thiếp thân nha đầu của bà đã ngủ say, đương nhiên thêm vào mê hương nên không tỉnh nổi. Hồ Ngọc Tiên thì khác, cô nàng không ngủ, khi có động tĩnh bên ngoài, bèn đẩy Hồ Ngọc Nhu dậy, hai chị em bịt miệng và mũi bằng khăn tẩm nước trà, một lúc sau mùi hương trong phòng tan dần, cả hai ra khỏi giường và tụ tập bên cửa sổ.
Cả hai tận mắt chứng kiến cảnh giết chóc trong sân, nhưng không đoán được ai đang cứu mình. Mãi đến lúc người nọ dần rơi vào thế bất lợi, Hồ Ngọc Nhu mới nhận ra cơ thể nhỏ bé đó sợ là Lương Thành Vân.
cô không có thời gian để nghĩ xem tại sao Lương Thành Vân lại xuất hiện, nhưng cô biết Lương Thành Vân không thể chết ở đây. Dù mình là phụ nữ nhưng cái mạnh là người lớn, Lương Thành Vân chỉ là cậu bé!
Hồ Ngọc Nhu không dám căng thẳng hay sợ hãi, cô nghiến răng nhìn quanh trong phòng.
cô không thể trốn sau đứa bé, cô muốn đảm bảo an toàn cho mình để cứu người!
Về phía Lương Thành Vân, dù hai kẻ trước mắt đều do dự, nhưng cậu hết sức để đứng dậy. Hai gã thậm chí còn tranh thủ khẽ trao đổi và nháy mắt nhau. Năm người chia thành năm thỏi vàng, thoáng chốc đã chết ba. Có nghĩa năm thỏi vàng, giờ thuộc về hai người họ?
Có năm thỏi vàng trong tay, hai người hoàn toàn có thể rời khỏi kinh thành. Đổi hết vàng thành bạc, đời này không những lấy được vợ sinh con, mà còn có thể mua hàng trăm mẫu đất và trở thành địa chủ lão gia. Lợi lộc sinh can đảm, hai người họ nghĩ đến vàng thỏi, tự dưng lá gan lớn hơn.
Kẻ cầm gậy tiến lên một bước, nhưng dừng lại và nói với kẻ cầm kiếm: “Mau, huynh cầm kiếm, huynh chém nó một kiếm đi tong!”
Lời thì ác độc, nhưng giọng run lẩy bẩy.
Kẻ cầm kiếm không muốn, nhưng không nỡ đổi kiếm cho hắn, đành phải tiến từng bước nhỏ. Tay cầm kiếm run run, trước khi gã ra tay, Lương Thành Vân tức tốc nhảy lên cướp kiếm.
Lòng bàn tay của cậu bị kiếm cắt và chảy máu, nhưng dường như không chút đau đớn, nhanh chóng và mạnh mẽ kéo kiếm về mình. Kẻ đó hết hồn, tay hắn buông lỏng, cậu thừa cơ hội đâm mạnh dao găm vào mu bàn chân của gã bằng tay trái.
Tiếng kêu đau đớn vang to bên tai, gã đó đau đớn ngồi xổm xuống, Lương Thành Vân linh hoạt nhào lên lưng hắn, dao găm nhấc lên, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, ngay sau đó liền lướt qua cổ gã. Tiếc là mới được nửa đường đã bị một cây vào đầu, cậu nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng, đâm mạnh vào cổ và rút dao găm ra.
Đúng lúc này, cậu lại bị một gậy vào bên vai bị thương.
“A—” lần này là tiếng kêu đau đớn của cậu.
Gã còn lại giơ gậy lên cao, muốn ra đòn thứ 3.
thật ra ban nãy gã cố tình, Lương Thành Vân không nhìn ra được, nếu để đồng bọn tiến lên, tức là 5 thỏi vàng là trọn của gã. hiện giờ người đã chết, Lương Thành Vân đã trúng hai gậy của gã, hiển nhiên hết sức chống cự.
“Thằng ranh con! không phải mày rất có năng lực sao? Mày giỏi lắm mà, đứng lên đi mày!” Gã thấp giọng chửi bới, đánh thẳng gậy thứ ba vào ngực Lương Thành Vân đang xoay người.
Lương Thành Vân hừ khẽ, cắn răng im lặng.
“Mẹ nó!” Gã lại mắng, lần này nhìn chằm chằm vào mắt Lương Thành Vân. Lương Thành Vân mặc dù không nói lời nào, nhưng trong mắt lại tràn đầy căm phẫn, chợt nhớ ban nãy nó ra tay độc ác cỡ nào, muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Chỉ có điều lần này khúc gỗ giơ lên cao, nhưng không thể đánh xuống, bởi vì một sợi dây tròng thẳng vào cổ gã từ đầu xuống, khi gã phản ứng được không đúng, hai chân của gã đột nhiên bị Lương Thành Vân ôm chặt. Sợi dây quanh cổ bị kéo mạnh xuống, dưới tình thế cấp bách gã vứt khúc gỗ xuống, còn chưa kịp dùng tay bắt lấy sợi dây thì ngay lập tức bị cắn mạnh vào tay.
Nhân cơ hội này, Lương Thành Vân cầm dao găm và đâm mạnh vào mu bàn chân gã.
Hồ Ngọc Nhu cắn mạnh vào tay gã, trong khi Hồ Ngọc Tiên kéo mạnh dây thừng về sau, cả ba hợp lực, khiến gã hết đường vùng vẫy.
Khi Mã Trung cùng với vị đại sư của Đông Sơn tự đến, Chu Thừa Vũ cũng vừa xông vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Ba người không biết gã đã chết hay chưa, nên càng ra sức, lỡ mà gã trốn thoát, thì nguy hiểm chính là ba người họ.
Mãi đến khi cô nhìn thấy Chu Thừa Vũ, Hồ Ngọc Nhu mới đột nhiên nhả ra, không ngờ mu bàn tay như rớt thịt xuống vì cô cắn mạnh quá.
Trong miệng đầy mùi máu tanh, cô chợt kinh tởm mắc ói, và ói thật.
Chu Thừa Vũ bước đến, đỡ cô, “Nhu Nhu!”
Hồ Ngọc Nhu muốn cười với chàng, muốn nói rằng cô không sao, nhưng miệng lại ói muốn ra mật.
Hồ Ngọc Tiên cũng buông tay và ngồi ‘phịch’ trên mặt đất.
Gã đang đứng ngay sau đó ngã xuống đất, ngã thẳng vào người Lương Thành Vân.
Mã Trung cuối cùng cũng hoàn hồn sau cơn suy sụp, hắn bật khóc nức nở, nhào lên kéo gã cao to ra. “Thiếu gia, thiếu gia của ta ơi, ngài sao rồi? Thiếu gia...” Nhìn thấy vết thương đầy máu cả người Lương Thành Vân, tiếng thét vang vọng trong màn đêm.
Hồ Ngọc Tiên vốn là sợ điếng người, lúc này bị tiếng khóc vang của Mã Trung đánh thức, bò đến chỗ Lương Thành Vân.
“Ngươi sao rồi?”
“cô có sao không?”
Lương Thành Vân và cô nàng đồng thời lên tiếng.
Hồ Ngọc Tiên lắc đầu, Lương Thành Vân lại liếc nhìn Hồ Ngọc Nhu đang được Chu Thừa Vũ ôm vào lòng, cậu gượng cười rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.