Hồ Ngọc Nhu có cảm tình với Lương Minh Nguyên, đó là một cô bé tốt bụng, bất kể nhân phẩm ra sao, nhưng ấn tượng buổi đầu gặp gỡ của cô bé rất tốt. Có điều, nếu Chu Thừa Vũ bảo cô đừng gặp nhau nữa, để giảm bớt sự hoảng sợ của chàng, cũng như lo âu đột nhiên xuất hiện trong cô, vậy thì đừng gặp nhau nữa.
“Được, từ đây về sau thiếp sẽ không gặp cô nàng nữa.” Hồ Ngọc Nhu gạt lệ, cũng giơ tay gạt lệ cho Chu Thừa Vũ.
Đây không phải lần đầu cô nhìn thấy Chu Thừa Vũ khóc, nhớ lại lần đó là do cô vô tình gợi trúng vết thương lòng của chàng khiến chàng rớt nước mắt. Nhưng lần này thì khác, lần này chàng khóc vì không muốn mất cô.
Hồ Ngọc Nhu cảm nhận trái tim đầy ắp, đều được Chu Thừa Vũ lấp đầy.
Gặp được chàng kiếp này là may mắn của cô.
Và hạnh phúc biết bao khi được chàng nâng niu trân trọng.
cô không giấu giếm nữa, nói rõ ràng nguồn gốc của mình, “... thiếp sống ở nơi có nhà lầu xe hơi. Vào mùa hè, bọn thiếp có máy lạnh, tủ lạnh và kem. Vào mùa đông, bọn thiếp mặc áo khoác lông, miền Nam sẽ mở máy lạnh hoặc lò sưởi, miền Bắc thì không khí ấm hơn.” cô bỗng hơi ngượng ngùng, “Bộ áo ngực mà chàng thích, bọn thiếp thường mặc chúng đi dạo chơi biển, nếu chàng thấy được mới gọi là mở mang tầm mắt!”
Chu Thừa Vũ hiển nhiên sửng sốt, “Nàng nói nghiêm túc?”
Hồ Ngọc Nhu bĩu môi không vui nói: “Lừa chàng làm gì?”
Sao.. sao có nơi đồi phong bại tục như vậy!
Ánh mắt Chu Thừa Vũ thoắt cái trở nên nguy hiểm, “Vậy nàng có từng... mặc nó dạo tới dạo lui trên biển không?”
Hồ Ngọc Nhu sao lại không!
Nhưng chống chọi với gương mặt đầy ghen tuông của Chu Thừa Vũ, cô không khỏi bật cười, “Ai cũng ăn mặc thế, sao thiếp có thể lạc loài được. Nhưng chàng yên tâm, ở đây thiếp chỉ mặc cho mỗi chàng ngắm còn gì.”
Tính ra Chu Thừa Vũ ăn chay đã lâu. Hồ Ngọc Nhu được được khám ra có thai đã hơn một tháng, đến nay đã mang thai hơn ba tháng. Chu Thừa Vũ đang ôm Hồ Ngọc Nhu, giờ phút này chàng nghe nàng khơi gợi, liền nhớ đến cảnh tượng mình say đắm nhất.
một trắng như tuyết, một đỏ như lửa, nhớ đến là cơ thể chàng thành thật có phản ứng.
Hồ Ngọc Nhu nghe được hơi thở người bên cạnh không đúng, nhưng cô vừa động thai, rõ ràng là không thể thỏa mãn được chàng. Hồ Ngọc Nhu cố gắng giả vờ mình không biết, nhưng Chu Thừa Vũ im lặng kiềm chế, cô lại thương chàng.
thật ra, đàn bà cũng như đàn ông, chưa từng make-love thì chưa hiểu được vị tuyệt vời, nhưng đã nếm phải thì lâu lâu sẽ ham muốn. Đôi khi Chu Thừa Vũ rất bận và về muộn, hoặc nếu mười ngày nửa tháng chàng không ở nhà như khi ở huyện Trường Châu, cô cũng hay cảm thấy cô đơn tịch mịch.
Hồ Ngọc Nhu hiểu rõ cảm giác đó, nên hơi thương Chu Thừa Vũ.
Chàng lớn tuổi mới được nếm mùi thịt, nhưng ăn chẳng được mấy bữa, sau ba tháng đầu thì cô động thai. Nếu không động thai, thì chỉ cần tránh ba đầu và ba cuối, không quá mãnh liệt thì hai người đã lăn giường rồi.
cô không phải là người rộng lượng có thể đẩy Chu Thừa Vũ vào vòng tay người khác, thế nên kiếm chuyện để nói, “Chàng đói bụng chưa? Ban nãy chàng không ăn được mấy, thiếp kêu Quản ma ma dọn cơm nhé?”
Quản ma ma dắt nha hoàn lui ra từ lúc hai người bắt đầu ôm ấp an ủi.
Chu Thừa Vũ hai mắt sáng ngời, “Đói chứ, một mình ta chịu được.”
Đối diện với ánh mắt sáng như sao của chàng, Hồ Ngọc Nhu khó lòng bỏ qua.
Nhưng mà... Nàng cụp mắt nhìn bụng, trong lòng chậm rãi đưa ra quyết định. cô sai Chu Thừa Vũ: “Chàng đi lại tỷ chọn chiếc áo ngực thích nhất đi, để thiếp mặc. Chàng...... nhìn ta xử...”
Hồ Ngọc Nhu từ từ nhỏ giọng, cuối cùng lẩm bẩm trong miệng.
Có muốn đến đâu cũng không thể đả thương bảo bảo trong bụng được!
Chu Thừa Vũ không nhịn được cười ha ha, tiến lại gần Hồ Ngọc Nhu, hôn lên má cô vài cái. “Ta không đói khát đến mức đó!” rõ ràng là từ ngữ ngả ngớn, nhưng thoát ra từ miệng chàng vô cùng chính nghĩa: “20 năm trước ta chưa gặp được nàng vẫn nhịn được đấy thôi, chỉ nhịn thêm vài bữa sao làm khó được ta.”
Chàng nói xong lại hôn lên má Hồ Ngọc Nhu hai cái, rồi chuyển sang cắn mút đôi dôi đỏ mọng của cô một lúc, “Ta đi tắm đây!” Chàng xoay người rời khỏi giường, nhưng không đi tắm ngay mà nghe lời Hồ Ngọc Nhu chọn một chiếc áo ngực xanh ngọc, đưa cô. “Ta nhịn được, nhưng ta cũng vui lòng ngắm. Đợi ta tắm xong mang nước vào cho nàng lau người rồi hẵng mặc.”
Chàng vui vẻ đi tắm.
Hồ Ngọc Nhu như tên trộm vội nhét nó vào chiếc chăn, đỏ bừng mặt. Lát nữa muốn lau người cho cô? Ôi trời, chắc xỉu!
·
Liễu Nguyên biết chiều nay Triệu Tịch Ngôn đến tìm Chu Thừa Vũ.
Nhưng sau khi hai người ai đi đường nấy, hắn không để ý nữa. Chẳng qua hắn sai người nhìn chằm chằm vào nhà họ Chu nên khi Triệu Tịch Ngôn xông vào đó, hắn liền biết.
Khi đó hắn đang chuẩn bị ăn chiều, trên bàn bày đầy món hắn yêu thích. Nhưng chỉ có mình hắn ngồi vào bàn, tất nhiên, có một nữ nhân đang ngồi trên đùi hắn. Liễu Nguyên không trẻ trung gì, thời niên thiếu nhà gặp biến cố, nay đã gần 10 năm qua đi. hắn không muốn cưới đại người nào cũng được, thế là phung phí đến tuổi thành gia lập nghiệp.
Mà hắn chưa thành thân, không ai cấm hắn hái hoa bắt bướm.
Nghe người báo tin, hắn nhìn người trong lòng: “Biểu ca của nàng quả nhiên vô cùng si tình đại tỷ nàng đấy, A Uyển!”
Hồ Ngọc Uyển không còn là cô bé lôi thôi như Triệu Tịch Ngôn và Lương Minh Nguyên nhìn thấy thuở mới vào kinh, mặc dù cô nàng hơi gầy, nhưng tô điểm rất ra dáng. Gương mặt cô nàng tròn hơn, làn da trở nên trắng nõn, quần áo lung linh trang sức sang trọng, đều là những thứ tinh xảo hơn ở huyện Trường Châu nhiều.
cô nàng đang tươi cười gắp định đút miếng tàu hủ cho Liễu Nguyên, nhưng nghe xong lời của Liễu Nguyên, bất chợt run tay và rớt miếng đậu hủ xuống áo choàng của Liễu Nguyên.
Liễu Nguyên biến sắc khiến Hồ Ngọc Uyển sợ đến mức lập tức đứng dậy xin lỗi.
“không sao!” Liễu Nguyên kìm nén lửa giận trong lòng, cười cười, ôm chặt eo Hồ Ngọc Uyển, “Rớt thì rớt thôi, gắp lại là được. Nhưng mà… vừa nghe tên hắn mà nàng phản ứng thái quá lên như vậy, lẽ nào chưa dứt tình sao?”
yêu một người, cho dù nhận hết sự ghẻ lạnh của hắn đối với chính mình, nhưng vẫn kiên quyết theo đuổi từ huyện Trường Châu đến tận Kinh thành. một nữ tử, nhất là tiểu cô nương chưa từng đi xa nhà, nếu không phải vì tình yêu sâu đậm thì dũng khí đến từ đâu?
Nhưng thích thì sao yêu thì thế nào, trải qua bao nhiêu nguy hiểm, đến khi gặp gỡ cô nàng chỉ nhận lại sự thờ ơ. Giữa ranh giới hoặc chết đói hoặc bị bán vào chốn phấn hoa dùng xác thân mua vui, cô nàng nào có lòng có sức nghĩ đến tình yêu ghẻ lạnh đó.
Chính lúc khó khăn nhất, gian nan nhất cô đã gặp được người tốt Liễu Nguyên.
Hồ Ngọc Uyển đỏ ửng mặt, cúi đầu nói: “không có, ta có chàng.”
Nhưng trong mắt Liễu Nguyên, nàng ta đang chột dạ mới né tránh ánh mắt hắn!
Vì nàng ta còn nhung nhớ Triệu Tịch Ngôn!
Liễu Nguyên biết được hắn chiếm sự trong sạch của cô nàng, thật sự định nạp nàng làm thiếp, chăm sóc cho nàng. Nhưng lòng hắn vẫn còn lấn cấn vì nàng ta vương vấn người khác, với lại lần đầu là do hắn cưỡng bức, hắn nghi ngờ liệu cánh cửa nhà họ Liễu rộng mở, nàng đã chạy mất từ lâu.
Có đều, hiện tại hắn còn hứng thú với cô nàng, đương nhiên giả vờ không để bụng.
Nhưng không sao, người có thể để trong lòng, nhưng chỉ có mình Liễu Nguyên hắn có được cơ thể cô nàng. Liễu Nguyên hôn lên mặt Hồ Ngọc Uyển, “Nàng tự ăn đi, ta đi ra ngoài xem. Chu Thừa Vũ là kẻ thù không đội trời chung của ta, còn Triệu Tịch Ngôn... ta đúng là không thưởng thức tài hoa của hắn, nhưng nể mặt nàng, ta sẽ đối xử tử tế với hắn.”
Hồ Ngọc Uyển vội vàng lắc đầu nói không cần, nhưng thầm nghĩ, rổi bùng bừng hứng thú, “Ý chàng là Chu Thừa Vũ có thể đối phó với huynh ấy?”
“Ai biết được!” Liễu Nguyên quay người rời đi.
Hồ Ngọc Uyển ăn không vô.
cô nàng đang tự hỏi, liệu Chu Thừa Vũ có đối phó với Triệu Tịch Ngôn thật hay không?
Hai người đều là kẻ thù của mình, cô nàng mong ngóng bọn họ chó cắn chó, cho dù ai bị cắn, nàng đều vui vẻ vô cùng. Kẻ chết thì thôi, kẻ còn lại thì cô nàng sẽ nhờ Liễu Nguyên báo thù thay!
cô nàng nếm đủ bao nhiên nỗi khổ đều phải đòi lại bấy nhiêu từ trên người bọn họ!
Chờ ngày nàng báo thù xong, sẽ nhờ Liễu Nguyên đến huyện Trường Châu đón mẹ và đệ đệ đến Kinh thành.
·
Triệu Tịch Ngôn rời khỏi nhà họ Chu về thẳng nhà, không có tự tin đến Túc Thân Vương phủ.
Đương nhiên, nếu y dám đến vương phủ, cũng không gặp được Lương Minh Nguyên.
Dưới sự tức giận của Lương Thành Vân, Lương Minh Nguyên gần như bị kéo về viện đại phòng nhà họ Lương. trên đường, hai anh em gặp được nhị thẩm, tam thẩm hoặc bất kì đường ca nào chào hỏi, cậu cũng kéo thẳng em về, không cho Lương Minh Nguyên có cơ hội đáp lại.
Vào viện đại phòng, Lương Thành Vân kéo Lương Minh Nguyên xuyên qua phòng chính, đẩy ngã cô nàng xuống giường La Hán. Lương Minh Nguyên vốn đã loạng choạng mất sức suốt chặng đường, giờ nhân lúc ngã xuống giường, bèn nằm dài không đứng dậy.
Lương đại phu nhân đang may áo choàng mùa hè cho Lương Thành Vân trong phòng, thấy vậy liền giật mình đứng lên, bỏ đồ thêu xuống, thương tiếc chạy bên giường, “Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên con có sao không?”
Lương Minh Nguyên mệt đến mức không muốn nói chuyện, chỉ khẽ lắc đầu.
Con gái vừa sinh đã ngốc ngếch, sống bên cạnh bà suốt bao nhiêu năm, cùng bà chịu nỗi khổ tang chồng, con mất tích sống chết không rõ. Lương đại phu nhân đau khổ, hốc mắt nóng lên, quay đầu lớn tiếng trách móc Lương Thành Vân, “Lương Thành Vân! Con làm sao vậy? Nguyên Nguyên là muội muội ruột của con, sao con có thể đối xử với muội muội như thế!”
Lương Thành Vân vốn tưởng rằng Lương đại phu nhân sẽ hỏi rõ tình hình trước, không ngờ Lương đại phu nhân vừa mở miệng đã khiển trách cậu.
Lương Thành Vân quả thực không được dạy dỗ đàng hoàng từ nhỏ, nhưng cậu cũng biết tiểu cô nương phải biết giữ gìn phẩm hạnh. Hôm nay, cậu bị Hồ Ngọc Nhu xa lánh, nghe Hồ Ngọc Nhu khuyên dạy, nhìn thấy Hồ thị và nhà họ Triệu ghê tởm ra sao, Triệu Tịch Ngôn chê ghét Lương Minh Nguyên cỡ nào, nên mới nóng giận dẫn Lương Minh Nguyên về nhà ngay.
Thế mà Lương Minh Nguyên không có liêm sỉ đuổi theo tỉ tê với Triệu Tịch Ngôn.
Mà sau khi trở lại, cô nàng bồn chồn không yên suốt chặng đường.
Cậu không biết cô em bị sao, chỉ là cứ ngồi trên xe gạt nước mắt mãi.
Khóc lóc vì một nam nhân không thích mình? cô nàng là Tiểu Quận Chúa lớn lên trong hủ mật của phủ Túc Thân Vương đấy! cô nàng là muội muội của cậu, cho dù không lớn lên cùng nhau nhưng vẫn là muội muội ruột của cậu, cậu không dạy được thì dắt về Lương đại phu nhân dạy.
Bây giờ xem ra, cậu sai thật rồi.
Cậu nhìn vào mắt Lương đại phu nhân mà chạnh lòng, không đáp trả.
Lương đại phu nhân lại nghĩ cậu cố tình gây gổ với bà, bà bực bội giơ tay định tát con trai, nhưng nhìn cơ thể ốm yếu hơn cả con gái, thế là không nỡ xuống tay. Bà chỉ đành lạnh lùng chỉ vào cửa, đuổi người: “Nguyên Nguyên là muội muội ruột của mi! Cho dù mi không ưa con bé, không thương con bé, nhưng không được phép ăn hiếp con bé! Mi đi đi, đi ra ngay cho ta!”
Lương Thành Vân không giải thích một lời, thậm chí không thèm nhìn Lương Minh Nguyên, quay người bước nhanh không thèm quay đầu.
Lương Minh Nguyên nói chuyện nổi thì đã muộn, chỉ kịp hét lên “Ca ca à” là hết hơi.
Lương phu nhân đau lòng vỗ vễ lưng con gái, “Nguyên Nguyên đừng gấp, có gì từ từ nói, đừng gấp con ơi.” Nghĩ đến con trai không chịu gần gũi, bà trở nên sắt đá, “Mẹ biết con là đứa bé ngoan, nhưng đại ca con... tính nết quái gở, sau này con đừng đi tìm nó nữa. “
Khỏi bị nó đả thương.
Lương Minh Nguyên sốt sắng, “Mẹ, không phải đâu, mẹ hiểu lầm đại ca rồi!”
cô nàng hơi rối rắm, nhưng cô nàng thật sự không trách Lương Thành Vân, Lương Thành Vân không biết sự thật, vì tốt cho muội muội nên mới cư xử thế. Với tính tình này của cậu, quan tâm mình được thế này đã quý lắm rồi, nếu bây giờ bị tổn thương, thế nào cũng rất khó mở lòng lần nữa.
Lương Minh Nguyên đang cố gắng xuống giường, nhưng vừa bước xuống đã hụt chân, cơ thể này là một cô bé yếu ớt, vì bị thiểu năng nên thiếu vận động thích hợp, cô thực sự kiệt sức.
Lương đại phu nhân thương con gái, không bình tĩnh nghe được nữa, vội nhét người vào chăn, “không có hiểu lầm, nhìn bộ dạng của con là mẹ biết nó làm gì rồi, con đừng bênh vực nó, nó... nó không nhớ ơn lòng tốt của người khác với mình!”
Lương Minh Nguyên đành phải cắn răng kể lại sơ sơ vụ việc nhà họ Triệu, “Mẹ, là thế đó, thật sự là đại ca vì tốt cho con, không có bắt nạt con.” cô nàng vịn cánh tay Lương đại phu nhân đứng dậy, “Chúng ta đi thôi mẹ, đi xin lỗi đại ca.”
Lương đại phu nhân không ngờ mọi chuyện là thế.
Nghĩ đến lời quát mắng lạnh lùng của chính mình, cảm giác tội lỗi và đau lòng trào dâng, hiện lên mặt, vội vàng kêu người vào đỡ Lương Minh Nguyên rồi tự mình dẫn đầu.
Hồ Ngọc Nhu không biết những điều này, cô không hỏi thăm về Triệu Tịch Ngôn và Lương Minh Nguyên. Bây giờ, thứ nhất là Lương Minh Nguyên biết hành tung của Triệu Tịch Ngôn, và người kia đã biết sự thật, tương lai có ra sao đều phụ thuộc vào chính họ.
cô chỉ nằm dưỡng bệnh thật sự rất buồn chán, bèn tìm người báo tin cho Lương Nguyệt Mai. Tuy rằng cô đã xuyên không về cổ đại, nhưng đã có tiền bối Lương Nguyệt Thần đã dũng cảm đi trước trồng cây, cô phải nhân cơ hội tiếp bước theo sau hưởng bóng râm, bằng không phí cơ hội biết bao.
Nên cô không thể nào làm một nữ nhân quanh quẩn trong hậu viện, nhất định phải xông pha ra ngoài.
Về phần làm gì... cô không biết kinh doanh cái gì, chỉ ngồi thảo luận về các món ăn vặt mới lạ với Lương Nguyệt Mai, việc khác là nơi gần giống cô nhi viện hiện đại. cô không có tài năng đặc biệt gì, nhưng giữ trẻ rất chắc tay. cô còn có thể dạy học các môn đơn giản như toán, hoặc làm công tác tư tưởng hiện đại cho các nữ nhân khiến Lương Nguyệt Mai phiền lòng trong nguyên tác như: nhẫn nhục chịu đựng, thấm nhuần tư tưởng cổ đại.
Dù không phải là tuyệt kĩ cao siêu, nhưng vừa khéo giúp cô tránh cảnh rãnh rỗi chỉ ngắm hậu viện, và xem như chút đóng góp cho hành trình xuyên không.
cô dưỡng bệnh vài ngày và khỏe hơn. Cuối cùng Chu Thừa Vũ cũng chịu cho phép cô đi thăm Tú Vân. Tú Vân đã được chuyển về phòng trong viện đại phòng, ban đầu Chu Thừa Vũ sai một tiểu nha đầu săn sóc cho nàng ta. Sau đó phạt đánh tay 20 cái cho A Quỳnh, rồi bảo A Quỳnh tạm thời chăm sóc nàng ta.
Khi bọn họ đi tới, là lúc A Quỳnh đang lớn tiếng với Tú Vân, “Ta là A Quỳnh! Sao tỷ nghe không hiểu tiếng người hả? Lo chết đi được!”
Hồ Ngọc Nhu phiền muộn, Tú Vân bị sao thế này?
Chu Thừa Vũ bèn giải thích: “Khi Tú Vân tỉnh lại, cô ta không nhận ra mọi người nữa, cũng phản ứng với người nói chuyện với mình chậm hơn rất nhiều. Lúc dạy thì nàng ta nhớ, quay qua quay lại lại quên mất.”
Chàng không nói hết, thật ra Tú Vân nhận ra mình.
Nhưng có vẻ sợ rất sợ chàng, mỗi lần nhìn thấy chàng đều sợ hãi trốn sau lưng người khác.
Trái tim của Hồ Ngọc Nhu đột nhiên đập mạnh, Tú Vân đập đầu vào đá, đổ rất nhiều máu. Có khi nào... chấn thương não không?
Chu Thừa Vũ ôm Hồ Ngọc Nhu vào phòng.
Quả nhiên Tú Vân nhìn thấy Chu Thừa Vũ, lập tức trốn sau A Quỳnh đang dạy tên cô nàng. Nhưng khi nàng ta nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu trong lòng Chu Thừa Vũ, đẩy A Quỳnh sang một bên ngay, chỉ che nửa người nàng ta.
Nàng ta như con nít trốn mèo, chỉ lộ ra nửa đầu từ phía sau A Quỳnh chớp mắt nhìn Hồ Ngọc Nhu. Càng nhìn hai mắt càng phát sáng, cuối cùng mở miệng: “A... thái thái!”
A Nhu ra đến môi, chợt thành thái thái.
Hành vi của Tú Vân khiến Hồ Ngọc Nhu vui vẻ bất ngờ, cô vội vàng vẫy vẫy tay với Tú Vân, “Tú Vân, cô biết ta không? Ta là ai? cô biết ta là ai chứ?”
A Quỳnh rất mất cân bằng, cô nàng chăm sóc Tú Vân ở đây hàng ngày, nhưng sao Tú Vân mãi không thể nhớ tên cô nàng. Còn thái thái vừa đến, chưa kịp dạy tên mà Tú Vân đã nhận ra! Khinh người quá đáng!
Chỉ là... cô nàng nhìn thoáng qua Chu Thừa Vũ, không dám nói lời nào.
Lần trước bị tứ tiểu thư lừa, lão gia rất tức giận. Lão gia còn bảo, nếu không phải thái thái động thai, ngài ấy đã gả cô nàng cho rồi. A Quỳnh muốn đợi Hồ Ngọc Nhu chọn cho mình một lương quân như ý, đối xử tốt với cô nàng, không muốn gả quách cho xong đâu.
Tú Vân duỗi ngón tay ra và khẽ chạm vào ngón tay Hồ Ngọc Nhu, rồi nhanh chóng rút lại. Vẫn chỉ lộ ra một nửa cái đầu, nàng ta cười nói: “Đúng đúng rồi, là thái thái!” Sau đó, nàng ta liếc nhìn gương mặt của Chu Thừa Vũ, rụt rè thưa: “Là lão gia.”
Sao không nhớ, nhớ rõ đây này!
Hồ Ngọc Nhu sợ là Chu Thừa Vũ sai rồi, Tú Vân rõ ràng nhận ra mọi người, nhưng... hình như là lạ.
Chu Thừa Vũ cũng rất ngạc nhiên, Tú Vân nhận ra chàng vì hầu hạ đã chàng nhiều năm. Nhưng sao nhận ra cả Nhu Nhu?