Lương đại phu nhân kêu người gửi thiếp người đến Chu gia, sau khi nhận được lời nhắn ngày mai rảnh rỗi của Hồ Ngọc Nhu, bà quyết định đến nhà họ Chu để cám ơn.
Chu gia có một lão thái thái, nên cần chuẩn bị các loại thuốc bổ như nhân sâm yến sào. Chủ mẫu nhà họ Chu hiện tại là tam phu nhân (Hồ Ngọc Nhu), đương nhiên phải tặng cho nàng ta một phần quà. Còn có Chu Thừa Duệ đích thân hộ tống Tiểu Vân từ biên cương về kinh thành, nghe tin thê tử hắn có thai, phải chuẩn bị một phần. Ai nha, còn có muội muội của Chu tam phu nhân cũng đến Kinh thành chơi, nên chuẩn bị cho hai đóa hoa cài tóc và hai sấp vải cho tiểu cô nương.
Lương đại phu nhân nghĩ đến lời Lương nhị phu nhân, thầm có suy nghĩ khác, Chu Thừa Duệ cứu mạng Tiểu Vân tuy giờ chưa có chức vụ như ý, nhưng có một vị đại ca làm việc dưới trướng Thái Tử, tương lai tất không lo. Nếu Tiểu Vân qua lại với nhà họ, tương đương sau này có đường giúp đỡ, bà không đòi hỏi con mình tranh thủ gì, chỉ mong có kẻ muốn hại con bà cũng có điều kiêng dè là được.
Với ý nghĩ như vậy, bà không đợi Lương Thành Vân đến xin xỏ cùng ra ngoài, đã trực tiếp đi tìm Thúc Thân Vương xin cơ hội ra cửa cho con trai.
Lương Thừa Vân rất vui vẻ, hiếm khi nở nụ cười với bà.
Bà nhìn vẻ mặt ươi tắn của cậu mà xót xa trong bụng, song nỗi lo nhiều hơn, khi bà đến gặp Túc Thân Vương, ông hỏi bà rằng Tiểu Vân đã học được những gì. Lương Thành Vân đến giờ vẫn không nói lời nào, sao bà không lo lắng được chứ.
Bà thở dài, kéo Lương Minh Nguyên đang không biết bày tỏ cảm xúc gì, nói: “Nguyên Nguyên này, con đi Chu gia với mẹ và ca ca luôn nhé.” cô con gái này hầu như trước khi bình phục không bao giờ ra khỏi nhà. Bây giờ con bé không sao cả, bà muốn đưa con gái ra ngoài đi dạo nhiều lên.
Con bé giao tiếp nhiều, có lợi cho việc gả chồng.
Trong mắt Lương Minh Nguyên ánh lên tia sợ hãi.
Túc Thân Vương không có con gái, nên sau khi đứa cháu gái này chào đời, thấy nàng tuy nhược trí nhưng vẫn thỉnh phong cho nàng làm quận chúa. Song, trong thâm tâm của nàng, sự tồn này của vị Chu huyện lệnh do kế mẫu ép gả vẫn luôn là gì đó hết sức khủng khiếp.
cô chết vì quan huyện lệnh đó, sao còn dám đến gặp người ta bây giờ.
Nàng lắc đầu thủ thỉ: “Con, con không đi đâu, mẹ và ca ca đi đi.”
“Sao con không đi?” Bà nhìn con gái, thấy vẻ mặt mày nhăn nhó của con khá không ổn, bà cau mày: “Có khó chịu không? Nếu không thoải mái thì nói với mẹ, để mẹ mời đại phu đến.”
Lương Minh Nguyên vội vàng lắc đầu, “không, không, con chỉ là không muốn đi, mẹ và ca ca đi đi, con về phòng học thêu.”
cô nàng quay người bỏ chạy, bà lo sợ muốn vội vàng đuổi theo.
Lương Thành Vân có chút nóng nảy, dậm chân nói: “Nó không đi, ta đi, gặp Nhu Nhu! Nhu Nhu!” Cậu nghe Chu Thừa Vũ gọi Hồ Ngọc Nhu như thế, lúc này đang sốt ruột, bèn hô hào trước mặt Lương đại phu nhân.
Bà lập tức bị lời nói của cậu thu hút, “... Nhu Nhu là ai?”
Lương Minh Nguyên vốn đã chạy tới cửa, tự nhiên nghe thấy lời của Lương Thành Vân, dưới chân loạng choạng suýt ngã chổng vó xuống đất. Đưa tay giữ lấy khung cửa để ổn định thân thể, cô nàng đột nhiên quay đầu nhìn Lương cậu, trong lòng tự hỏi, Nhu Nhu là ai?
không phải nàng đã treo cổ tự tử rồi sao?
Lẽ nào... Là Lương Minh Nguyên chân chính?
Lương Minh Nguyên và cô hoán đổi thân xác cho nhau?
Cái này... nàng ta cứ ngơ ngơ ngác ngác gả cho Chu huyện lệnh?
Biểu ca ơi, giữa việc muội đã chết và ngơ ngác lấy người khác, cái nào khiến huynh đau đớn hơn?
cô nàng không biết, nhưng sắc mặt mình đã trắng càng trắng hơn, thậm chí trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. cô nàng bám vào cánh cửa bằng bàn tay hơi múp míp, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
“Nhu Nhu là...” Lương Thành Vân tựa hồ không biết nên giải thích ra sao, vừa muốn nói lại nói không ra lời, bèn nhìn ra ngoài cửa nói: “đi! Mau lên!”
Lương đại phu nhân không biết khuê danh của Hồ Ngọc Nhu, nghĩ nghĩ, e rằng là con cháu nào đó của nhà họ Chu, có lẽ cũng trạc tuổi Tiểu Vân, nô đùa với Tiểu Vân trước đó.
Bà gật đầu, định đáp lại, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Lương Minh Nguyên đang lung lay dựa vào khung cửa, nhìn thấy khuôn mặt con bé tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bà sợ đến mức tim suýt nữa nhảy ra ngoài lồng ngực.
Lương Minh Nguyên nói trước khi bà mở miệng: “Mẹ, con đi với mẹ và ca ca.”
Con bé này lại đổi ý? Bà lo lắng, nhưng Lương Thành Vân thực sự chịu không nổi nữa, tức giận giậm chân, nắm lấy tay bà kéo người ra cửa, tay còn lại nắm lấy Lương Minh Nguyên. không hiểu sao trông cậu gầy gò là thế, mà giờ lấy đâu ra sức mạnh đến vậy. Lương đại phu nhân và Lương Minh Nguyền đều bị cậu kéo nên chỉ có thể theo bước cậu đến cửa đại viện.
Hồ Ngọc Nhu biết Lương đại phu nhân là phu nhân đại phòng của phủ Túc Thân Vương, tất nhiên phải tiếp đãi chu toàn, từ sáng sớm cô đã dặn dò người dưới chuẩn bị kĩ càng trái cây và điểm tâm, đặc biệt dọn dẹp nhà cửa. cô nghĩ sắp gặp được Qúy Thành Vân, hơi vui vui.
Chắc do nhóc đó rất thích lẽo đẽo theo cô và rất tin tưởng cô.
Hồ Ngọc Nhu nghĩ ngợi vẩn vơ, ngồi trên ghế trong chính điện, che miệng ngáp dài, người ta nói xuân buồn ngủ, hạ lim dim, quả không sai mà. Mấy hôm rồi, cô luôn thấy buồn ngủ, có ngủ sao cũng thấy không đủ.
Tú Vân bước vào phòng, thấy thế bèn mỉm cười: “Thưa phu nhân, Lương đại phu nhân sợ một lúc nữa mới đến. Bằng không người vào phòng nghỉ một lát?”
cô lắc đầu, “Thôi.”
Nghỉ chỉ được một chút, mà thức dậy phải thay quần áo chải đầu, đến lúc đó biết đâu còn ngây ngủ, thế là thất lễ trước khách. cô lại ngáp một cái, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tú Vân, bỗng dưng nhiều chuyện.
“Lô Quảng nói gì? Kể ra đã ba tháng rồi, sao không thấy có người đến, trong thư nói gì?” Tú Vân vừa nhận một lá thư từ huyện Trường Châu, nhưng nàng ta không tiết lộ gì cả. Hồ Ngọc Nhu lúc đó loay hoay qua lại rồi quên mất, thành ra không có dịp hỏi thăm.
Tú Vân cười nhạt, nhỏ giọng trả lời: “Chàng ấy nói sẽ tự mình đến, đã thuyết phục cha mẹ rồi, đại khái đến trước mùa hè.” rõ ràng là chuyện vui, nhưng gương mặt Tú Vân không có một tí ti vui mừng.
Hồ Ngọc Nhu ngập ngừng hỏi: “Ngươi không vui sao?”
cô từng nghi ngờ về xu hướng giới tính của Tú Vân, vì sau khi thấy cô mặt áo ngực xong, nàng ta chẳng những đỏ mặt mà còn chảy máu mũi. Nhưng sau này nàng ta đối mặt với cô cũng không có gì sai sai cả, thậm chí nàng ta còn bắt đầu thân thiết với A Quỳnh. Lúc Tú Vân trốn trong rương đến kinh thành, cô lại hoài nghi lần nữa, có điều sau khi nàng ta dưỡng thương và được sự đồng ý ở lại, vẫn khắng khít với A Quỳnh như trước.
Thế nên, cô cho rằng mình nghĩ nhiều hoặc... Tú Vân nhìn trúng A Quỳnh.
Nếu nàng ta nhắm trúng cô thì không sao, dù sao cô cũng không rung động, Tú Vân lại có chồng, lại là hạ nhân nên không dám làm gì cô. Còn A Quỳnh thì khác... A Quỳnh ngốc nghếch, Tú Vân lại sắc sảo, nếu nàng ta lừa A Quỳnh thật, biết đâu A Quỳnh thật sự bị bẻ cong.
Nghĩ đến đây, cô thấy không thể tiếp tục xem nhẹ: “Tú Vân, lúc trước ta chưa kịp hỏi, cớ sao ngươi phải trốn trong rương theo đến đây? Huống hồ, ta nghe A Quỳnh kể lại, nếu ta mà đuổi ngươi về, ngươi sẽ nhảy sông tự sát?”
Tim Tú Vân nhảy bộp bộp, nàng ta vội ngước nhìn Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu nghiêm mặt, không cảm xúc. Nàng ta không nhìn ra ý gì.
Tú Vân cắn răng, quỳ rạp xuống đất. “Nô tỳ không muốn ở lại huyện Trường Châu. Tuy rằng nô tỳ đã lấy Lô Quảng, nhưng nếu lão gia và ngài đều đi rồi, Lô Quảng chẳng là gì cả. Khi đó, mẹ và tẩu tử của nô tỳ nhất định sẽ đến đòi tiền. Ngày một ngày hai, Lô Quảng có thể không xem là gì, nhưng lần ba lần bốn, năm dài tháng rộng, nô tỳ không dám chắc. Nô tỳ muốn đi xa, đến một nơi thật xa, thà cả đời không tiếp xúc với nhà mẹ đẻ. Thái thái có lẽ cảm thấy nô tỳ bất hiếu, nhưng nô tỳ tuyệt đối trung thành với thái thái!”
Hồ Ngọc Nhu không khỏi líu lưỡi.
Tú Vân quả nhiên khôn khéo, sao cô có thể nói nàng ta bất hiếu, nếu nói bất hiếu, thì cô cư xử với nhà họ Hồ, để Chu Thành Vũ ra tay với nhà họ Hồ, chẳng phải là kẻ bất hiếu nhất trong đám bất hiếu trong thiên hạ ư?
cô không biết liệu Tú Vân có nói thật hay không.
Nhìn bề ngoài, không chút sơ hở nào cả.
“Được rồi, đứng dậy đi, đừng nói mấy lời này, ta tin ngươi.” cô nói, rồi giơ tay ra hiệu đứng lên.
Tú Vân đứng dậy, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Lúc này, Hồ Ngọc Tiên dẫn theo A Kim đến, người chưa vào mà tiếng vào trước, “Đại tỷ ơi, Lương đại phu nhân dẫn theo thiếu gia và tiểu thư đến, chúng ta mau ra đón nào!”
Lương đại phu nhân đến, cô đương nhiên phải ra đón.
Khi hai chị em vội vã ra cửa, cô em nói với cô chị: “A Quỳnh đó thật hấp tấp. Vừa nãy muội thấy nàng ta chạy về báo tin, bị ngã trật chân, muội cho người dìu về phòng rồi.”
Hồ Ngọc Nhu ôm trán, cô cũng hết cách với A Quỳnh rồi.
Lúc hai người ra đến nhị môn (cửa thứ hai lối vào đại sảnh), Lương đại phu nhân dẫn Lương Thành Vân và Lương Minh Nguyên đang muốn đi vào, phía sau bọn họ là những hạ nhân của phủ Túc Thân Vương, mỗi người đều cầm hộp quà trên tay, vừa nhìn là biết hàng quý giá.
Hồ Ngọc Nhu vội vàng hành lễ với Lương đại phu nhân, sau đó là với Lương Minh Nguyên, “Diện kiến Lương đại phu nhân, diện kiến quận chúa.”
Hồ Ngọc Nhu là thê tử của Chu tam lão gia, hiện tại là người lo liệu nhà họ Chu, bà đến cửa cám ơn mà, sao nhận lễ của cô được. Bà bước lên nắm tay cô, cười nói: “Chu tam thái thái chớ khách sáo, tứ gia nhà cô đã cứu con ta, nay ta đến để tạ ơn. cô cứ thế, sao ta có thể thoải mái được?”
Thế hệ trước của nhà họ Chu có chút bê tha, nhưng ở thế hệ Chu Thừa Vũ, con cái 3 phòng đều xuất sắc. Cho nên khi vào kinh thành, bọn họ đều ấn theo thứ tự huynh đệ chung cả 3 phòng, bà đã cho người nghe ngóng trước khi đến cửa thăm hỏi.
Dù là ở huyện Trường Châu hay Kinh thành, Hồ Ngọc Nhu không cần tỏ ra nhã nhặn hành lễ với ai, bây giờ nghe bà nói vậy, cô tự nhiên mỉm cười và đứng thẳng người.
“Lương đại phu nhân thật tốt bụng, thật ra chỉ là cái nhấc tay, ngài chớ bận lòng.” cô đáp, sau đó nhìn sang Lương Thành Vân, cười với cậu.
Lương Thành Vân nhảy tới, ôm lấy một cánh tay của cô, dựa vào lắc lắc, “Nhu Nhu tỷ tỷ, chúng ta lại gặp nhau.”
Lương Thành Vân lưu loát nói hết câu, Lương đại phu nhân giật mình ngay.
Hồ Ngọc Nhu cũng hơi ngạc nhiên, nửa năm rồi không gặp, nhóc này nói năng lưu loát, cô khẽ gật đầu nói: “Ừ, lại gặp rồi. Đệ cao hơn rất nhiều.”
Trong khi nói chuyện, cô rụt tay lại, thật sự là sau khi Lương Thành Vân cao lên, cậu không còn trông giống cậu em hàng xóm nữa. Hai người gần kề thế này, có vẻ hợp lễ nghĩa nhưng cậu ta giữ chặt quá, cô mất rất nhiều sức mới rút tay ra được.
Mặt Lương đại phu nhân lộ vẻ xấu hổ, vội vàng tiến lên ôm Lương Thành Vân.
Mà Lương Minh Nguyên đứng đằng sau, nhìn thấy cô liền sững sờ.
Giờ phút này, cô nàng nhìn thấy người dùng thân thể của mình nói chuyện, tươi cười với Lương đại phu nhân và Lương Thành Vân, luôn cảm thấy hơi không chân thật. Đây là nàng, là mặt của nàng, tay nàng, cơ thể nàng, nhưng... nhưng linh hồn đã không còn nàng nữa, nàng suýt không thể nhận ra bản thân nữa rồi?
Đây là ai?
Chắc chắc không phải linh hồn Lương Minh Nguyên.
cô nàng nghe người trong phủ Túc Thân Vương nói, đầu óc Lương Minh Nguyên chỉ như trẻ 3 tuổi, chắc chắn không phải người thong dong và mặt đầy ý cười trước mặt, không chút hốt hoảng khi gặp được Lương đại phu nhân.
Theo lý Chu lão thái thái cũng phải ra đoán Lương đại phu nhân, chỉ là A Quỳnh không đi báo tin, còn Hồ Ngọc Nhu không kịp cho người thông báo. Cũng may là Lương đại phu nhân không ngại, lúc này đi theo Hồ Ngọc Nhu đi gặp Chu lão thái thái, mà Lương Thành Vân cũng muốn gặp bà, nên cả đoàn người cùng đi.
Hồ Ngọc Tiên nhìn phía sau có một cô gái mặt tròn vo mắt tròn xoe, chớp chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm phía trước, không biết điều gì khiến cô nàng kinh ngạc, miệng há hốc, mặt to tròn, trông dễ thương vô cùng.
“Quận chúa nương nương, ngài sao vậy?”
Quận chúa nương nương...
Nhìn vẻ mặt kính cẩn của tứ muội muội, nay cao hơn mình nửa cái đầu, Lương Minh Nguyên chợt đỏ hoe mắt. Cái gì mà Quận chúa nương nương, nàng là đại tỷ, nàng mới là đại tỷ của muội!