Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 121: Chương 121: Ngươi không muốn biết tại sao ta lại làm như vậy sao, Chu nhị lão gia?




Bởi vì vô tình gặp Hồ Ngọc Tiên, Quản ma ma quyết định nhắc nhở Hồ Ngọc Nhu liền vào sáng hôm sau. một là dò ý cô có muốn chuẩn bị nha hoàn thông phòng hay không, hai là việc Hồ Ngọc Tiên ở mãi nhà anh rể không hay, sang năm là đến tuổi cập kê, đủ tuổi xuất giá rồi.

Nghe xong chuyện thứ nhất, Hồ Ngọc Nhu lắc đầu cười, bảo: “Ma ma chớ bận tâm, không cần chuẩn bị nha hoàn thông phòng. Lão gia không phải kiểu người không ngắt hoa ven đường đâu.”

Hai người đã ở bên nhau, tuy chưa tròn năm, nhưng cô tin tưởng tuyệt đối Chu Thừa Vũ. cô tin rằng, nếu Quản ma ma mở miệng đề cập với chàng, chẳng khác nào không tôn trọng tình cảm chàng dành cho mình.

yêu một người sâu sắc sẽ vô tình tỏa ra mùi vị hạnh phúc. Ngay khi Hồ Ngọc Nhu nói xong, khóe mắt và chân mày đều hiện lên niềm vui không thể che giấu, điều này khiến Quản ma ma đã sầu càng thêm sầu.

Tất nhiên bà nhìn ra Chu Thừa Vũ thích Hồ Ngọc Nhu, nhưng sự yêu thích của nam nhân có thể kéo dài được bao lâu. Hồ Ngọc Nhu rõ ràng đang rơi vào bể tình không tỉnh táo, Quản ma ma thực sự lo sốt vó, nhưng không biết phải làm sao.

Nhìn thấy vẻ mặt của bà, cô biết bà thật lòng đối đãi, nhưng có đôi khi chân thành quá mức dễ dàng sơ sẩy thành quá đáng. cô vội khuyên bảo: “Ma ma à, con nghiêm túc nói với ma ma: ma ma quan tâm con, con hiểu, nhưng ma ma không được làm chuyện gì giấu giếm con!”

Quả thật, vừa rồi bà có ý định thu xếp thay Hồ Ngọc Nhu. Nhưng thoắt cái, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của cô, bà lập tức bỏ đi ý định trong đầu. Thôi, bây giờ hạ nhân nhiều, bà ít làm việc, rảnh rỗi trông chừng lão gia là được.

Trong nhà, bà có thể trông, còn bên ngoài... đành đi tâm sự với Bùi Thanh mới được.

Khi Hồ Ngọc Nhu nghe ma ma nhắc tên Ngọc Tiên, chợt lộ ra vẻ phiền muộn, Chu Thừa Vũ từ khi vào kinh, bận rộn không thôi, sao cô nỡ làm phiền chàng cơ chứ.

Có điều, cô đã hứa sẽ làm việc cho Lương Nguyệt Mai. Đến khi qua ba tháng đầu, cô có cơ hội ra ngoài tiếp xúc với nhiều người, lại nhờ Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều lưu ý, chọn một đức lang quân cho Ngọc Tiên không khó nữa rồi.

cô em gái này tốt với nguyên chủ và cũng tốt với cô, nên cô có vất vả chút cũng rất sẵn lòng.

·

Hồ Ngọc Tiên đang vội vã, chiều ngày hôm sau, cô nàng tránh mặt A Kim, một mình lặng lẽ đến tìm Tô thị.

Tiểu cô nương chưa bao giờ nghĩ tới việc hại người khác, bây giờ nhìn thấy Tô thị mặt thì cươi ấm áp như gió xuân, cô nàng lộ vẻ bối rối, chẳng biết để tay chân ở đâu.

Tô thị không bận lòng chuyện đó, người đến là được.

Kéo tay Hồ Ngọc Tiên, nàng ta cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến, càng cười tươi hơn. Nàng ta siết chặt chút, thì thào nói: “Muội bước vào đây, chắc đã suy nghĩ rõ ràng rồi? Đừng căng thẳng, đây không phải là chuyện xấu. Muội là vì tốt cho đại tỷ của muội, dù đại tỷ biết được cũng không trách muội đâu.”

Hồ Ngọc Tiên đổ mồ hôi lạnh.

rõ ràng là chưa đến mùa hè!

cô nàng nhịn xúc động muốn hất tay Tô thị, nói nhỏ: “Tô tỷ tỷ, chuyện này... không tốt lắm? Đó là tỷ phu, tỷ tỷ tốt với muội như vậy... muội thế này có vô ơn lắm không?”

Hồ Ngọc Tiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô thị, vẫn nuôi hi vọng xa vời.

cô nàng vừa muốn chứng minh mình không tin lầm người, vừa muốn biết thật ra thâm tâm Tô thị vẫn còn chút thiện lương.

Nhưng cô nàng nhìn thấy rõ ràng một tia chán ghét hiện lên trong mắt Tô thị.

“Ôi, ta biết muội là nha đầu quá tốt bụng và đơn thuần!” Tô thị vội vã kiềm chế cảm xúc của mình, thở dài, “Ta không gạt muội, có thể đại tẩu sẽ có chút không vui khi mới biết chuyện, nhưng muội vì tốt cho tẩu ấy mà! Đại tẩu mang thai không thể hầu hạ đại ca, theo lý phải chuẩn bị nha hoàn thông phòng hầu hạ đại ca, không phải muội thì là người khác. Nếu là người khác, đại ca chỉ cần thiên vị một chút thôi là thế nào ả cũng nảy sinh ý đồ không nên có, nhưng nếu là muội, muội sẽ hại đại tỷ của mình sao?”

Hồ Ngọc Tiên lạnh lòng, vô thức lắc đầu.

Tô thị bật cười: “Đúng không? Chắc chắn là không! Thế nên, chỉ cần đại tẩu nghĩ thông, chẳng những không hờn trách muội mà còn mừng vì là muội mà không phải người ngoài! Mội cứ an tâm, ta đã chuẩn bị đồ cho muội rồi, muội đến gần... “

Tô thị nhìn Hồ Ngọc Tiên thì hơi sốt ruột, lúc này bèn an ủi vu vơ hai câu, rồi nhét gói thuốc nhỏ của Tô phu nhân đưa tới vào tay Hồ Ngọc Tiên.

“Bỏ vào nước trà, chỉ cần hít vào vài lần là có tác dụng.” Nàng ta dặn dò Hồ Ngọc Tiên, “Muội để đại ca uống trước, sau đó hẵng uống. Ta sẽ tính toán thời gian, sau đó cho người mời đại tẩu qua. Muội yên tâm, ngoại trừ đại tẩu, ngay cả ta cũng không đến, ta sẽ giữ gìn vẹn toàn thanh danh cho muội.”

Hồ Ngọc Tiên nắm chặt túi thuốc nhỏ trong tay nói: “Tô tỷ tỷ thật chu đáo. Tỷ tốt với muội quá, còn hơn tỷ tỷ ruột.”

Ai muốn làm tỷ tỷ của ngươi?

Tô thị thầm khinh thường, cũng không thèm để ý tới lời nói, chỉ là cười cho qua chuyện. Nàng ta sợ cô nàng đổi ý, nên cố gắng giữ lại đến khi Chu Thừa Vũ về nhà. Sau đó để Hồ Ngọc Tiên tắm rửa, không hề tiếc mà cho y phục và trang sức mới, trang điểm cô nàng như một tiên nữ. Chờ đến khi nha đầu truyền lời, nàng ta bèn thả người.

“Tô tỷ tỷ đừng cho người theo muội, tránh để tỷ phu và đại tỷ thấy lại trách tỷ.” Hồ Ngọc Tiên đi hai bước, lại quay người lại, “Muội xong việc sẽ phái A Kim sang báo tin cho tỷ để tỷ tranh thủ đến, chắc chắn không để lỡ thời gian.”

Tô thị đang lo vì không có ai theo dõi, Ngọc Chi đã bị đuổi ra khỏi nhà, Khổng ma ma bắt đầu xa lánh nàng ta. Nếu lần này không thành công, sẽ không có cơ hội lần sau, nên nàng ta không dám giao đại cho kẻ khác, sợ bị mật báo.

Hồ Ngọc Tiên ân cần như vậy, khiến Tô thị sinh ra chút tội lỗi hiếm hoi.

Nhưng nghĩ khác, nàng ta không tính là hại Hồ Ngọc Tiên, Hồ Ngọc Tiên là thứ nữ, lại ngu đần như vậy, cho dù gả bán cô nàng cho ai đều giúp họ đếm tiền như nhau. Bây giờ nàng ta tính toán như vậy ít nhất đảm bảo được rằng cả đời Hồ Ngọc Tiên không lo áo cơm, không sợ bị bắt nạt và hãm hại. Chẳng phải may mắn cho cô nàng lắm sao!

“Được, vậy ta chờ muội.” Tô thị đáp.

Nhưng nhìn sắc trời càng ngày càng tối, chớp mắt đã không thấy Hồ Ngọc Tiên đâu nữa, rốt cuộc Tô thị cũng đi theo ra ngoài. Nàng ta quan sát cách đó không xa, nhỡ mà Hồ Ngọc Tiên không thành công, nàng ta có thể ra tay giúp đỡ. Truyện Đam Mỹ

Hồ Ngọc Tiên không định cho A Kim biết, tuy nàng ta không giỏi giang như Tú Vân và A Hương, nhưng bù lại là người cẩn trọng và trung thực nhất. Hồ Ngọc Tiên sợ rằng nàng ta sẽ ngăn cản, mách lại với Hồ Ngọc Nhu. Về phần Tô thị, ả xấu bụng như vậy, không ai thông báo cũng sẽ tự quan sát để ý.

Hồ Ngọc Tiên lặng lẽ tìm A Quỳnh.

A Quỳnh không thông minh lắm và không chút phòng bị Hồ Ngọc Tiên, nên khi Hồ Ngọc Tiên bảo cô nàng đánh lạc hướng Chu Thừa Vũ, Hồ Ngọc Nhu muốn tạo bất ngờ cho Chu Thừa Vũ, thế là A Quỳnh đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Hai anh em Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ hôm nay tình cờ gặp nhau ngay cửa, vừa bước vào, Chu Thừa Vũ đã bị A Quỳnh dẫn đi, thưa rằng thái thái có niềm vui bất ngờ cho lão gia. Chu Thừa Duệ dừng lại và nhìn theo bóng lưng của anh trai, trong lòng mất mát. Phải công nhận, hắn thật sự hâm mộ và ghen tị hết sức.

Đại ca về nhà là có mỹ nhân ôm ấp, thỉnh thoảng lại có niềm vui bất ngờ.

Mà hắn về nhà, không những không muốn gặp Tô thị, mà còn không thích gặp Thanh di nương, chỉ đành ôm ấp con trai, sau đó trêu con gái. nói đi cũng nói lại, ba cha con ở bên nhau thực sự khá hạnh phúc, ít nhất thì cô con gái rượu Tiểu Chiêu bắt đầu thích em trai và biết hợp tác với cha trêu Hữu ca nhi

Nhớ về đôi trai gái, Chu Thừa Duệ liền vui vẻ ra mặt, hắn nhấc chân sải bước đi về phía trước. Mới đi được hai bước, bỗng có sấm sét, trời đổ mưa bất ngờ theo sau.

Chu Thừa Duệ đã đi được nửa đường, cũng không sợ ướt sũng người, không tìm nơi tránh mưa, chỉ nhanh bước, muốn về phòng sớm. Vì trời mưa nên đi vội, đi đến nhị môn bỗng đụng trúng ai đó.

“A-” trong màn mưa, chỉ nghe tiếng than khẽ của nữ nhân. Chu Thừa Duệ che trán, sau đó trông thấy một người nằm trên đất.

Người trước mặt mặc áo đối khâm màu hồng khói, mặc váy dài phủ màu xám sẫm, ngồi cúi đầu trên mặt đất như thế này, trên đỉnh đầu khẽ đung đưa cây trâm vàng phỉ thúy.

Chu Thừa Duệ nhìn bộ đồ yêu thích nhất được Tô thị cất đi, cây trâm là của hồi môn của Tô thị, hơn nữa Tô thị do sinh non nên rất gầy yếu. hắn cứ nghĩ đó là là Tô thị, Tiểu Hàn thái y đã xác định Tô thị không có con được nữa, trời mưa thế này mà nàng ta chạy ra ngoài, Chu Thừa Duệ nhất thời giận dữ.

hắn bước tới nắm tay và ôm nàng ta vào lòng, “Trời mưa to như vậy mà không ở trong nhà...” Sau khi nhìn thấy vẻ mặt Hồ Ngọc Tiên, chợt im bặt và hất Hồ Ngọc Tiên ra.

Hồ Ngọc Tiên bất chấp tất cả, mối hận Tô thị và sớm nhận định Chu Thừa Duệ không phải kẻ tốt lành gì nên như phản xạ có điều kiện, ôm chặt cổ hắn, hai chân kẹp chặt trên người Chu Thừa Duệ, tránh ngã xuống.

Hoang đường! Hồ tứ tiểu thư, ngươi biết mình đang làm gì không?!

Chu Thừa Duệ giận tái mặt, giơ tay muốn xách ra và vứt xuống, nhưng nhớ lại đây không phải nha đầu, mà là muội muội của đại tẩu, bèn cố nén giận không mạnh tay.

hắn chống chế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút!”

Hồ Ngọc Tiên không quan tâm, cô nàng không pha trà, nhưng tay ướt đẫm, cô nàng vội vàng xé toạc gói thuốc rồi nhét thẳng vào miệng Chu Thừa Duệ.

Chu Thừa Duệ không đề phòng bị cô tập kích, tuy rằng không màu không vị, không biết là cái gì, nhưng nhất định không phải thứ tốt lành gì. hắn không nhịn được nữa, vứt nàng ta xuống đất.

Hồ Ngọc Tiên cảm thấy xương cốt như bị vỡ.

Chu Thừa Duệ định rời đi, cô nàng nhào đến ôm chân hắn, vội vàng nói nhỏ: “Ngươi không muốn biết tại sao ta lại làm như vậy sao, Chu nhị lão gia? Chuyện này...là do thê tử Tô thị của ngươi dạy ta đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.