Đêm trước khi Chu Thừa Vũ đi Phủ Thành, trời đổ mưa tầm tã.
Cơn mưa ập đến, đất trời cũng lạnh hơn ngày thường. Hồ Ngọc Nhu từ chạm chạp đến nhanh tay, cuối cùng nhờ có sự giúp sức của Hồ Ngọc Tiên, cô cũng làm cho Chu Thừa Vũ một cái áo choàng đen hoàn chỉnh.
Rút mũi kim cuối cùng, Hồ Ngọc Nhu giũ chiếc áo choàng, đối mặt với Hồ Ngọc Tiên đang chớp mắt: “Mệt lắm rồi à, tắm trước đi, sau đó chúng ta ăn cơm trước.”
Hồ Ngọc Tiên ở Chu gia đã bốn ngày, cũng hiểu nếu đại tỷ phu không về ăn tối sẽ bảo người về truyền lời. Nhưng hôm nay trời đổ mưa, vẫn chưa thấy có ai đến truyền lời cả.
cô bé không khỏi hỏi: “Đại tỷ phu còn chưa về, chúng ta ăn trước được sao tỷ?”
Hồ Ngọc Nhu ước lượng thì giờ, đến bữa tối rồi nhưng chàng vẫn chưa về, có lẽ bận gì rồi, bèn nói: “không sao, chúng ta ăn trước. Nếu chàng ấy quay lại, lại sai người dọn lên lần nữa là được.”
Hồ Ngọc Tiên như muốn khuyên gì đó, nhưng rồi cô bé lại không nói ra miệng.
Mấy ngày này, cô bé đều
thấy rõ. Đại tỷ phu thực sự tốt với Đại tỷ. nói gì đến chuyện Đại tỷ ăn cơm trước, nếu Đại tỷ bảo muốn sao trên trời, chắc chắn Đại tỷ phu sẽ tìm thang bấc lên thử xem có hái xuống được hay không ngay.
cô bé khẽ gật đầu rồi rũ mi đi ra ngoài.
Đại tỷ phu đối xử với Đại tỷ thật tốt, sau này mình nhất định phải tìm phu quân như thế mới được!
Hồ Ngọc Nhu nhìn bóng lưng cô bé, song, khẽ thở dài, chẳng biết là do bị Tiết thị đánh thảm quá hay do Văn di nương thực sự làm con bé tổn thương mà một cô nhóc vốn hoạt bát liu ríu như A Quỳnh, nay thành ra thế này. Mấy hôm nay, con bé chẳng cười lấy một cái, nói cũng lắt nhắt vài từ.
Hồ Lĩnh đến Phủ Thành còn chưa về. Ngày hôm đó, Lô Quảng đến Hồ gia bắt ba kẻ ức hiếp Hồ Ngọc Tiên, đánh mỗi kẻ 40 đại bản. Tiết thị đúng thật không dám hó hé gì, nhưng Văn di nương dẫu sao cũng là mẹ ruột, vậy mà chuyện đã qua mấy hôm, bà ta vẫn chưa có động tĩnh, hay truyền lời thăm hỏi gì sang đây.
Dù cho bà ta có trọng nam khinh nữ đến mấy, cũng nên quan tâm Hồ Ngọc Tiên chút chứ.
thật ra Hồ Ngọc Nhu có sai người đến Hồ gia dò la, Tiết thị vẫn còn hoảng, những ngày này không hề lăn lộn Văn di nương và Hồ Nam.
Ăn tối xong, Hồ Ngọc Tiên theo gót A Kim về phòng mình.
Hồ Ngọc Nhu đứng dậy, trở về nội thất lấy chiếc áo choàng ra. Đây là lần đầu tiên trong đời cô làm được cái áo choàng, làm rất tốt nữa là đằng khác. cô hưng phấn choàng nó lên người, đang muốn nhìn vào gương xem mình thế nào, thì nghe thấy tiếng bước chân vang từ ngoài vào.
Có lẽ Chu Thừa Vũ về tới.
Hồ Ngọc Nhu khoác áo choàng bước ra.
Chu Thừa Vũ nghiêng người sang nhìn cô, thấy chiếc áo choàng đen trên người cô lớn quá khổ, dư mộtkhúc được cô cầm trên tay. Trong ký ức của chàng, chiếc áo choàng này chưa từng xuất hiện, thế là chàng nhìn thêm một lúc.
“Chàng về rồi!” Hồ Ngọc Nhu vui vẻ bước đến. “Chàng đã ăn gì chưa?”
Chu Thừa Vũ nhìn cô, lắc đầu. “Vẫn chưa.”
“Để thiếp sai người nói cho phòng bếp hâm nóng đồ ăn, chàng chờ chút, thiếp đi phân phó.” Hồ Ngọc Nhu vừa nói vừa muốn đi, không đề phòng được chàng ta bất ngờ vươn tay ra, cô quay lại, ngước sang hỏi. “Sao vậy? Chàng chưa đói à?”
Chu Thừa Vũ kéo cô lại, giơ tay buộc dây cột áo choàng. “Ở đâu ra?”
Chàng ta vừa nhắc nhở, cô càng cười tươi hơn, nụ cười rạng rỡ muốn chói mắt Chu Thừa Vũ. Chàng thấy cô cởi nó ra, đưa đến trước mắt chàng, giục giã: “Chàng mau thử xem nó có vừa người không, đây là thiếp tự tay may cho chàng đấy, làm tận năm ngày, thiếp làm hết đấy, ờm, Tứ muội chỉ thu viền giúp thiếp thôi. Chàng thì sao, thích không nào?”
Quả nhiên làm cho chàng.
Chu Thừa Vũ vui đến độ nở hoa trong bụng, nhưng vẻ mặt chàng vẫn bình thản như thường, bình tĩnh nhận áo choàng nhưng không thử, mà bảo: “Người ta còn mắc mưa, không tiện thử. Ta đi tắm rồi thử sau.”
Lần đầu tiên trong đời, Hồ Ngọc Nhu mới làm được một việc lớn như vậy, đợi chàng ta mở miệng khen ngợi. Kết quả là người ta lại rất bình tĩnh, Hồ Ngọc Nhu nhất thời bĩu môi, nhìn bóng lưng chàng ta mà hừ một tiếng, rồi đi ra ngoài sai người dọn cơm.
Chu Thừa Vũ bước vào tịnh phòng, nhưng chỉ lau mặt vài cái tùy ý, cởi áo ngoài ướt, rồi choàng áo choàng lên người. Hồ Ngọc Nhu dựa theo số đo quần áo thường ngày chàng mặc, đương nhiên vừa người, tuy kỹ thuật không chuyên nghiệp bằng Tứ nương, nhưng đây là y phục tự tay vợ chàng làm, đương nhiên cảm giác mang lại hoàn toàn khác.
Chàng còn đang cúi người đánh giá thì đằng cánh cửa phòng lộ ra một cái đầu nhỏ, mắt híp cười cong môi. Hồ Ngọc Nhu cười rất ư vui vẻ. Đúng là ông chồng muộn tao[37] mà!
“Thích lắm đúng không? Đẹp lắm đúng không?” Giọng điệu chứa chan vẻ đắc ý, “Cực kì đẹp trai! Tay nghề của thiếp quá đỉnh mà!”
Chu Thừa Vũ thu nụ cười lại, vuốt cằm đáp: “Tàm tạm.”
“Cắt!”, Hồ Ngọc Nhu không chút khách khí ngắt lời chàng ta, nhấc chân bước vào tịnh phòng, dùng hai mắt thưởng thức chàng ta từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên thấy bên cạnh chiếc áo choàng đẫm nước mưa của chàng ta lúc về lộ ra gì đó sặc sỡ, cô tò mò, giơ tay lôi nó ra.
Lúc Chu Thừa Vũ phát giác ra thì đã quá muộn, một cái áo ngực mềm mại vàng nhạt đã nằm gọn trong tay Hồ Ngọc Nhu, chàng thấy mặt cô đổi sắc trong nháy mắt, thôi thì không đoạt về, chỉ dốc hết tinh thần nhìn vào nàng.
Đây đâu phải của cô!
Đây đâu phải áo ngực của cô!
Nhưng cái áo ngực này ướt đẫm, rõ ràng, rõ ràng...
Hồ Ngọc Nhu không có tâm trạng nào nghĩ nữa, cô tức thì ngước nhìn chàng ta.
Song, cô nhìn thấy, Chu Thừa Vũ vẫn còn mặc áo choàng, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô.
Trong ánh mắt chàng ta không có hoang mang, không có áy náy, bình tĩnh đến lạ lùng.
Chỉ trong chớp mắt, Hồ Ngọc Nhu đã hiểu lầm. cô giơ cái dây buộc mỏng manh vàng nhạt lên, run rẩy vì tức giận, giận đến đỏ mặt nhưng môi mấp máy mà nói không ra lời. cô vẫn luôn nghĩ rằng Chu Thừa Vũ nói được làm được, nói chắc chắn chỉ có mình cô thì sẽ không có người phụ nữ nào khác, cô tin Chu Thừa Vũ vô điều kiện, nhưng giờ đây...... trước mắt cô là cái áo ngực của người khác, vừa rồi nó ướt át dán vào lồng ngực Chu Thừa Vũ.
Gã dối trá!
Gã dối trá này lừa dối cô!
Chu Thừa Vũ nghĩ cô sẽ ngượng ngùng, nhưng chờ đợi một lúc lại thấy mặt cô đỏ thì đỏ, nhưng bờ vai lại run, vẫn luôn cúi đầu, lúc ngẩng đầu thì chàng lại phát hiện có chuyện không ổn.
Chàng vội bước tới, nắm lấy vai Hồ Ngọc Nhu, “Nhu Nhu, nàng...”
“Ngươi đừng......đừng chạm vào......ta......”,Hồ Ngọc Nhu gần như cắn răng nhả ra từng chữ, người cũng lùi lại, ngẩng đầu lên, hốc mắt đọng rất nhiều nước, nhưng chẳng biết tại sao một giọt cũng khôngrơi.
Chu Thừa Vũ nhất thời luống cuống, “Nàng sao thế? đang yên lành mà, sao lại khóc?” Chàng giơ tay muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng nhận ra nàng kháng cự, không còn cách nào đang thu tay lại, nói: “Nàng đừng khóc, trước tiên nàng đừng khóc nữa, nói cho ta nghe xảy ra chuyện gì thế? “
Chàng làm sai gì rồi sao?
Chàng… chàng còn chưa kịp làm gì mà.
Chu Thừa Vũ nhìn dáng vẻ ấm ức thương tâm của Hồ Ngọc Nhu, chàng thấy tim mình như bị ai bóp lại, nói năng cũng lộn xộn: “Ta sai rồi, ta sai rồi, nàng may tốt lắm, áo choàng này rất vừa người rất đẹp, tay nghề của nàng bỏ xa mấy Tú nương ngoài đó, ta cực kỳ thích!”
Ngờ đâu, chàng ta không nhắc tới còn đỡ, chứ chàng ta nhắc tới cô càng giận hơn, giận đến mức đứng không nổi. cô ném chiếc áo ngực lên mặt Chu Thừa Vũ, đồng thời nhào lên nắm chiếc áo choàng. “Ngươi cởi ra cho ta! Ta không cho ngươi mặc nữa! Ta có cắt xé nó cũng không cho ngươi mặc!”
Lúc Chu Thừa Vũ nhận hắn sai rồi, tim Hồ Ngọc Nhu run bắn lên.
cô chỉ biết mình đã thích Chu Thừa Vũ, không, nói đúng hơn là đã yêu, nhưng cô không ngờ mình lại yêu đậm sâu đến thế, sâu đến mức không có cách nào có thể chấp nhận sự phản bội của chàng ta, sâu đến mức đau lòng muốn thở không nổi. Mặc dù cô biết rằng việc một người đàn ông cổ đại làm như vậy là chuyện bình thường, vốn chẳng được tính là phản bội.
Thái độ của Hồ Ngọc Nhu lúc này đây khiến cho Chu Thừa Vũ ý thức được gì đó. Chàng lập tức nhận lấy cái áo, rồi lại nhìn dáng vẻ của cô. Cuối cùng chàng cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra.
Chàng nhất thời dở khóc dở cười, nhưng đồng thời trái tim chàng vừa chua vừa ngọt. Chàng thực sựkhông biết, tiểu thê tử của mình đã yêu mình đến nước này, lòng ngây ngất như điên, rồi thương tiếc vô hạn. Chàng ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
“Đừng động, đến đây...” Đôi tay chàng ta mạnh mẽ, Hồ Ngọc Nhu bị chàng ta siết vào lòng, có hơi đau, nước mắt cuối cùng không kìm được rơi xuống. Kế đó, Chu Thừa Vũ ôm cô sang một bên, mở chiếc áo choàng và lấy ra mấy chiếc quần short và áo ngực ra, bao gồm cả bộ đỏ thẫm mà cô đã mặc trước đó.
Hồ Ngọc Nhu sững sờ, “Đây...”
Ngoài bộ màu đỏ kiểu mẫu đó ra, còn có màu hồng, đỏ tía, vàng chanh, xanh cỏ, hồng tím, xanh trời, đen kịt, … tổng cộng cả mấy chục bộ.
Thấy Hồ Ngọc Nhu quên cả khóc, Chu Thừa Vũ cuối cùng cũng có tâm trạng cười thành tiếng, “nói cho ta nghe, nàng nghĩ lung tung, đúng không? Những thứ này......” Chàng ta ho khan, nhớ lại lúc chàng ta lúng ta lúng túng bảo Tú nương làm, bỗng có hơi mất tự tiên, “Đều làm cho nàng hết đấy, đều theo kích cỡ của nàng.”
Hồ Ngọc Nhu không kìm được hỏi “Vậy sao nó ướt?” Chàng ta rõ ràng ôm trong ngực mình, quần áo trong đều không bị ướt, sao nó có thể bị ướt được?
Chu Thừa Vũ lại ho khan, rốt cuộc Hồ Ngọc Nhu cũng giãy giụa ra khỏi vòng tay chàng ta, nhìn chằm chằm vào chàng ta khiến chàng ta không thể không đáp:.“...... phơi bên ngoài quên lấy về nên mới bị ướt. không phải ngày mai ta đi Phủ Thành sao, để thư phòng sẽ bị người ta phát hiện nên… hết cách rồi, phải đem về.”
Hóa ra là vậy!
Hồ Ngọc Nhu tức thì cảm giác nãy giờ khóc uổng công rồi.
Ôi trời, cô lại vì… nguyên nhân này mà khóc ngu người, Chu Thừa Vũ sẽ nghĩ sao về cô đây?
cô lau nước mắt, xấu hổ xoay người chạy đi..
“Nhu Nhu...” Chu Thừa Vũ vội hô lên, nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng chàng lại sợ gia nhân sẽ nhìn thấy những thứ này, đành dừng chân và thu dọn đồ đạc, bọc chúng vào trong áo choàng, rồi vội vã đi.
Song, cửa nội thất đã được đóng chặt.
Đúng lúc này, A Quỳnh và A Hương đưa cơm nước vào, thấy chàng ta còn khoác áo choàng và cầm bọc gì đó đứng trước cửa. Hai nha đầu nhìn chàng ta với vẻ khó hiểu.
Chu Thừa Vũ mất tự nhiên, bèn phất tay đuổi người rồi lại gõ cửa.
“Nhu Nhu, mở cửa nào.” Chàng ta nói nhỏ nhẹ hết sức.
Hồ Ngọc Nhu ngồi trong phòng, nước mắt trên mặt đã bị cô thô bạo lau hết, nhưng gương mặt vẫn nóng bừng, cả mặt viết đầy hai chữ xấu hổ. cô đúng là giỏi thật, chỉ vì chuyện như thế mà khóc thành ra vậy, mặt mũi đều ném xuống sông Hoàng Phố hết rồi!
Hồ Ngọc Nhu hờn giận cả nửa buổi tối, mãi đến giờ Hợi, cô mới nhớ đến mai Chu Thừa Vũ phải đi rồi, mà chuyến này…chẳng biết bao lâu mới trở về. Cuối cùng, cô vỗ vỗ mặt mình, người cứng nhắc ra mở cửa.
không ngờ cửa vừa mở ra, bỗng có một bóng đen ngã về phía cô.
cô vội vội vã giơ tay ra đón, biểu cảm cũng không giữ được nữa.
Chu Thừa Vũ dựa cửa đứng nửa buổi, đang ngủ gà ngủ gật, bấy giờ mất trọng tâm lập tức tỉnh táo lại, Có điều, chàng ta không kiểm soát được cơ thể, vẫn ngã nhào vào người Hồ Ngọc Nhu, nhưng khi vừa tiếp xúc, chàng liền ôm chầm lấy người, dựa vào tường.
Chu Thừa Vũ cúi đầu xuống, lướt qua mũi Hồ Ngọc Nhu, “Đừng giận nữa, được không Nhu Nhu?”
Hồ Ngọc Nhu không nhìn chàng ta, mắt cô nhìn theo hầu kết chàng ta, hừ khẽ.
Chu Thừa Vũ đặt cô lên, giọng nói dịu dàng như nước chảy. “Nhu Nhu ngoan, đừng giận nữa, được không?”
Đường đường là Tri huyện đại nhân, lại phải ăn nói khép nép với một nữ tử tép riu như cô, dù có giận cỡ nào cũng tan tành mây khói. Hơn nữa, cô nào có giận có tức, mà là thấy xấu hổ vì mình không có đầu óc thôi. cô đưa tay ngắt eo chàng ta đến khi nghe thấy tiếng kêu đau khoa trương của chàng ta, mới ngước lên nhìn chàng.
Chu Thừa Vũ nở nụ cười, cúi xuống hôn lên môi cô, nói: “Ta sắp đi rồi, không biết khi nào trở lại. Ở đây có rất nhiều bộ, nàng xem nên mặt bộ nào đây, Nhu Nhu?”
Hồ Ngọc Nhu: “...Chàng nghĩ đẹp nhỉ!”
Đêm đó, dù cho Chu Thừa Vũ trưng toàn bộ đồ tình thú đó lên giường, chúng đều được ngực Chu Thừa Vũ ủ ấm, nhưng Hồ Ngọc Nhu vẫn vững vàng kiên định, không mặc một cái.
không chỉ vậy, cô còn lật lại chuyện cũ, hỏi thăm Chu Thừa Vũ, “Sao ngày đó chàng cỗm nó đi được?”
Chu Thừa Vũ: “Đặt nó trong tay áo.”
Hồ Ngọc Nhu dừng lại, rồi hỏi tiếp: “Đồ đã mặc, chẳng phải bị dơ sao?”
Có nước bọt của chàng ta không may dính trên áo ngực, mà quần short của cô còn có….
Chu Thừa Vũ: “... Ta đã giặt.”
Hồ Ngọc Nhu quay đầu lại, nhìn thẳng vào chàng ta. “Chàng giặt?”
nói thế, vậy là đồ phơi bên thư phòng?
“Ờ...” Chu Thừa Vũ xoay người muốn trốn đi.
Hồ Ngọc Nhu dùng cả tay và chân, ôm eo kẹp chân chàng ta lại. “Ôi chao, này, chàng nói thiếp nghe xem, chàng giặt đồ trong tâm trạng thế nào?” Lẽ nào chàng ta không sợ gia nhân thấy, phá hủy hình tượng Huyện lệnh đại nhân anh minh thần võ sao?
Dù sao, hình ảnh đó quá đẹp, Hồ Ngọc Nhu tưởng tượng không nổi.
Chu Thừa Vũ: “..................... không.”
Sau đó, vang lên âm thanh bị đập ngút trời.
[37] Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.