Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 129: Chương 129: Nhu Nhu tỷ, không bằng tỷ theo đệ về phủ Túc Thân Vương đi, đệ sẽ bảo vệ tỷ




Nhìn vẻ mặt tức giận của Tạ Kiều và vẻ mặt khó hiểu của Hồ Ngọc Nhu, Lương Nguyệt Mai cau mày một lúc rồi giải thích: “Chết là quá hời cho ả? Phải để ả sống sót. Tô gia là nhà thế nào, chắc hẳn tam đệ và tứ đệ đều hiểu rõ. Tô thị rời khỏi Chu gia, chắc chắn không được gia tộc che chở. Thế thì khác nào mất đi tất cả.”

Mặc kệ trước kia ả có cảm giác hay không, nhưng một khi mất đi ...

Là nỗi thống khổ khó bề tưởng tượng.

Tô thị không chỉ mất chồng mất con, mà mất cả nhà mẹ đẻ, mất hết thanh danh và tất cả mọi chỗ dựa của mình. Thậm chí... Lương Nguyệt Mai đủ hiểu biết tính tình của nam nhân nhà họ Chu, cô chắc chắn Chu Thừa Vũ nhất định có hậu chiêu!

E là Tô thị có đi đến đâu đều sống vô cùng khó khăn.

Đề tài này hình như hơi nặng nề.

Tạ Kiều tự trách mình vì làm lạc đề, vội vã quay lại và nhìn về phía bụng của Hồ Ngọc Nhu rồi nhìn vào bụng của Lương Nguyệt Mai, vẻ mặt đầy ao ước: “không biết hai người mang thai nam hay nữ đây?”

Biết rõ Tạ Kiều và Chu Thừa Hồng thèm con gái phát điên, Lương Nguyệt Mai cười nói: “Muốn có nữ nhi thì mang thai nữa đi. Muội yên tâm, bất kể tỷ hay Nhu Nhu sinh được nữ nhi, đều không cho con bé gần gũi với muội cả.”

“Muội già rồi, không dám...” Tạ Kiều vô thức đáp trả, sau đó ngã ngửa, khịt mũi nói: “Sao, sao hả? Muội là trưởng bối của con bé, cớ sao không cho gần gũi với muội? Muội sẽ tốt ơi là tốt với các con bé! Mua cho chúng rất rất nhiều trang sức đẹp! May nhiều ơi nhiều xiêm y! Thế nào các cháu sẽ yêu thương muội nhiều hơn mẹ ruột chúng!”

nói như là chắc chắn hai người họ đều sẽ sinh con gái.

Lương Nguyệt Mai vội vàng nhìn Hồ Ngọc Nhu.

Có điều vẻ mặt cô trông rất rạng rỡ, rõ ràng rất hứng thú với bộ dáng vẻ ba hoa của Tạ Kiều.

Lương Nguyệt Mai đúng là lo vớ vẩn, tuy Hồ Ngọc Nhu sống ở cổ đại, nhưng linh hồn là dân hiện đại, sao có thể có tư tưởng trọng nam khinh nữ chứ. Cho nên Hồ Ngọc Nhu sao có thể không vui vì chút chuyện nhỏ này, nói không chừng còn mong ngóng một áo bông nhỏ ý.

Hơn nữa, Hồ Ngọc Nhu vẫn còn trẻ nên có con gái đầu lòng thì hai năm sau sinh tiếp. Còn cô… vốn dĩ tưởng vô sinh, dè đâu bất ngờ có thai, bất kể gái hay trai đều là phúc trời ban.

Hai người nói chuyện với Hồ Ngọc Nhu một lúc, an ủi cô ấy đừng quá lo lắng cho Tú Vân, Tiểu Hàn thái y đã dặn chỉ cần điều dưỡng cẩn thận là được. Thấy Hồ Ngọc Nhu có vẻ mệt mỏi, cô nghĩ nghĩ Hồ Ngọc Nhu không đáng ngại lắm, nên ra về để người nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, trước khi rời đi, Tạ Kiều vẫn thầm thì với Hồ Ngọc Nhu: “Nhân tiện ta kể muội nghe, biểu ca Triệu Tịch Ngôn của muội đứng thứ hai thi Hội và đứng đầu thi Điện, được phong làm Trạng nguyên lang rồi. Mà cái này không quan trọng, quan trọng là không hiểu sao lại lọt vào mắt xanh của Thái tử, bây giờ hắn ra vào phủ Thái Tử rất thường xuyên đấy.”

Mặc dù Thái tử điện hạ đang sống ở Đông cung, nhưng vẫn giữ lại phủ đệ năm đó. Thái tử nuôi các mưu sĩ ở đó nên một tháng sẽ ở lại mấy ngày. Tạ Kiều có một ca ca làm việc dưới trướng Thái Tử nên biết được việc này, đồng nghĩa với Tạ Kiều biết được rất nhanh.

Triệu Tịch Ngôn được phong làm Trạng nguyên, đương nhiên Hồ Ngọc Nhu rất vui mừng cho y. Nhưng sau khi Tạ Kiều rời đi, cô nghĩ kỹ lại, Tạ Kiều dường như đang nhắc nhở với cô điều gì đó.

À...cuối cùng cô cũng nhớ ra vẻ mặt không vui của Chu Thừa Vũ rồi.

Hóa ra chàng ta không phải lo lắng vì Chu Thừa Duệ và Tô thị, mà không vui vì Triệu Tịch Ngôn sao?

Hồ Ngọc Nhu cân nhắc, nghĩ rằng vì Chu Thừa Vũ dường như đã biết thân thế của cô nên thú nhận với chàng càng sớm càng tốt. Bằng không, nếu trong lòng chàng không chắc, lẩn quẩn trong lòng rồi đâm ra ngày ngày khó chịu với Triệu Tịch Ngôn thì không hay!

Còn Lương Minh Nguyên...

Hồ Ngọc Nhu đã xác định cô nàng là Hồ Ngọc Nhu chân chính, nay biểu ca của cô nàng đã là Trạng nguyên. Lương Minh Nguyên có lẽ đã nhận được tin tức, không biết cô nàng có hành động gì chưa?

Ôi đôi uyên ương số khổ, chắc sắp tay trong tay ngọt ngào rồi.

·

Nghe tin Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều đã rời đi, Chu Thừa Vũ rời khỏi chỗ Chu Thừa Duệ.

Chu Thừa Duệ xin nghỉ mười ngày, khi Chu Thừa Vũ đến, hắn đang ôm con trai dỗ dành, cậu bé đặc biệt ngoan, say giấc ngay cả bác và cha bắt đầu tâm sự cho đến khi kết thúc.

Dù thế, Chu Thừa Duệ vẫn ôm con không buông.

hắn nhìn khuôn mặt say ngủ của Hữu ca nhi, lúc này trông con như đứa trẻ bình thường. Với tình thương và lòng trắc ẩn, hắn cúi đầu và hôn khẽ lên má có chút thịt của con. Rồi đột nhiên, hắn như bị rút hết sức lực cả người, thở dài thườn thượt.

Hôm qua Hồ Ngọc Tiên buột miệng nói ‘Được’. hắn thật sự nghĩ cô nàng hơi thích mình. hắn thậm chí đã nghĩ, mình và Tô thị vừa kết thúc, vừa hay có thể chính thức cưới hỏi cô nàng.

không phải hắn thích cô nàng. Ngày xưa hắn một lòng một dạ với Tô thị, vậy mà nay vừa bỏ Tô thị và Hữu ca nhi bị bệnh, làm gì có tâm tình thích hay không thích.

Mà là hắn phát hiện cô nàng rất thẳng thắn. Và chỉ cần mình đối xử chân thành với cô nàng, chắc chắn cô nàng càng chân thành với mình hơn. Người như thế, chỉ cần hắn đối xử tốt với nàng, đương nhiên nàng sẽ tốt với Hữu ca nhi gấp bội.

không ngờ, Hồ Ngọc Tiên không muốn thành thân với hắn.

Là không thích hắn?

Chu Thừa Duệ tự giễu cười, hắn có gì tốt mà được thích chứ?

Hơn nữa, nữ nhân thích... Chu Thừa Duệ nghĩ đến điều này, chợt lạnh sống lưng. Kiếp này, hắn không cầu được nữ nhân yêu thích lần nữa, chỉ mong có một người vợ không khắc nghiệt với Hữu ca nhi là đủ rồi.

Nhưng một người vợ như vậy, e rằng có đi ngàn dặm cũng khó tìm ra?

Nhưng nếu mình ở lại Kinh thành, không chỉ có mẹ, mà đại ca cũng sẽ thu xếp chuyện tục huyền cho mình.

Chu Thừa Duệ cúi đầu nhìn đứa con trong lòng.

Hữu ca nhi đang ngủ say, không biết đang mơ thấy gì mà miệng nhỏ chép chép.

Chu Thừa Duệ đột nhiên hạ quyết tâm.

hắn muốn dẫn con rời khỏi Kinh thành, cùng lắm thì cả đời không cưới vợ!

Chỉ cần bản thân có thể chăm lo bảo vệ Tiểu Chiêu và Hữu ca nhi, thì đã đủ hài lòng!

Sau khi ăn trưa với Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ xem như hết chuyện. Tú Vân đã qua cơn nguy kịch, chàng cũng yên tâm, nhanh chóng ra khỏi nhà. Mà chàng vừa đi, Mã Trung đang canh chừng cách cổng nhà họ Chu không xa, bèn xoay người cưỡi ngựa về phủ Túc Thân Vương, báo tin cho Lương Thành Vân.

Mặc dù Chu Thừa Vũ không có ở nhà, Lương Thành Vân vẫn dắt theo Lương Minh Nguyên.

Lương Minh Nguyên thật ra muốn đến thăm nhà họ Triệu, đã mười ngày liền cô nàng chưa gặp mặt Triệu Tịch Ngôn, chưa tìm được cơ hội chính thức chúc mừng chàng. Bây giờ Triệu Tịch Ngôn là Tân khoa Trạng nguyên, không còn là cử nhân từ huyện Trường Châu xa lạ không ai hay biết. cô nàng sợ có nhà hẫng tay trên biểu ca của nàng, với tính tình của Hồ thị, e là dám lắm.

Thế nên vừa lên xe ngựa, cô nàng bèn mặc cả với Lương Thành Vân, “Đại ca, muội đến Chu gia với huynh trước, lát nữa huynh cùng muội đến một nơi, được không?”

Lương Minh Nguyên ngơ ngác từ nhỏ, mà khi tỉnh táo, cô nàng liền dán mắt vào cử nhân thi Hội, Lương Thành Vân rất khinh thường. Nhưng đã bàn điều kiện, người ta đã đi theo mình đến nhà họ Chu, thì mình đương nhiên không thể từ chối.

Nhưng cậu gật đầu thì gật đầu, song vẫn nói: “Muội là cô nương, nên dè dặt mới tốt.”

cô nàng hình như không đủ dè dặt.

Nhưng nếu cô nàng dè dặt thật thì làm gì có cơ hội xuất hiện trước mặt biểu ca.

Lương Minh Nguyên không phản bác, nhưng nhíu chặt mày.

Dường như không nghĩ ra cách hay, cô nàng chống cằm nhìn Lương Thành Vân. Và cô nàng trông thấy Lương Thành Vân cũng như mình, vẻ mặt cậu cau có, cau mày, tựa hồ đang suy tư.

Lương Minh Nguyên không khỏi nghĩ, mới đến nhà họ hôm qua, hôm nay lại đến cửa?

Nghĩ nhiều làm gì, hỏi thẳng cho bớt tò mò.

Hôm qua Lương đại phu nhân có hỏi nhưng Lương Thành Vân không nói gì, hôm nay lại lôi nàng theo, cô nàng không hiểu gì cả lỡ nói nhầm thì không hay. Lương Thành Vân do dự một chút, chỉ có thể kể lại chuyện xảy ra nhà họ Chu hôm qua cho cô nàng biết.

Lương Minh Nguyên nghe xong thì đã đến nhà Chu, Lương Thành Vân nóng lòng muốn gặp Hồ Ngọc Nhu nên nhảy ra khỏi xe ngựa và đi vào trong. Còn Lương Minh Nguyên sợ run người, chân mềm nhũn ra khỏi xe ngựa, không chờ nha hoàn đến đỡ, cô nàng đã tự mình xuống xe.

Lương Thành Vân nghe tiếng kêu hốt hoảng, vốn muốn quay lại đỡ nhưng chỉ kịp túm lấy góc váy của Lương Minh Xuyên, cô em đã ngã hẳn xuống đất.

Lương Thành Vân bất đắc dĩ, ngồi xổm người xuống kéo cô nàng lên, “Muội không sao chứ?”

Hôm qua mưa lớn, mà nhà họ Chu chỉ có đường chính mới được lát gạch lát nền, hai bên bê bết bùn. Lúc Lương Minh Nguyên ngẩng đầu lên, không chỉ gương mặt bẩn mà tóc tai cũng tèm nhem, vừa khéo che giấu vẻ hoảng sợ trên mặt.

Lương Thành Vân chê bẩn, hất tay cô nàng ra.

“Mau đứng dậy nào, vào nhà tìm Nhu Nhu tỷ tìm chỗ cho muội tắm rửa thay đồ. Muội có đem theo xiêm y không?” Cậu vỗ tay đứng dậy, vừa nói vừa nhìn về phía cổng nhà họ Chu, sốt ruột không thôi.

Hôm qua không gặp Nhu Nhu tỷ, không biết hôm nay thế nào rồi?

Lương Minh Nguyên có mang theo quần áo.

Nhưng bây giờ cô nàng không chỉ cảm thấy thê thảm không muốn gặp ai cả, mà còn sợ run chân, hầu như nhờ vào thiếp thân nha hoàn đỡ vào cửa.

Hồ Ngọc Nhu vừa ngủ trưa dậy, nghe thông báo hai anh em nhà họ Lương đến, nhớ lại nhờ Lương Thành Vân mời đại phu hôm qua, nên sai A Hương dẫn hai người vào. không ngờ Lương Thành Vân không đợi thông báo đã đẩy nha đầu và tông cửa, kéo Lương Minh Nguyên vào phòng.

“Nhu Nhu tỷ, muội muội của đệ bị ngã rồi.” Cậu kéo Lương Minh Nguyên vào phòng rồi buông ra, nhìn Hồ Ngọc Nhu và nói với vẻ không chút khách sáo.

Nhìn dáng vẻ lấm lem của Lương Minh Nguyên, Hồ Ngọc Nhu nghi ngờ có phải chính cậu cố ý hay không. Bởi vì không đứng dậy được, cô phân phó trực tiếp A Hương, “Mau đưa Quận chúa đến phòng tắm rửa đi.” cô nói thêm: “Quận chúa, ngài có đem xiêm y để thay không? Nếu không, lấy xiêm y của muội muội ta thay tạm được không?”

Thực ra, Lương Minh Nguyên gắng gượng mới không mềm chân ngã xuống, nhưng nhìn gương mặt rắng bệch và phần bụng hơi nhô lên của Hồ Ngọc Nhu, nỗi sợ hãi trong lòng đột nhiên tiêu tán đi rất nhiều. Thực ra, Hồ Ngọc Nhu bây giờ chỉ là một cô bé trạc tuổi cô nàng ngày xưa, người ta đã không sợ mình sợ làm gì.

Hơn nữa, người trước mặt là Hồ Ngọc Nhu hiện đang ở nhà họ Chu, không phải mình.

Lương Minh Nguyên giữ giọng nói ổn định nhất có thể và nói: “Chu thái thái đừng xưng hô ta là Quận Chúa, cứ gọi ta là Nguyên Nguyên là được. Ta có mang xiêm y, không cần thái thái bận lòng.”

Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện trực tiếp với nhau. không chỉ Lương Minh Nguyên cảm thấy mất tự nhiên, mà trong lòng Hồ Ngọc Nhu cũng là lạ. Lương Minh Nguyên đã nói như vậy, cô vội vàng gật đầu, ra hiệu cho A Hương đưa cô ra ngoài. cô lại kêu Quản ma ma sai người báo Hồ Ngọc Tiên sang đây, Lương Minh Nguyên đến, e là cô nàng mong mỏi có Hồ Ngọc Tiên tiếp chuyện.

Lương Thành Vân không đi theo, A Hương đi rồi, trước khi đi Quản ma ma do dự có nên nhắc nhở không, thì cậu ung dung sải bước về phía giường của Hồ Ngọc Nhu. Nhưng đi được nửa đường, đã tự dừng bước.

Rồi lùi lại hai bước, gần đến cửa buồng, cậu tìm cái ghế sơn mài nhỏ màu đen, ngồi xuống. “Nhu Nhu tỷ, tỷ đã khỏe chưa? Cơ thể tỷ sao rồi? Tiểu bảo bảo vẫn khỏe ạ?”

Nhớ lại khi trước Lương Thành Vân rất sợ mọi người, nói chuyện như bé lên ba lên bốn. Bây giờ cậu nói chuyện trôi chảy hơn, với những câu êm đềm và những lời quan tâm, tự dưng Hồ Ngọc Nhu có một loại xúc động nhà có con trai mới lớn.

cô vừa buồn cười vừa xúc động đáp: “Tỷ không sao. Cũng may nhờ có đệ giúp đỡ tứ muội muội nhà tỷ mời đại phu. Tỷ đa tạ đệ nhiều.”

Lương Thành Vân đột nhiên lúng túng đứng lên, nhấc chân muốn đi đến bên giường, dù sao ở khoảng cách như vậy, cậu cũng không nhìn ra vẻ mặt Nhu Nhu tỷ. Nhưng cậu sực nhớ nam nữ khác biệt, bèn đi loanh quanh cái ghế rồi lại ngồi xuống đầy bất lực.

Quản ma ma vừa ra ngoài dặn dò, trở lại đứng canh, nhìn cậu sửng sốt.

Lương thất thiếu gia bị gì thế này?

Lương Thành Vân im lặng một hồi mới ngồi xuống nói: “Đệ có làm gì đâu, chỉ sai tiểu sai vặt Mã Trung của đệ mời đại phu.”

Hồ Ngọc Nhu biết cậu vẫn hơi khác so với bạn cùng lứa, không được học hành tử tế từ nhỏ, cậu vẫn kém về mọi mặt so với bọn trẻ cùng trang lứa. nói đơn giản, cậu còn lâu mới hiểu được lễ nghĩa giao tiếp. Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể nằm trên giường, không dậy nổi và nhàm chán, nảy sinh tư tưởng muốn giải thích rõ ràng cho cậu biết.

“Đệ cũng nói đó, là đệ sai hắn đi, nếu đệ không sai hắn sẽ không đi. Hơn nữa, Mã Trung là gã sai vặt của đệ, sau này nếu hắn làm chuyện tốt xấu gì, người ta cũng chỉ nhớ đến đệ, chứ không ai nhớ đến hắn.” Hồ Ngọc Nhu nói rất chậm, vì sợ Lương Thành Vân nghe không hiểu.

Lương Thành Vân thực ra không ngốc, chỉ là không được học hành đến nơi đến chốn, chậm hơn những người khác chút thôi. Bây giờ cậu được tiên sinh dạy học nghiêm túc, cho chút thời gian, ắt hẳn cậu không hề kém cạnh bất kì ai.

Mà lời dạy của Hồ Ngọc Nhu, thật ra Túc Thân Vương từng lén dạy cho cậu.

Chỉ là cậu không thích Túc Thân Vương thương cậu cách vụng trộm như vậy. Trước mặt người khác, ông luôn tỏ vẻ không ưa thích cậu, ghét bỏ cậu. Nên chỉ cần là ông dạy, cậu sẽ làm trái lại, mỗi khi nhìn ông tức dựng râu, cậu liền thấy cả người dễ chịu hết sức.

Nhưng giọng của Hồ Ngọc Nhu quá đỗi dịu dàng và đi vào lòng người, mà đối mặt với người luôn quan tâm săn sóc mình, Lương Thành Vân đương nhiên sẵn sàng lắng nghe.

“Đệ nhớ rồi, sau này đệ sẽ ước thúc Mã Trung.” anh ta đáp.

Hồ Ngọc Nhu thực sự bất ngờ trước phản ứng của cậu.

“Đệ sống ở vương phủ có tốt không? Tiểu Vân?” Nhớ đến bản thân từng đưa hết bạc dành dụm của mình cho Lương Thành Vân, bây giờ cậu là đích trưởng tôn của vương phủ. Chút bạc đó của cô như trò cười.

Lương Thành Vân đương nhiên cảm thấy cuộc sống rất rất tệ.

trên cậu có 6 đường huynh mà ai cũng ưu tú cả. Cậu không ngốc, khi trở về cậu đến thỉnh an Lão Vương Phi, nghe biết bao câu mỉa mai chế giễu, cậu đều thầm ghi nhớ. Cho dù là Lương đại phu nhân, cho dù Lương Thành Vân vô thức quan tâm đến muội muội Lương Minh Nguyên, thì cậu vẫn khó chịu vì thường xuyên phát giác bà thương em gái hơn mình. Còn đối với Túc Thân Vương đạo đức giả, đây là đối tượng mà Lương Thành Vân cậu ghét ghét nhất.

Chỉ là Hồ Ngọc Nhu dù có biết cũng không giúp được một chút nào.

Nhu Nhu tỷ quan tâm mình như vậy, biết được chắc chắn không vui.

Tỷ ấy đang động thai, nghỉ ngơi là trên hết.

Lương Thành Vân nghĩ nghĩ, nở nụ cười, “Tốt lắm ạ! Ăn ngon, mặc đẹp, dùng tốt! Mẹ rất thương đệ, tổ phụ rất chiều chuộng đệ, còn có một muội muội sẵn lòng bị đệ bắt nạt, tốt không chỗ chê!”

Ý cậu thừa nhận vẻ lấm lem của Lương Minh Nguyên, do cậu tạo ra ư?

Lương đại phu nhân yêu thương Lương Minh Nguyên đến mức nào, Hồ Ngọc Nhu từng được chứng kiến, không khỏi nói: “Tiểu Vân, đó là muội muội của đệ, đệ không thể bắt nạt nàng.”

Lương Thành Vân không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nói về chuyện nhà họ Chu, “Chuyện hôm qua, sao chỉ hưu Tô thị thôi, sao Chu Thừa Vũ không đòi công bằng cho tỷ? Tỷ đã gả cho Chu Thừa Vũ, đáng lẽ ra hắn phải che chở tỷ, đường đường là một đấng nam nhi, từng là Huyện lệnh đại nhân mà hắn không thể bảo vệ chu toàn cho thê tử của mình! Nhu Nhu tỷ, không bằng tỷ theo đệ về phủ Túc Thân Vương đi, đệ sẽ bảo vệ tỷ, đệ hứa sẽ không để bất kì ai làm tổn thương tỷ!”

Lương Thành Vân càng nói càng nhanh, vừa nói xong, trái tim không tự chủ được đập loạn xạ. Đúng vậy, Nhu Nhu tỷ rất tốt với cậu, cậu cũng muốn ở bên cạnh Nhu Nhu tỷ mỗi ngày, tại sao không đưa Nhu Nhu tỷ về phủ ở nhỉ?

“Tiểu Vân đừng nói vớ vẩn!”

“Đại ca! Huynh đang nói cái gì thế!”

Giọng điệu không vui của Hồ Ngọc Nhu và Lương Minh Nguyên đồng thời vang lên.

Mà Hồ Ngọc Tiên đi cùng Lương Minh Nguyên, đang nhìn Lương Thành Vân bằng ánh mắt hừng hực lửa giận. Thằng nhóc thối này dám nói xấu anh rể trước mặt chị cô nàng thì thôi, còn dám kêu đại tỷ về vương phủ sống, nếu chuyện này được truyền ra ngoài thì sao, người khác đàm tiếu thì sao?

hắn mười hai tuổi, không phải hai tuổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.