Triệu Tịch Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Thừa Vũ một lát, rốt cuộc lộ ra vẻ mặt cười mà như khóc, nhấc chân bước đi.
Mà ở nhà họ Triệu, Hồ thị đang nhiệt tình tiếp đón Lương Minh Nguyên và Lương Thành Vân. Trước đây Lương Minh Nguyên đã đến vài lần, còn Lương Thành Vân đến thăm lần đầu. Tuy rằng vị ca ca của Tiểu Quận Chúa trông hơi ốm yếu hơn nàng, tính tình lại quái gở bất cần, nhưng bà cho rằng Lương Minh Nguyên là Quận Chúa, đồng nghĩa là cậu chính là Quận Vương, thế nên bà càng nhiệt tình với cậu hơn.
Lương Thành Vân không thèm để ý đến bà ta.
Bà ta nhiệt tình, nói thẳng là tràn đầy nịnh hót, người như vậy hẳn là không phải người tốt. Cậu hơi hoài nghi, Lương Minh Nguyên thích đến nhà họ Triệu là do bị hai mẹ con nhà họ dỗ dành à?
Tân khoa Trạng Nguyên thoạt nghe thì rất oách, nhưng so với Tiểu Quận Chúa duy nhất của Túc Thân Vương phủ thì chẳng là gì cả. Với thân phận địa vị của Lương Minh Nguyên, hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn.
Cậu không nói không rằng, Hồ thị ăn bơ vài lần cũng tỉnh ngộ ra, chuyển sang tập trung hết mình vào Lương Minh Nguyên. Lương Minh Nguyên hơn Hồ Ngọc Nhu về mọi mặt, tuy là dung mạo chưa nẩy nở, nhưng có là gì, sau này Tịch Ngôn có thể nạp thiếp cơ mà.
Bởi vì Triệu Tịch Ngôn đậu Trạng Nguyên, đúng là có nhiều mối muốn làm mai cho Triệu Tịch Ngôn. Hồ thị có tiếp xúc vài nhà, nhưng xuất thân đều không cao bằng Lương Minh Nguyên, bà ta đợi mãi vẫn không thấy Hoàng Đế ban hôn cho con trai, đành thôi hi vọng cưới dâu Công Chúa rồi mặc sức hất hàm sai khiến, quyết định một lòng tác thành cho con trai với Lương Minh Nguyên.
Quận Chúa nương nương cũng dư sức đè đầu cưỡi cổ Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ rồi còn gì! Chỉ là trước hết bà ta phải dạy dỗ Quận Chúa nương nương mới được, bà không muốn có con dâu ngỗ nghịch không nghe lời.
Hôm nay bà ta đang định muối trứng vịt muối, bây giờ Lương Minh Nguyên đã đến, bà nhanh chóng mang trà bánh cho Lương Thành Vân, sau đó đưa Lương Minh Nguyên vào bếp, “Ta cho con xem đồ ngon nè!”
Nếu không phải vì muốn gặp Triệu Tịch Ngôn, Lương Minh Nguyên thực sự rất không muốn nói chuyện với Hồ thị, cô nàng đâu phải không thấy được bà ta đánh giá mình, nhìn rõ sự tàn nhẫn máu lạnh của bà ta và mong muốn mình chết đi. Lương Minh Nguyên không muốn đối phó bà ta, nên tự tưởng tượng ra cảnh mình và Triệu Tịch Ngôn thành thân, sau đó nhất định sẽ chọc tức và quằn quại bà ta.
Vào nhà bếp, cô nàng đứng sang một bên và không nhúc nhích.
Hồ thị đã rửa sạch trứng vịt muối rồi lau khô, cũng chuẩn bị sẵn bùn đất trộn với cát vàng, muối, dầu và nước, bà cười nói với Lương Minh Nguyên: “Chỉ cần bọc trứng vịt muối bằng bùn này, rồi bỏ chúng vào vại nhỏ, sau khoảng một tháng rưỡi là có thể ăn được trứng vịt muối, ăn với cháo, ây, ngon hết sảy luôn đó.”
Cha Triệu là thích ăn món này nhất, nên dù giờ thân phận thay đổi, Hồ thị vẫn mua trứng vịt về muối. Biết sao được, hai cha con cùng thi, nhưng con thì đậu Trạng Nguyên tiền đồ rộng mở, cha lại thi rớt, bà phải dỗ dành chồng mình.
Lương Minh Nguyên chỉ cười gật đầu, không nói.
Hồ thị vốn có tâm lý khoe khoang, thấy Lương Minh Nguyên im lặng
như vậy, thầm không vui. Có điều trên mặt không lộ ra, bà vẫn vẻ nhiệt tình vẫy tay, “Lương đại tiểu thư, con có muốn tới học chút không, để ta dạy con!”
Lương Minh Nguyên nhíu mày, nhưng vẻ mặt chán ghét nói: “không! Bẩn quá, ta không học đâu!”
Nụ cười trên mặt của Hồ thị cứng đờ, nha đầu này dám nói vậy, là nữ tử, lại muốn vào cửa nhà bà, mà dám nói năng với bà ta như vậy!
Chỉ là ngại thân phận của Lương Minh Nguyên, bà không dám mở miệng dạy dỗ, có giận cũng phải cắn răng nuốt vào bụng. Nghĩ nghĩ, đợt trước bà ta có kể cho Lương Minh Nguyên về Hồ Ngọc Nhu, bà ta cúi đầu và lầm bầm: “Trước đây A Nhu không như vậy, A Nhu rất ngoan ngoãn và học hỏi nhanh. không bao giờ con bé ghét chê cái gì cả.” Bà để ý Lương Minh Nguyên không lên tiếng, muốn nhịn cũng không nhịn được: “Nếu không phải vì thói hư vinh bám víu Huyện lệnh Chu Thừa Vũ, ta chỉ cần một dâu con như vậy đã hài lòng...”
Bà ta cúi đầu như tự lẩm bẩm cho mình nghe, thực tế giọng điệu không hề nhỏ.
Lương Thành Vân ngồi một mình rất nhàm chán, vì vậy cậu chậm rãi đi dạo tới bên cạnh bếp lò, vừa khéo nghe rõ lời bà ta.
Cậu bước vào phòng bếp với vẻ mặt cau có, Hồ đang định thốt lên “Quân tử xa nhà bếp” mà cha Triệu thường nói, Lương Thành Vân đã hỏi, “Bà nói Chu Thừa Vũ huyện lệnh Trường Châu huyện?”
Hồ thị gật đầu đáp: “Chính hắn, ngài biết hắn sao?”
Lương Thành Vân không trả lời mà nhìn Hồ thị bằng ánh mắt hung dữ, “Ý của bà là thê tử A Nhu của hắn, gả cho hắn vì thói hư vinh?”
Nhìn vẻ mặt của Lương Thành Vân, Hồ thị hơi căng thẳng. Bởi vì không biết Lương Thành Vân đã nghe được bao nhiêu, nếu cậu ta nghe tất cả... liệu cậu ta có tức giận không? Có ngăn cả Lương Minh Nguyên đến nhà họ Triệu, hoặc thậm chí ngăn cản hai nhà kết thông gia với nhau?
Bà ta bỗng hối hận, sao tự dưng khen ngợi Hồ Ngọc Nhu trước mặt Lương Minh Nguyên làm chi. Hồ thị dè dặt liếc nhìn Lương Thành Vân, vội vàng giải thích: “Đúng vậy, tuy rằng nàng ta và Tịch Ngôn nhà ta đính ước từ bé, nhưng hai đứa không có tình cảm, không có thầm gửi gắm mà chỉ vì lệnh cha mẹ hai bên thôi. Sau đó, nó ham giàu sang, đoạt hôn sự của muội muội để gả cho Chu Thừa Vũ. Từ đó về sau, hai nhà chúng ta không còn liên lạc với nhau, nên Lương công tử và Lương tiểu thư chớ để trong lòng.”
Mụ ác độc này dám nói Nhu Nhu tỷ ham hư vinh, đoạt hôn sự của muội muội! Lương Thành Vân dù không biết sự thật, nhưng chắc chắn không thể nào. Nhu Nhu tỷ rất tốt bụng, không phải người như vậy!
Mụ độc ác này dám vu khống Nhu Nhu tỷ, thật là quá đáng!
Lương Thành Vân nghĩ, cậu đã có sẵn một bụng tức, không vui trong lòng. Bước vào bếp, cậu đá đống trứng vịt muối đã rửa sạch và phơi khô sang một bên, những quả trứng vỡ vụn rơi khắp sàn nhà khiến Hồ thị giật mình thét lên. Khoảnh khắc kế tiếp, Lương Thành Vân trực tiếp nắm cánh tay và tóc của bà ta, đẩy mạnh bà ta về phía trước, ấn thẳng đầu xuống bùn đất.
Cảnh tượng bất ngờ khiến Hồ thị bị ngớ người, khi mặt bà ta bị đè xuống vại bùn và không thở được, bà vẫn không nghĩ ra mình vô tình xúc phạm Lương Thành Vân ở đâu.
Lương Minh Nguyên cũng sợ hãi.
Lương Thành Vân đang làm gì vậy?
Mặc dù nhìn Hồ thị đang ngồi trên mặt đất, cả người chật vật, nhưng nỗi sợ hãi sâu thẳm trong mắt bà ta khiến cô nàng hơi sảng khoái. Nhưng càng không đành lòng, Hồ thị dù quá đáng đến đâu thì bà vẫn là mẹ ruột của biểu ca!
Lương Thành Vân đã làm như vậy, sau này sao cô nàng có thể vào nhà họ Triệu nữa?
Nếu biểu ca biết được...
Lương Minh Nguyên đang bối rối, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân bình thản. Là biểu ca, là biểu ca về rồi!
cô nàng lao ra khỏi nhà bếp.
Khi Triệu Tịch Ngôn nhìn thấy chiếc xe ngựa đậu ở đầu ngõ, y biết ngay Lương Minh Nguyên đã đến, vừa vào nhà quả nhiên nhìn thấy cô nàng. Chẳng qua tiểu cô nương trông hết sức hoảng hốt, vừa trông thấy mình thì sững người và luống cuống tay chân.
Y nhìn thoáng qua cô nàng, phát hiện góc váy lấm tấm bùn đất.
“Sao Lương đại tiểu thư lại ở đây?” Y khẽ nhíu mày, “Có chuyện gì thế?”
“Ta... ta...” Lương Minh Nguyên căng thẳng không biết nên nói gì, quay đầu nhìn vào trong nhà bếp, thầm cầu xin nhưng tiếng khóc vang trời vẫn vang vọng từ trong bếp ra.
Và Lương Thành Vân cũng bước ra ngoài với vẻ mặt u ám.
Triệu Tịch Ngôn hơi kinh ngạc, Lương Minh Nguyên đã đến mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Lương Thành Vân, là đệ đệ của Lương Minh Nguyên? Y đoán thế, dẫu nghe thấy tiếng khóc của Hồ thị nhưng cũng không vội. Y hiểu tính mẹ mình, cho dù người khóc là mẹ mình, nhưng có lẽ người người khơi mào mọi chuyện cũng là bà.
Y chỉ nhướng mày chờ Lương Thành Vân hoặc Lương Minh Nguyên giải thích.
Hiển nhiên, Lương Thành Vân không hề có ý giải thích, thậm chí không thèm nhìn Triệu Tịch Ngôn, cậu nắm tay kéo Lương Minh Nguyên đi khỏi.
Lương Minh Nguyên bị kéo chỉ có thể lảo đảo đi về phía trước, nhưng trên mặt xoắn xuýt, biết rõ nếu bỏ đi là xem như hết. Lương Thành Vân đối xử với Hồ thị như vậy, dù cho Triệu Tịch Ngôn có tốt tính đến đâu cũng không ngoảnh mặt làm ngơ.
“Triệu công tử, đây là đại ca của ta, chúng ta…” Lương Minh Nguyên ấp úng chưa kịp nói xong, Lương Thành Vân đã kéo mạnh cô nàng đi khiến cô bất thình lình vấp chân, ngã nhào xuống đất.
Mà Lương Thành Vân không phòng bị, thế là cũng ngã theo.
Nhìn Lương Minh Nguyên ngã, Triệu Tịch Ngôn đến đỡ theo bản năng, nhưng Lương Thành Vân rất cảnh giác, cậu dùng lưng chặn Triệu Tịch Ngôn, thô lỗ kéo em gái lên.
Lúc này Hồ thị đã chạy ra khỏi bếp, bà biết Lương Thành Vân cao quý, cũng không dám nói quá lên. Bà ta vừa chỉ vào hai người vừa mách lại Triệu Tịch Ngôn: “Con phải làm chủ cho mẹ, Tịch Ngôn ơi! Con nhìn mẹ đây nè, nhìn nè, Lương thất thiếu gia không phân rõ trắng đen đã đối xử với mẹ như này. Con phải đòi công bằng cho mẹ!”
Cha Triệu nghe ồn ào cũng chạy ra xem thử, ông rất tức giận khi nhìn thấy Hồ thị chật vật, nhưng nghĩ đến thân phận của Lương Minh Nguyên mà bà từng thầm thì, cơn giận bỗng chốc tan biến.
Ông hắng giọng bảo: “Con hỏi rõ ràng đi Tịch Ngôn, chắc có hiểu lầm đâu đây.”
Hồ thị ngay lập tức trở nên bất mãn, mặt bà ta đầy bùn cát vàng quay đầu nhìn chằm chằm vào cha Triệu, cha Triệu không đành lòng nhìn thẳng, bèn ngoảnh mặt đi.
Lương Thành Vân không có ý định giải thích gì cả, đứng dậy kéo Lương Minh Nguyên, vẫn xoay người muốn đi.
Lương Minh Nguyên giãy giụa, nhìn bộ dạng Hồ thị, rồi vội vàng giải thích với cha Triệu và Triệu Tịch Ngôn, “Đại ca của ta được nhị đệ của Chu huyện lệnh Trường Châu cứu. Ban nãy Hồ bá mẫu nói vài câu không hay về thê tử của Chu huyện lệnh nên đại ca nhất thời nóng nảy lỡ tay. Đại ca của ta nhớ ơn của thê tử Chu huyện lệnh, không phải hạng người trong miệng của Hồ bá mẫu, chứ không cố ý nhằm vào Hồ bá mẫu đâu.”
Lương Thành Vân ngừng lôi kéo Lương Minh Nguyên, cậu không ngờ Lương Minh Nguyên lại thích Triệu Tịch Ngôn đến thế nhưng vẫn giải thích hộ cậu. Hơn nữa, lời này chính là tố cáo Hồ thị. Cậu không đi vội mà nhìn Hồ thị, “Lần sau bà mà nói xấu Nhu Nhu tỷ nữa, trừ khi ta không nghe được, chứ nghe được lần nào ta sẽ trừng trị bà lần đó!”
Hơi quá đáng rồi.
Lương Minh Nguyên vội vàng giật giật ống tay áo cậu, sau đó vội vàng nhìn về phía Triệu Tịch Ngôn.
Nhưng thấy Triệu Tịch Ngôn không có dấu hiệu tức giận, ngược lại nhìn về phía Hồ thị khiến bà ta giật mình lùi về sau. Ngay cả cha Triệu cũng bất mãn, đã là dĩ vãng, bây giờ con trai của ông đã có mối nhân duyên tốt đẹp, sao cứ nhắc chuyện cũ làm gì?
Hồ thị không ngờ bà ra nông nỗi này mà cả chồng lẫn con không ai bênh vực mình. Nỗi sợ qua đi, nỗi bất bình dâng trào trong lòng, không còn gào thét mà khóc thật, nước mắt bà ta ào ạt chảy xuống.
Triệu Tịch Ngôn quay đầu lại, không để ý tới Lương Thành Vân, chỉ nói với Lương Minh Nguyên: “Mong Lương tiểu thư đừng bao giờ ghé thăm hàn xá nữa. Nơi này vừa bẩn thỉu vừa bừa bộn, không phải nơi dành cho những tiểu thư khuê các như ngài. Ngài đi thong thả, Triệu mỗ không tiễn.”
hắn buông lời lạnh lùng, không nhìn Hồ thị mà xoay người bước thẳng vào phòng chính. Cha Triệu là mỉm cười áy náy với Lương Minh Nguyên và Lương Thành Vân, nắm lấy cổ tay Hồ thị, kéo người vào nhà bếp.
Sau khi Lương Thành Vân kéo Lương Minh Nguyên ra khỏi cửa tiểu viện nhà họ Hồ, Lương Minh Nguyên không cầm được nước mắt, chúng thi nhau rơi xuống. Lần này Triệu Tịch Ngôn tuyệt tình hơn bao giờ hết, e là cả đời không muốn gặp cô nàng nữa.
Nàng cắn chặt môi, đột nhiên quyết định nói hết sự thật cho Triệu Tịch Ngôn biết.
Nếu biết sự thật, Triệu Tịch Ngôn sẽ không bao giờ từ chối mình nữa.
“Đại ca, buông ra!” cô nàng giãy dụa vẫn không thoát ra được, đành phải nói: “Muội có chuyện phải nói với Triệu công tử, đại ca buông ra đi!”
Lương Thành Vân giận hết sức, “Người ta đã đuổi muội mà muội còn đi tìm, không được phép đi! Muội không biết xấu hổ nhưng ta biết!”
Lương Minh Nguyên bèn giơ chân giẫm lên chân Lương Thành Vân, Lương Thành Vân đau đến mức buông tay, cô nàng xoay người chạy về phía nhà họ Triệu.
Chạy đến cửa, cô nàng bỗng đụng đến một lồng ngực.
Lương Minh Nguyên định lùi lại, có một bàn tay cầm chặt tay cô nàng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một chiếc hầu bao trắng thuần thêu khóm trúc xanh được Triệu Tịch Ngôn siết chặt.
Trái tim Lương Minh Nguyên đập loạn xạ.
Triệu Tịch Ngôn hỏi, “Cái này ở đâu ra?”
Sau khi Lương Minh Nguyên và Lương Thành Vân rời đi, y bước ra để đóng cửa, chợt thấy chiếc hầu bao. Y cũng có một cái hầu bao sẫm màu, ngoại trừ màu sắc thì hai chiếc hầu bao giống nhau như đúc. Triệu Tịch Ngôn chắc chắn, cho dù Hồ Ngọc Nhu không còn thích hắn, cũng không bao giờ tùy tiện thêu hầu bao tặng người khác.
Lương Minh Nguyên vừa ngạc nhiên vừa mừng thầm, biểu ca vẫn còn nhớ!
cô nàng đã hạ quyết tâm nói ra sự thật nên lập tức nói: “Chính là ta thêu!” Nhưng trong lòng cô nàng sợ sệt, nếu biểu ca không chấp nhận thì sao?
cô nàng vừa dốc hết can đảm, bây giờ vừa được buông tay, bèn chạy đi.
Triệu Tịch Ngôn vẫn cầm chiếc hầu bao của Lương Minh Nguyên, thay vì đuổi theo, y lại chạy vào phòng, mở chiếc rương nhỏ, lấy ra chiếc hầu bao được giữ gìn như bảo bối.
Ngoại trừ màu sắc, quả thật giống nhau như hai giọt nước!
Tại sao, tại sao nàng ta có thể thêu như đúc được?
Đây là chiếc hầu bao tự tay A Nhu thêu cho y. Khi đó nàng hào hứng hỏi y muốn thêu gì, y... đã tự tay vẽ một khóm trúc xanh cho nàng.
Sau khi thi Hương, Triệu Tịch Ngôn và Hồ Ngọc Nhu gặp nhau rất ít, mà mỗi lần gặp nàng như cực hình với mình. Y không hề tin A Nhu thay lòng đổi dạ, nhưng nhìn thấy nàng và Chu Thừa Vũ mặn nồng với nhau, y buộc phải tin tưởng.
Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, có phải do y quá chìm đắm vào buồn bã đau thương, thay vì quan tâm A Nhu hay không? Nhưng... nhưng đó rõ ràng là A Nhu, chân mày đó, đôi mắt đó, không phải A Nhu thì là ai?
một ý tưởng hoang đường xông thẳng lên đầu Triệu Tịch Ngôn, mặc dù y không phải người mê tín, nhưng không kìm được cầm hai chiếc hầu bao lao ra cửa.
·
Vì lo lắng cho Hồ Ngọc Nhu, nên Chu Thừa Vũ trở về sớm hơn thường lệ. Mặc dù không vui vì Triệu Tịch Ngôn, nhưng không thể hiện ra.
Thậm chí chàng còn mua một nhánh dành dành từ một bà lão trên đường trở về.
Những bông hoa dành dành trắng tinh tươi mới, hương thơm thoang thoảng, khi chàng vừa mang chúng vào phòng, Hồ Ngọc Nhu ngửi thấy liền. Nhớ hồi nhỏ, Hồ Ngọc Nhu tự mình trồng hoa dành dành nhưng không sống nổi, trồng cây nào chết cây đó. Cuối cũng khi nào thích quá thì qua nhà hàng xóm xin một nhánh về cắm.
“Hoa ở đâu đó?” cô dựa vào giường, cười hỏi.
Chu Thừa Vũ ngồi xuống mép giường, đưa hoa cho vợ, “Mua trên đường về, nàng có thích không?”
không biết là do mới hái hay là được tưới nước, những đóa hoa lung linh đáng yêu, tay của Hồ Ngọc Nhu không lớn bằng tay nên chàng nên chỉ rút một đóa thôi. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô mỉm cười gật đầu, “Thơm lắm, thiếp rất thích.”
Hiếm có người đàn ông nào mua hoa tặng cô, đừng nói là thích, dù không thích cũng phải ra vẻ thích.
Ai lại khong thích nhận quà cơ chứ.
Chu Thừa Vũ cười, đưa tay nựng má cô, ánh mặt trời ấm áp của hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào, khiến sắc mặt của cô trông khá hơn.
“Buổi chiều thế nào? Có khó chịu không?” Chàng hỏi.
“không sao cả, thiếp khỏe hơn rồi, chàng đừng lo.” Hồ Ngọc Nhu trả lời, rồi lại rút thêm một đóa khác từ tay chàng. “Cắm cho thiếp hai đóa này cạnh giường nhé, kêu A Hương kiếm bình cắm các đóa hoa còn lại đi.”
Chu Thừa Vũ đi ra ngoài giao hoa cho A Hương, sai người dọn cơm chiều, dọn bàn đặt bên cạnh giường, chàng ngồi cạnh giường ăn chung với Hồ Ngọc Nhu.