Cách đó không xa chính là mấy chị em Hồ gia, Hồ Ngọc Tiên dắt theo em trai Hồ Nam, Hồ Ngọc Uyển và em trai Hồ Phỉ. Chỉ có điều Hồ Ngọc Uyển đi đằng trước, không biết đang nói gì, làm Hồ Ngọc Tiên đangrớt phía sau nửa bước giận dữ hiện rõ trên mặt.
Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ dừng lại cùng lúc.
Mấy chị em Hồ gia bên kia chưa phát hiện ra bên này. Chỉ thấy Hồ Ngọc Nhu đi phía trước, không e dè nói: “Ngươi cả ngày từ sáng đến tối cứ khen Hồ Ngọc Nhu gả rất tốt. Tốt à có thể tốt tới đâu? Nếu nhưsống thực sự tốt, thì cớ nào để mặc Chu Thừa Vũ đóng cửa cửa hàng nhà chúng ta tùy ý mà mộttiếng cũng không dám cãi lại!”
Hồ Ngọc Tiên tức chết thật chứ, nhưng nàng không thể nói đại tỷ không có lòng khuyên bảo. Nếu nàng thực sự thốt ra lời đó, chắc chắn cái danh bất hiệu úp lên đầu đại tỷ là thôi luôn.
Hồ Ngọc Uyển tiếp tục nói: “Ta sắp gả cho biểu ca rồi, chính miệng của cô cô hứa với ta. Hừ, ngươi cứ chờ xem, lần này thi Hương biểu ca chắc chắn đạt được thứ hạng!”
Lần này, Hồ Ngọc Tiên coi như có lời để nói, “Thế thì đã sao, coi như thi có thứ hạng? Chắc gì huynh ấy đã đỗ Giải nguyên[33]? Coi như huynh ấy có thứ hạng, chắc gì kì thi xuân huynh ấy làm tốt? Có thể đậu Thám Hoa không? Nhưng đại tỷ phu lại khác, đại tỷ phu lúc trước là Giải nguyên của Bắc Trực Lệ[34]! Sau này, thi Xuân cũng đứng đầu bảng, chỉ bởi tuổi trẻ và vẻ ngoài đẹp mới bị chỉ làm Thám Hoa. Bằng không đã làm Trạng Nguyên rồi!Đại tỷ phu còn xuất thân danh môn thế gia ở Kinh Thành, đại tỷ chính là phu nhân huyện lệnh! Ngươi…. ngươi có chỗ nào sánh được với đại tỷ”
Hồ Ngọc Tiên hết sức khinh thường đánh giá Hồ Ngọc Uyển từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng không khách khí cười xì xì hai tiếng.
Hồ Ngọc Uyển xanh mét cả mặt mày, nói chấp chấp: “Phi! Cũng dám tự mình nói xuất thân thế gia Kinh Thành, chả qua là thứ xuất tam phòng Hầu gia người ta thôi! Nhiều năm qua chỉ vùi đầu trong huyện, nghĩ thôi cũng biết cả đời này thế nào rồi. Nhưng biểu ca của ta thì có cơ hội. Hơn nữa, lẽ nào ngươi không biết, vị đại tỷ phu này là hạng người ham sống sợ chết, ngay cả cha ruột mà có thể không quan tâm không đếm xỉa tới, đây là chuyện cả huyện Trường Châu này ai cũng biết! “
Hồ Ngọc Uyển đáp lại khiến Hồ Ngọc Tiên cạn lời.
Bên này, Hồ Ngọc Nhu ngìn vẻ mặt không cảm xúc của Chu Thừa Vũ, nhưng đang nổi trận lôi đình. Hồ Ngọc Uyển là cô nương gia, lại là em vợ, còn có tiền sử hãm hại, về công hay về tư, lần này Chu Thừa Vũ có làm gì cô ta cũng không tốt cả.
Song Hồ Ngọc Nhu nỡ lòng nào để người khác nói chàng như vậy, bất kểlà ai, không ai có thể nói như vậy!
Chuyện cha chàng ấy làm người ngoài không ai biết. Nhưng cô đã đọc nguyên tác, cô biết rõ nhất. rõràng người phạm tội thì phải chịu phạt, chàng là đại nghĩa diệt thân, vốn không phải hạng ham sống gì gì đó!
Gạt tay ra, Hồ Ngọc Nhu chỉ hai ba bước đã chạy tới trước mặt Hồ Ngọc Uyển đang còn đắc ý. khôngchờ cô ta phản ứng lại, Hồ Ngọc Nhu đã thẳng tay tát cô ta một cái bốp.
“Đại tỷ!” Hồ Ngọc Tiên gọi to đầu tiên.
Hồ Phỉ và Hồ Nam thì ngây người nhìn.
Hồ Ngọc Nhu bụm mặt nổi cơn tam bành, thấy rõ người trước mắt liền cả giận nói: “Hồ Ngọc Nhu, ngươi lại dám đánh ta?”
“Miệng ngươi đầy lời dơ bẩn, ta đánh ngươi thì đã sao?” Hồ Ngọc Nhu lạnh lùng nói: “Lần này ta khônggiận ngươi, chỉ đánh ngươi. Nếu ngươi còn ăn nói bậy bạ nữa, lần tới không chỉ đơn giản là tát ngươi như vậy đâu”
Nhìn thấy Chu Thừa Vũ phía sau Hồ Ngọc Nhu đi về phía này. Nhớ tới chuyện nàng bị giam trong am một tháng, cơ thể Hồ Ngọc Uyển run lên, nhưng vẫn cứng miệng nói: “... ngươi... ngươi dám!”
Hồ Ngọc Nhu cười lạnh giơ tay lên. “Ngươi nói thêm một câu đi, xem ta có dám hay không.”
Hồ Ngọc Nhu đâu dám nói nữa, vừa nhìn thấyChu Thừa Vũ hai chân nàng như nhũn ra, nghĩ tới nãy giờ nói gì chính chủ đều nghe hết, không biết vị đại tỷ phu có thù tất báo này làm gì nàng đây?
thật là dối trá!
Bày ra bộ mặt yêu dân như con, nhưng một khi gặp chuyện, một tí ấm ức không chịu ăn. yêu dân như con ở đâu?
Trong lòng Hồ Ngọc Uyển phẫn nộ vô cùng, nhưng trên mặt là bộ dáng cúi đầu uất ức.
Chu Thừa Vũ đến gần, song ôm lấy vai Hồ Ngọc Nhu, gật đầu với Hồ Ngọc Tiên một cái, mới nói: “Phu nhân, đừng tức giận.”
Hồ Ngọc Nhu nhìn chàng, hốc mắt đỏ ửng.
không giận, là đau lòng cho chàng.
Chu Thừa Vũ sáng tỏ, tay ôm lấy vai nàng hơi dùng sức. không hề liếc Hồ Ngọc Uyển một cái, chỉ nói: “đi thôi phu nhân, chúng ta tiếp tục ngắm đèn nào.”
Hồ Ngọc Nhu liếc xéo Hồ Ngọc Uyển một cái, rồi mới cho Hồ Ngọc Tiên ánh mắt đúng rồi, cùng Chu Thừa Vũ rời đi.
Tháng 9, đan quế phiêu hương, cuối thu mát mẻ.
Triệu Tịch Ngôn không ở Phủ thành chờ yết bảng. Vào ngày thứ ba sau khi thi kết thúc chàng vội vã lên đường về, cả cha Triệu liều mạng lôi ở lại cũng không chịu.Lúc kết quả thi Hương ở Phủ thành công bố, y đã đứng trước đại môn huyện nha huyện Trường Châu.
Đây là lần thứ hai.
Lần đầu tiên y đến đây còn là thiếu niên lang hăng hái. Nhưng y giờ đây gương mặt gầy gò, thần sắc hốc hác, một thân phong trần mỏi mệt.
Y đứng yên trước cửa không nhúc nhích, mãi tới khi có người vỗ vai y.
Y quay lại, trước mặt y cũng là một người có bộ dáng phong trần mệt mỏi như vậy- Chu Thừa Duệ.
Chu Thừa Duệ hỏi: “Ta thấy ngươi đứng rất lâu, ngươi có việc à?”
Tác giả có lời muốn nói: đẩy mạnh truyện của bạn bè:
“Con đường đoạt thê của Cẩm Y Vệ”, Trà Bố Đa Đa
Văn án: Tần Uyển Nghi trọng sinh, trở về trước thời điểm tái giá với tên khốn khiếp đã hại nàng chết kiếp trước.
Làm thế nào để thoát khỏi mối hôn sự với tên khốn khiếp là cả vấn đề.
Song, điều nàng quan tâm hơn chính là, nàng đã khi nào trêu chọc tới người khắc chết ba đời vợ, nam nữ vừa nghe tên đã mất hồn mất vía- thống lĩnh Cẩm Y Vệ.
Ngay sau đó, mấy quan chức run rẩy ở nhà phát hiện ra, vị Diêm vương gia gặp Phật giết Phật dạo gần đây xuất hiện ngày càng ít đi thì phải?
Tần Uyển Nghi trong lòng phiền muộn, nànghoàn toàn không muốn thay người khác chịu lửa giận tí nào!
(34) Giải nguyên: thí sinh đỗ đầu khoa thi Hương gọi là Giải nguyên.
(35) Bắc Trực Lệ: giản xưng là “Bắc Trực” bao gồm lãnh thổ đại bộ phận tỉnh Hà Bắc và một phần nhỏcác tỉnh Hà Nam, Sơn Đông, cùng Bắc Kinh và Thiên Tân ngày nay. Ngược lại, khu vực quanh Nam Kinh được gọi là Nam trực Lệ, giản xưng là “Nam Trực” bao gồm Thượng Hải, Giang Tô và An Huy hiện nay