Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 85: Chương 85: Tạ Kiều: Muội thực sự nghĩ nhiều rồi, Nguyệt Mai không giống muội đâu




Lần đầu tiên trong đời, Quản ma ma nhìn thấy Tiết thị thảm hại thế này, áy phục và trang sức bà ấy không hề tương xứng, quầng thâm dưới mí mắt xanh đen, khiến bà ta trông già nua cả chục tuổi, mà xiêm y nhăn nheo trông rõ, chứng tỏ trước khi ra cửa chưa kịp ủi, hoặc vẫn mặc của ngày hôm qua chưa kịp thay.

Đây là Tiết thị, người luôn đòi hỏi mọi thứ phải hoàn mỹ.

Đây là phu nhân luôn được yêu chiều từ lúc cưới vào cửa, là người trong tim lão gia không ai có thể thay thế được!

không ngờ được bà ta lại có ngày hôm nay! Quản ma ma cảm thấy hả dạ hết sức, nhưng nhìn thấy bộ dạng bà ta thế này, bỗng thấy cũng thật đáng thương. Em trai bà ta đã hoàn toàn suy sụp, sợ rằng ngày tháng sau này ở Hồ gia của bà ta chẳng còn huy hoàng như xưa.

Nhưng bà ta đáng thương thì đáng thương, còn sự độc ác của bà ta vẫn còn hằn trong lòng bà. Bà ta từng có ý đánh chết mình, lại bức tử Đại tiểu thư, thù này bà nhớ mãi không quên. Thế nên, bà ngoại trừ truyền lại lời Hồ Ngọc Nhu mời qua thì không nói thừa một lời nào, cứ ung dung đứng đó, thi thoảng nhìn vẻ mặt Tiết thị.

Gương mặt Tiết thị hiện vẻ rối bời, ngoài hoảng loạn còn có chút lo lắng.

“Quản ma ma, A Nhu... không có thời gian à?” Đối mặt với Quản ma ma, bà bất chợt nhớ lại những chuyện đã làm trong quá khứ, khó mà mạnh miệng.

Quản ma ma nghiêng người nhìn bà ta, cố tình tạo dạng tiểu nhân đắc chí. “Phu nhân nhà ta nay dậy muộn, lúc này còn tắm, mà tắm xong còn phải ăn cơm, xong hết mới có thể gặp ngài được!”

Ở đâu ra kiểu con gái đối xử với mẹ thế này?

Cho dù là con riêng, cho dù nó xưa nay luôn mồm gọi bà ta là phu nhân, nhưng bà ta vẫn là mẹ của nó! trên gia phả còn viết rõ ràng!

Tiết thị rất muốn nổi giận, bà ta giận đến mức ngực phập phồng, ánh mắt lóe ra tia ác độc, muốn mở miệng chỉ trích nó bất hiếu một phen. Nhưng bà ta lại không dám, hiện thực không cho phép bà làm thế. Bà chưa bao giờ ngờ tới, em trai Tiết Sĩ Văn của bà ta lại lớn gan đến thế, dám cho người phóng hỏa Triệu gia. Bà lại càng không ngờ ba người họ Triệu chẳng kẻ nào chết, cuối cùng còn quay lại tống em bà vào lao ngục.

Mới sáng sớm hôm nay, Hồ thị xông vào nhà ầm ĩ một trận, bà sợ lão gia biết được nên không thể không bịt mồm Hồ thị bằng tờ ngân phiếu 2000 lượng! Nhưng dù cho lão gia không biết, nhưng A Uyển vô tình nghe thấy. Con bé còn cãi vã với bà ta rồi chạy ra ngoài. Bây giờ bà chỉ còn cách đến cầu cạnh Hồ Ngọc Nhu, cầu nó nói chuyện với Chu Thừa Vũ, đừng so đo với em bà nữa.

Em bà ta nhất định được thả ra. Trong tay bà ta có thư thứ lỗi có dấu lăn tay của Hồ thị. Triệu gia đãkhông bận tâm. Chỉ cần Hồ Ngọc Nhu chịu giúp đỡ thì em bà ta nhất định được thả!

Nhưng hiện tại...

Tiết thị cắn răng, đành chờ đợi.

Lần đợi chờ này, Hồ Ngọc Nhu để bà ta chờ đến khi cô tắm xong, thay đồ xong, từ tốn ăn xong bữa. Nếu cô không bận lòng Quản ma ma cao tuổi thì còn bắt Tiết thị chờ dài.

Đến lúc Tiết thị vào phòng, Hồ Ngọc Nhu cũng không có ý đứng dậy.

không có người ngoài ở đây, để coi Tiết thị dám làm gì cô.

Tiết thị thực sự không dám, mặc dù bà ta giận đến muốn nội thương, nhưng chỉ có thể im ỉm trước bộ mặt tiểu nhân đắc chí của Hồ Ngọc Nhu. Ngoài việc nguyền rủa nó mấy câu rong lòng, ngoài hy vọng rằng Chu Thừa Vũ bỗng dưng ghét bỏ nó ra, bà ta không dám tỏ ra bất mãn.

Thậm chí bà ta còn phải cười lấy lòng nó, nói lời khen ngợi: “Mấy ngày không găp, trông còn ngày càng xinh đẹp ra, sắc mặt trong trắng ngoài hồng, rõ ràng Chu đại nhân rất tốt với con.”

Trong lời khen ngời bà ta chứa chan ba phần thương tiếc thay mình và con gái Hồ Ngọc Uyển, bảy phần căm hận Hồ Ngọc Nhu. Ban đầu, bà ta sai chân một bước, dẫn đến sai lầm đến tận bây giờ. Ai biết được nó đã có vị hôn phu, vị hôn phu còn chưa chết mà nó đã tình nguyện theo Chu đại nhân chứ, thế mà Chu đại nhân thật sự không hề để bụng sao?

Hồ Ngọc Nhu cười cười gật đầu, nói: “Còn sắc mặt phu nhân sao xấu thế, có chuyện gì sao? Trời vừa sáng đã sang đây? Ta nghe bảo phu nhân đến quỳ trước cửa nhà Chu gia, chẳng hay phu nhân có ý gì, rãnh rỗi không có chuyện gì nên đến quỳ chơi hay đến quỳ cho dân chúng chỉ trích ta bất hiếu vậy phu nhân?” cô nói đến câu sau, nụ cười cũng tắt hẳn, gương mặt âm trầm.

Tim Tiết thị nhảy bịch bịch.

Bà ta quỳ trước cửa Chu gia đương nhiên có ý ép buộc Hồ Ngọc Nhu, sợ nó không muốn gặp bà ta mà thôi. Giờ bà ta có việc cầu người, nào dám có suy nghĩ khác, không mong Hồ Ngọc Nhu hiểu lầm.

“không phải!” Bà ta vội lắc đầu phủ nhận, giọng điệu đầy vẻ sốt ruột. “Sao ta có thể như vậy? Ta chỉ... chỉ sợ con không muốn gặp ta, nhưng ta, ta phải gặp được con, ta đâu còn cách nào mới...”

Hồ Ngọc Nhu nhìn ba ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, không trả lời.

Giọng Tiết thị càng lúc càng yếu dần, nhưng bà ta nghĩ về em mình, lúc này dẫu ngàn lần không muốn cũng phải cúi đầu. Chỉ cần đợi được tương lai, nếu tương lai bà ta có cơ hội, bà ta không bao giờ mềm lòng nữa, nhất định sẽ giết phắt Hồ Ngọc Nhu ngay từ đầu, trừ họa ngày sau vĩnh viễn!

Bà quỳ xuống đất, chẳng mấy chốc nước mắt rơi lã chã. “A Nhu, ta thực sự không còn lựa chọn nào khác. Bây giờ ta chỉ có thể cầu xin con, chỉ có con mới có thể cứu cậu con được. hắn ... thực sự khôngcó ý xấu, chỉ nhất thời nông nỗi mới cho người phóng hỏa, thật ra hắn vì quá đau lòng A Uyển nên mới nông nỗi, hắn không có ý thiêu chết người đâu, thật đấy, hắn không phải người có lòng dạ ác độc như vậy... A Nhu, con có thể giúp đỡ nói một câu với Chu đại nhân không, để ngài ấy đến Phủ Thành giải thích với Tri Phủ lão gia? “

Hồ Ngọc Nhu suýt cười ra tiếng.

Tiết thị lấy mặt mũi từ đâu đến, mà dám đến cầu cô chuyện này?

Chẳng lẽ trên mặt cô có khắc hai chữ “thánh mẫu” à?

Còn nữa, Tiết thị chỉ cho rằng Tiết Sĩ Văn bị bắt chỉ vì tội phóng hỏa thôi sao, bà ta quá xem thường em bà ta rồi. Có điều, lẽ ra bà ta không nhận được tin sớm như vậy... Hồ Ngọc Nhu nheo mắt, hỏi: “Ai nóivới bà là Tiết Sĩ Văn bị bắt vì tội phóng hỏa Triệu gia?”

Hồ Ngọc Nhu thế mà dám gọi thẳng tên Tiết Sĩ Văn, Tiết thị bất ngẩng đầu lên, nhưng mà nhanh chóng nhớ ra mình đang ‘ngã ngựa’, chỉ có thể cực lực kìm chế.

Nhịn, trước mặt chỉ có thể nhịn.

Nhịn lúc nhất thời, ngày sau bà ta nhất định đòi lại hết những gì mình đang chịu, ngày đó chắc sẽ đến!

Bà ta lấy một phong thư từ tay áo, rút một mảnh giấy mỏng từ trong đó ra và đưa nó cho Hồ Ngọc Nhu. “Là cô con nói, sáng sớm nay bà ấy ghế qua, lấy của ta mất hai ngàn lượng rồi lăn tay vào lá thư thứ tội. A Nhu, người nhà họ Triệu đã không bận tâm nữa, con đưa cho Tri Phủ lão gia xem, ngài ấy nhất định sẽ thả cậu con ra, được không?”

Hóa ra là Hồ thị.

Người này thực sự ...không thể không nói, Hồ Ngọc Nhu thật là không thích bà ấy, nhưng lần này bà ta có thể hố Tiết thị hai ngàn lượng, khiến Hồ Ngọc Nhu phải thốt lên lời khen, làm thật hay!

“Phu nhân à, cô cô bên đó nghe chuyện không trọn vẹn. Tiết Sĩ Văn bị bắt không chỉ vì một tội này.” Bởi vì Chu Thừa Vũ viết sổ con dâng lên trên là chuyện phải được giữ bí mật, nên cô không nói rõ mà chỉ bảo, “Ông ta hãm hại bộ khoái huyện Trường Châu, hại họ bị tống giam vào ngục ở Phủ Thành, còn cướp đoạt mồ hôi nước mắt dân chúng, cho người cướp bóc cả chục cửa hàng ở đó, chuyện đến nước này đâu chỉ bằng vài lời của Chu đại nhân là có thể thả người...”

cô đứng dậy, nhét lá thư thứ tội cho Tiết thị đang trong nỗi bàng hoàng, thờ ơ nói: “Nếu phu nhân muốn cứu Tiết Sĩ Văn, cách duy nhất là lấy hết tài sản Hồ gia ra cứu.” Nhìn mặt Tiết thị nhất thời biến sắc, Hồ Ngọc Nhu mời mỉa. “Yên tâm đi, không phải đưa ta, mà các người tự đi cầu người mới được. Chu đại nhân chỉ là Huyện lệnh, không có tiếng nói ở Phủ Thành.”

Tiết thị sợ hết hồn.

Tất cả tài sản Hồ gia, sao bà có thể lấy ra được?

Cho dù bà ta lấy ra, còn con trai con gái của bà ta thì sao?

Bà ta vẫn còn giãy giụa, gặng hỏi: “Vậy, vậy ai có thể cứu hắn?”

Hồ Ngọc Nhu đáp: “Cái này thì ta không biết.”

Tiết thị nhìn cô, còn nghĩ thầm trong bụng, Hồ Ngọc Nhu không biết, nhưng Chu Thừa Vũ chắc chắn biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.