Sau khi nhận được tấm thiệp từ Lương Minh Nguyên, Hồ Ngọc Nhu có chút do dự, một là vì mình có chút cảm tình với Lương Minh Nguyên, hai là vì Lương Minh Nguyên là Quận chúa và phủ Túc Thân Vương phía sau lưng cô nàng. cô chợt nhớ đến sự lo lắng của Chu Thừa Vũ, cho dù biết nỗi lo đó không hề có căn cứ, nhưng đứng trước trái tim và tình yêu của chàng, cô dứt khoát từ chối thì hơn.
Đời này kiếp này của cô, không có ai quan trọng hơn Chu Thừa Vũ. Chàng đã lo sợ, cớ sao cô phải khiến chàng thêm âu sầu.
“Trả lời cho người đệ thiệp rằng dạo này ta rất bận.” Hồ Ngọc Nhu nói.
A Hương dạ vâng, chuẩn bị đi ra ngoài.
Hồ Ngọc Nhu lẩm bẩm, nhưng không ngăn nàng ta lại.
cô đã thảo luận về ngày cưới của A Quỳnh và Bùi Thanh với Chu Thừa Vũ, chính là vào ngày mồng tám tháng sau. hiện tại cô không cần bận rộn thêm về chuyện A Quỳnh mà tập trung vào hôn sự của Hồ Ngọc Tiên. Hai ngày trước Chu Thừa Vũ vừa gặp gỡ những cử nhân thi rớt, tất nhiên có thể lọt vào mắt của chàng ắt không tệ chút nào.
Hồ Ngọc Tiên nhìn trúng hai người. Sau đó cô nàng trình bày với Hồ Ngọc Nhu, cô nàng khóa chặt mắt vào một cử nhân nghèo mồ côi ở Sơn Tây. Hồ Ngọc Nhu cũng cảm thấy người này cũng khá, dự định để họ gặp nhau.
Nếu để Hồ Ngọc Tiên gặp mặt tại nhà thì không hay, ngay cả bản thân Hồ Ngọc Nhu cũng không thích hợp ra mặt. Nhưng đây là lang quân tương lai của Hồ Ngọc Tiên, lấy chồng ở cổ đại như đầu thai lần thứ 2. Bất kể Hồ Ngọc Tiên nói gì, cô cũng phải xác định xem hắn có đáng tin trước mới tính.
Khéo thay, Chu lão thái thái định đi đến Đông Sơn tự để tạ ơn. Chùa cách kinh thành chưa đến một canh giờ, đường đi bằng phẳng, Hồ Ngọc Nhu quyết định dẫn Hồ Ngọc Tiên đi cùng.
Khi đó, không chỉ Hồ Ngọc Tiên xem mắt người ta, đồng thời người ta cũng nhìn xem có ưng ý và bằng lòng cưới cô nàng làm vợ hay không.
Lương Minh Nguyên mới là chị gái chân chính của Hồ Ngọc Tiên, Hồ Ngọc Nhu do dự có nên nói một tiếng với Lương Minh Nguyên để nàng ta dò xét giúp. Nhưng nghĩ lại, Lương Minh Nguyên còn nhỏ, không phải lúc nào cũng tiện đi ra ngoài, cho dù ở bên ngoài, cô cũng không nên gặp mặt Lương Minh Nguyên.
cô hứa với Chu Thừa Vũ được phải làm được.
Nghĩ nghĩ, lại do dự một lúc, Hồ Ngọc Nhu vẫn kêu người vào: “Mang giấy và bút đến, ta hồi âm cho Tiểu Quận Chúa.”
·
Mã Trung vừa trình lên thiệp hồi âm của Hồ Ngọc Nhu, Lương Thành Vân vội lao tới và giật lấy. Nhưng xem xong, cậu lại ủ rũ.
“Có chuyện gì vậy?” Lương Minh Nguyên vẫn ở bên cạnh cậu, trông dáng vẻ chán chường của cậu, bèn nghiêng người xem.
Lương Thành Vân không đáp trả, nhét tờ thiếp vào tay cô nàng, giận đùng đùng ra ngoài. Gần như ngay lập tức, bên ngoài vang lên tiếng luyện võ, cô nàng nhíu mày, cúi đầu đọc.
Lý do bị từ chối làm khách là vì bận lo chuyện chung thân của Hồ Ngọc Tiên!
Lương Minh Nguyên không nghĩ nhiều, chợt nhớ Hồ Ngọc Tiên, năm nay mới mười bốn tuổi, cô nàng hơi lo lắng. cô nàng biết rõ nhất tính nết của cô em này, nên dù biết Hồ Ngọc Nhu đối xử thật lòng với Hồ Ngọc Tiên ra sao, vẫn bồn chồn không yên. Nếu bản tính con bé không thay đổi, e là về nhà chồng phải chịu thiệt, về sau chắc gia đình không yên mất.
Nhưng cô nàng bó tay.
Hồ Ngọc Nhu từ chối được thăm hỏi, còn mình không có cơ hội ra đường.
cô nàng thở dài rồi khép tấm thiếp lại.
cô nàng ra cửa phòng, Lương Thành Vân đánh chiêu nào chiêu nấy vừa chuẩn vừa độc. Thoáng chốc, trán cậu toát mồ hôi như mưa. Cho dù Lương Minh Nguyên chậm chạp đến mức nào, cũng ý thức được cậu không vui nhưng cô nàng không đoán được nguyên nhân, chẳng lẽ không đến được nhà họ Chu khiến cậu bực mình đến thế sao?
“Đại ca, Chu thái thái không sao cả. hiện tại thái thái đang bận, hay là hôm khác chúng mình đến thăm hỏi sau?” Lương Thành Vân càng luyện càng hăng say, Lương Minh Nguyên không dám tiến lên, chỉ có thể cao giọng đề nghị.
Lương Thành Vân dường như không nghe thấy, mặc kệ tất cả.
Lương Minh Nguyên không biết sự thật, sự thật là cậu vừa tới cửa, hạ nhân nhà họ Chu lần nào cũng tìm cớ can ngăn, nhiều lần như thế họ bèn nói thẳng là do Chu Thừa Vũ không cho phép cậu vào cửa. Hôm nay cậu nhờ danh nghĩa của Lương Minh Nguyên, tưởng rằng Hồ Ngọc Nhu sẽ cho anh em nhà cậu đến, chẳng qua nhận lại một lý do hoàn mỹ như thế.
Lương Thành Vân cảm giác có ngọn lửa hừng hực trong bụng khiến cậu khó chịu, không luyện võ cũng đổ mồ hôi, dù thế nào cũng không dập tắt được lửa giận trong cậu.
Lương Minh Nguyên đứng bên cạnh, càng nhìn càng lo lắng, trạng thái của Lương Thành Vân không bình thường. Nhưng vì sao? Mặc dù biết tiểu ca ca khá quái gở nhưng Lương Minh Nguyên tin rằng cậu không phải kẻ hở cái là nóng tính điên cuồng vô lý.
Ví dụ, Lương Thành Vân không chịu tha thứ cho Lương đại phu nhân đi. nói thật, mặc dù bà vừa biết mọi chuyện rõ ràng liền vội vàng chạy đến phòng cậu xin lỗi. Nhưng những lời bà thốt ra hôm đó quả thực rất đau lòng, nhất là khi Lương Thành Vân đã phải chịu quá nhiều đau thương ở bên ngoài, về nhà của chính mình, lại chịu cảnh chính mẹ ruột mình thiên vị nhưng nhân vật chính không phải mình đã khiến cậu đủ tổn thương. Huống chi ngày đó Lương đại phu nhân không những không tin cậu, mà còn không phân rõ trắng đen đã mắng chửi cậu...
Suy cho cùng, đều do cơ thể yếu đuối của cô nàng.
Nếu cô nàng có một cơ thể khỏe mạnh, cho dù Lương Thành Vân có kéo cỡ nào, cô nàng sẽ không bị mệt đến mức hụt hơi.
Lương Minh Nguyên nghĩ vu vơ, bỗng nhận ra Lương Thành Vân dừng lại lúc nào không hay, lập tức chạy tới. Giờ cô nàng biết không thể nhắc lại vụ Hồ Ngọc Nhu, mà khóe léo hỏi: “Đại ca định làm gì?”
Lương Thành Vân thở dài lắc đầu: “không muốn làm gì hết. Muội trở về đi. Nào rảnh… ta sẽ nói với mẹ, dẫn muội đi chơi.”
Lương Minh Nguyên không ngờ chuyện không thành mà Lương Thành Vẫn sẵn sàng giúp đỡ cô nàng, gật đầu lia lịa. Nhưng nhìn vẻ mặt u ám của cậu, cô nàng vẫn cố nói đỡ cho Lương đại phu nhân: “Mẹ, mẹ đã hối hận lắm rồi, mẹ biết ngày đó không nên nặng lời với đại ca, đại ca... tha thứ cho mẹ một lần nhé?”
Mặt cậu càng thêm u ám.
Đấy là mẹ ruột của cậu đấy, không thèm hỏi han một câu đã kết luận cậu ăn hiếp em gái... Đúng, đúng là cậu thấy bất công bởi số mệnh khác một trời một vực với em gái, nhưng không đến mức bắt nạt em gái làm niềm vui. Em gái hiền lành thuần khiết, đối xử rất tốt, nhưng còn mẹ ruột... nói thẳng ra, chỉ là không đủ thương cậu.
“Ta hiểu rồi, muội về đi!” Cậu đáp lại, nhanh chân vào phòng.
Lương Minh Nguyên hết cách, đành phải khuyên thêm, “Đại ca lau khô mồ hôi rồi vào. Phòng lạnh, nóng lạnh đan xen...” Lương Thành Vân càng nhanh chóng vào nhà, cô nàng đành thôi nói.
·
Trong phủ Thái tử, Chu Thừa Vũ nhìn Triệu Tịch Ngôn lơ đãng đúng nửa canh giờ, bất mãn ho khan.
Nhưng mà Triệu Tịch Ngôn vẻ như hoàn toàn không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay với vẻ mặt thất thần, nửa canh giờ mà chưa lật được một trang! Chu Thừa Vũ tức điên, nhấc cây bút đang viết ném chính xác vào ngực Triệu Tịch Ngôn.
Triệu Tịch Ngôn bừng tỉnh, làm rơi sách, vội vàng bắt lấy cây bút.
Hôm nay y mặc trường sam trắng, vết mực vung vẫy làm bẩn chiếc áo trắng tinh của y. Y không dám nổi giận, Thái Tử điện hạ ra lệnh cho y đi theo Chu Thừa Vũ học hỏi, cơ mà ban nãy... y đang nghĩ vẩn vơ.
“Chu đại nhân.” Y đứng dậy chắp tay xin lỗi, xấu hổ đầy mặt.
Từ hôm nói rõ mọi chuyện cho Triệu Tịch Ngôn, Chu Thừa Vũ không còn thành kiến với y, nhưng bất kể ai có cấp dưới không chút hiểu biết về Binh bộ mà không chịu nghiên cứu kỹ lưỡng báo cáo năm rồi, đều sẽ tức điên thôi.
“Đây là lần cuối. Nếu còn có lần sau thì tự ngươi đi thuật lại tình hình với Thái Tử!” Chu Thừa Vũ nói thẳng.
Triệu Tịch Ngôn cứng người, sau đó cúi đầu nói: “Vâng, thuộc hạ đã hiểu.”
Chu Thừa Vũ khoác tay, “Ngươi về trước lo cho xong việc riêng đi.”
Triệu Tịch Ngôn không giải thích, thu xếp đồ đạc trên bàn, ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Vũ đã đổi bút, đang ghi ghi chép chép gì đó. Y cũng không hỏi nữa, cất cuốn sách đang viết dở đi, kẹp vào nách và gửi trả cây bút cho Chu Thừa Vũ.
Chu Thừa Vũ không thèm ngẩng đầu, sau khi nghe bước chân đi khỏi hẳn mới ngước nhìn.
Chàng đại khái đoán được cớ sự, nhưng không muốn quan tâm. Chàng đúng là đánh giá cao tài hoa của Triệu Tịch Ngôn, nhưng ai biểu người khiến y phiền lòng là Lương Minh Nguyên!
Vì sự an toàn của Nhu Nhu, chàng… mặc kệ vậy.
Và nếu Triệu Tịch Ngôn không tự giải quyết được thật, cứ quay cuồng đầu óc về việc này. Thế thì chàng đành bỏ qua một nhân tài thôi.
Vừa bước ra khỏi cổng phủ Thái Tử, Triệu Tịch Ngôn liền hít một hơi thật sâu, cảm giác phiền muộn bị đè nén không còn nữa. Đúng vậy, kể từ biết tất cả, mỗi khi y đối mặt với Chu Thừa Vũ đều ngột ngạt vô cùng. Cảm giác này không phải do Chu Thừa Vũ, mà là từ bản thân y, nghĩ đến sự ngốc nghếch ngày xưa, nghĩ đến sự hèn nhát của ngày nay, đều khiến y hít thở không thông.
Nhưng về mặt lý trí hay tình cảm, y đều nghĩ mình không nên đi tìm biểu muội Bây giờ biểu muội là Quận chúa, chắc chắn có một mối lương duyên tốt đẹp và tương lai danh vọng đang chờ đợi nàng.
Liễu Nguyên và Cẩu Lập đang ngồi trong một lương đình gần cổng, nên thấy rõ ràng vết mực loang lổ trên áo khi Triệu Tịch Ngôn đi ngang qua, kèm theo vẻ mặt mất hồn.
Nguồn gốc vết mực không khó đoán.
Tên Triệu Tịch Ngôn này đúng là bị làm nhục cỡ nào cũng không dám hé răng.
Liễu Nguyên khinh thường, nghĩ ngay đến Hồ Ngọc Uyển trong hậu viện mà nghiến răng. Cẩu Lập lại tựa hồ không tin nổi, “Tên Triệu Tịch Ngôn này, chúng ta còn mong đợi hắn đấu với Chu Thừa Vũ, vậy mà còn mềm hơn bùn nhão! hắn bị cướp vợ, bị đè đầu xuống giẫm, vậy mà không dám thốt một lời!”
không phải sao, không hiểu tại sao Hồ Ngọc Uyển lại thương một gã vô dụng như vậy!
Liễu Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc dù ta và Chu Thừa Vũ đồng thời tiến vào Binh bộ, ngày nào ta cũng rảnh rỗi muốn sinh bệnh, còn gã lại được chạm đến...” hắn nuốt nửa lời sau, rồi nói, “không thể tiếp tục như vậy. Nếu cứ thế mãi, sớm muộn gì ta cũng không còn đường đi!”
“Ngươi và gã mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, không nghĩ ra cách nào gài hắn sao? không có cơ hội thì phải tạo cơ hội chứ sao?” Cẩu Lập làm động tác cắt cổ.
Liễu Nguyên lắc đầu, “Gã rất xảo trá. không bao giờ làm gì lưu lại nhược điểm. Gã rất khôn khéo, vừa có trí vừa có kinh nghiệm. không có cách nào nắm được đuôi gã!”
Lời này nói bảy phần thật ba phần giả, lão hổ cũng có lúc ngủ gật, huống chi Chu Thừa Vũ. Chỉ nghĩ đến kết cục của tỷ tỷ, Liễu Nguyên không dám manh động mà thôi.
Cẩu Lập nói, “nói thế, chỉ còn chiêu cuối?”
Liễu Nguyên gật đầu, “Người của ta báo lại Chu lão thái thái sẽ ra cửa vào hai ngày tới.”