Tất cả chỉ là lời nói dối?
Vì những lời của Chu Thừa Vũ, trong đại sảnh phút chốc im ắng.
Nhưng chẳng bao lâu thì truyền đến tiếng cười khẩy ha hả của Tiết Sĩ Văn.
Bọn họ nói dối? Ta thấy ngươi mới kể chuyện cười đấy chứ!
“Đại nhân...” Có một bộ khoái lo lắng, gọi Chu Thừa Vũ.
Song, Chu Thừa Vũ tỏ vẻ ung dung. Điều này khiến Đổng tri phủ không khỏi có chút nghi ngờ. “Chu Thừa Vũ, lời này không thể mở miệng nói bậy. Ngươi nói bọn họ nói dối, bằng chứng đâu?”
Tiết Sĩ Văn đắc ý, cười nói: “không có bằng chứng, thì Chu đại nhân đang phỉ báng đấy.”
Chu Thừa Vũ ngoảnh mặt làm ngơ với lời Tiết Sĩ Văn. Sau khi thi lễ với Đổng tri phủ xong, y xoay người đến trước mặt ông chủ Đường, “Ngươi nói bọn họ đã dùng gậy đập vỡ những bức tranh thư pháp và tranh cổ của ngươi. Nhưng bọn họ từ huyện Trường Châu thì giắt theo bội đao rời khỏi, mà đã đuổi bắt kẻ mang tội sát nhân, sao có khả năng chỉ dùng gậy mà không dùng đao? “
Đối với một kẻ sát nhân giết người dã man như vậy, có chém bị thương, cũng đâu phải chuyện to tát gì.
Ánh mắt ông chủ Đường vội lảng tránh.
Người được Tiết Sĩ Văn phái đi dùng gậy, thế nên ông mới nói gậy.
Nhưng mà...
“Đúng, đúng, đúng,chúng tôi căn bản không mang theo gậy gộc gì cả, vẫn luôn mang theo đao!” Chúng bộ khoái hô lên. “Chúng tôi đang đuổi theo kẻ sát nhân tội ác tày trời, sao có thể không mang theo đao? Xem như chúng tôi không muốn sống, cũng lo gã ta bất ngờ làm người dân bị thương!”
Ông chủ Đường thấy thế, lập tức sửa miệng: “Là đao, đúng rồi, nhóm bộ khoái dùng đao. Ta nhất thời căng thẳng, quên mất, là đao!”
Ông ấy vừa sửa miệng, ông chủ Kiều và những người còn lại nhao nhao cùng sửa miệng.
Chu Thừa Vũ không nông nóng. Chờ tất cả nói xong, y mới nói: “Được, ngươi nói là đao thì là đao vậy. Những mảnh đồ cổ bị đao đập vỡ chắc còn ở chỗ ngươi, mảnh vỡ đồ sứ bị chúng đập vỡ khác hẳn với dùng gậy đập vỡ, bất kể là mũi đao hay chuôi đao đều khác. Ông chủ Đường, không bằng phái người đến cửa hàng ông một chuyến, lấy một ít đến xem thử?”
Giờ phút này, ông chủ Đường căng thẳng đến mức trán lêng láng mồ hôi. “đã, đã nhiều ngày như vậy, đâu, đâu còn nữa, đã ném từ lâu!”
Tiết Sĩ Văn thở phào nhẹ nhõm, cũng đưa tay ra lau mồ hôi trên trán.
Chu Thừa Vũ mỉm cười, nói: “Đúng là trùng hợp. Hôm qua ta cố tình lần lượt ghé qua các cửa hàng. Vừa hay ta thấy một số mảnh vỡ ở cửa hàng của ngươi, tiện tay gọi người lượm lại.” Nhìn vào ông chủ Đường, gương mặt ông ta rõ ràng xanh lét. Y thờ ơ nói: “Có điều chẳng vội đâu, ta còn có lời muốn hỏi ông chủ của Đường.”
Ông chủ Đường nuốt hớp nước miếng, lúc nhấc tay áo lên để lau mồ hôi, ông ấy liếc vội qua Tiết Sĩ Văn. Chỉ thấyTiết Sĩ Văn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Chu Thừa Vũ,ông ấy chỉ có thể nóigượng. “Ngài, ngài cứ hỏi.”
“Cửa hàng của ông là một cửa hàng gian mặt phố. Treo tranh thư pháp trên tường. Dưới bày hai kệ đồ sứ kích cỡ khác nhau. Từ bên ngoài nhìn vào thấy hết.Thế nên, ý của ông chủ Đường là,nhóm bộ khoái huyện Trường Châu của ta ngoài miệng thì bảo là bắt kẻ sát nhân nhưng trong lòng vốn có thù oán với ngươi, cố tình đập phá đồ đạc của ngươi à?” nói đến đây, Chu Thừa Vũ lạnh mặt, giọng điệu cũng nghiêm nghị hẳn lên, “Xin hỏi ông chủ Đường, từ khi nào và vì chuyện gì mà nhóm bộ khoái của ta kết thù với ông?”
Ông chủ Đường sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, vội vã bắt lấy tay người bên cạnh, mới miễn cưỡng đứng được.Ông ấy lắc đầu không ngừng, nhanh chóng lên tiếng chối bỏ, “không, không có, ta và họ trước đó không hề quen biết, sao có thù oán với nhau được.Ngài hiểu lầm, đúng đúng đúng, ngài hiểu lầm rồi, bọ họ vô tâm, bọn họ...”
“Bọn họ hùng hùng hổ hổ, không cẩn thận đập phá đồ đạc của ngươi?”Chu Thừa Vũ lạnh lùng nói tiếp, chế giễu: “Ông chủ Đường cho là bọn họ mắt mù không có đầu óc, sẽ cố tình hùng hùng hổ hổ bước vào một cửa hàng vừa nhìn là thấy lục soát người à, hay cho là Đổng tri phủ ngồi trên cao hồ đồ, cảm thấy chỉ dăm ba câu dối gạt chúng ta như dối gạt đứa con nít ba tuổi là xong rồi?”
Chu Thừa Vũ quắc mắt nhìn chằm chằm, nói thẳng ra khiến hai chân ông chủ Đường run run, mặt như màu đất.
Chu Thừa Vũ không nhìn ông ấy nữa. Trong chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào gương mặt đang đổi sắc của ông chủ Kiều, sau đó, lần lượt quét các ông chủ còn lại một vòng. Y nói chi tiết, “không phải gậy mà là đao. Ông chủ Kiều cho rằng bộ khoái huyện Thường Châu chúng tôi là đại hiệp giang hồ à, vì truy lùng người mà điểm mũi đao, vừa điểm chui đao là có thể làm hỏng bình rượu của ông à? Lẽ nào vò rượu của ông làm bằng giấy hay sao? Thiệt hại hơn trăm lượng. Mà ông chủ Kiều ném mảnh vở bình rượu nơi nào vậy, hay còn giữ lại dùng tiếp? Tại sao trên tường hay trên kệ đựng vò rượu của ông đều chẳng có vết đao nào? Lẽ nào ông chủ Kiều đã nhanh chóng trát vữa xong rồi?”
“Còn các ngươi nữa!” Y đột nhiên nổi giận, đưa tay chỉ vào từng người một, “Quán cơm, tiệm vải, cửa hàng gạo... đến đây, kể lại tình hình cho ta nghe, bọn họ đập phá chỗ các ngươi như thế nào, nếu dùng đao thì sao chẳng thấy dấu vết còn sót lại trong cửa hàng các ngươi, những đồ đạc bị hỏng đang ở nơi đâu? Đâu thể nào để các ngươi cứ ăn nói lung tung như vậy, rõ ràng một lượng bạc gì gì đó thì các ngươi nói thành hai, ta phải đền cho các ngươi hai lượng nhỉ?”
Lần này không còn sự lặng ngắt như tờ nữa, mà là tiếng nhiều người hít vào một hơi.
Vị này chẳng phải phải huyện lệnh Trường Châu huyện sao? Sao chỉ trong thời gian ngắn mà điều tra ra nhiều thứ thế này? Lời phản bác của y khiến họ trong nhất thời chẳng biết chứng minh ra sao, mà muốn họ chứng minh thì cũng phải cho họ thời gian đi ngụy tạo chứng cứ mới được.
Chu Thừa Vũ cười khẩy: “Thiệt hại thật của các người, trong lòng các ngươi biết rõ ai mới là kẻ gây thiệt hại cho các ngươi. Ta đã cho các ngươi một cơ hội tốt như vậy, để các ngươi có thể trước mặt Đổng tri phủ, trước vô số bách tích nói ra chân tướng. Nhưng không muốn nói là sự lựa chọn của các ngươi. Tuy là bộ khoái là chức vụ thấp nhưng nói đến cùng đều ăn cơm của Triều đình, đều là quan chức Triều đình. Nay, các ngươi dám vu khống quan triều đình, các ngươi không sợ phải ngồi tù đúng không? đãthế thì cũng đâu sợ mất mặt? Mà đã không sợ, thì cứ công khai những tổn thất nặng nề đó ra, cũng phải chịu mất mặt bị trượng hình, mất mặt ăn cơm trong lao ngục?”
Sao lại không sợ chứ, chịu thiệt trong im lặng không đáng sợ, đã chịu thiệt mà còn làm trò cười cho dân chúng Phủ Thành, mới đáng sợ! Những người này đều có cửa hàng lớn, cửa hàng nhỏ, còn có cửa hàng gia truyền. Mất thể diện hôm nay không chỉ mất thể diện riêng mình, mà là mất thể diện cả gia tộc!
Cái mất mặt này, cái uất ức này, bị khinh thường không chỉ bọn họ, mà vợ con họ cũng bị khinh thường theo!Thậm chí, những đồ có trong tay họ, nói không chừng còn dụ phường trộm cướp đến thăm!
Cuối cùng, có một số người không chịu nổi, nói khẽ: “không phải bộ khoái đập, không phải nhóm bộ khoái đó đập.”
Ông chủ Đường đang xụi lơ, như được người ta khích lệ vậy. Cả người bất chợt có sức sống, ông ấy thình thịch quỳ xuống trước Đổng tri phủ,lưng thẳng tắp, nói: “Đúng vậy, không phải là nhóm bộ khoái đó đập, là...... là Tiết đại nhân sai người đập phá! “
“Đúng, là Tiết đại nhân sai người đập phá!” Ông chủ Kiều cũng quỳ xuống.
“Là Tiết đại nhân sai người đập phá!”
“Nhà ta cũng là Tiết đại nhân sai người đập phá!”
“Nhà ta cũng vậy!”
Mọi người quỳ xuống tới tấp, từng người một thay nhau nói ra chân tướng.
Mặc dù Tiết Sĩ Văn không đích thân đi, nhưng Tiết Đạt đi. Dân chúng ở Phủ Thành ai ai cũng biết hắnta, biết rõ ngoại hình dáng vẻ thật của hắn, kể ra không chút khác biệt. không chỉ thế, còn kể ra Tiết Đạt dẫn người đến cửa hàng đập phá ra sao, mà còn nhân cơ hội vơ vét thứ gì, còn dặn bọn họ nói dối thế nào, một năm một mười khai ra rõ ràng.
Tiết Sĩ Văn hoàn toàn ngây người. Song, phút chốc sững sờ qua đi, ông ta nhanh chóng sải bước tới trước mặt nhóm chủ cửa hàng, giận dữ thở hổn hển: “Hoàn toàn vớ vẩn! Các ngươi toàn ăn nói vớ vẩn! Ta phái Tiết Đạt đi làm chuyện này khi nào, ta nói cho các ngươi biết, ta chính là Đồng Tri chính thất phẩm, các ngươi dám nói xấu mệnh quan triều đình, các ngươi phải suy nghĩ hậu quả!”
Mọi người rõ ràng bị ông ta dọa sợ.
Nhưng lời đã nói ra miệng, cho dù bây giờ có đổi ý, sau này Tiết Sĩ Văn cũng sẽ không để họ yên.Bỗng, có một thanh niên nói bất chấp. “Chúng tôi không nói bậy! Ngươi đập phá của hàng chúng tôi, cướp tiền chúng tôi, còn đặt điều hãm hại bộ khoái huyện Trường Châu!” Y còn quay sang nhìn Đổng tri phủ ngồi trên cao, hét lên: “Thanh thiên đại lão gia, ngài cần làm chủ cho chúng tôi, làm chủ cho chúng tôi ạ!”
Đổng tri phủ nhìn mọi người quỳ ở dưới, cũng biết không thể bảo vệ Tiết Sĩ Văn toàn vẹn. Ông ấy cầm kinh đường mộc [36] gõ mạnh xuống mặt án, quát lên: “Tiết Sĩ Văn, đến giờ phút này, ngươi còn gì để nói?”
Tiết Sĩ Văn bất ngờ nhìn Đổng tri phủ, “Đại nhân!”
“Tộicủa Tiết đại nhânkhông chỉ có nhiêu đây!” Chu Thừa Vũchắp tay và nói tiếp. “Đổng đại nhân, tại sao kẻ sát nhân tội ác tày trời chỉ xuất hiện ở huyện Trường Châu giết liên tiếp mười người, sau đó gã ta trốn thoát đến Phủ thành, trong này không thiếu bóng dáng của Tiết đại nhân. Đổng đại nhân, kính mong đại nhân ngài đáp ứng mang gã tội phạm này lên hỏi? “
Giờ này, Tiết Sĩ Văn lạnh toát trong lòng.
Nếu hành động ban nãy của Chu Thừa Vũ nhằm cứu lấy nhóm bộ khoái huyện Trường Châu, thì những lời vừa thốt ra, rõ ràng muốn đẩy ông ta chỗ chết! Ông ta biết rõ giờ này có nói gì cũng chẳng đả động được Chu Thừa Vũ, nên chỉ có thể nhìn Đổng tri phủ. Phải biết rằng những năm này, ông ta có thể hoành hành ngang dọc ở đất Phủ thành mà không cần kiêng dè, không thể thiếu được sự dung túng của Đổng tri phủ. Nếu không, lấy đâu ra người đóng vai mặt trắng mặt đen, để kiếm đầy bát giữa vùng đất giàu có này chứ?
Ông ta tin rằng Đổng tri phủ sẽ cứu ông ta!
Lúc này đây, Đổng đại nhân thực sự bất mãn Chu Thừa Vũ lắm rồi. Rốt cuộc thù sâu oán nặng đến mức nào mà phải dồn người ta vào đường chết thế kia? Tiết Sĩ Văncùng lắm là nhân cơ hội chiếm chác tiền bạc chút đỉnh, dù có tội, nhưng tội đâu đến mức chết.
Ông ta nhìn Chu Thừa Vũ với ánh mắt cảnh cáo. “Được rồi! Bây giờ chuyện đã được điều tra rõ ràng, ngươi có thể dẫn nhóm bộ khoái về huyện Trường Châu rồi. Còn tổn thất của hàng chục cửa hàng đó, nếu là tội của Tiết đại nhân thì chờ thẩm vấn Tiết Đạt xong, giao cho Tiết đại nhân trả toàn bộ tiền bồi thường!”
“Đại nhân!” Chu Thừa Vũ bất bình, nói: “Hạ quan có bằng chứng, có thể chứng minh...”
“Chu Thừa Vũ!” Đổng tri phủ vỗ kinh đường mộc một cái, tức giận đến nỗi đứng phắt dậy. “Ngươi đủ chưa! Chỉ có chút chuyện nhỏ mà cứ nắm không tha, bản quan không biết ngươi và Tiết đại nhân có chỗ nào cãi vã không vui, nhưng chuyện này phải dừng lại ở đây!”
Chu Thừa Vũ tức giận đến mức mặt không còn cắt máu.
Lần đầu tiên trong chín năm y làm quan, lần đầu tiên y gặp phải Đổng tri phủ bao che trắng trợn như vậy! Tiết Sĩ Văn tự ý thả tử từ ra, ra lệnh gã ta đến huyện Trường Châu tàn sát người vô tội. Tiết Sĩ Văn rõ ràng đáng nhận án tử hình!
Song, Đổng tri phủ đứng lên muốn đi ra sau nha môn.
Còn Tiết Sĩ Văn, màu đất trên mặt ông ta dần dà rút mất, trong mắt ông ta cũng dần lộ ra vẻ uy hiếp nhìn về nhóm chủ cửa hàng, nhìn Chu Thừa Vũ với gương mặt đắc chí.
Chu Thừa Vũ siết chặt nắm đấm, biết rằng sau này, muốn bắt Tiết Sĩ Văn là không thể nào. Nhưng lúc này đây y chẳng có cách nào. Dù cho y có thể đưa tin lên trên, nhưng chưa chờ được tin truyền về, có lẽ gã sát nhân đã bị chém đầu rồi. Khi đó đã không còn chứng cứ, Tiết Sĩ Văn và Đổng tri phủ lại bao che cho nhau, ông ta vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như thường.
“Đại nhân! Đại nhân!”
“Chu đại nhân! Chu đại nhân! Triệu Tịch Ngôn ở huyện Trường Châu có oan khuất! Cầu xin Chu đại nhân minh oan cho!”
Giọng nói của Vũ huyện thừa và Triệu Tịch Ngôn đột nhiên vang lên bên ngoài.
“Đổng đại nhân, xin dừng bước!” Đôi mắt của Chu Thừa Vũ sáng lên, bất kể oan khuất của họ là gì, vẫn phải gọi Đổng tri phủ trước đã.
Đổng tri phủ không kiên nhẫn quay đầu lại, còn không chờ ông ấy quát lên, bên ngoài đã vọng vào âmthanh của Triệu Tịch Ngôn. “Triệu Tịch Ngôn ở huyện Trường Châu có oan khuất! Cầu xin đại nhân minh oan cho học trò!”
Đổng tri phủ khẽ nhíu mày, Triệu Tịch Ngôn... Cái tên này sao quen tai thế nhỉ?
Mà đối đầu với Đổng tri phủ, Chu Thừa Vũ không khách sáo nữa. “Thế nào, Đổng đại nhân không muốn giải oan cho dân chúng à?” Bao che Tiết Sĩ Văn, nghĩa là, thẹn với hơn mười dân chúng huyện Trường Châu bị sát hại, tuy Tiết Sĩ Văn không trực tiếp giết người, nhưng ông ta là tên tòng phạm hàng thật!
Đổng tri phủ cuối cùng cũng nhớ ra, Triệu Tịch Ngôn, đây là giải nguyên lang của năm nay!
Giải nguyên lang từ huyện Trường Châu đến đây để nộp đơn cầu minh oan, ông ta không dám mặc kệ.
Đổng tri phủ ngồi trở lại vị trí của mình, Triệu Tịch Ngôn và Vũ huyện thừa được đưa vào rất nhanh. Cùng vào với hai người, còn có Chu Thừa Hồng với bản mặt rõ ràng khó chịu. Vì lời bàn giao với Lương Nguyệt Mai, nên hắn không dẫn đầu, chỉ im ỉm theo sau.
Khi nhìn thấy Tiệu Tịch Ngôn cả người chật vật và Tiết Đạt bị trói mang vào, Tiết Sĩ Văn không chống đỡ được nữa, hai chân ông ta mềm nhũn ngồi xuống đất.
Triệu Tịch Ngôn kể lại nỗi oan khuất.
Tiết Đạtbị bắt ngay tại chỗ. Nhân chứng và vật chứng đầy đủ. Gã ta không có động cơ giết người, động cơ giết người chỉ có Tiết Sĩ Văn.Lần này dù cho Đổng tri phủ muốn bao che cho Tiết Sĩ Văn cũng che không được. Ấn theo hình phạt luật pháp của Đại Lương, Tiết Đạt và Tiết Sĩ Văn bị kết án tbắt giam ngay tại chỗ.
Chỉ là đến cùng, vẫn không có ý định mang gã tử tù sát nhânra thẩm vấn.
Chu Thừa Vũ biết rõ ông ấy sợ liên lụy tới bản thân, thậm chí, ông ấy có nhược điểm nào đó nằm trong tay Tiết Sĩ Văn. Đây chỉ là ăn cơm tù mấy năm, ông ấy còn giữ chức thì nay bắt ngươi, mai ngầm thả người mấy hồi.
Chu Thừa Vũ nhìn thấy Chu Thừa Hồng, nhị ca đến đây, tức là đại đường tẩu đã biết chuyện. Nếu bây giờ ycắn chặt không buông, còn có nhị ca ở đây, nếu Đổng tri phủ thực sự có nhược điểm nào đó nằm trong tay Tiết Sĩ Văn, nói không chừng bị bức đến đường cùng, ông ta dứt khoát diệt khẩu gã sát nhân tử tù.
Đến lúc đó mới không có bằng chứng thật!
Chi bằng, lùi một bước trước vậy.
Để ông ta có cảm giác mình thỏa hiệp, thừa dịp không còn cảnh giác, y thông đại đường tẩu dâng việc này lên trên. Đến lúc ấy, không chỉ Tiết Sĩ Văn, mà Đổng tri phủ không chết cũng phải mất một lớp da!
Chu Thừa Vũ không lộ ra chút bất mãn nào trên mặt, dẫn nhóm bộ khoái và triệu Tịch Ngôn đi khỏi.
Tác giả có lời muốn nói: Ah, phần khó viết cuối cùng đã hoàn thành.
Trong chương tiếp theo, muốn tiến hành cuộc trò chuyện nghiêm túc giữa những người đàn ông với nhau
Triệu Tịch Ngôn: Cá ơi Cá, ngươi sợ hum?
Chu Thừa Vũ: ha hả...
Hồ Ngọc Nhu: ngây thơ piu piu~
(36)Kinh đường mộc: Trong các phim cổ trang Trung Quốc, chúng ta thường thấy quan huyện khi thẩm án, bên cạnh tay luôn có một khối gỗ. một khi hiềm nghi phạm bên dưới không thành thực, hoặc giả trong đại đường nhân vì hai bên tranh tụng gây ồn ào náo loạn, quan huyện giơ cao khối gỗ gõ mạnh xuống mặt án