“Nàng yên tâm, mấy ngày tới ta sẽ không chạm vào nàng.”
Hồ Ngọc Nhu nghe điều này xong, thực sự thấy như bị tạt chậu nước đá từ đầu tới chân, lạnh đến mức tim cô băng giá. Chu Thừa Vũ này, anh ta thế mà phí tâm tư đưa cô trở về, còn cam đoan không chạm vào cô, cô có thể nói rằng, tôi có bằng lòng cho anh chạm vào chắc?
Ông trời ơi, cô không muốn quay về Hồ gia!
Chưa kể Triệu biểu ca đối với cô xa lạ kia, một người lạ, chỉ nói đến tiểu nguyên chủ ở Hồ gia cha khôngthương mẹ kế xấu xa, cô đây ở xã hội hiện đại lớn lên là đứa trẻ căn chính miêu hồng(21) tốt, ở đâu ra được năng lực đối phó?
(21)根正苗红: căn chính miêu hồng
[Theo cxgjdq] nó có nghĩa đen là rễ (nguồn gốc) chân chính cành lá khỏe mạnh. Nghĩa bóng: chỉ người đã từng kiên quyết/vững vàng trong chính trị. Theo nghĩa của Hồ Ngọc Nhu ở đây là: lớn lên là đứa trẻ có đạo đức tốt, lương thiện sao mà đối phó được phường gian ác như Tiết thị.
Trạch đấu, chỉ nghĩ riêng hai chữ này thôi cô đã thấy lạnh run người.
cô đọc tiểu thuyết và chỉ yêu thích đọc ngọt sủng, cô đọc tiểu thuyết nhiều năm rồi ấy vậy mà vẫn không nhìn thấu được chân lý trong trạch đấu. Nếu quay về Hồ gia thiệt, tam tiểu thư đầu óc xấu xa kia còn không tìm cách lấy mạng của cô chắc? Xét cho cùng, cô chính là không có sở trường dùng não vào việc “trạch đấu”.
cô nhìn Chu Thừa Vũ, hỏi thử: “Vậy đại nhân, ngài… muốn cưới Tam muội muội sao?”
Chu Thừa Vũ lạnh nhạt liếc cô một cái, nói: “Mấy chuyện này nàng chớ quan tâm. Nếu ta điều tra nàng nói là thật, ta chắc chắn đưa nàng toàn thân ngọc bích trở lại. sẽ không để cho thanh danh nàng hư hại dù một chút.”
Xét cho cùng, nàng cũng chỉ là một cô gái đáng thương.
Hồ Ngọc Nhu nghẹn họng không nói được lời nào. Chu Thừa Vũ này, chỉ một câu đem chặn hết mọi đường lui của cô lại!
cô nên làm gì đây?
Ban đầu cô còn muốn thuyết phục, ngộ nhỡ anh ta thật sự muốn đưa cô trở về Hồ gia để hoàn thành ước vọng tâm tư của cô, cô sẽ đem chuyện thanh danh nói ra. Chu Thừa Vũ là chính nhân quân tử, lấy cô rồi nên phải chịu trách nhiệm với cô là phải. Nhưng bây giờ... nhưng ngay cả con đường này cũng chạy không thông rồi.
Tên Chu Thừa Vũ này, sao anh ta không có chút nào nóng nảy nhỉ?
Đây là Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển đang chơi xỏ với anh đấy!
anh đường đường là huyện lệnh đại nhân, làm sao có thể để chuyện trôi qua nhẹ nhàng bâng quơ như vậy? anh đã không thích Hồ Ngọc Uyển, đã vậy thì, cưới Hồ Ngọc Nhu cô đây có gì không tốt đâu chứ, Hồ Ngọc Nhu này lớn lên so sánh với Hồ Ngọc Uyển kia xinh đẹp hơn nhiều!
Dù em trai của Tiết thị làm quan, nhưng anh không cần phải sợ chút nào! anh là Tam gia của Uy Viễn hầu phủ, đại ca là Uy Viễn hầu, đại tẩu là công chúa điện hạ, chống lưng anh mạnh như vậy, ai dám đối phó với anh?
Nhìn vẻ mặt của Hồ Ngọc Nhu đổi màu liên tục, lòng Chu Thừa Vũ sinh ra nghi ngờ. Chẳng lẽ lời Hồ đại tiểu thư này có thật có giả?
Nếu vậy, phải cho người đều tra thêm rồi.
Y đứng lên muốn đi. “Ta còn có việc xử lý. Nàng tạm thời không thích hợp lộ mặt. Nếu nàng thấy nhàm chán, thì gọi Tú Vân Tú Hương tới nói chuyện.”
Lần này anh ta đi, tra ra chuyện nào chuẩn* chuyện ấy, cô thật sự phải đi rồi sao?
*ở đây là đúng ấy
Còn Tú vân Tú Hương, cô có biết họ là ai đâu, thì lấy đâu ra chuyện để tám với họ chứ.
Mắt thấy Chu Thừa Vũ đã đến cửa, Hồ Ngọc Nhu thốt ra không cần nghĩ: “Đợi đã!”
Chu Thừa Vũ dừng chân nhưng đầu không quay lại.
“Còn gì nữa?” Y nghiêng người hỏi.
Hồ Ngọc Nhu dấy lên can đảm, dứt khoát da mặt cũng không cần, “Còn!”
một tiếng có vang dội, làm Chu Thừa Vũ nghe được, lông mày không kiềm chế nhảy lên.
Vị Hồ đại tiểu thư này, thật đúng là.. thực là khác người.
“Chuyện gì?” Y quay đầu lại nhìn.
Hồ Ngọc Nhu ngênh đón, nói: “Tối hôm qua huynh trở lại phòng ngủ.”
thì sao?
Chu Thừa Vũ không tiếp lời.
Hồ Ngọc Nhu tiếp tục: “Huynh còn lên giường.”
Sắc mặt Chu Thừa Vũ hơi đổi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, y nghĩ tới nhiều khả năng, nhưng y hoàn toàn không ngờ tới Hồ gia gan to bằng trời, dám thay đổi tân nương. Vì thế, nếu đã là thê tử của y, cớ sao y không thể lên giường để ngủ?
Hồ Ngọc Nhu bỏ qua, lại nói nữa: “Còn có sáng nay, huynh ôm tôi, huynh còn... còn...” cô cố ý khôngnói ra, cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Chu Thừa Vũ chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ “ầm” một tiếng, ttiếp đó mặt y không kìm được mà nóng rang lên, nhưng y không cách nào phủ nhận được, chính chính xác xác là y có nhìn.
Hồ Ngọc Nhu lặng lẽ ngẩng đầu, thấy Chu Thừa Vũ tránh ánh mắt của cô, trong lòng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà cô thông minh. Nghĩ nghĩ, cô thẳng thắn chăm thêm mồi lửa nữa. “Còn có, lúc xuất giá huynh cõng tôi, huynh... ăn đậu hũ của tôi!”
Chu Thừa Vũ y thấy mình nghe không nổi nữa rồi, nghe tiếp, y trong miệng Hồ đại tiểu thư này thành tên đăng đồ tử (22). Thời niên thiếu là lúc y mới biết tuổi trẻ yêu thích sắc đẹp y chưa hề bị ai mắng là đăng đồ tử, giờ y sắp đến tuổi gây dựng sự nghiệp (nhi lập chi niên), lại bị người ta mắng là tên đăng đồ tử... y biết đi đâu để đòi lý lẽ cho mình đây?
(22)Đăng đồ tử: yêu râu xanh, đồ dê xòm
Y cau mày, giọng nói bình tĩnh, trả lời: “Ta lúc nào thì ăn đậu hủ nàng rồi, nàng không có ca ca, đệ đệ còn nhỏ, ta cho rằng nàng là thê tử xuất giá của ta, cõng nàng ra ngoài chả phải là lẽ thường tình sao?”
Thường tình chỗ nào, anh còn sờ đùi tôi nữa nhá!
Mặc dù giờ nghĩ lại hình như y lúc đó rất chính quân nhân tử vì không có ai nên ra tay cõng cô đi, nhưng vậy thì sao chứ, cô cũng đâu phải là thê tử của anh. Nếu quân tử anh đã không cần tay, thì chính là đã ăn hậu hủ cô rồi, ăn đậu hủ nàng rồi, rồi thì phải phụ trách!
Hồ Ngọc Nhu cúi đầu, lông mi dài hơi run rẩy, cơ thể phối hợp nội tâm tố cáo lời nói của Chu Thừa Vũ làm cô đau lòng nhường nào, không hiểu sao nhưng vẫn cho mình thật sự uất ức:“Từ bé tới giờ, còn chưa có người đàn ông nào cõng tôi như vậy cả, cũng không có người đàn ông nào ngủ chung giường với tôi, càng không có người đàn ông nào ôm tôi, tôi... trong sạch của tôi không còn nữa rồi... “
thật ra thì cô cũng vô cùng tủi thân, dù sao thì hơn hai mươi hai năm qua cô chưa từng được nói chuyện nói yêu đương, nói mãi đến lời hết thì trong sạch cô cũng biến mất luôn. Hồ Ngọc Nhu kìm không được muốn cười rồi. Nếu đây là thời hiện đại, mặc dù cô chưa có yêu qua, nhưng cô mặc bikini đi bơi, vì thế chuyện này sao lại tính là mất trong sạch được.
Gương mặt trắng nõn, hai vai gầy yếu mảnh mai, đầu cúi xuống thân hình nhẹ nhàng run rẩy, lông mi dài giống như cánh bướm muốn vỗ cánh mà bay, như thể chẳng mấy chốc chúng sẽ bị nước mắt làm ướt.
Chu Thừa Vũ nhìn thấy, bỗng cảm thấy dường như y thật sự đã gây ra tội lớn tài trời không thể tha được.
Y bất lực đưa tay vuốt vuốt mi tâm, hỏi: “Vậy nàng muốn sao đây?”
Hồ Ngọc Nhu cũng đang nghĩ, nếu lúc này cô đem mọi chuyện nói ra liệu có tốt không?
Dĩ nhiên là không tốt, nếu giờ mà bắt anh ta chịu trách nhiệm, có vẻ như có phần háo hức quá vậy. Vết đỏ trên cổ cô còn chưa có biến mất, lòng dạ của một người bình thường thì không thể nào thay xoành xoạch như thế.
Nghĩ nghĩ, Hồ Ngọc Nhu dứt khoát giơ tay lên bụm mặt, quay người chạy vào phòng bên trong.
Chu Thừa Vũ sững sờ nhìn theo, ngược lại bị hành động liên tiếp làm cho mờ mịt. Nhưng khi y theo vào, bên trong truyền ra tiếng nức nở khe khẽ, cuối cùng y cũng hiểu. Vị Hồ đại tiểu thư này thực sự rất thích biểu ca thanh mai trúc mã, lần này bởi vì chính nàng, nàng cảm thấy mình mất đi trong sạch, không còn xứng với biểu ca kia nữa.
Chu Thừa Vũ trong lòng thở dài, đối với Hồ Ngọc Nhu sinh ra hai phần thương tiếc. Đồng thời, y tăng thêm hai phần chán ghét cho Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển. Xem ra, nếu tra ra những gì Hồ Ngọc Nhu nói là sự thật, y phải tự mình đi tìm vị hôn phu kia của nàng, đem chuyện này giải thích rõ ràng mới phải.
Chu Thừa Vũ không khỏi vì mình cười khổ, rõ ràng mình là người bị hại vậy mà phải vì người khác suy tính nhiều như vậy. Y chắc sắp bị điên luôn rồi, làm huyệ lệnh chín năm có hơn, chỉ thấy rằng mình thân là huyện lệnh huyện Trường Châu, cho nên y phải che chở cho người người trong huyện.
Bước ra phân phó cho hạ nhân đưa điểm tâm vào phòng trên, Chu Thừa Vũ vội vã tiến về phía trước.
Mà Hồ gia ở phía bên kia cũng đang dùng điểm tâm vào lúc này. Bởi vì Tiết thị gả nữ nhi yêu thương nhất, Hồ Lĩnh sợ bà đau buồn, nên ông không đi đến phòng thiếp thất khác, vẫn ở lại chính phòng. Vì vậy, điểm tâm này tự nhiên ăn ở đây, đến giờ cơm, Tào di nương và Văn di nương dẫn thứ nữ Tứ tiểu thư Hồ Ngọc Tiên và thứ tử Nhị thiếu gia Hồ Nam cùng đến.
Hồ Phỉ, trưởng tử Tiết thị sinh ra, cũng ở đây.
Hồ Lĩnh hài lòng nhìn con cái trên bàn, nhưng khi ông lướt vào hai chỗ trống sắc mặt hơi dừng lại, tam nữ nhi xuất giá ngày hôm qua, trống một chỗ là đúng. Còn trưởng nữ Hồ Ngọc Nhu thế nào mà lại không đến dùng bữa?
Hôm qua giở tính trẻ con thì cũng thôi đi. Hôm nay còn muốn đùa giỡn cái gì nữa?
Ông không vui quay qua hỏi Tiết thị: “Sao thế này, A Nhu bên kia lại kêu nha đầu sang tìm cớ gì nữa?”
Tim Tiết thị nhảy một cái, nhưng khi ngẩng đầu sắc mặt bình tĩnh nhìn không ra cái gì cả, “Cũng khôngcó, chẳng lẽ trên người vẫn còn không thoải mái à?” Bà vẫy Lí ma ma lại, “Lí ma ma, không thì bà tự mình qua đó một chuyến xem thử. Này, nếu Đại tiểu thư trên người không khỏe, trước hết không cần phải vội qua đây báo lại ta, phải mời đại phu tới trước. “
Lí ma ma vâng lời, gấp gáp đi.
Hồ Lĩnh lại không nặng không nhẹ đập xuống bàn, nói: “không cần! Con nha đầu này, thực sự càng lớn lên ngày càng tùy hứng! Nó không muốn ăn thì chúng ta cũng không cần quan tâm đến nó, chính mình tự ăn càng tốt!”
Lí ma ma không dám trả lời, chỉ nhìn Tiết thị.
Tiết thị đưa tay nhẹ nhàng bóp vai Hồ Lĩnh, ôn nhu nói: “Lão gia, ông giận dỗi con trẻ làm gì. A Nhu nàng không phải là đứa trẻ hồ đồ, ta nghĩ sợ là nàng thực sự không thoải mái, nếu không thì thế này đi, ta tự mình qua xem một chút. “
Nghe xong lời này, sắc mặt Hồ Lĩnh còn khó coi thêm hai phần, ném đũa xuống, cơm ông cũng khôngăn.
“đi đi, ta đi với nàng, trái lại ta muốn nhìn con nha đầu này đang làm cái gì!” Lời nói chưa dứt đã đứng dậy, bước vài bước ra khỏi chính phòng.
Tiết thị thấy thế vội vàng đứng lên bắt kịp. Đào di nương, Văn di nương cùng Hồ Ngọc Tiên cũng theo sau, trái lại hai vị thiếu gia và Lí ma ma lưu lại.
Dọc theo lối vào đi tới tiểu viện của Hồ Ngọc Nhu ở, thấy chỉ có một bà tử đang ngáp ở cửa, trong viện vô cùng yên tĩnh, trong lòng Hồ Lĩnh có hơi bất mãn. Đây là trưởng nữ của ông, là Hồ đại tiểu thư con dòng chính, cho dù tính tình nàng có chút hồ đồ, nhưng Tiết thị là đương gia phu nhân, cũng khôngđược để nàng tùy hứng thế này, trong viện cũng nên sắp xếp nhiều hạ nhân mới phải.
“A Nhu ở đây, lát nữa trở về nàng điều thêm hai người qua đây.” Ông nghĩ xong, ngay lập tức phân phó cho Tiết thị, “Nếu nó từ chối, thì nói là ta phân phó, đường đường là đại tiểu thư, chỉ có một ma ma với một con nha đầu thì sao đủ?”
Ông còn chưa biết chuyện Quản ma ma.
Tiết thị có chút khó khăn gật đầu “được”.
Môi Hồ Lĩnh giật giật, nghĩ cho cùng là do tính tình trưởng nữ quá mức, ngược lại không tiện trách cứ lên người thê tử, cho nên ông không nói gì cả, quăng tay áo rồi bước vội vào phòng.
Cửa chính phòng bị đóng chặt, Hồ Lĩnh làm cha đương nhiên không thể xông xáo vào, liếc Tiết thị ra hiệu tiến lên gõ cửa.
Tiết thị tiến lên, cong ngón tay gõ cửa. “A Nhu, chưa dậy sao? Ta là phu nhân đây, ta và cha con cùng nhau đến thăm con đây.”