Trước cửa Hồ gia lặng ngắt như tờ, ngay cả Hồ Ngọc Uyển cũng chỉ lăng lăng mắt nhìn.
Sau khi Chu Thừa Vũ ôm Hồ Ngọc Nhu xuống xe, thuận thế nắm tay nàng lại, nghênh đón ánh mắt muốn phun ra lửa của Triệu Tịch Ngôn bắn tới. Chàng thản nhiên nắm tay Hồ Ngọc Nhu bước đi.
“Vào nhà rồi nói, đứng hết ở cửa làm gì?” Cho đến khi trong không khí phát ra âmthanh khá bất mãn, mọi người mới lấy lại tinh thân.
Hồ Ngọc Uyển hồi hộp nhìn Tiết thị. “Nương, Chu đại nhân có biết đại tỷ lén gặp gỡ biểu ca không?”
Ơ biểu ca, không biết biểu ca có gặp nguy hiểm không?
Tiết thị cũng không biết.
Mà mới nhìn thoáng qua Chu Thừa Vũ, từ mặt hắn ta bà không nhìn ra tí tâm tình nào. Nếu bảo hắn đang tức giận, bão táp sắp nổi...cũng không phải không có khả năng.
Nước xa không giải được khát gần, nếu như hắn ta thực sự nổi giận, em trai ở xa không cách nào giúp được. Bà cứu Tịch Ngôn không xong, chỉ có thể tự cứu mình thôi.
Chu Thừa Vũ nắm tay Hồ Ngọc Nhu suốt chặng đường vào phòng khách Hồ gia, Tiết thị rất thông minh đuổi hết hạ nhân xuống từ sớm. Còn bên chủ nhân thì Hồ Ngọc Uyển đuổi vẫn không đi, Hồ Ngọc Tiên và Hồ Phỉ, Hồ Nam đều vội vã đi xuống.
Thấy Triệu Tịch Ngôn theo vào phòng, bà kéo Hồ Lĩnh và Hồ Ngọc Uyển, cả ba chỉ ở xa xa nhìn và, không bước tiếp.
Sau khi nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu, đôi mắt Triệu Tịch Ngôn vẫn luôn không rời khỏi nàng. Y một chút cũng không quan tâm đến Chu Thừa Vũ, thậm chí mắt y không có cơ hội phân tâm. Vừa bước vào cửa, y gọi “A Nhu” mà tâm tư rối bời.
“A Nhu!” Y bước lên vài bước lại nhưng bị Tú Vân và Quản ma ma ngăn lại, nhưng y vẫn cứ nhìn Hồ Ngọc Nhu chăm chú, “A Nhu, những ngày qua, nàng sống thế nào? Nàng vẫn … khỏe chứ?”
Có một nỗi thống khổ kiềm nén trong giọng nói của chàng trai trẻ, và có cả nỗi sợ làm tổn thương nàng mà cẩn thận tới từng li từng tí. Đôi mắt đỏ au nhìn qua, mặc dù trong ấy không có nước mắt, nhưng Hồ Ngọc Nhu vẫn có thể nhìn ra nỗi thương tâm tràn đầy trời đất từ trong ấy.
Loại thương tâm đó dựa trên sự tuyệt vọng vì bản thân bất lực.
Hồ Ngọc Nhu gần như cảm giác được trong cổ họng chứa đầy tro bụi, há miệng ra, nhận ra cổ họng khó chịu ghê gớm, căn bản thốt không ra lời.
Nhìn vào gương mặt Triệu Tịch Ngôn, y dường như càng ngày càng lo lắng. cô mới ho một cái và gật đầu. “Muội rất khỏe.” Mở miệng được, câu tiếp theo cũng dễ nói hơn, “Sống tốt lắm, muội cũng tốt lắm. Biểu ca, ma xui quỷ khiến, muội đã gả cho người, Chu đại nhân rất tốt với muội. Huynh quên hôn ước ngày xưa của đôi ta đi, tìm mộtcô nương tốt, sống tháng ngày sau này thuộc về hai người đi.”
Vốn Triệu Tịch Ngôn có chút kích động muốn vọt tới cạnh Hồ Ngọc Nhu. Nhưng y nghe xong lời này của Hồ Ngọc Nhu, cả người dường như bị rút hết sức, tinh thần trên người hoàn toàn biến mất.
“A Nhu...” chỉ gọi tên Hồ Ngọc Nhu, sau đó cái gì nên nói y đều không nói.
Ánh mắt của Chu Thừa Vũ nhìn qua nhìn lại hai người hai lần, một người cực kì bi thương, một người lộ vẻ mặt không đành lòng, khiến chàng ta có vẻ như tên xấu xa tội ác tày trời.
Hôm nay nếu đã tới, tối qua chàng cũng nhận đủ bồi thường, mà chàng cũng hi vọng Hồ Ngọc Nhu có thể tự xử lý vấn đề này. Nếu nàng ấy không xử lý tốt, ừ thì chàng đến. Đối với một nam nhân tới tận bây giờ vẫn mơ ước vợ chàng, e là thủ đoạn của chàng sẽ không được dịu dàng cho lắm.
“Cho nàng một khắc.” Chàng nói với Hồ Ngọc Nhu, véo tay nàng rồi buông ra, sải bước ra ngoài mà không hề ngoảnh đầu lại.
không nhanh không được, chàng sợ mình sẽ hối hận mất.
Chu Thừa Vũ vừa rời đi, Quản ma ma liền dừng việc ngăn nghiêm túc lại. Bà bước nhanh ra cửa nhưng không dám đóng cửa, chỉ có thể nhìn trăn trối theo bóng lưng Chu Thừa Vũ, để Hồ Ngọc Nhu dễ thở.
Chu Thừa Vũ đi ra ngoài, đứng giữa sân, không quay đầu lại.
Vì chàng ta đã thế, ba người Tiết thị cũng không dám nhìn nữa, quay đầu tới tấp.
Trong phòng, Triệu Tịch Ngôn lao tới trước mặt Hồ Ngọc Nhu. “A Nhu, nàng nói lời không thật lòng đúng không? Là bởi vì có Chu đại nhân đang ở đây, vì hắn ta ép buộc nàng nói thế, phải không?”
Đây thực thật chất là lần đầu cô gặp Triệu Tịch Ngôn, nhưng ngoại hình hiện tại và trong kí ức của tiểu nguyên chủ khác biệt một trời một vực. Triệu Tịch Ngôn trong ký ức rõ ràng là một chàng thiếu niên với vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc. Nhưng giờ đây, là một người quá thê thảm, quá thương tâm bị đánh ngã bởi tuyệt vọng quá mức.
Dẫu chỉ là người xa lạ, nhưng khi nhìn thấy cũng đau lòng hai phần, nhưng... nhưng Hồ Ngọc Nhu không dám thể hiện vẻ quan tâm.
A Nhu của cậu ta đã chết, giờ cô là một Nhu Nhu khác. Người cậu ta mong đợi, người cậu ta muốn, bất kể ra sao, cô đều không cho được.
cô chỉ có thể tuyệt tình lắc đầu. “Biểu ca, những gì muội nói đều thật lòng. Muội thực sự tốt. Chu đại nhân đối xử với muội thế nào, huynh có thể đi ra ngoài hỏi thăm, hoặc hỏi A Quỳnh, hỏi Quản ma ma, hỏi ai cũng có đáp án cả.”
Triệu Tịch Ngôn lắc đầu.
Y không tin.
“A Nhu, nàng đã ... không thích ta?” Y hỏi.
Hồ Ngọc Nhu không muốn nói dối y, cũng không thể lừa y, càng lừa y, chỉ sợ y càng không chịu thoát ra.
Vì thế, cô gật đầu ngay, rất chắc chắn: “Đúng, không thích.”
Triệu Tịch Ngôn lắc đầu, song lại cười ha hả. Sao y có thể tin được, A Nhu, rõ ràng A Nhu thích y như vậy, sao có khả năng đột nhiên không thích nữa, nàng là có nỗi khổ tâm trong lòng, nhất định trong lòng nàng có nỗi khổ tâm!
Y không sợ còn có Tú Vân trong phòng, nói thẳng: “A Nhu, đừng sợ, nàng đừng lo cho ta. Ta đã có cách đối phó. Nàng vốn có hôn ước với ta từ bé, là thê tử chưa qua cửa của ta. Nếu Chu đại nhân bằng lòng để nàng đi, thì chúng ta không tính toán với hắn. Nếu hắn ta không bằng lòng... A Nhu, kết quả thi hương sắp công bố rồi, ta thi không tệ lắm, ta dẫn nàng vào Kinh. Chúng ta đi khỏi nơi đây, nếu Chu đại nhân dám phái người đuổi theo, trên người ta có công danh, ta có thể vào Kinh Thành kiện hắntội trắng trợn cướp người!”
Bé con à, con thật ngây thơ.
Đừng nói Chu Thừa Vũ không phải kẻ cướp người trắng trợn. Mà dù có là sự thật, đại đường huynh chàng ta là Uy Viễn hầu, đại đường tẩu là công chúa được sắc phong, nhị đường tẩu cũng là thiên kim quý tộc quyền thế. Bất cứ ai nếu thích cũng có thể bóp chết một cử nhân như cậu cả.
Hồ Ngọc Nhu hết cách rồi, đành buông lời tàn nhẫn. “Biểu ca, huynh coi như ta đãchết đi! Huynh coi như người thích huynh đã chết rồi, nên, huynh cũng quên ta đi.”
“Ta không nói dối câu nào, cũng không phải vì lo lắng cho huynh mà nói thế. Ta thực sự ... Ta rất tốt, rất hạnh phúc. Cũng thật sự ... không thích huynh!” Hồ Ngọc Nhu cũng không muốn để Triệu Tịch Nguyên thấy tiểu nguyên chủ là người di tình biệt luyến, nếu thế, quá tàn nhẫn với tiểu nguyên chủ.
Nhưng cô là xuyên không qua, không thể coi là chết thật, vì thế nhỡ may Triệu Tịch Ngôn hiểu lầm, cô cũng hết cách, cô chỉ có làm bằng cả tấm lòng của mình rồi.
Triệu Tịch Ngôn đẩy Tú Vân ra, bỗng nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu. Hồ Ngọc Nhu khôngvùng vẫy, nhưng hơi nghiêng đầu, để lộ dấu vết Chu Thừa Vũ lưu lại.
Trong nháy mắt Triệu Tịch Ngôn nhìn thấy ngay.
Con ngươi bỗng mở lớn, y nhìn chằm chằm vào dấu đó, một lúc lâu mới ngước lên. Gương mặt y trắng bệch gần như trong suốt, tay nắm tay Hồ Ngọc Nhu cũng run dữ dội. Y nhìn Hồ Ngọc Nhu, bất giác nhếch miệng cười, cười tức tưởi, những giọt nước mắt như hạt đậu giọt lớn giọt nhỏ đua nhau rơi xuống.
Hồ Ngọc Nhu bị bộ dạng vừa khóc vừa cười của y làm lòng khó chịu vô cùng. cô rút tay ra, dùng sức cắn răng nói. “Muội đi đây, biểu ca, ngày sau nhớ bảo trọng.”
Triệu Tịch Ngôn không gọi cô lại.
Y nhìn nàng từng bước từng bước xa dần, mãi không quay đầu nhìn lại. Y không hề biết, trái tim nàng tàn nhẫn tới vậy. Y không nhìn nàng nữa, chỉ có thể ngước nhìn bầu trời bên ngoài, rõ ràng thời tiết đẹp với ánh mặt trời rực rỡ, nhưng y lại cảm thấy trời tối đen, như mãi mãi sẽ không sáng nữa.
Mãi mãi, mãi mãi sẽ không sáng nữa.
A Nhu.
A Nhu!
A Nhu……
Rốt cuộc Triệu Tịch Ngôn cũng ngồi xuống mặt đất, như một đứa trẻ không dám khóc gào, ánh mắt nhìn xa xăm, một mảnh trống vắng.