Gả Cho Huynh Trưởng Của Tra Công

Chương 17: Chương 17: Nói lắp




Thẩm Dứu trằn trọc cả đêm, y rút ra kinh nghiệm xương máu, hôm sau liền dậy thật sớm.

Y muốn rèn luyện! Y muốn cao thật cao!

Ha! Ha!

Lúc trưởng thôn tới thấy được một màn 'múa may' quay cuồng của y, sợ tới ngây người: “Dứu ca nhi! Ngươi làm cái gì đó?”

Thẩm Dứu tung ra một chiêu 'song phong quán nhĩ', trả lời trưởng thôn: “Con đang tập luyện, một ngày nào đó con sẽ cao hơn!”

Tập luyện? Luyện cái gì?

Người nhà quê bọn họ quanh năm suốt tháng lao động không ngừng, sức làm còn không đủ có ai còn sức mà luyện mấy cái công phu lòe loẹt!

Trưởng thôn lộ ra biểu tình không tán đồng: “Ngươi muốn cao hơn? Một tiểu ca nhi như ngươi là cao lắm rồi, còn cao nữa thì tìm một người chồng phù hợp sẽ rất khó!” Trong thôn có rất nhiều trai tráng còn chưa cao bằng Thẩm Dứu, cũng may Thẩm Dứu lớn lên xinh đẹp nếu không sẽ bị người khác chê cười.

Thôn trưởng bắt đầu suy nghĩ lúc ông qua làng bên tìm người ở rể thì phải tìm người cao mới được.

Thẩm Dứu cạn lời, sao nói vòng đi vòng lại vẫn là chuyện trung thân đại sư của y! Còn nữa, chính là bởi vì quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, tầng tầng lớp lớp gánh nặng nên mới không cao được đó! Y lau đi mồ hồi trên trán, nhanh chóng chuyển đề tài: “Trưởng thôn tới tìm con có chuyện gì?”

“Không phải ngươi nói muốn tìm người giúp việc ở cửa tiệm trong thành sao? Ta tìm cho ngươi vài người.”

Chuyện này trưởng thôn rất để tâm, tìm được trong thôn có hai thím tay nghề không tồi với một người chạy vặt là một người anh họ cách Thẩm Dứu năm đời trong tộc, như vậy sớm chiều ở chung sẽ không sợ người ta bàn tán.

....Tuy là mấy chuyện ngồi lê đôi mách về Thẩm Dứu cũng không phải ít.

“Ngươi xem được không? Ta tìm cho ngươi vài người, thím Trương với thím Ngô đều là đầu bếp giỏi, trong thôn có việc đều là nhờ hai thím tới giúp.” Trưởng thôn vuốt râu có vài phần đắc ý.

“Được ạ, đều là họ hàng thân thích, con còn không tin tưởng sao?” Thẩm Dứu nghĩ thầm, quán ăn quan trọng nhất là đồ ăn nên yêu cầu về tay nghề của y rất cao... Ngoại trừ hai thím còn có một người anh trong họ, nhìn có vẻ không biết nấu ăn, không được thì để Khổng Quân dạy cách nói chuyện với kỹ xảo tiếp đón khách.

“Nếu như vậy hôm nay chúng ta ký khế ước luôn đi.” Thẩm Dứu nói: “Một tháng ta có thể trả cho mỗi người một lượng bạc, bao bữa trưa, lại thuê xe bò đưa đón.”

Tức khắc ánh mắt họ nóng bỏng nhìn Thẩm Dứu. Trưởng thôn xáp lại nói nhỏ: “Tiền công quá cao! Tiểu Dứu, ngươi có tâm giúp đỡ họ hàng là tốt, nhưng cũng đừng nên để bản thân chịu thiệt thòi.” Bọn họ đều là người vùng quê đi làm thuê, bình quân mỗi tháng chỉ có mấy trăm quan tiền, Thẩm Dứu trực tiếp tăng gấp đôi!

Thẩm Dứu không để ý xua xua tay, tiền ở thế giới này không phải tiền thật, nói như thế này, đây là thế giới trong sách, kiếm được nhiều tất nhiên vui vẻ nhưng bớt đi cũng không đau lòng.... Giống như đang chơi game thôi. Huống hồ có Hà Bình chi viện thêm chút. Chỉ cần kiếm được tích phân, y không ngại đối với mấy người họ hàng này hào phóng một chút: “Con tin tưởng có thể kiếm lại rất nhiều!”

Chính chủ đã nói vậy, trưởng thôn cũng không khuyên thêm nữa, mấy người lập tức tới nhà trưởng thôn ký một năm khế ước. Một năm sau không biết chuyện gì sẽ xảy ra, hoặc là y không còn ở thế giới này-- tuy rằng biết rõ đó là điều khó có khả năng, Thẩm Dứu vẫn mong một năm này có thể kiếm được 83900000 lượng bạc rồi quay trở lại thế giới thực.

Mơ ước vẫn phải có!

“Đúng rồi, nhờ người thêm chuyện này nữa, con cần nơi cung cấp nguyên liệu cho tiệm, cũng lấy ở thôn ta đi.” Thẩm Dứu nghĩ thầm, dù sao xe đưa đón người cũng từ thôn đi thì tiện thể chở luôn nguyên liệu, đỡ phải chạy đi chạy lại. Huốn hồ từ hồi y xuyên qua tới giờ mọi người trong thôn đối xử với y không tồi, hơn hết chất lượng đồ ăn có thể đảm bảo.

Trưởng thôn vui vẻ, tuy rằng gần đây Dứu ca nhi đầu óc có vẻ không tốt nhưng làm việc vẫn rất tốt, trong lòng vẫn luôn hướng về thôn chúng ta, đúng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài: “Được, ngươi muốn nguyên liệu thế nào để ta giúp!”

Thừa dịp viết khế ước, Thẩm Dứu dứt khoát đem những nguyên liệu mình cần liệt kê hết ra đưa cho thôn trưởng: “Không cần khách khí với con, hết bao nhiêu tiền thì cứ nói, đừng làm cho mọi người thiệt thòi.”

Xong xuôi hẹn mọi người bảy ngày sau chính thức khai trương, Thẩm Dứu muốn nhân mấy ngày này đi trang hoàng lại cửa tiệm một chút, cũng cần tìm người làm nồi đồng. Vì thế y buộc đai trán lên thành tìm đồ đệ mới nhận- Khổng Quân, hỏi anh xem trong thành có nơi nào gia công đồ đồng tốt.

Lúc này Thẩm Dứu mới phát hiện, y nhận ra vừa mới thu nhận đồ đệ thì anh đã biết nhà y nhưng y thì không biết Khổng Quân ở đâu.

Thẩm Dứu nghĩ nghĩ, tìm quán trà lần trước hỏi thử. Lúc vào thành đúng giờ cao điểm, người uống trà trong quán tương đối đông, chưởng quầy cùng sạp cơm bên cạnh hợp tác, mấy bàn trước cửa là hành khách uống trà ăn uống.

Y nhìn quanh không có Khổng Quân.

Chưởng quầy liếc mắt một cái nhận ra Thẩm Dứu. Ngày hôm qua ông cùng là người chứng kiến bái sư nên vẫn có ấn tượng về vị 'sư phụ' này, vội vàng hô: “Tiểu sư phụ tới tìm Khổng tiên sinh sao?”

Thẩm Dứu '囧', xưng hô gì kỳ vậy, sao cứ thấy giông giống hòa thượng bị tiểu yêu tinh quyến rũ thế? Haiz... Sau này nên dạy Khổng Quân thuyết 《 Tây Du Ký 》, bảo đảm đại nhiệt!

Chưởng quầy cũng xấu hổ, không thì kêu thế nào giờ? Y còn trên hàng so với Khổng Quân, cũng không thể kêu 'Thẩm tiểu ca nhi', như thế là không tôn kính!

“Ta bận rộn cả buổi sáng đây, lúc này đều là hành khách qua đường không có thời gian nghe thoại bản đâu, buổi chiều Khổng tiên sinh mới tới. Ngài muốn tìm hắn thì có thể tới nhà hắn, con ngõ nhỏ sau cửa tiệm của ta đi đến cuối có cửa viện màu đỏ là nhà của hắn.”

Thẩm Dứu vội vàng cảm tạ, chưởng quầy còn muốn trêu đùa một chút: “Tiểu sư phụ thật sự không muốn tới quán ta thuyết thư à?”

Tuy rằng là một tiểu ca nhi nhưng đeo đai buộc trán thì ai mà biết.

Thẩm Dứu nghĩ ngợi, cũng không phải không thể: Dù sao mấy ngày nữa tiệm y mới khai trương nên hiện giờ không thể kiếm tích phân, tới đây thuyết thư dù ít tích phân nhưng có còn hơn không, cũng để Khổng Quân học hỏi một chút. Bình thư, tướng thanh quan trọng nhất là luyện tập cùng đúc kết kinh nghiệm. Lúc y học cũng phải suốt ngày nghe luyện từ các video của Đức Vân. Y không thể cho Khổng Quân nghe cách họ tấu, y cũng chỉ có thể vất vả lên đài nhiều cho Khổng Quân học hỏi. Vì thế nói: “Phải xem ta có thời gian không đã.”

Chưởng quầy nghe y nói cũng vui mừng: “Không cần làm lâu dài đâu, giống như hôm qua là được, mỗi ngày diễn một đoạn ngắn là đủ rồi.”

Thẩm Dứu gật gật đầu, liền đáp ứng. Đi ra khỏi quán trà tới ngõ nhỏ phía sau, đi tới cuối quả nhiên có một cổng viện màu đỏ mận, đến gần còn nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh. Thẩm Dứu gõ cửa viện đi vào liền thấy Khổng Quân đang dạy bảy tám đứa nhỏ đọc sách viết chữ.

Thấy Thẩm Dứu đứng ở cửa, Khổng Quân vừa mừng vừa sợ, vội vàng kéo mấy đứa nhỏ tới bái kiến tổ sư. Nhà Khổng Quân trước kia cũng có chút của cải, sau khi cha mẹ anh qua đời liền không ai quản anh chuyện học hành, nên mới để một người đọc sách thánh hiền đi làm người kể truyện.

Vì sao á? Vì nghệ thuật chứ sao! Mà mấy đứa nhỏ anh nhận đều là cô nhi, một phần có thể thỏa mãn ý chí khai sơn lập phái to lớn của anh, mặt khác là dạy cho mấy đứa một cách kiếm sống.

Tám đứa nhỏ đều là nam, tuổi tác gì cũng có, hai đứa lớn nhất là mười hai mười ba tuổi, đứa nhỏ nhất thì cao hơn đầu gối Thẩm Dứu một chút. Thấy người lạ lại gần thì chúng vừa tò mò lại vừa sợ, bị Khổng Quân đẩy sau lưng vài cái, cổ vũ nói: “Còn không mau vấn an sư tổ! Để người nhìn mấy đứa có tố chất hay không?”

Mấy đứa nhỏ đùn đẩy nhau, đứa nào đứa nấy ngại làm người đầu tiên vấn an. Thẩm Dứu nhìn đám nhóc lại nhớ tới nhóm Tiểu Cẩu Tử trong thôn, đều sàng sàng tuổi nhau nhưng so với đám nhóc này thì khá hơn nhiều, đám Tiểu Cẩu Tử đứa nào đứa nấy đều được bố mẹ nuôi tới béo lùn chắc nịch.

Thẩm Dứu trìu mến nhìn, ngồi xổm xuống thân thiết hỏi đứa nhỏ nhất: “Đừng sợ, nói cho ta ngươi tên gì? Sư...tổ mua điểm tâm cho mấy đứa.” Tự xưng sư tổ kỳ quái quá đi!

Được ca ca xinh đẹp hỏi-- đứa nhỏ tuy không hiểu sư tổ là gì, vặn vẹo bàn tay, mặt đỏ hết lên, lấy hết con đảm nhẹ giọng nói: “Con là Hạt Đậu, con 4 tuổi.”

Nói xong liền xấu hổ xoay người một cái chui vào lồng ngực Khổng Quân.

Vạn sự khởi đầu nan, 'hạt đậu' mở màn đầu tiên, những bạn nhỏ khác từ nhỏ đến lớn tự giới thiệu:

“Con là Hạt Kê, con 5 tuổi rưỡi.”

“Con là Lúa Mạch, bảy tuổi.”

“Con là....”

Thẩm Dứu thầm nghĩ, Khổng Quân không phải người đọc sách hay sao, đặt tên gì cho mấy đứa nhỏ vậy trời, ngũ cốc hoa màu à?

Mấy đứa nhỏ tương đối hoạt bát, tuy có chút thẹn thùng nhưng tổng thể trừ Hạt Đậu còn quá nhỏ thì những đứa khác đều lanh mồm lanh miệng, chắc là do công sức Khổng Quân dạy dỗ. Sau đó đứa lớn nhất tiến lên, run run rẩy rẩy mở miệng:

“Ch chà chào sư sư tổ, con con con là Niễ Niễ Niễn Niển Tử*.”

*Niễn Tử còn là cối xay nhỏ, ông anh Khổng Quân nuôi một bầy ngũ cốc xong còn thêm cối xay cho đủ bộ.

Thẩm Dứu:.......

Y nghi hoặc nhìn về phía Khổng Quân, muốn hỏi là do đứa nhỏ này run quá nên mới phát huy thất thường à?

Khổng Quân cũng rất ngượng ngùng mà xoa đầu Niễn Tử: “Đứa nhỏ này miệng lưỡi không tốt lắm... Nhưng là một đứa đặc biệt thông minh hiểu chuyện! Học chữ rất nhanh, lúc ta không ở là nhóc ấy trông coi mấy đứa nhỏ còn lại. Ta cảm thấy chỉ cần uốn nắn nhóc ấy tốt thì chuyện gì cũng có thể thành.”

Thẩm Dứu:.....

Thẩm Dứu: “.... Thiên phú không cần cưỡng cầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.