Gả Cho Huynh Trưởng Của Tra Công

Chương 8: Chương 8: Vị diện




Quản lý viên 01 lúc này mới phát hiện điểm tích phân của Thẩm Dứu quả nhiên đã có 102 tích phân.

Như vậy cũng tốt, mở một cái vị diện có lẽ sẽ giúp y sống sót ở cái thế giới sắp sụp đổ này đi.... Nghĩ vậy hệ thống liền giúp Thẩm Dứu mở giao diện: 【 Được rồi, nhưng mà rút ra vị diện nào là do may mắn của ngươi nha. Ngươi có thể bắt đầu rồi. 】

Thẩm Dứu kích động ngăn lại hệ thống:“ Chờ một chút!”

Đầu tiên y đem nước muối trở về phòng, giúp Lâm Cảnh Mân nằm xuống lại rót cho hắn cốc nước, lại giúp Tiểu Ngũ lau vết thương rồi băng bó, làm xong hết mới vội vã quay lại phòng của bản thân, y đóng cửa lại cẩn thận, lau sạch tay, xếp bằng ngồi ngay ngắn trên giường hít sâu một cái nói:“ Được rồi, có thể bắt đầu.”

Quản lý viên 01: 【......Ngươi mắc bệnh hình thức rất nghiêm trọng. 】

“ Ngươi thì biết cái gì?” Thẩm Dứu nhướng mày: “ Nếu không phải do điều kiện hữu hạn, ta còn muốn bày bố lại phòng cho hợp mệnh, còn muốn tra Baidu cách vẽ bùa chiêu may mắn.” Trước kia y chơi game mobile đều làm vậy. Tuy vẽ bùa SSR không phải hiếm nhưng y làm vậy cũng có thể ra bốn, năm cái đó.

Lần này cũng nhất định phải ra vị diện “ SSR “!

【...... Tùy ngươi, miễn ngươi vui vẻ là được. Chuẩn bị tốt chưa? 】

Thẩm Dứu kích động xoa tay:“ Tới đây!” Y trịnh trọng nhấn cái nút.

Nhất định phải ra hiện đại! Điều hòa, máy tính, máy giặt! Bồn cầu! Ta tới đây!

Quá trình rút vị diện cũng không có gì đặc biệt, thậm trí còn đơn giản hơn game mobile. Trước mắt Thẩm Dứu hiện ra một khung video trò chuyện, bên kia video tín hiệu dường như không tốt lắm, màn hình chớp vài cái lại đen thùi lùi, sau vài lần mới hiện lên. Trong khung hình dần hiện lên một cô gái mặc đồ cổ trang từ đầu tới cuối, nàng nhìn Thẩm Dứu miên man:“ Này, là thành công rồi sao?”

Thẩm Dứu:“......”

Y..... nỗ lực mở liên kết vị diện để trao đổi vật phẩm lại mở được vị diện cổ đại.

Điều hòa, máy tính, máy giặt, bồn cầu! Tạm biệt!

Quản lý viên 01 không nhịn nổi tiếng cười nhạo 【 Ha 】 lại nhanh chóng che dấu: 【 Các ngươi đã liên kết rồi đó, ta đi đây, lần sau phải chuyện lớn hẵng tìm ta. 】

Nói xong không đợi Thẩm Dứu thoát khỏi bi thương đã nhanh chóng trốn chạy.

Nữ tử cổ trang cuối cùng cũng nhìn rõ tình hình bên Thẩm Dứu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Có cảm giác cùng muốn khóc như nhau. Một lúc lâu sau, nữ tử đánh vỡ im lặng hỏi: “ Anh.... Anh là Thẩm Dứu sao?”

“ Cô biết tôi?” Thẩm Dứu kinh ngạc nhìn khung đối thoại, cũng đâu hiện tên y đâu, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy xa lạ với nữ tử này.

“ Không, không phải!” Nghe được lời của Thẩm Dứu nữ tử đỏ mặt đáp:“ Em từng xem chương trình trước kia anh tham gia, còn bầu phiếu cho anh. Anh sao lại cũng bị kéo vào đây? Anh vậy mà lại xem trộm truyện!”

Thẩm Dứu:“..... Không! Tôi không có!”

Mặc dù đã xuyên thư vào truyện nhưng y vẫn còn công việc ngoài đời là idol nên phải duy trì hình tượng, mấy cái vết nhơ như đọc trộm truyện này không nên xuất hiện! Y vội vàng giải thích tình huống lại cho nữ tử kia, y chỉ nói xem truyện sẽ bị công ty khóa tài khoản nên mới lén xem, y giấm nhẹm vụ y đọc xôi thịt.

Đối phương không nghĩ đến hướng đọc trộm xôi thịt mà lại ôm mặt hét chói tai:“ Trời ạ. Mấy ngày trước em nghe tin anh sẽ nhận bộ web drama kia là đã thấy anh rất hợp! Anh hợp với vai đó lắm!”

Thẩm Dứu:“...... Em rất biết nắm trọng điểm.”

Sau khi nghe Thẩm Dứu nói qua nàng cũng nói qua tình trạng của bản thân. Nàng tên Hà Bình, là một nữ sinh cấp 3, tình huống cũng giống Thẩm Dứu nhưng hơn ở chỗ:“ Em đọc trộm là do em không có cách nào khác, trước kia em có đọc quá chương nhưng vẫn bù lại mà.”

Thẩm Dứu nghe nàng nói mà như lọt vào sương mù:“ Vậy sao em còn bị kéo vào đây? Đã bổ sung rồi mà?”

Nói đến đây Hà Bình oán khí tận trời:“ Có trời mới biết! Em đọc hơn ba mươi chương mới phát hiện không phải tag song khiết! Tác giả cũng không đánh dấu ở đầu! Công chính còn cùng một người phụ nữ đã có chồng qua lại với nhau, em không thể tiếp thu được!”

“ Sau đó em drop nó luôn!.... Sau đó nữa thì em quên bù lại.”

Thẩm Dứu:“....... “

Hà Bình nói đến đây chua xót rơi lệ:“ Hiện tại em có thể xếp vào hàng được cải tạo, có tư cách rút vị diện, nhưng căn bản em không biết nội dung phía sau quyển này! Em xuyên vào ai em còn không biết QAQ!”

Nàng xuyên vào một bộ cung đấu ma quỷ, làm một pháo hôi không kịp nói lời nào đã rớt đài - một quý phi bị gia tộc làm liên lụy bị giam lỏng ở viện, bốn bỏ làm năm thì là bị nhốt vào lãnh cung. Trải qua quan sát còn phát hiện thêm nàng - một thiếu nữ mười sáu tuổi xuyên vào một thiếu phụ hai tám tuổi, còn có một đứa con bảy, tám tuổi. Hà Bình thành Hà Tần nương nương.

Hà Bình làm một nương nương bị cấm túc cũng không tốt đẹp gì:“ Em phải làm nhiệm vụ là chép Kinh Kim Cương cầu phúc cho Thái Hậu, một lần tính một tích phân, mỗi tháng đều có người đúng hạn lấy kinh. Một kinh phải chép 5716 văn tự,còn yêu cầu viết bút lông phải đẹp nếu không sẽ không tính. Nhưng em đã viết bút lông bao giờ đâu!”

Nàng nỗ lực vài tháng, viết muốn gãy tay mù đôi mắt mưới tích đủ một trăm tích phân có thể kiên kết vị diện đổi vật tư. Nàng cũng ôm một tâm tình như Thẩm Dứu nhưng lại bị hiện thực đánh ngã.

Nhưng cũng may gặp đồng bọn cùng chịu khổ cũng bớt cô đơn vài phần. Huống hồ y còn được xuyên vào khuôn mặt giống y vài phần, Hà Bình nhìn gương mặt Thẩm Dứu, nhịn không được nuốt nước miếng:“ Cái kia...”

Thẩm Dứu:“? “

“ Anh có đồ ăn gì hay không?” Hà Bình đem đồ trang sức vàng bạc kéo ra:“ Không phải trao đổi vật tư sao? Em đổi với anh!”

Thẩm Dứu:“ Trong cung thảm vậy sao?”

Trong cung đương nhiên không thảm, thảm là do bị biếm vào lãnh cũng. Trong cung nâng cao đạp thấp, ban đầu chỉ là cơm canh đạm bạc, sau đám nô tài biết Hà Bình chỉ là một nữ nhân trung tuổi hết thời thì cơm nguội còn khó chứ nói gì cao lương mỹ vị.

Trước kia thầy cô dạy quá giờ thôi mà nàng đã than lên than xuống, giờ việc đó đã là gì so với việc không có cơm canh nóng hổi!

Lúc mới xuyên nàng còn thấy mới mẻ vui vẻ. Hạ nhân thấy Hoàng Thượng không hề có ý định thả nàng thì càng ngày càng quá đáng, kiếm đủ điều moi tiền từ nàng. Mấy ngày gần đây toàn là cơm thừa canh cặn, có hôm còn toàn là đồ ăn ôi thiu, buộc nàng phải chủ động tìm bọn họ - nếu không phải nguyên chủ còn con át bài là tiểu hoàng tử có lẽ bọn họ còn quá đáng hơn.

Hà Bình lấy bạc đổi cơm với thái giám được hai lần cơm canh, nhưng mấy tên nô tài đó lòng dạ hiểm độc, tiền trong tay nàng không trụ được lâu. Là một con sâu ăn nằm trên Tấn Giang mà nàng còn không biết giá cả cổ đại như nào sao? Hai ngày này cò kè mặc cả với thái giám mà chỉ đổi được hai cái màn thầu!

“ Xem như đều là đồng hương, anh nể tình em còn từng bầu phiếu cho anh.” Ánh mắt Hà Bình long lanh lấp lánh chân thành nhìn Thẩm Dứu:“ Giúp đỡ lẫn nhau được không?”

Thẩm Dứu liếc đống trang sức sáng loáng, vỗ ngực đảm bảo:“ Tin tưởng anh!”

Kể cả không có Hà Bình thì Thẩm Dứu cũng sẽ nấu cơm. Chắc là do tuổi thơ nghèo đói nên sinh ra bóng ma tâm lý nên Thẩm Dứu cho là trời đất bao la ăn cơm là chuyện lớn nhất, y tuyệt đối sẽ không ngược đãi dạ dày.

Huống hồ nhà y còn có hai người bệnh cũng cần ăn cơm. Tuy nói nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng Thẩm Dứu cũng không nhẫn tâm đuổi họ đi. Dù sao cũng không thiếu chút thức ăn này, coi như thêm vài chén cơm.

Thẩm Dứu nhận từ Hà Bình một cặp nhẫn vàng, đáp ứng ba tháng ăn -- Hà Bình vẫn giữ lại bạc trong người phòng khi cần đến, dù sao đống trang sức cũng vô dụng với đám thái giám. Với đám thái giám cung nữ mà nói nếu cầm trang sức của phi tử rất dễ bị hoài nghi, còn kéo theo đủ chuyện phiền toái, xử lý không tốt còn có thể bị vu ăn trộm, còn không bằng cầm bạc thật.

“ Sau này có lẽ còn làm phiền anh cầm đồ giúp em.” Hà Bình phát sầu nhìn đống trang sức có nhiều mà bạc thật lại ít.

Không phải vấn đề gì lớn nên Thẩm Dứu cũng đáp ứng.

Hà Bình nói xong tình hình lại hỏi Thẩm Dứu:“ Bên anh là cốt truyện gì?”

Thẩm Dứu:“ Làm ruộng. Kiểu một mẫu ruộng tính một tích phân.”

“! “ Hà Bình nhìn y bằng ánh mắt sùng kính. Nhìn không ra Thẩm Dứu là một idol chính hãng mà lúc xuyên thư thích ứng tới mức kiếm được một trăm mẫu đất.

“ Không phải anh kiếm được một trăm mẫu đâu.” Thẩm Dứu giải thích qua về nhiệm vụ cưỡng chế y nhận:“ Bên em không nói sao?”

“ Không có, có thể do em bị cấm túc, không có cơ hội ra khỏi cung nên không làm được nhiệm vụ.” Hà Bình cũng không nghĩ nhiều, tỏ vẻ hâm mộ Thẩm Dứu:“ Kịch bản làm ruộng cũng không tồi, ít nhất không nguy hiểm đến tính mạng, còn có cái ăn... Em mỗi ngày đều lo lắng xem lão Hoàng đế có lôi em đi chém hay không. Nhưng mà hệ thống bên này lúc nào mới đi nhận tân thủ đây. 24 / 24 em đều bị nó giục chép kinh, còn nghiêm khắc hơn chủ nghiệm lớp em! Phiền chết!”

Thẩm Dứu nghe nàng lải nhải oán giận, trong lòng suy tư.

Hà Bình hai ngày nay đều phải ăn màn thầu giờ vớ được phao cứu sinh liền giục Thẩm Dứu đi nấu đồ ăn cho nàng. Thẩm Dứu liền đóng vị diện trò chuyện đi vào bếp.

Buổi sáng y tiện tay mua ít gia vị, hai ngày trước trong lúc làm nhiệm vụ được người trong thôn tặng một ít măng cho y. Thẩm Dứu nhìn thịt xông khói treo trong góc bếp quyết định là một nồi “ Yêm Đốc Tiên“.

“ Yêm Đốc Tiên” là đồ ăn đặc sản của Giang Nam. Hầm nhỏ lửa thịt tươi, măng tươi, thịt xông khói và các nguyên liệu khác. Nước canh nồng đậm, thịt giòn béo, hương vị chỉ gói gọn trong hai chữ - tuyệt phẩm. Đúng lúc nhà hết gạo trắng, y ngâm gạo lức đợi lát nấu trong lúc đợi thịt ngấm nước măng.

Một nồi thịt măng đầy ụ lại bỏ thêm hai chỉ đùi gà cho nước canh ngọt thêm. “ Yêm “ chỉ thịt ướp, “ Tiên “ là thịt tươi - Thẩm Dứu đã bỏ thịt gà thay vào, “ Đốc “ là hầm thịt nhỏ lửa. Không bao lâu nước canh được hầm đổi thành màu trắng đục, màu sắc mê người, mùi hương bay đi bốn phía.

Tiểu Ngũ đang cùng Lâm Cảnh Hành thấp giọng nói chuyện về việc ám sát lần này thì bị mùi hương hấp dẫn, hắn ghé đầu về hướng cửa sổ:“ Mùi thơm ở đâu bay tới thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.