Trên hành lang dài của bệnh viện, Giản Lộ không biết làm sao lui ở khắp ngõ ngách.
Một ngày trôi qua, Lâm An Thâm vẫn còn hôn mê. Bác sĩ đã kiểm tra hai lần, nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân hôn mê của anh.
Cộp, cộp, tiếng bước chân từ xa tiến lại.
“Giản Lộ, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Không phải mẹ đã nói với con đừng kích động Lâm An Thâm rồi sao?”
Trên đỉnh đầu xuất hiện giọng của Lâm mẹ, Giản Lộ ngẩng đầu.
Lâm mẹ dừng lại một chút, mặt Giản Lộ trắng bệnh giống tường bệnh viện.
“Con xin lỗi…” Lâm An Thâm hôn mê bao lâu, Giản Lộ cũng không nói chuyện từng ấy thời gian. Giọng nói vẫn còn khàn khàn.
Lâm bố tiến đến từ phía sau, vỗ nhẹ bả vai Lâm mẹ.
Không biết hai đưa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì, Lâm mẹ luôn lo lắng
cho tình trạng của Lâm An Thâm, lại không đành lòng trách cứ Giản Lộ cái gì. Bà thở dài một hơi, quay đầu gọi bác sĩ phụ trách Lâm An Thâm tới.
Bác sĩ lo lắng tiến lại.
“Kiểm tra trình trạng của Lâm An Thâm thế nào rồi?”
“Tất cả các cơ quan đều hoạt động bình thường, tim hoạt động tốt, gan tì thận cũng không có dấu hiệu suy yếu, số lượng bạch cầu cũng không có hiện tượng gì dị thường. Đã làm tất cả cá kiểm tra vật lý cùng hóa học, nguyên nhân hôn mê… không rõ.”
Lâm mẹ từ từ nhắm hai mắt nghe báo cáo, suy nghĩ một lúc xong trực
tiếp nói với bác sĩ: “Không cần bác sĩ nội khoa nữa, gọi bác sĩ tâm thần đến kiểm tra Lâm An Thâm. Trong nửa giờ nữa tôi muốn nhìn thấy báo cáo
tâm lý.”
Giản Lộ kinh ngạc nhìn Lâm mẹ.
Chỉ thấy Lâm mẹ đưa một tập tài liệu cho bác sĩ: “Đây là báo cáo bệnh trạng trước kia của bác sĩ tâm lý của Lâm An Thâm, đã 4 năm rồi nó
không phát bệnh nữa. Dùng hết mọi điều kiện của bệnh viện làm nó tỉnh
lại.” Nói xong quay đẩu hỏi Giản Lộ. “Trước khi nó hôn mê, hai đứa đã
xảy ra chuyện gì?”
Giản Lộ cúi đầu đáp: “… Con nói muốn tách ra để bình tĩnh một chút…”
“Cái gì?!” Lâm mẹ hít vào một hơi: “Sao con có kể kích động nó như
vậy?! Trách không được nó vẫn bất tỉnh đến bây giờ, nó chưa bao giờ hôn
mê quá hai tiếng đồng hồ!?”
Hốc mắt Giản Lộ lập tức đỏ lên.
Lâm mẹ quay đầu lại dặn dò với bác sĩ: “Nếu đến buổi chiều hôm nay mà nó vẫn hôn mê thì tôi lập tức lôi nó về Hà Lan để điều trị.”
Hành lang dài ngoài phòng bệnh liền lập tức náo nhiệt hẳn lên. Y tá
vào rồi lại ra, từng xe dụng cụ đẩy vào rồi lại đẩy ra, rất nhiều bác sĩ đi vào phòng của Lâm An Thâm. Tiếng người tranh luận, tiếng dụng cụ va
chạm, tiếng bước chân vội vàng… không ngừng dội vào màng nhĩ.
Thế giới Giản Lộ chìm vào một mảnh mờ mịt.
Lâm mẹ vừa bắt máy một cuộc điện thoại, nói hai câu, bỗng che máy nói với Giản Lộ: “Điện thoại của ông nội, ông đang rất lo lắng, muốn về
Trung Quốc một chuyến, con trấn an ông mấy câu, khuyên ông đừng bay tới
bay lui. Tuổi của ông không chịu được như vậy.”
Giản Lộ nhận điện thoại. Nghe được giọng của Giản Lộ: “Giản Lộ? Tình hình của Lâm An Thâm sao rồi? Tỉnh chưa?”
“…” Lúc Giản Lộ nghe được ba chữ Lâm An Thâm, cổ họng chợt nghẹn lại.
“Giản Lộ? Nó tỉnh chưa?”
“Anh ấy…”
Anh ấy khỏe lắm, sẽ sớm tỉnh. Từ sau con sẽ không kích động anh ấy như vậy. Ông nội yên tâm, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.
Nhưng những lời này dù một tiếng cũng không nói nên lời.
Nếu không phải là cô, Lâm An Thâm sẽ không nằm trong bóng đen của bệnh tật.
Nếu không phải là cô, Lâm An Thâm không phải chịu những đau đớn như vậy.
Nếu không phải là cô, Lâm An Thâm không cần trải qua những áp lực kinh sợ của tình cảm.
Với ai cô cũng hứa hẹn sẽ quan tâm tới anh, ngay cả chính cô cũng nghĩ mình có thể chăm sóc cho anh thật tốt…
Nhưng mà, kết quả đâu.
Nước mắt im lặng chảy ra.
“Con xin lỗi…!” Đang nói ra, Giản Lộ không nhịn được bỏ lại di động,
chạy ra cửa thoát hiểm, chạy được 3 tầng mới dám khóc ra tiếng.
Kết quả, trừ việc nói xin lỗi và khóc ra, cô cũng chẳng giúp được
việc gì. Trong đầu hình ảnh Lâm An Thâm lúc phát bệnh cứ lặp đi lặp lại. Cái hình ảnh anh đau lòng đến như vậy, cả đời này Giản Lộ đều không thể quên.
Giản Lộ khóc khàn cả giọng, hơn nữa tối qua trắng đêm không ngủ, khóc đến khô cả nước mắt xong, cô ngồi ở hành lang nhỏ, cứ vậy dựa vào tay
vịn mà ngủ.
Không biết đến khi nào thì có người giúp Giản Lộ đánh thức cô từng trong mơ: “Lâm phu nhân, thì ra cô ở đây! Tỉnh, tỉnh lại!”
Mở đôi mắt kèm nhèm, trước mắt là một cô y tá trẻ.
“Lâm phu nhân, cô đi theo tôi nhanh lên, Lâm tiên sinh đã tỉnh, nhưng cảm xúc không được ổn định lắm.” Mặt cô y tá có vẻ rất sốt ruột.
Giản Lộ vừa nghe thấy Lâm An Thâm đã tỉnh, không nhiều lời liền đứng
dậy luôn. Nhưng mà bước một bước như bước vào khoảng không, liền bổ nhào vào bậc thang phía trước.
Y tá đi đằng sau nâng cô dậy: “Có phải bị làm sao không? Để tôi xem xem!”
“Không có việc gì.” Giản Lộ từ chối cánh tay của cô y tá, tiếp tục vội vàng chạy đến phòng bệnh của Lâm An Thâm.
Chạy đến trước cửa phòng bệnh, Giản Lộ chợt nghe thấy tiếng Lâm An
Thâm khàn khàn rống lên, tất cả đều là gọi tên cô. Sau một tiếng lại là
những tiếng hỗn độn khác. Giản Lộ chạy nhanh vào phòng bệnh, nhìn cảnh ở trước mắt khiến cô sửng sốt một chút.
Ở giường bệnh của Lâm An Thâm, hai bên là bác sĩ ra sức kiềm chế Lâm
An Thâm đang giãy dụa kêu to. Bên cạnh còn có vài y tá, đang cố gắng giữ bình truyền dịch, còn có người đang vất vả giữ dụng cụ bên cạnh giường
bệnh, có người nhanh tay giữ lại cốc nước với bình thủy mà Lâm An Thâm
đang muốn cướp lấy.
Tình trạng đang rất hỗn loạn.
Mà ở gần sô pha, Lâm mẹ nhìn đến tình trạng con trai mình như vậy,
chôn mặt ở gáy Lâm bố thấp giọng khóc. Vẻ mặt của Lâm bố cũng rất u ám.
Lâm An Thâm bây giờ, giống như một con thú, trên cổ hiện rõ gân xanh, toàn thân đều dùng sức để giãy ra.
Gào thét, giãy dụa, kích động.
“Lâm An Thâm.” Giản Lộ nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lâm An Thâm cứng đờ người lại. Giọng nói của cô như liều thuốc an
thần, làm cho tình trạng đang hỗn loạn lập tức bình thường trở lại.
Bác sĩ, y tá, Lâm bố Lâm mẹ đều quay đầu lại.
Giản Lộ đứng yên tại chỗ.
Hai mắt Lâm An Thâm đầy tơ máu, trên mặt vẫn còn lưu lại mồ hôi và
nước mắt, tóc rối bù, áo bệnh nhân xanh nhạt trên người nhăn nhúm, tay
đang muốn rút kim truyền ra, bởi vì vừa rồi giãy dụa quá kịch liệt mà
kim truyền còn dính chút máu.
Lâm An Thâm cuồng loạn như vậy kiến Giản Lộ kinh ngạc.
“Giản Lộ, em lại đây.” Lâm An Thâm nhìn chằm chằm vào Giản Lộ. Một
khắc khi nghe được giọng nói của Giản Lộ, một Lâm An Thâm điềm tĩnh, kín đáo lại dường như sống lại.
Giản Lộ không rõ mình có phải bị tình hình vừa rồi dọa cho sợ hay không, bước chân hơi cứng nhắc.
“Vừa rồi đi đâu?” Giọng Lâm An Thâm hơi khàn khàn, nhưng mà trong đó
đã khôi phục chút ôn hòa ngày thường. Anh giật giât, dịch ra một khoảng
trên giường, ý bảo Giản Lộ ngồi ở đó.
Giản Lộ tự thúc giục bản thân tiến đến ngồi vào chỗ đó nhanh hơn,
ngồi xuống. Ngồi được 2 giây, nhấc tay vuốt lại tóc Lâm An Thâm: “Em vừa rồi ở bên ngoài, không để ý ngủ quên mất.”
Lâm An Thâm nhíu mày: “Sao lại ngủ ở bên ngoài? Bị cảm thì sao.” Để ý thấy mắt cô hơi hồng hồng, lập tức hỏi: “Em khóc?”
Giản Lộ vội vàng lắc đầu: “Không. Chỉ hơi mệt thôi, anh có đói bụng
không? Em đi mua đồ ăn về cho anh nhé?” Ngẩng đầu sửa sang lại quần áo
cho anh, ba nút cúc áo đều bị tung ra, Giản Lộ tiện tay đóng lại.
Lâm An Thâm nắm lấy tay Giản Lộ, tầm mắt không dời khuôn mặt cô đên
một khắc: “Anh không đói, em không cần đi. Nếu nói mệt thì ngủ một giấc
đi rồi chúng ta về nhà được không?” Sau đó, anh nói với bác sĩ để tháo
kim truyền cùng với chuyển toàn bộ thiết bị trong phòng đi.
Bác sĩ khó xử, liếc mắt nhìn Lâm bố Lâm mẹ một cái.
Lâm mẹ muốn mở miệng khuyên Lâm An Thâm, nhưng lại bị Lâm bố kéo lại. Lâm bố lắc đầu, rồi nhìn bác sĩ bảo chuyển tất cả đi.
Bác sĩ cùng y tá nhận lệnh liền thu dọn tất cả các thiết bị trong
phòng đi. Thay Lâm An Thâm rút kim truyền trên tay ra, muốn anh buông
tay Giản Lộ ra, nhưng một khắc Lâm An Thâm cũng không chịu buông bàn tay nắm tay Giản Lộ. Giản Lộ đành phải nắm lấy bàn tay không có kim truyền, bây giờ anh mới buông tay cô để bác sĩ rút kim.
Rất nhanh, phòng bệnh chỉ còn lại Giản Lộ cùng với Lâm An Thâm.
Đôi môi tái nhợt của Lâm An Thâm nở một nụ cười, vỗ vỗ lên chiếc gối ở trên giường: “Ngủ ở đây. Mắt em đỏ như con thỏ vậy, cả đêm không ngủ
à?”
Giản Lộ không biết trả lời như thế nào.
Lâm An Thâm còn nói: “Về sau không cho phép biết không?”
Giản Lộ gật đầu, nghe lời nằm xuống.
Lâm An Thâm cũng nằm xuống bên cạnh.
Giường bệnh là giường đơn, hai người nằm có chút trật. Giản Lộ với Lâm An Thâm cùng nghiêng người nằm, mặt đối mặt.
Lâm An Thâm kéo chăn lên đắp cho hai người, sau đó lại kéo chăn của
Giản Lộ lên chút nữa. Phát hiện đôi mắt thỏ của Giản Lộ vẫn mở to nhìn
mình: “Còn không nhắm mắt để ngủ?”
Tim Giản Lộ chợt nghẹn lại, huyết sắc trên mặt Lâm An Thâm vẫn chưa
khôi phục lại, môi không biến thành màu đen giống như tối hôm qua, nhưng vẫn tái nhợt. Cô nhích sâu vào lòng anh, hôn lên đôi môi lạnh như băng
của anh, nhỏ giọng nói: “… Lâm An Thâm, em xin lỗi.”
Lâm An Thâm ôm lấy cả chăn cùng Giản Lộ, vỗ nhẹ lên sau lưng cô: “Tốt lắm, không cần nghĩ gì nữa, ngủ một giấc đi.”
Giản Lộ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hồi lâu, bên tai giống như truyền đến giọng nói ẩn nhẫn, sâu sắc của
anh: “Giản Lộ, chỉ cần em ở lại bên anh, anh không còn cần gì cả…”
Trong mộng, giọng nói đó vẫn là thật?
Mông lung, mơ mơ màng màng. Giản Lộ không phân biệt được.
Bởi vì, cô đã chịu những kinh ngạc vượt qua cả nhận thức của mình…
Lâm An Thâm nói: Anh không có bệnh!