Ở nhà nghỉ ngơi được không quá hai ngày, Lâm An Thâm không thể không về Trọng Mộc xử lý mọi chuyện.
Chuyện tìm người cung cấp vật liệu mới có vấn đề, không thể quên cung ứng thủy tinh là rất quan trọng, thị trường loại vật liệu này bị thương nhân nước ngoài lũng đoạn. Trước đó họ cố ý làm ảo giá trên thị trường, bây giờ thì lại trữ hàng lại. Loại thủy tinh này có tính chất riêng
biệt, là chủ đề chính trong đề án của Lâm An Thâm với Phú Hòa. Tình hình bây giờ có vẻ không được tốt cho lắm, từ đó đến nay Lâm An Thâm bận sứt đầu mẻ trán.
Cuốc sống của Lâm An Thâm dường như lại đi vào quỹ đạo.
Anh khôi phục bộ mặt gặp nguy không sờn, tài hoa hơn người, một người chồng tao nhã.
Ở nhà, thế giới hai người của Giản Lộ với Lâm An Thâm vẫn tiếp tục.
Khi thì lời ngon tiếng ngọt, khi thì tán tỉnh khiêu khích, khi thì thoải mái vui đùa. Giản Lộ chưa từng hỏi chuyện ở công ty, cô tin tưởng Lâm
An Thâm có thể xử lý tốt.
Nếu có việc rắc rối của ai đó ảnh hưởng đến cuộc sống của cô và Lâm An Thâm, cô có thể lựa chọn chẳng quan tâm.
Nhưng mà có buổi tuối trước khi đi vào giấc ngủ, Lâm An Thâm nói cho
Giản Lộ, việc thị trường vật liệu bị lũng đoạn trước kia là do Lâm Hải
Thâm. Người giấu mặt trước kia mua cổ phần của Triệu Nhật cũng là Lâm
Hải Thâm. Thương nhân Soviet đã mang Lâm Hải Thâm đi mười mấy năm trước
đã để lại toàn bộ tài sản cho Lâm Hải Thâm. Hiện nay Lâm Hải Thâm, tài
sản cũng có thể đứng vào top những người giàu nhất thế giới.
Bây giờ, Lâm Hải Thâm trở về là để trả thù Trọng Mộc. Chính xác mà nói, anh ta trở về để trả thù Lâm An Thâm.
Nhưng mà không có người biết nguyên nhân bên trong. Từng là anh em
Lâm gia tình nghĩa sâu sắc, tất cả đều thành chuyện bàn tán của mọi
người.
Nói xong lới cuối cùng, Lâm An Thâm im lặng.
Giản Lộ không có ý kiến gì, cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu Lâm An Thâm:
“Chồng à, không phải sợ, em sẽ đứng bên cạnh anh, cổ vũ cho anh.”
Lời của cô vỗ về anh, không đến một lúc sau, Lâm An Thâm nhẹ nhàng tiến vào mộng đẹp.
Sau, lại một buổi chiều nào đó, Giản Lộ nhận được điện thoại của Lâm Hải Thâm.
Lâm Hải Thâm chân thành thổ lộ tình cảm của mình với Giản Lộ.
Giản Lộ thẳng thừng biểu thị từ chối.
Anh ta vẫn không buông tay, dùng lời ngọt dỗ dụ Giản Lộ. Anh ta nói
anh ta yêu Giản Lộ ngây thơ đáng yêu, cón nói anh ta có thể vì cô mà xây một công trình khiến thế nhân phải hâm mộ tình yêu của họ, anh ta cam
đoan có thế cho Giản Lộ câu chuyện của một hoàng tử và công chúa thực
sự, hơn nữa, chàng hoàng tử này có tâm lý khỏe mạnh. Anh ta sẽ không bức Giản Lộ, sẽ không khống chế tự do của cô, sẽ không bẻ gãy cánh của cô.
Anh ta nói: “Giản Lộ, gả cho anh đi.”
Giản Lộ vẫn cự tuyển thẳng thừng đối với chiếc phone.
Lâm Hải Thâm lộ bộ mặt thật, anh ta tuyên bố muốn bắt cóc Giản Lộ.
Đến lúc này, Giản Lộ xem như hiểu được nguyên nhân từ sâu thẳm bên trong anh ta muốn trả thù Lâm An Thâm.
Anh ta vẫn còn ở trong điện thoại tha thiết nói yêu cô.
Giản Lộ mặc anh ta thao thao. Cuối cùng, hỏi một câu: “Andre có phải là bạn đồng tính của anh?”
Lâm Hải Thâm lập tức phủ nhận: “Andre không phải người yêu, anh ta
chỉ là bạn cùng giường cố định mà thôi.” Nghĩ Giản Lộ để ý đến Andre,
Lâm Hải Thâm lập tức cam đoan anh ta sẽ giải quyết sạch sẽ chuyện của
mình với Andre.
Giản Lộ nở nụ cười.
Cô nói: “Căn bản anh không yêu tôi, không cần có ý dụ dỗ tôi mà uy
hiếp Lâm An Thâm. Anh ấy chỉ hoàn toàn hận anh mà thôi. Còn đáng tiếc
nữa, Lâm An Thâm cũng không phải người đồng tính. Anh ấy không thể cho
anh tình yêu, không cần miễn cưỡng anh ấy.”
Lâm Hải Thâm cảm thấy như mình bị xé toạc ra, không kiềm chế được
rống lên với Giản Lộ: “Lâm An Thâm là của tôi! Từ nhỏ Lâm An Thâm đã yêu tôi nhất! Tôi có thể vứt bỏ tôn nghiêm, vứt lòng tự trọng theo lão già
Soviet. Tôi có thể vì Lâm An Thâm mà trả giá tất cả, nếu khuôn mặt này
có thể đổi lấy hưng thịnh của Trọng Mộc, làm cho Lâm An Thâm có cuộc
sống không cần lo lắng cho tiền đồ, như vậy tôi cũng tình nguyện bán
đứng chính mình cho tất cả. Tôi tình nguyện!”
“Giản Lộ, cô dựa vào cái gì có thể bảo vệ bên cạnh Lâm An Thâm,
nghiễm nhiên chấp nhận tình yêu của nó. Tình cảm đó vốn là của tôi, Lâm
Hải Thâm! Lâm An Thâm không thể, không thể cho ai khác tình yêu ngoài
tôi!”
Giản Lộ thở dài, nói: “Làm tổn thương Lâm An Thâm, so với người khác anh lại càng khổ hơn mà thôi.”
Giọng Lâm Hải Thâm cao lên: “Thì sao, tôi có thể vì Lâm An Thâm mà chết thì càng có thể khiến Lâm An Thâm chết theo!”
Giản Lộ đối với Lâm Hải Thâm như vậy thật không còn sức mà tức giận.
Cô nói: “Nêu là lời của tôi, tôi sẽ không vì Lâm An Thâm mà chết, cũng
sẽ không giết Lâm An Thâm. Tôi muốn được sống vui vẻ, hạnh phúc, như
vậy, Lâm An Thâm mới có thể vui vẻ, hạnh phúc theo. Tôi muốn, không phải là tình yêu của Lâm An Thâm, tôi chỉ cần anh ấy hạnh phúc, vô lo.”
Có lẽ con đường của cô không oanh liệt như của Lâm Hải Thâm. Nhưng đây là tình yêu của cô.
Bởi vì anh vui vẻ, cho nên cô vui vẻ…
Cuối cùng, Giản Lộ nói một câu: “Peter, anh vẫn nên lấy thân phận là anh trai anh lấy mà chúc anh ấy hạnh phúc đi.”
Cùng Lâm Hải Thâm nói chuyện tối hôm đó, Giản Lộ kể lại toàn bộ cuộc
nói chuyện cho Lâm An Thâm. Đêm đó, Lâm An Thâm thức trắng đêm. Giản Lộ
ngồi trước cửa sổ với anh, nhìn vào cánh cửa thủy tinh đen tuyền. Lúc
trời sáng, Lâm An Thâm ôm Giản Lộ về giường. Động tác của anh vô cùng
nhẹ nhàng, tựa như ôm bảo vật quý giá nhất trên đời. Đắp chăn cho Giản
Lộ, vén vài sợi tóc lòa xòa trên gương mặt cô. Nhìn gương mặt bình tĩnh
ngủ của cô, anh không tự giác mà thì thào lặp lại:
Giản Lộ… có phải mệt lắm hay không…?
Có phải mệt lắm hay không…?
Ngày bình an lại tiếp tục tiếp diễn. Chuyện ở công ty bắt đầu tốt
lên. Giản Lộ với Lâm An Thâm trải qua quãng thời gian hạnh phúc, lưu
luyến. Cuộc sống như vậy thật bình yên. Nếu như nhất định có điều gì
không đúng thì chỉ vì Giản Lộ tháy Lâm An Thâm kiên trì dùng áo mưa lúc
đó mà thấy bất an. Lâm An Thâm giải thích bây giờ anh không muốn có con. Anh nói anh tiếc thế giới hai người này.
Giản Lộ tin lời anh. Nhưng mà đáy lòng vẫn có một cảm giác bất an,
giống như hạt bụi trong không khí, có thể không để ý, nhưng không phải
không có.
Lâm An Thâm nói: Anh không biết mở miệng như thế nào