Giản Lộ không tin được, trừng mắt nhìn anh. Có loại cảm giác choáng váng, nghiêng trời lệch đất. “Anh… nói… nói cái gì?”
“Anh muốn ly hôn với em.”
Lâm An Thâm quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt khủng hoảng của Giản Lộ.
“Anh… nói đùa gì vậy… không…” Giản Lộ đỏ mắt, “… không –” Không buồn cười chút nào…
Nhưng mà, ánh mắt Lâm An Thâm vẫn không thay đổi. Mắt anh nói với cô, đây là sự thật.
Giản Lộ nổi giận.
Bốp!
Lâm An Thâm bị tát một cái lệch mặt.
Tay đánh thật đau, Giản Lộ trừng mắt với anh, tim còn đập thình
thịch. Bây giờ cô thật hy vọng, tiếp theo có sóng thần hay thiên tai gì
đó thật khủng khiếp ập tới, hay là có thiên thạch rơi xuống. Ít nhất như vậy thì cô với anh cũng có thể chết cùng nhau.
Nước mắt rơi như mưa, Giản Lộ bất lực hỏi anh: “Vậy sao từ đầu anh
còn muốn yêu em?! Vì sao anh lại lấy em?! Vì sao lại che chở mọi điều
cho em –!!”
Giản Lộ lảo đảo.
“Lâm An Thâm… em đau quá… Nhứng ngày anh biến mất, em như sống trong
địa ngục. Một người ăn cơm, một người ngủ, một người ra vào… Lúc ăn cơm, ăn miếng rau thơm, thói quen gắp vào bát cho anh, nhưng ngẩng đầu… mới
nhớ ra là không có người ăn thay em. Lúc ngủ thấy lạnh, xoay người muốn
lui vào lòng anh cho ấm cũng không có người. Lúc ra khỏi nhà quên tắt
đèn phòng bếp, kêu anh vào tắt, xoay người mới giật mình là chẳng có ai… Em vẫn không sợ người khác… chỉ sợ ở một mình, trong tâm trí đều là
hình ảnh của anh… !”
Nhìn không thấy Lâm An Thâm thay đổi, Giản Lộ cảm thấy giờ khắc này mà rơi nước mắt với anh thì thật sự buồn cười.
Nhưng mà cô chính là người con gái buồn cười như vậy!
“Em tìm việc, đồng nghiệp đều rất nhiệt tình quan tâm em, nhưng đã có thói quen đi làm trước kia với anh, không nói chuyện với đồng nghiệp
nam dù chỉ một câu, lúc báo cáo công việc với sếp cũng cách xa vài
thước, thậm chí còn không trao đổi gì với đồng nghiệp nữ, bởi vì các cô
ấy đều thích nói về các đồng nghiệp nam đẹp trai. Mọi người đều không
thích em kỳ quái như vậy. Em không thể bình thường hòa đồng.”
Mặt Giản Lộ trắng bệnh như tờ giấy.
“Lâm An Thâm, anh biết rõ nhất vì ai mà em trở thành như vậy.
Anh dễ ghen, anh nhạy cảm, nếu nhất định phải, em thậm chí có thể
không nói chuyện với bất kỳ ai trên đời này. Vì anh, kem cam tâm bẻ gãy
cánh mình từ nay về sau chỉ ở lại bên cạnh anh. Nhưng mà anh… nói đi là
đi… thậm chí còn không cho em một chút chuẩn bị tâm lý… thế giới của em
lập tức chìm vào bóng tối. Không có cánh, không có cái gì để dựa vào,
căn bản em không thể nào bay khỏi thứ đen tối giày vò ấy!”
Lâm An Thâm vẫn không có phản ứng gì như cũ.
“Lâm An Thâm… sao anh có thể đối xử với em như vậy…?!”
Không đáp lại.
“Bây giờ anh… còn nói… ly hôn…?”
Vẫn i lặng.
Giản Lộ kêu thất thanh: “Vì sao anh có thể nói ra?”
Ngay cả mắt Lâm An Thâm cũng không nâng lên dù chỉ một chút.
Con tức giận của Giản Lộ lên đến đỉnh điểm, chỉ vào mũi anh: “Anh là đồ khốn nạn –!!”
Vô lực, rốt cuộc không chống đỡ được.
Phịch!
Giản Lộ ngất xỉu, trước mắt hoàn toàn chìm vào đêm tối.
Một giây còn ý thức cuối cùng, gian lộ còn nghe được tiếng hét của
Lâm An Thâm. Giản Lộ muốn cười, lúc trước làm việc hai mươi mấy giờ một
ngày không thấy choáng váng chút nào, bị bệnh đến mức mặt trắng bệnh,
môi thâm cũng không choáng, mà bây giờ chỉ một câu nói của anh mà khiến cô ngất như thế này.
Lâm An Thâm, anh quả là người đàn ông đáng sợ…
Giản Lộ không biết mình ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng mở mắt ra, không nhìn rõ, vừa thấy cả người tỉnh táo lại. Bác sĩ Phạm giơ cao ống tiêm,
ấn một cái đẩy hết không khí trong ống ra, kim tiêm đáng sợ phun ra một
chút thuốc.
“Tôi… tôi… không tiêm…” Nhưng mà lời nói ra như xuất phát ở nơi xa xôi nào đó, trở thành một tiếng lẩm bẩm nghe không rõ.
Bác sĩ Phạm phát hiện rốt cục bệnh nhân đã tỉnh, cảm thấy an tâm: “Cô muốn nói cái gì?”
“… không… tiêm….” Cảm giác người thật yếu, không như cả nửa đời chưa ăn cơm.
“…” Bác sĩ Phạm không nghe hiểu bệnh nhân nói gì, lại tiếp tục tưởng lời cô nói là lời lo lắng mơ màng.
“Cô ấy nói không tiêm.” Bây giờ Giản Lộ mới phát hiện đầu người có một người khác đang ngồi.
Bác sĩ Phạm cầm ống tiêm mà khó xử.
Lâm An Thâm nói: “Cô ấy sợ đau.”
Giản Lộ phát hiện đến sức để mình trợn mắt còn không có.
“Nhưng mà ống đường này với cô ấy bây giờ là rất quan trọng. Bây giờ
cô ấy rất yếu.” Bác sĩ Phạm cũng không buông ống tiêm, kiên trì muốn
tiêm cho Giản Lộ. Bác sĩ giằng co luôn có một loại chấp nhất, bác sĩ
Phạm không để ý đến ánh mắt năn nỉ của Giản Lộ.
“Đưa vào bằng miệng, tôi đi lấy đường.” Lâm An Thâm đứng lên.
Bác sĩ Phạm không có cách, đành phải gật đầu, giao ống tiêm trao cho trợ lý.
Giản Lộ vẫn còn rất giận Lâm An Thâm, nhưng mà vì vừa thoát khỏi cái
ống tiêm nên rất biết ơn anh. Trong tầm mắt thấy gương mặt anh, gương
mặt ưa nhìn nhưng lại bị hồ bột cứng lại. Chỉ thấy anh nhìn cô một cái
rồi ra ngoài lấy nước đường. Giản Lộ muốn nhắc anh lấy nhiều hơn một
cốc, bởi vì có vẻ chính anh cũng cần, sắc mặt của anh cũng chẳng khỏe
hơn cô là bao. Nhưng mà Lâm An Thâm đi rất vội, sợ rằng ở lại thêm nửa
giây cô không có đường mà lại té xỉu. Giản Lộ không kịp gọi anh.
Một lúc sau, Giản Lộ khôi phục lại chút sức, ngồi dậy, người trợ lý bên cạnh cũng giúp cô.
Bác sĩ Phạm lập tức hỏi Giản Lộ: “Hai người xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể té xỉu?”
Giản Lộ thở dài một hơi: “… Đừng nói nữa. Hôm qua nhà chúng tôi có bạo hành gia đình…”
Bác sĩ Phạm hít vào, nghiêm khắc nói: “Không phải nói dùng chính sách dụ dỗ sao?”
Giản Lộ làm vẻ mặt đau khổ: “Không có cách nào, xung đột đến là đến…”
“Ai khơi mào?”
“Anh ấy.”
Bác sĩ Phạm thở dài: “Quá trình chữa khỏi cho Lâm An Thâm có vẻ gian
khổ, thời gian này cô cần nhẫn nhịn với những cảm xúc mãnh liệt của cậu
ấy.”
“…” Anh mãnh liệt còn tốt, cô còn có thể cùng anh ầm ỹ một chút.
Nhưng mà trạng bây giở của anh rất bình tĩnh, thậm chí siêu bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức nói một không nói hai.
“Cũng không cầm giấu diếm hành vi của cậu ấy, tôi biết. Về sau cố gắng không xung đột với cậu ấy là tốt rồi.”
“…” Cô còn hy vọng xung đột trực diện.
“Cô phải chuẩn bị tâm lý, bạo hành sẽ không chỉ xuất hiện một lần, cô cần linh hoạt, dịu dàng mềm hóa cậu ấy.”
“…”
“Nhưng mà việc vào lực này vẫn là vấn đề rất nghiêm trọng, tôi không
nghĩ đến tình trạng của Lâm An Thâm đã đến mức này. Hay là tôi cũng muốn cho cô ở một phòng riêng cho thoảng đáng.”
“…”
“Cô muốn kiên trì ở lại. Trước tôi cũng có vài người bệnh có các hành động hung ác, vì vợ bọn họ đều không tha thứ. Hay là tôi có thể để hai
người gặp mặt, trao đổi với nhau một chút. Lại gặp nhau với cậu ấy sẽ
không có áp lực.”
“Bác sĩ Phạm…”
“Cậu ấy đánh cô như thế nào? Báo cáo cô không có vết thương nào.”
“Thật ra…”
“Đừng sợ, dũng cảm nói hết ra.”
“… là tôi đánh anh ấy.”
“…!” Chân bác sĩ Phạm muốn khuỵu xuống.
… Ai… cho ông một cốc nước đường.
Lâm An Thâm nói: Không cần tự tử