Gả Cho Lâm An Thâm

Chương 80: Chương 80




Giản Lộ dùng 4 tiếng đồng hồ vất vả đào được phim đen về.

Đúng, đúng là phải dùng động từ “đào”.

Mua phim đen ở đây không giống như trong nước, tìm ở máy tính hay ở trong ngõ nhỏ nào đó, chờ một bác gái hay chú già nào đó đến hỏi có muốn mua phim đen không. Hơn nữa có khi không cẩn thận mua phải loại lởm, trên bao bì còn có hình ảnh cấm – tố tội bản thân nữa.

Mà ở đây, mua phim đen với đĩa Disney cũng như nhau, không cần lén lút, không phải nhận những ánh mắt kinh dị của người khác, thậm chí nhân viên cửa hàng còn tười cười bước qua giới thiệu đâu là phim đứng đầu bảng, đâu là phim có tư thế kinh điển. Ở đây phim đen còn có một cái tên rất chuyên nghiệp, adult video, phim người lớn. Đương nhiên, bằng trình độ tiếng Anh của Giản Lộ thì nghe cũng không hiểu lắm lời giải thích ngắn gọn của người bán hàng, bởi vì thuật ngữ chuyên nghiệp nhiều lắm. Cô chỉ có thể đại khái nghe được cái gì mà “dáng người chuẩn”, “ngoại hình đẹp”, “âm thanh tốt”, “đa dạng” – những từ ngữ đơn giản. Cuối cùng, cô chọn phim “âm thanh tốt”.

Đến tận tối mịt mới về đến chỗ Lâm An Thâm, anh đã đứng trước cửa đi qua đi lại. Giản Lộ bước nhanh hơn: “Em về rồi!”

“Sao lại đi lâu vậy?” Lâm An Thâm nhíu mày. Căm thù cái quy định hạn chế bệnh nhân đi ra bên ngoài phạm vi của trại.

“A… Đã về rồi mà…” Ngửi được mùi thuốc lá, Giản Lộ cảnh giác mở nắp thùng rác ra. Trời ạ, một đống đầu thuốc lá. Phát hỏa: “Nói bao nhiêu lần là không được ỷ lại vào cái thứ này rồi mà!”

“Biết, biết rồi.” Đóng lại nắp thùng rác, kéo Giản Lộ vào trong nhà để chuyển tầm chú ý của cô đi: “Nói là đi mua đồ, cho anh xem em mua gì?”

“Phim, tối hôm nay xem với em.” Giản Lộ hạ mệnh lệnh.

Lâm An Thâm không nghi ngờ gì cả, vội vàng đáp lời: “Ừ.”

Giản Lộ liếc nhìn anh một cái.

Lâm An Thâm nghĩ cô vẫn còn nhớ vụ hút thuốc, đành phải lấy lòng tiếp.

Ai chẳng biết, kỳ thật trong lòng cô đang tính toán đêm nay lúc tắm xong có nên xức thêm ít nước hoa cho tăng phần dụ hoặc thôi. A, hình như cô không có nước hoa. Vậy quên đi…

Đến buổi tối. Giản Lộ cảm thấy may mắn vì mình đã không dùng nước hoa.

Trên màn hình là một nam một nữ da trắng đang trong lúc lửa nóng ân ái, đủ loại tư thế làm người ta hoa cẳ mắt, không đếm nổi. Hơn nữa cái tiếng động kia. Vừa vừa mới bắt đầu thì người đàn ông dịu dàng, cô gái thì mềm mại đáng yêu rên rỉ, lúc sau người đàn ông run run gầm nhẹ, cô gái thét lớn. Âm lượng cũng như chất lượng, cảm giác cũng đi từ nông đến sâu.

Giản Lộ xem mà mặt đỏ đến tận mang tai.

Lại nhìn Lâm An Thâm ở một bên, lại là bộ mặt lạnh như băng, càng xem, nhiệt độ càng thấp.

Không đến hai giây, anh liền bước hai bước đến trước màn hình, không ấn pause mà trực tiếp lấy đĩa ra, một tiếng rắng vang lên, chiếc đĩa liền gãy làm hai, bị ném vào trong thùng rác. Sau đó bước lại, không đợi Giản Lộ phát ra tiếng kêu bi thảm, anh liền bế cô quăng lên giường, không nói hai lời, quăng cái chăn lên người cô, ấn đầu cô xuống gối rồi lạnh giọng ra lệnh: “Về sau không được xem loại phim đen như vậy nữa. Ngủ ngay cho anh!”

Thấy Giản Lộ muốn giãy dụa phản kháng lại ấn đầu cô xuống.

Giản Lộ không chịu nổi lực tay anh, ngã xuống gối. Cô chưa từng từ bỏ ý định lại bật dậy kêu to: “Lâm An Thâm, anh đang làm cái gì vậy!”

“Ngủ cho anh!” Lâm An Thâm lớn tiếng.

“Anh không ngủ cùng với em sao?” Thấy anh muốn bước ra khỏi phòng, Giản Lộ gấp đến mức nhảy dựng lên.

“Không.” Lâm An Thâm một lời từ chối.

Giản Lộ gào lên: “Vừa rồi anh em xem cô gái đó mà cũng không có phản ứng gì sao?”

“Không có.”

“Vì sao?!”

“Vì sao phải có phản ứng? Anh không biết cô ta!”

“Vì… cô ấy là con gái… anh có thể… liên tưởng tới em!”

Nghe câu trả lời như vậy, có vẻ kiên nhẫn đã trở lại với Lâm An Thâm, anh xoay người đối diện với cô, khóe miệng cong lên một chút: “Liên tưởng như thế nào?”

“Là nghĩ đến… a… lúc đó… em…” Mặt Giản Lộ nóng đến mức có thể luộc chính 10 quả trứng.

“Tư thế của cô ấy có đa dạng à?”

“…”

“Biểu cảm của cô ấy có phong phú à?”

“…”

“Giọng có xiêu người à?”

“…”

“Để anh liên tưởng như thế nào!”

“…!” Cả cái gối ném qua, Giản Lộ gào lên: “Lâm An Thâm, anh là đồ đểu —!”

Lâm An Thâm tỉnh táo xoay người lại kéo cánh cửa.

Bộp!

Chiếc gối hạ cánh lên cánh cửa, rơi xuống.

Giản Lộ tức đến mức thở hồng hộc!

Cách mạng chưa thành, các đồng chí vẫn tiếp tục cố gắng. Giản Lộ cố gắng nghĩ ra phương pháp thứ hai để dụ hoặc anh.

Lại là một buổi tối. Trăng thanh gió mát.

Giản Lộ ghé người bên cạnh Lâm An Thâm nói nhỏ: “Chồng à… chúng mình nên thảo luận nhỏ một chút…”

“Ừ.”

“Cái kia…”

“…”

“Lúc kia… em cảm thấy anh anh so với nam chính trong phim… còn dũng mãnh hơn nhiều lắm…” Giản Lộ cảm thấy lúc mình nói ra câu này cực kì xấu hổ. Nhưng mà không có cách nào khác, cô muốn nói ra những lời ngọt ngào trí mạng nhất đối với người đàn ông.

“Ừ.”

“Người tuy gầy nhưng rất có lực, em rất thích cơ bắp ở bên sườn của anh!”

“Ừ.”

“Mặt cũng đẹp trai, giống vương tử, không dữ tợn!”

“Ừ.”

“Bộ dáng đổ mồ hôi rất gợi cảm!”

“Ừ.”

“Rất lợi hại!”

“Ừ.”

Giản Lộ bắt đầu mất kiên nhẫn, như vậy cũng không dậy lên cảm xúc của anh sao, ngoài ừ ra anh chẳng thay đổi gì cả! Trừng mắt với anh, lửa giận lập tức tắt ngóm, lỗ tai của tên kia cũng đỏ như cà rốt rồi. Thì ra đã sớm bị tác động, đúng là Lâm lắm chuyện!

“Chồng à…” Giản Lộ lại dùng cái giọng ngọt ngào nhất.

Lâm An Thâm nhíu mày: “…?”

“… tư thế của em có phải… đơn điệu lắm hay không…”

“Không phải.” Tư thế của cô thế nào anh đều yêu cô nhất.

“Biểu cảm có phải… không dậy hứng thú hay không…”

“Không phải.” Mỗi một cái nhíu mi bình thường của cô cũng có thể gợi nên những cảm xúc nguyên thủy nhất của anh.

Giản Lộ rất vui vẻ: “Vậy còn giọng em? Không phải là anh cũng không thích?”

“A…” Trầm ngâm.

Giản Lộ căng thẳng: “Rất khó nghe à?”

“…” Khó khăn.

Giản Lộ nổi bão ở bên cạnh: “Có khó nghe thật hay không anh nói ra xem nào!”

“…”

Giản Lộ cấu anh: “Giọng của em khó nghe là như thế nào! Là anh không biết thưởng thức! Ghét!”

Lâm An Thâm kéo lấy cô: “Đừng đi! Không phải khó nghe! Lúc đó em đều cắng miệng thở… im lặng ngoan ngoãn chỉ lo thở…”

“Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng khiến anh chỉ muốn cắn một cái!”

“Ngực phập phồng như thế nào cũng không phát ra tiếng!”

“Nhưng mà anh thích như vậy, khuôn mặt hồng hồng rất đáng yêu!”

“Ánh mắt mơ màng, lặng lẽ một chút lại miễn cưỡng không mở! Cái dạng như vậy lại khiến anh điên cuồng!”

“Còn có một chút mồ hôi vương trên mũi, làm cho người ta xúc động không thôi!”

Đến phiên Giản Lộ mặt đỏ như cà rốt, từ bên tai tràn xuống cổ, khuôn mặt còn tỏa ra từng làn, từng làn khói trắng: “… không cho anh miêu tả kỹ như vậy…!”

Lâm An Thâm giết xe không được, động tình ôm lấy cô: “Em tốt hơn so với cô gái kia nhiều lắm!”

Giản Lộ có cảm giác chính mình đang say: “Chồng à… vậy… bây giờ… muốn hay không…?”

Lâm An Thâm đảo mắt một cái liền biến sắc, lập tức cự tuyệt: “Không cần. Muộn rồi, em về phòng ngủ đi.”

Giản Lộ bị anh hắt một gáo nước lạnh, cảm giác say mê vừa rồi thoáng cái chết lịm!: “Em tốt như vậy! Vì sao lại không cần?!”

Lâm An Thâm cường ngạnh: “Không cần sẽ không muốn. Về phòng ngủ ngay lập tức cho anh!”

Nếu Giản Lộ có móng vuốt, cô nhất định phải cào vào mặt anh một cái rồi mới xoay người!

Nhưng mà cô không có, chỉ có thể đá cánh cửa. Hung hăng đá, tưởng tượng đầu Lâm An Thâm là đây, sau đó đá một cái, phịch một tiếng đầu anh bay đi!

Bốp!!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trải qua một lần như vậy, cuối cùng Giản Lộ cũng có thể khôi phục một chút tự tin! Cô không cần mình có dáng người ma quỷ hay không, cô chỉ cần là dáng người mà Lâm An Thâm thích.

Chỉ cần anh thích, muốn cô thành dạng người gì cũng được.

Để cho dáng người như vậy đánh bại Lâm An Thâm đi! Cầu trời phù hộ!

Buổi tối.

Đang tắm rửa thì Giản Lộ gọi lớn: “Lâm An Thâm, em quên lấy quần áo!”

Lâm An Thâm thở ra, rồi lại hít vào một hơi. Lại tận lực vững vàng thở ra.

“Lâm An Thâm anh làm cái gì vậy! Mau lấy quần áo cho em!” Người trong phòng tắm lại giục.

Lâm An Thâm không còn cách nào khác, đành phải đến ngăn tủ lấy quần áo, mở hé cửa phòng tắm đủ để một cánh tay len vào. Nhưng mà đưa quần áo vào càng sâu, tay cũng không chạm đến cánh tay nào khác nhận quần áo.

Sao đó lại nghe tiếng rất không kiên nhẫn của người ở bên trong: “Vung vẩy cái gì? Em đang ở trong bồn tắm, anh vào một chút thì chết người hay sao!”

Lâm An Thâm thở dài.

Đẩy cửa ra. Hơi nước bay đầy phòng.

Người nói đang ở trong bồn tắm thì lại đang đứng giữa phòng tắm, mặc một bộ đồ lót ngắn màu trắng, ướt sũng. Mái tóc đen dài ẩm ướt, hơi vén lên một chút để lộ cái trán trơn bóng. Từng giọt nước chảy xuống như chảy thẳng vào tim anh, khiến lòng anh nổi lên từng gợn sóng.

Áo lót trên người rất mỏng, nước chảy qua làm từng đường cong trên người cô đều được miêu tả rõ ràng, đường cong trong làn nước thật mê người, giống như nước quả mọng, làm cho người ta liếc mắt một cái chỉ muốn tiến đến cắn một miếng.

Mà ở phía dưới áo lót kia là cặp đùi chói mắt, da thịt mịn màng, béo gầy cân xứng. Có vài giọt nước chảy dọc theo đùi xuống đầu gối, lại trượt thẳng xuống cổ chân.

Điểm trí mạng, trong làn sương mù ẩn hiện, cô đang mỉm cười nhìn anh.

Lâm An Thâm cảm thấy mình bị cô gái này tra tấn đến điên rồi!

Đang bị đôi mắt Lâm An Thâm đảo từ đầu đến chân, hai tai Giản Lộ đã nóng như đốt lửa được. Tầm mắt anh đảo đến chỗ nào, cô đều có thể cảm giác được da ở chỗ đó đang run lên. Mà thực ra lúc này cô cũng đang run lên vì lạnh, không phải vì đang ở thời khắc mấu chốt không muốn làm hỏng mỹ cảm, Giản Lộ đành phải run run niệm thầm đủ mọi loại chú ngữ, cầu khẩn Lâm An Thâm nhanh nhanh nói gì. Mà mặt ngoài vẫn phải tiếp tục trấn định. Trấn định lại tiếp tục trấn định. Cười ngọt ngào lại tiếp tục cười ngọt ngào.

Nhưng mà nháy mắt sau, một bộ quần áo vững vàng hạ cánh trên mặt Giản Lộ. Giản Lộ ngây ra như phỗng.

Lâm An Thâm rút chiếc khăn tắm lớn trong phòng, vài động tác đã đóng gói xong xuôi, bế cô lên tay đi ra khỏi phòng tắm, tiếp tục không nói gì ném cô lên giường. Sức lực không nhẹ, bị khóa trong chiếc khăn tắm, Giản Lộ đầu vàng mắt hoa. Còn chưa kịp phản ứng, Lâm An Thâm đã ném thêm vài chiếc khăn nữa, lời nói cũng như tát qua: “Đầu bị nước vào hay sao, trời lạnh 10oC mà em ăn mặc như vậy làm gì! Cho em 3 phút lau khô người mặc quần áo, rồi ra để anh sấy tóc!”

Dứt lời, đóng cửa, người đã biến mất sau cánh cửa. Xuống tay ngoan độc, vách tường bên cạnh cũng muốn run lên.

Giản Lộ sững sờ ở trên giường, trừng mắt với cánh cửa khô khốc. Cô cũng hiểu được đầu mình bị nước vào, thế mà lại dùng cơ thể ướt sũng để dụ hoặc gã đàn ông lãnh cảm ấy!

Lâm An Thâm nói: Damn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.