Tiểu Béo theo tầm mắt An Vô Dạng, nhìn thoáng qua, lại nhìn thoáng qua, phát hiện sự tình không có đơn giản như vậy.
Người đàn ông mặc áo khoác từ trên nền tuyết đi tới, có chút quen mắt.
Thân hình cao lớn, bị mũ che một phần mặt, càng đến gần càng giống vị, Hoắc tiên sinh “ nổi “ danh bên ngoài kia.
Cậu không phải không có trêu chọc nhìn về phía bạn tốt, bỡn cợt mà cười nói: “Cậu chỉ thấy cây thôi sao?”
“Ai?” Thiếu niên chuyên chú xem cây, đột nhiên thấy hình bóng quen thuộc, rất khó hiểu: “Hắn tại sao ở chỗ này?” Chẳng lẽ là tình cờ gặp nhau?
Vậy thật sự là quá tốt.
An Vô Dạng nói: “Cậu ở chỗ này chờ tớ, tớ đi ra ngoài tạo bất ngờ cho hắn.”
Bạn tốt không lời gì để nói: “......”
Người này tuyệt đối không phải bạn cậu!
Bạn cậu mới không có ngu như vậy!
An Vô Dạng mặc vào áo khoác lông, đẩy ra cửa tiệm, mang theo một tiếng chuông thanh thúy.
Vì không cho Hoắc Vân Xuyên phát hiện mình, dĩ nhiên là không thể chính diện đi qua, vậy làm sao bây giờ? An Vô Dạng nghĩ, quay đầu nhìn thấy từng hàng xe ở cửa, chạy qua đó.
Hoắc tổng sớm đã thấy mục tiêu lén lút di động: “......”
Không phải không phải không phải.
Hắn mặt vô biểu tình mà nghĩ.
Nhưng là mình tìm vợ, trừ phối hợp còn có thể thế nào.
“Khụ......” Hắn chân dài bước ra, giày da đạp lên trên nền tuyết hơi mỏng, từng chút từng chút tới gần chỗ An Vô Dạng ẩn núp.
Thiếu niên tim nhảy bang bang, kéo mũ xong, có vẻ đặc biệt hồi hộp.
Hắn tới sao?
Ngẩng đầu khẽ meo meo mà xem một chút.
An Vô Dạng thấy Hoắc Vân Xuyên vẻ mặt lạnh nhạt đi về phía trước, căn bản không biết nơi này có người đang mai phục hắn.
An Vô Dạng lén lút vui vẻ một chút, sau đó đứng lên đuổi kịp.
Phát hiện đối phương một chút tinh thần cảnh giác cũng không có, cậu bĩu môi, lại cười tủm tỉm một phen nhào lên: “Ha --”
Trên người treo An Vô Dạng Hoắc tổng nghĩ thầm, cuối cùng cũng kết thúc.
“Ai nha, là em là em.” An Vô Dạng kêu lớn, để tránh đối phương nghĩ mình trở thành kẻ xấu đánh mình một trận.
“Dạng Dạng?” Hoắc Vân Xuyên thấy là cậu, nắm tay giơ lên lúc này mới buông.
“Ha ha, có phải dọa anh rồi hay không?” An Vô Dạng từ trên người hắn xuống dưới, vây quanh hắn nhảy hai vòng.
“Ừm.” Hoắc Vân Xuyên vẻ mặt nghiêm túc mà nói, ở dưới ánh mắt khoe khoang của thiên sứ: “Như vậy rất nguy hiểm, lần sau không nên như vậy.” Edit: HuynhJJ
Nếu hắn không có phát hiện An Vô Dạng trước, hành vi dọa người của cậu sẽ rất thảm.
Nói chung, Hoắc tổng nghĩ thầm, lấy chỉ số thông minh của thiên sứ, có thể thần không biết quỷ không hay...... mới lạ: “Anh cao hứng không.”
Nghe thấy An Vô Dạng nói: “Tôi dĩ nhiên cao hứng a, ở chỗ này lại có thể gặp được em.” Cậu hỏi: “Anh tới gặp ai sao?”
Bên này chỗ có thể chơi thật sự rất nhiều.
“Đúng vậy.” Hoắc Vân Xuyên thật sâu nhìn thoáng qua vợ ngốc xít, ý cười nơi đáy mắt dần dần dày thêm: “Bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta tìm một chỗ ngồi chút đi.” Hắn nói, giơ tay lên phủi đi bông tuyết trên đầu An Vô Dạng.
Thì ra đúng là tình cờ gặp được nha?
An Vô Dạng nghĩ thầm, cũng đúng, Hoắc Vân Xuyên cũng không phải là cái loại nam nhân dính người, tra định vị gì đó cũng quá biến thái rồi.
“Đi với em.” An Vô Dạng dẫn Hoắc Vân Xuyên đi vào cửa tiệm cậu và Tiểu Béo uống nước.
Hoắc Vân Xuyên thực xin lỗi lấy lý do quấy rầy bọn họ tụ hội, mời bọn họ ăn một bữa cơm.
Cùng phu phu Hoắc tiên sinh nổi tiếng ăn xong một bữa cơm, Tiểu Béo cảm thấy chính mình hình như đã hiểu ra điều gì.
- Anh em tốt, tớ cuối cùng cũng biết Hoắc tiên sinh vì cái gì lại coi trọng cậu.
-?? Cậu nói đi.
- Bởi vì trên người cậu có tính chất đặc biệt hắn không có.
An Vô Dạng một trận vui vẻ, lời này cậu thích nghe.
- Cậu nói cậu nói.
- Hoắc tiên sinh người này quá thông minh.
-......
Xác nhận câu trả lời xong mới biết, đây là một tên bạn thân xấu xa không thể tiếp tục làm bạn nữa.
Buổi tiệc đầu năm, là do Tưởng Thiếu Phi khởi xướng, người đi không nhiều lắm.
Hoắc Vân Xuyên dắt An Vô Dạng đi, vì thiên sứ nhà bọn họ rất ít ra cửa.
Địa điểm là hoa viên trong một căn biệt thự, những người tham gia An Vô Dạng nhận ra có Quý Minh Giác, Trần đại luật sư, cũng có mấy người cậu không quen biết.
Giống những bữa tiệc nhỏ thế này.
An Vô Dạng rất thích thú tòa biệt thự nhỏ tinh xảo ở đây, đặc biệt là cái sân phơi nắng pha lê tròn tròn, có thể nhìn thấy rõ ràng bên ngoài, lại không đến mức chịu đông lạnh.
“Hi, em trai Vô Dạng.” Ông chủ công ty giải trí Quý tổng Quý Minh Giác vẻ mặt cười xấu xa đi tới, chống ở trên lan can bên cạnh An Vô Dạng: “Thế nào, qua tết nhận đươc bao nhiêu bao lì xì a?”
An Vô Dạng: “???”
An Vô Dạng nghiêm túc suy nghĩ một chút, báo ra một chữ số: “Khoảng...”
“Chậc chậc, tiền không ít.” Quý Minh Giác nói: “Vậy em có nghĩ nên làm chút đầu tư gì đó hay không?”
An Vô Dạng lại sửng sốt, đầu tư?
Đối với tiền, cậu dĩ nhiên cảm thấy hứng thú.
Nếu không lúc trước cũng sẽ không có ý nghĩ kỳ lạ muốn trốn Hoắc Vân Xuyên đi mua vé số, chính là trắng trợn táo bạo biểu hiện ra mình ham tiền, nhiều ít có hơi ngượng ngùng.
“Chuyện này sao, tiền của em cũng không nhiều lắm......” Để ở ngân hàng hình như sẽ bị giảm giá trị. Edit: HuynhJJ
“Gần đây công ty của anh chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh, kịch bản không tồi,“ Quý Minh Giác nói: “Chuyển thể từ tiểu thuyết đang hot, của tác giả Tấn Giang nổi tiếng, chuyên môn viết truyện trinh thám cùng với tiểu thuyết điều tra phá án.”
An Vô Dạng cứ như vậy vẫn luôn lắng nghe anh Tiểu Minh thổi phồng quyển sách này tốt như thế này như thế kia, tác giả đó lợi hại thế nào, sau này tiền lời không thể tưởng tượng nổi.
Cậu hơi có chút động tâm.
Do dự hỏi: “Vậy anh muốn bao nhiêu tiền?”
Tiền lì xì của An Vô Dạng kỳ thật không nhiều lắm.
Quý Minh Giác cười cười nói: “Đầu tư nhiều, tiền lời cao, anh dĩ nhiên đề nghị là có bao nhiêu đầu tư bấy nhiêu.”
Mấu chốt là anh Tiểu Minh một dáng vẻ thương nhân thành công, An Vô Dạng rất khó nghi ngờ kinh nghiệm đối phương tuyên bố.
“Một năm sau là có thể lấy được tiền lời đúng hay không?” Cậu vẫn có chút không chắc chắn.
“Đương nhiên, quay phim điện ảnh, khoảng một năm là lâu nhất.”
Nói cũng phải.
An Vô Dạng nghĩ nghĩ: “Vậy,em đầu tư 80% đi.” Để 20% áp túi tiền.
“Được.” Quý Minh Giác phí không ít công sức, thành công lừa gạt tiền lì xì người yêu của anh em kết nghĩa, hơn nữa không chút chột dạ nào: “Em cho anh số tài khoản, lúc chuyển tiền lãi cho em sẽ tiện hơn.” Lại nói: “ Làm hợp đồng không?”
Thiên sứ ngại mặt mũi, lắp bắp nói: “ Không cần đâu”
Quý Minh Giác sờ sờ đầu của cậu: “Chờ đó, anh giúp em kiếm tiền.”
Tiếp theo Quý Minh Giác rất mau liền đưa tài khoản cho An Vô Dạng, nói: “Thấy không, bên kia có một mỹ nữ, anh qua tán gẫu một chút.”
Nói nghe hay hơn là, tích cực thoát ế, tìm chị dâu cho cậu.
An Vô Dạng gật gật đầu: “Đi đi.”
Sau đó trơ mắt mà nhìn anh Tiểu Minh huýt sáo đi mất.
Hai người kia tán gẫu cái gì nha?
Tưởng Thiếu Phi tò mò trong lòng, chờ sau khi tên Quý Minh Giác không đứng đắn đi rồi, hắn mặt mang mỉm cười đi tới, chào hỏi An Vô Dạng: “Vô Dạng.”
An Vô Dạng vội nói: “Anh Thiếu Phi.”
Tưởng Thiếu Phi gật đầu: “Nói chuyện phiếm với Minh Giác sao?” Mắt nhìn bóng dáng khoe khoang của Quý Minh Giác, trong lòng ẩn ẩn có chút lo lắng.
“Ừm, vậy nha.” An Vô Dạng cũng cười, sắc mặt có chút quẫn bách hỏi: “...... Em có một vấn đề, muốn thỉnh giáo anh một chút.”
“Ừm?” Tưởng Thiếu Phi nói: “Vấn đề gì, em cứ việc hỏi đi.”
Hắn cho rằng có liên quan với Quý Minh Giác, trong đầu xoay quanh mấy cái giả tưởng, không phải là tên Minh Giác dạy em trai nhỏ trước mắt cái gì không đứng đắn chứ?
Lại nghe thấy An Vô Dạng nhỏ giọng hỏi: “Ừm chính là...... Em muốn hỏi một chút, em và Vân Xuyên hai người nam, có thể sinh ra bé gái sao?”
Tưởng Thiếu Phi sửng sốt, nói: “Có thể a, xác suất có thể hơi thấp.” Hắn cảm thấy ngoài ý muốn cười: “Em muốn sinh bé gái?”
Đối phương gật gật đầu, rất ngượng ngùng.
Người này sinh Đôn Đôn không có bao lâu, Tưởng Thiếu Phi vừa làm bác sĩ kiêm bạn thân, muốn khuyên bảo: “Cứ từ từ đi, hơn nữa tiếp tục sinh tỷ lệ con trai khá lớn, em không muốn lại có thêm một tên nhóc thúi, thì cẩn thận chút.”
Anh Thiếu Phi nói rất có lý.
An Vô Dạng nghĩ thầm: “Vâng,“ cậu nói: “Mấy năm gần đây sẽ không nghĩ đến, em quá gầy.”
Dựa theo ý của Hoắc Vân Xuyên, nếu như điều kiện thân thể vẫn theo không kịp, vẫn nên không cần hy vọng xa vời sẽ có bé gái......
“Vân Xuyên tới.” Tưởng Thiếu Phi nói.
Nam nhân kia thoát thân từ bên trong một đống người, đang đi tới bên này.
An Vô Dạng đối diện với tầm mắt hắn, đôi mắt cong cong nâng chén với hắn: “Hello.”
Sau khi kết thúc tụ hội về đến nhà, An Vô Dạng trốn ở toilet, lén lút đem tiền gửi vào tài khoản của Quý Minh Giác.
- Anh Tiểu Minh, tiền gửi qua cho anh đó.
- Yên tâm đi, cứ chờ lấy tiền.
An Vô Dạng nhìn số tiền còn dư lại một chút xíu, thở dài.
“Đôn Đôn.” Nhân lúc dì Trương đi khỏi, cậu lén lút sáp đến trước mặt Đôn Đôn: “Tiền lì xì của con ba ba cất cho, chờ con lớn sẽ đưa cho con.”
Đôn Đôn: “Nha?”
Ngẩng đầu mắt nhìn ba ba, sau đó từ trên mặt đất khởi động, một dáng vẻ lung lay sắp ngã.
Ba ba vẻ mặt lo lắng, dọn sạch sẽ mấy món đồ chơi bên chân bé: “Tới tới tới, đến bên này.”
Sau đó lui ra phía sau mấy bước, vỗ vỗ tay với Đôn Đôn.
“......” Đôn Đôn đứng ở tại chỗ, vẻ mặt nghĩ muốn đi tới lại cảm thấy thực sợ hãi, ánh mắt cứ như có một con sư tử con đang bị nhốt. Edit: HuynhJJ
“Đôn Đôn đừng sợ, ba ba ở chỗ này nè, đến đây.” An Vô Dạng cổ vũ nói, nội tâm tràn ngập kích động.
Đôn Đôn cuối cùng cũng muốn học đi, thật sự là quá tốt.
“Ô......” Bạn nhỏ Hoắc Tiểu An, xin giúp đỡ mà nhìn thoáng qua dì Trương.
“Bé con, chớ sợ chớ sợ, đi tìm ba ba đi.” Dì Trương cũng cách bé xa xa, không qua giúp đỡ bé, để bé tự mình đi qua.
Đôn Đôn do dự thật lâu, cuối cùng lấy hết can đảm nâng lên chân béo, tốc độ thực mau giơ qua.
“Ai nha......” An Vô Dạng ôm chặt bé, vui vẻ giống như ăn hai cân đường: “Thật tốt quá, Đôn Đôn quá tuyệt vời, ba ba hôn hôn con!” Sau khi khoa trương biểu dương một phen: “Chúng ta đi một lần nữa nha.”
Đôn Đôn nhìn ba ba cách mình rất xa: “???”
Sau khi có kinh nghiệm lần đầu tiên, nâng lên chân vững vàng mà đi qua -- quẹo một cái vòng qua ba ba, đi nhặt món đồ chơi gấu bông bên cạnh.
Nhưng mà bởi vì kỹ năng khom lưng không luyện tốt, Đôn Đôn bẹp mông ngồi dưới đất, nhưng tay nhỏ cuối cùng cũng đụng phải gấu bông.
Hoắc ba ba đứng ở cửa lặng lẽ nhìn lén, đối với một màn phát sinh trong phòng cảm thấy hết sức vui mừng.
Con trai ngốc nhà bọn họ, cuối cùng trước một tuổi cũng đã biết đi rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Minh Giác: Ông đây làm bằng bản lĩnh, không phục thì cắn tôi:)
Hoắc Vân Xuyên:... [liếc mắt nhìn người cầm đầu nhà mình]