Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 46: Chương 46




Giữa người với người vốn dĩ đã có chênh lệch, sự thật này, lúc An Vô Dạng còn chưa có hiểu chuyện đã thể nghiệm đầy đủ.

Cậu nhớ rõ một năm khi từ tiểu học lên sơ trung ấy, chính mình học ở trường tiểu học bình thường, bên người có hai bạn học hàng ngày gặp mặt khi thi cử đều đạt được thành tích thập phần tốt.

Tốt tới trình độ nào, chính là nghe nói có thể đậu vào trường học tốt nhất thành phố.

Lúc ấy trong trường học bùng nổ tới nỗi, không thua gì thi đỗ Trạng Nguyên.

Ba mẹ bạn học mở tiệc ăn mừng, An Vô Dạng thân là bạn học cũng có đi tham gia.

Cậu tới nhà bạn học rồi, tận mắt nhìn thấy cái bầu không khí tràn đầy vui vẻ, tình cảm hòa hợp giữa bạn học cùng cha mẹ……

Đó là lần đầu tiên An Vô Dạng cảm thấy hâm mộ cùng không biết làm sao, trong lòng dâng lên ghen tị cùng cảm xúc tự ti.

Cậu nhớ lại chuyện cũ sâu kín lúc thơ ấu, vừa mở ra ngăn tủ, từ trong tủ lấy ra bột mì, bột nở, đường, chuẩn bị làm bánh bông lan.

Dì Trương vừa rồi thu dọn xong mớ hỗn độn, nói với cậu: “Vô Dạng, cậu nói với Hoắc tiên sinh một tiếng, dì về đây.”

An Vô Dạng vội nói: “Vâng, dì Trương trên đường cẩn thận.”

Cậu làm bộ đang sửa sang lại đồ vật, chứ không phải lén lút chuẩn bị làm bánh.

Chờ sau khi dì Trương đi rồi, An Vô Dạng dựa theo mấy bước mình đã thuộc làu làu, đập trứng, khuấy trứng, sàng bột mì……

Từng bước một mà làm, làm đến siêu cấp nghiêm túc, siêu cấp cẩn thận.

Không biết từ khi nào, chóp mũi cậu liền chảy ra một lớp mồ môi hơi mỏng.

An Vô Dạng đối với chuyện này không hề quan tâm, tiếp tục nhìn chằm chằm công việc trong tay mình.

Thời gian cứ như thế trôi qua một giờ.

Hoắc Vân Xuyên chờ thật lâu không thấy An Vô Dạng vào ngủ trưa, có chút hoài nghi đối phương vừa rồi có phải bị mình dọa sợ rồi hay không?

Hắn vừa hổ thẹn vừa oan uổng mà nhíu mày: “……” Chính mình thân là đàn ông huyết khí phương cương trai tráng mạnh mẽ, đối với người mình thích có phản ứng là chuyện bình thường.

Đối phương thân cũng là đàn ông, cho dù không đồng tình cũng có thể hiểu chứ.

Bất quá Hoắc tổng tài nghĩ An Vô Dạng đơn thuần, khóe miệng liền co rút, cảm thấy hiểu được mới là lạ.

“Hôm nay làm sao không chịu ngủ trưa?”

An Vô Dạng đột nhiên nghe thấy một giọng nói xuất hiện, là Hoắc tiên sinh tới.

May quá, cậu đã đem bánh cho vào lò nướng.

“Ừm, không buồn ngủ.” An Vô Dạng chỉ vào lò nướng trước mặt mình nói: “Là dì Trương nướng, đến giờ liền có thể ăn……”

Hoắc Vân Xuyên đối với nhân phẩm của An Vô Dạng ấn tượng thập phần tốt đẹp, căn bản không tin đối phương sẽ nói dối.

“Không cần ăn quá nhiều bánh.” Hắn không nghi ngờ gì mà phân phó.

An Vô Dạng gật gật đầu, cười cười với hắn.

Hoắc Vân Xuyên đem đôi tay luôn luôn tiết lộ cảm xúc của chính mình, nhanh chóng giấu đến sau lưng: “Cậu tối hôm qua ngủ tương đối trễ, vẫn là đi ngủ một chút tương đối tốt hơn.”

Nghe thấy Hoắc tiên sinh đề nghị, An Vô Dạng liếc mắt một cái nhìn lò nướng, còn phải nướng hơn ba mươi phút nữa mới được.

Bàn tính nhỏ trong bụng của cậu đang đánh tách tách, gật gật đầu với Hoắc Vân Xuyên: “Được a, chúng ta ngủ nửa giờ.”

Hoắc tổng tài lực chú ý toàn bộ đặt ở trên hai chữ ‘ chúng ta ’, hoàn toàn bị sung sướng tới điên rồi.

Hắn dùng ánh mắt nóng cháy nhìn thiên sứ, gật đầu đáp ứng dễ dàng: “Có thể.”

Sau đó xoay người đi vào trải giường nệm.

Nhưng mà An Vô Dạng khắp đầu óc đều là bánh nướng, chỉ nghĩ không thể bỏ lỡ thời gian.

Cậu nghiêm túc đặt đồng hồ báo thức, mới dám nằm xuống.

Sau lưng chính là bộ ngực ấm áp dễ chịu của Hoắc tiên sinh, từ sau khi được tỏ tình thẳng mặt, luôn làm người miên man không xác định……

An Vô Dạng nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện một dáng người cao gầy rắn chắc, đường cong hoàn mỹ.

Cậu không tự chủ được dịch về phía trước một chút, thuận tiện theo bản năng mà khống chế hô hấp của chính mình.

Hoắc Vân Xuyên vĩnh viễn sẽ không biết, người bên cạnh đang cách xa mình nửa cánh tay thôi, thiên sứ thuần khiết đang ảo tưởng về hắn.

Nửa giờ sau, đồng hồ báo thức An Vô Dạng đã đặt trước đấy vang lên.

Cậu bò dậy, xoa xoa gương mặt còn buồn ngủ, xuống giường đi xem thành phẩm của mình.

Hoắc Vân Xuyên hé mở mi mắt, đáy mắt một mảnh tỉnh táo, nhìn không ra một chút dấu vết đã ngủ.

Hắn cho rằng An Vô Dạng đi toilet mà thôi.

An Vô Dạng đang hồi hộp không biết bánh bông lan có thành công, mang xong bao tay chống phỏng, mở ra lò nướng đem bánh lấy ra ngoài.

“……” Cậu ngửi được một mùi thơm nồng nàng, rồi mỉm cười thật tươi.

An Vô Dạng gấp không chờ nổi mà dùng tay bẻ một miếng, bỏ vào trong miệng.

Cậu từ từ nhấm nháp, biểu tình từ bình tĩnh suy tư, qua một hồi thành vừa lòng mỉm cười.

Kỳ thật bánh cũng không ngon lắm, ít nhất còn không có ngon bằng bánh của cửa hàng làm đâu.

Bất quá, An Vô Dạng cảm thấy bánh này của mình cũng không phải không có chỗ để khen.

Hơn nữa sau khi ăn qua một lúc, trong đầu tự động nhận ra khuyết thiếu, rất rõ ràng chính mình lần sau phải cải tiến như thế nào.

“Có lẽ là ông trời cho mình thiên phú đi……” An Vô Dạng vỗ vỗ vụn bánh, nói nỉ non.

Cậu biểu tình bình tĩnh mà trở lại trên giường, tay chân nhẹ nhàng, ôm lấy cánh tay Hoắc Vân Xuyên đang gác ở bên cạnh, ngủ tiếp.

“……” Hoắc tổng giả bộ ngủ cũng không dám thở mạnh, chỉ dám dùng cằm nhẹ nhàng mà cọ một chút mái tóc của thiên sứ.

Ngày cuối tuần cứ như vậy trôi qua. Rất nhanh hết ngày, thực mau liền đến thứ hai.

An Vô Dạng ngồi ở trên giường tỉnh thần, đột nhiên xoa xoa lồng ngực khó chịu: “Tôi có hơi muốn nôn.”

Hoắc Vân Xuyên ném xuống quần áo mình vừa mặc được một nửa, từ trong phòng lấy ra một cái chậu mang lại đây.

Hắn để cho An Vô Dạng ói trong này: “Không cần đi phòng tắm.”

Ngồi ở trên giường thoải mái dễ chịu mà ói.

Nhưng là buồn nôn muốn ói sao có thể thoải mái, huống chi buổi sáng mới dậy, trong dạ dày trống không.

Không có gì trong dạ dày lúc ói rất là vất vả.

Cả khuôn mặt An Vô Dạng vặn vẹo dáng vẻ rất khó coi, bất quá vẫn luôn luôn không rên một tiếng.

Ngón tay cậu trắng nõn nắm lấy mép chậu, đầu cúi thấp thấp há miệng nhắm vào trong……

Hoắc Vân Xuyên ngồi xổm bên cạnh canh chừng cậu, lông mày nhíu chặt thành một đường thẳng.

Trừ dùng bàn tay xoa lưng An Vô Dạng, hắn cái gì cũng làm không được.

Hai kẻ đều là hũ nút, một người không có thói quen kể khổ, một người không biết cách an ủi.

Phòng ngủ trừ thanh âm nôn mửa của An Vô Dạng tình cờ phát ra bên ngoài, chỉ có sự im ắng.

Mười phút sau, thiếu niên sắc mặt xanh trắng ngẩng đầu lên, muốn nước muốn khăn giấy.

Hoắc Vân Xuyên trước tiên đem mấy thứ này lên, sau đó đưa khăn lông ấm, lấy ra bàn chải đánh răng....

An Vô Dạng biết chính mình có chứng bệnh huyết áp thấp, liền đón nhận ý tốt của đối phương: “Cảm ơn.”

Cậu vừa mới ói giọng nói hơi khàn khàn, còn có chút suy yếu.

“Vì cái gì phải nói cảm ơn tôi?” Hoắc Vân Xuyên nói: “Về sau không cần nói nữa.”

Hắn nghe xong không hề cảm thấy vui sướng chút nào.

Trong lúc này, cảm thấy làm sao cũng được thiếu niên gật gật đầu, tóm lại có hơi khó chịu mà rửa mặt đáng răng xong.

Sau đó cậu một lần nữa nằm lên giường, ôm chăn bơ phờ mà nghỉ ngơi.

Hoắc Vân Xuyên tim bị vò thành một cục, đứng dậy vào phòng bếp nấu cháo.

Công ty có điện thoại gọi đến, hắn nghe cuộc gọi rồi nói: “Tôi hiện tại rất bận, không phải chuyện rất khẩn cấp không cần tìm tôi.”

Người gọi điện thoại cho hắn đều nghe ra được, tổng tài tâm tình không tốt.

May mắn chính là, An Vô Dạng ăn vào đồ ăn, tinh thần từ từ tốt hơn.

Cậu thậm chí cướp lấy chén trong tay Hoắc Vân Xuyên, tự mình động thủ, ăn ngấu nghiến.

“Vừa rồi ói quá lợi hại, bụng rất đói.” An Vô Dạng phát hiện Hoắc tiên sinh không chớp mắt mà nhìn mình, ngượng ngùng mà cười cười.

Sau đó tiếp tục dùng tốc độ nhanh nhất tự đút mình ăn.

Hoắc Vân Xuyên gần như thất thần mà nhìn An Vô Dạng, nếu không phải chính mình nhìn thấy, như thế nào có thể tin, trên thế giới này có người vừa có một biểu tình như rơi xuống địa ngục, sau đó lập tức lại có một biểu tình vui sướng như bay thẳng lên thiên đường.

Hắn nhận lấy chén An Vô Dạng ăn xong, đặt ở trên mặt bàn.

Sau đó mở ra hai tay ôm chặt lấy đối phương……

Chính là An Vô Dạng vừa mới ăn no, thể xác và tinh thần đắm chìm ở trong cảm giác bụng được thỏa mãn.

Không khí hiện tại tốt đẹp như vậy, nhẹ nhàng mà đánh ợ một cái: “ Ợ ợ ợ……”

Hoắc tổng tài đơ một lúc lâu, ôm thiên sứ nhẹ giọng mà cười ra tiếng.

Sau khi phát hiện chính mình ợ, An Vô Dạng cũng cười: “Thực xin lỗi a.”

Còn may, vừa rồi ăn là cháo thịt nạc, không có mùi vị gì quá nặng!

“Không sao cả.” Hoắc Vân Xuyên bên môi mang theo ý cười, tâm trạng thoải mái mà đi rửa chén, vì thiên sứ làm trâu làm ngựa.

An Vô Dạng đi chải đầu, thay quần áo.

Hôm nay sẽ đi làm giấy kết hôn, cậu mở ra tủ quần áo, định chọn một bộ quần áo thật đẹp.

Trước đó đã hỏi thăm rõ ràng, khi chụp ảnh phải mặc vào sơ mi trắng, cho nên chọn sơ mi trắng.

An Vô Dạng lấy ra một trong số không nhiều lắm những cái áo sơ mi mà bản thân cậu có, ngón tay ở trên phần vải dệt tinh tế sờ sờ, biểu tình do dự.

Cậu lặng im vài giây, cầm quần áo cầm đi ủi cho thẳng.

Hoắc Vân Xuyên ngày thường đều mặc áo sơmi trắng, tủ quần áo tất cả đều áo sơ mi.

Hắn ước chừng ở bên trong lựa hơn mười giây, chọn ra một cái áo cùng kiểu với áo sơ mi của thiên sứ.

Quần áo mặc hằng ngày, dì Trương đều đã ủi.

Hiện tại lấy ra ủi sơ một lần là có thể mặc.

An Vô Dạng thay xong quần áo, sờ sờ đầu tóc của mình: “Hoắc tiên sinh, tôi muốn đi cắt tóc……”

Cậu cảm thấy tóc có hơi dài, thoạt nhìn không có tinh thần lắm.

Hoắc Vân Xuyên hơi chau mày: “Chúng ta lập tức sẽ ký giấy kết hôn, em xem có phải hẳn là nên sửa xưng hô hay không?”

Luôn là Hoắc tiên sinh dài Hoắc tiên sinh ngắn, có vẻ rất xa lạ.

“Cũng đúng.” Lúc trước An Vô Dạng cũng đã như vậy, bất quá kêu đã quen, vẫn luôn không có sửa miệng: “Nhưng mà……” Cậu đột nhiên nói thầm một câu: “Có phải nên thu phí sửa miệng hay không?”

Hoắc Vân Xuyên: “Khụ……”

Khuôn mặt già lạnh lùng hơi đỏ lên, máu nóng đang sôi lên trong lòng.

“Ừm……” Người đàn ông qua tuổi ba mươi, trái tim run rẩy mà hàm hồ đáp: “Sẽ cho em.”

An Vô Dạng xua xua tay nói: “Tôi nói giỡn, sao có thể đòi bao lì xì của anh chứ.”

Cho dù Hoắc tiên sinh không ngại, chính mình cũng rất ngượng ngùng à nha.

Hành trình sau khi ra cửa chính là như vậy, dắt An Vô Dạng đến trong tiệm cắt tóc trước, cắt một kiểu tóc model nhất hiện giờ.

Hoắc Vân Xuyên phát hiện, mặc kệ thiên sứ nhà mình cắt kiểu tóc nào, đều mang theo một dáng dấp ngoan ngoãn.

Hắn nhếch môi cười cười, tiếp tục xem báo trong tay.

Sau khi cắt xong, An Vô Dạng ở trước gương trái phải nhìn ngó, cảm thấy cũng không tệ lắm.

Chỉ là tóc mái có chút ngắn, lộ ra lông mày.

Trước đó cậu đã phản đối kiểu tóc này với nhà tạo mẫu, đối phương lại nói mặt cậu nhìn hợp, cái kiểu tóc này hoàn toàn hold được.

Nhà tạo mẫu tóc thấy thành quả kiểu tóc cũng thực bối rối, rõ ràng một kiểu tóc khốc suất cuồng bá duệ như vậy, sau khi ở trên người vị khách này, liền trở thành tiểu thịt tươi mát mẻ……

Không thể hiểu được.

An Vô Dạng ngay từ đầu không biết chỗ này cắt tóc cũng lâu như vậy, sau khi cắt xong đã 11 giờ.

Cậu thúc giục nói: “Hoắc tiên sinh, chúng ta đi nhanh thôi, Cục Dân Chính sắp tan làm rồi.”

Sau đó người chung quanh đều nhìn cậu.

Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn từ khu chờ đứng lên, đi đến bên cạnh thiếu niên thoạt nhìn còn rất nhỏ tuổi, ôm eo đối phương đi ra ngoài.

An Vô Dạng ngồi trên xe nhìn cảnh thành phố trôi qua cực nhanh, trong lòng so với buổi sáng bình tĩnh không ít.

Cậu cảm thấy rất nhiều thứ xảy ra có lẽ do hiển nhiên, chính mình không cần quá kháng cự, chỉ cần kiên định mà đi qua là tốt rồi.

Gần tới cửa cục dân chính, Hoắc Vân Xuyên dừng xe lại.

Hắn tự nhận không phải một tên chính nhân quân tử, bất quá lúc sắp tới cửa, vẫn rất có trách nhiệm hỏi một câu: “Em khẳng định thật sự muốn đăng ký với tôi?”

An Vô Dạng gật gật đầu.

Nam nhân phía trước có thể thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy phản ứng của cậu.

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, sẽ không bao giờ ly hôn.” Hoắc Vân Xuyên nói rõ ràng.

Chuyện này không giống như đã bàn bạc lúc trước đó, đã không còn là vì bảo bảo mới kết hôn, An Vô Dạng trong lòng biết rõ ràng.

Cậu cau mày không rên một tiếng, đầu chậm chạp không gật xuống.

Hoắc Vân Xuyên dựa vào ghế dựa êm ái, nặng nề mà thở dài một hơi.

Sau đó mở cửa xe đi ra ngoài, để không gian lại cho An Vô Dạng.

Bất quá cũng không có đi xa, chỉ đứng ở bên cạnh xe, An Vô Dạng vừa quay đầu liền có thể thấy bóng dáng hắn.

Dáng vẻ Hoắc tiên sinh thoạt nhìn thực bực bội, bây giờ nhất định rất muốn hít một điếu thuốc để giải sầu, không biết vì cái gì, An Vô Dạng chính là có loại cảm giác này.

Cẩn thận suy nghĩ lại mà nói, cậu đã thật lâu không còn nhìn thấy Hoắc Vân Xuyên hút thuốc nữa.

Gạt tàn thuốc trong nhà cũng đã vứt……

Hoắc tiên sinh đã nói dì Trương cầm đi vứt.

“Cũng tốt, không ly thì không ly.” An Vô Dạng lẩm bẩm, dù sao sau này Hoắc tiên sinh chán ngấy mình, cuộc hôn nhân này vẫn phải ly thôi.

Cậu suy nghĩ xong, mở cửa xe từ trên xe xuống dưới.

“Hoắc tiên sinh, chúng ta vào thôi.”

Thời gian sắp không kịp, đợi một lát còn phải chụp ảnh.

Hoắc Vân Xuyên quay đầu lại, không nói hai lời đi tới kéo tay An Vô Dạng, trực tiếp đi vô cổng lớn.

Lần đi đường này, có lẽ là lần có tốc độ nhanh nhất sau khi hắn cùng An Vô Dạng ở bên nhau.

Dọc theo đường đi vì thông suốt, một đôi thực nhanh đã được người ta sắp xếp xong tư liệu, cùng chụp ảnh.

“Sổ hộ khẩu có mang theo không?”

“Mang theo.”

Hoắc Vân Xuyên lấy ra hai quyển, sổ hộ khẩu của An Vô Dạng cùng giấy chứng minh buổi sáng đã bị hắn cướp tới tay.

Lúc chụp ảnh, nhiếp ảnh gia đối với đôi tân nhân thống nhất yêu cầu: “Này, đầu hai người tới gần một chút, nhìn thẳng vào máy ảnh cười một cái.”

An Vô Dạng là một đứa nhỏ nghe lời, nghe vậy liền dựa gần vào Hoắc Vân Xuyên, cười đến sáng lạn.

Răng rắc ——

Bức ảnh trên giấy hôn thú của cậu cùng Hoắc Vân Xuyên, đã dừng lại ở trong camera của nhiếp ảnh gia.

Chụp xong ảnh thì được phân phó ngồi ở bên cạnh chờ, bởi vì giấy hôn thú cùng ngày là có thể lấy được.

An Vô Dạng rất bình tĩnh, trừ thỉnh thoảng hơi ngẩng đầu, nhìn nhìn động tĩnh mọi người làm việc.

Người đàn ông ngồi ở bên người cậu so với cậu càng bình tĩnh hơn, chỉ là ngồi ở kia, nắm tay cậu, ngậm miệng một chữ đều không nói.

Bởi vì, người ta nói sắp xong rồi.

Hoắc Vân Xuyên dẫn theo An Vô Dạng đi lên, cầm quyển vở hồng thuộc về bọn họ tới tay.

“Có phải có một quyển là của tôi hay không?” An Vô Dạng ánh mắt tràn ngập tò mò, cậu vươn ra ngón tay sờ sờ, muốn lấy một quyển.

“Tôi cất.” Hoắc Vân Xuyên chỉ nhìn thoáng qua An Vô Dạng, liền tự mình lấy mất.

Ly hôn cũng phải dùng đến cái này, hắn định sau khi lấy về cho vào tủ khóa lại, tóm lại không thể để cho An Vô Dạng đụng tới nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.