Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 67: Chương 67




Ngoài cửa nhà hàng, bày ra một chiếc thảm đỏ ước chừng khoảng một trăm mét.

Hoắc đại công tử nở nụ cười ngọt ngào cùng người yêu đồng giới đi trước nhất, cặp chồng chồng hào môn khi thì ôm eo lẫn nhau, khi thì bẽn lẽn nhìn nhau cười, hình ảnh như phim điện ảnh nghệ thuật, cho người một loại cảm giác không chân thật.

Phóng viên canh giữ ở hai bên thảm đỏ, không dừng được tay mình điên cuồng ấn ấn không chớp mắt.

Còn có âm thanh của một cô gái kích động ở ngoài hô lớn: “Nam nam mới là chân ái! Nhiệt tình ủng hộ các người!”

Bởi vậy có thể thấy được, chuyện tổng tài Hoắc thị kiêu căng cùng người yêu đồng tính kết hôn, chắc chắn trăm phần trăm sẽ nhấc lên một cơn lốc ở thủ đô.

Dù sao hai nhân vật chính thân phận cùng sắc đẹp đặt ngay ở đó, những thứ này đều là trọng điểm của trọng điểm.

Chờ bọn họ đi tới đoạn giữa, phu nhân Hoắc thị Chương Nhược Kỳ ôm một đứa bé từ trên xe bước xuống; các phóng viên truyền thông vừa nhìn liền biết, đó chính là nhân vật chính của hôm nay tiểu công tử của Hoắc thị.

Vừa nãy máy quay hướng về phía Hoắc Vân Xuyên cùng An Vô Dạng, lập tức chuyển hướng sang bên này.

Chương Nhược Kỳ mặt mày hồng hào, nụ cười xán lạn, khắp toàn thân đều lộ ra khoan khoái khi có tin mừng cháu đích tôn.

Đứng ở bên người bà chính là chồng bà Hoắc Kiêu mặc một bộ đường trang, từ phía trên lui ra khỏi xí nghiệp gia tộc, ôn hòa phất tay chào hỏi mọi người, có vẻ vô cùng khiêm tốn lễ phép.

Sau đó một nhà An Thành đi tới.

Phóng viên khôn khéo lập tức đoán được, bốn người này cả người lớn đứa nhỏ đều cực kì xinh đẹp, rất có thể chính là người nhà mẹ đẻ của con dâu mới Hoắc thị.

Có một sự tồn tại như vậy, tự nhiên bị phóng viên tóm được liên tục chụp lại.

An Thành một nhà cười đến nỗi khuôn mặt đều trở nên cứng ngắc, bọn họ lần đầu tiên đối mặt với sự quan tâm của nhiều phương tiện truyền thông như thế, biểu hiện chỉ có thể xem là không phạm sai lầm.

Ông cụ Hoắc gia tuổi tác đã cao, không thích nơi chốn ồn ào thế này.

Sau khi xe chở ông đến nhà hàng, ông liền len lén từ cửa sau đi vào đại sảnh.

Lúc này ông cụ thân mặc đường trang tứ hạt như ý màu đỏ tím, đang ngồi ở trên chủ bàn ôm chắt trai, tiện đó tiếp nhận lời chúc mừng của con cháu phía dưới, cao hứng không ngậm miệng được.

Hoắc Vân Xuyên làm chủ nhà, sau khi giao vợ cùng con trai cho ba mẹ chăm nom, chính mình đi ra ngoài cửa tiếp khách.

Bàn lớn nơi ấy bày một tấm vải đỏ thắm, một người trung niên đứng sau lưng xử lý mọi việc, ông là trưởng bối trong tộc nhà Hoắc Vân Xuyên, thân phận khá cao.

“Chú Cửu, con đến ghi chép danh sách.”

Hoắc Vân Xuyên đi tới, cởi áo khoác vén tay áo lên, chuẩn bị làm việc.

Chú Hoắc Cửu: “Được.” Ánh mắt xoi mói nhìn cháu trai, sau khi kết hôn sinh con đúng là không giống nhau, so với quá khứ thích cười hơn nhiều.

Đúng mười một giờ đồng hồ, khách mời lục tục vào cửa.

Lúc chú Hoắc Cửu nhận được tiền lì xì, ông sẽ mở ra trước mặt đọc lên, sau đó lấy ra tiền mặt, nhận lấy hồng bao, còn tiền kia, đếm lại một lần lại dùng hồng bao của mình gói lại đưa trở về.

Đó là ngụ ý, bọn họ không thiếu số tiền này, các tân khách đều vui vẻ cười cười, luôn mồm nói chúc mừng.

Tiết Tễ Dương cùng bạn trai Tạ Nhiễm cầm thiệp mời có chữ viết đặc biệt đến đây, lúc được trả về một bao đầy tiền lì xì, toét miệng cười đến đặc biệt vui vẻ: “Chà chà, nhà chồng của bạn tôi thật giàu, sớm biết thế tôi liền cho nhiều chút.”

Tạ Nhiễm: “Nhanh vào đi, đừng làm mất mặt.” Học bá đã mập lên rất nhiều, y lôi tên kia nhanh chóng đi về phía trước.

Hoắc Vân Xuyên liếc mắt nhìn hai người kia cùng nhau nắm tay đi vào, khóe miệng nhếch lên.

Một phút chốc tiểu Béo phát hiện, đờ mờ, chỗ này cách chủ bàn mẹ nó thật gần, quay người lại liền nhìn thấy bạn tốt rồi!

Khách mời phía sau có chữ viết của thiên sứ, đều được xếp vào cái bàn của Tiết Tễ Dương kia, người quen gặp người quen, thuận tiện tán gẫu với nhau.

Một nhà An Thành làm người nhà mẹ đẻ của An Vô Dạng, tất nhiên cũng ngồi ở chủ bàn.

Cũng may, cái bàn này rất lớn, tổng cộng có hai mươi vị trí, ngược lại cũng đủ chỗ ngồi.

Khi họ hàng của An Thành cùng Đinh Vi nhận lời mời đến nhà hàng, đa số đều lễ phép ngồi ở vị trí mình được an bài, chỉ có số ít cá biệt, không kịp chờ đợi đi đến chủ bàn chúc mừng, líu ra líu ríu không chịu để yên.

An Thành và Đinh Vi có thể nói là rất lúng túng, cảm thấy được dường như tất cả mọi người đang nhìn mình.

An Vô Ngu thật sự không biết làm sao, trực tiếp ở dưới bàn đá chân ba mẹ, để cho bọn họ nhanh chóng giải quyết nhóm họ hàng kia.

Lúc này An Vô Dạng đang cùng bạn học và thầy giáo ở bàn kia ôn chuyện, ngược lại không có tận mắt thấy ba mẹ khó xử.

Mãi đến khi An Thành trực tiếp mở miệng mời họ hàng trở lại bàn ngồi, chủ bàn bên này mới im lặng xuống.

An Vô Ngu không chịu được mà thổi thổi tóc mái trên trán, liếc mắt thầm nói: “Tám trăm năm không gặp một lần, nghe thấy có tiện nghi là ngóng ngóng mà chạy đến, thật không biết mời tới những họ hàng như thế làm gì?”

Đúng, cô chính là rất không hiểu, ba mẹ tại sao muốn lời mời loại họ hàng không liên quan gì thế này!

Đinh Vi liếc mắt nhìn con gái một cái: “Con bớt tranh cãi một tí.” Sau đó nhấc lên nụ cười, lên tiếng chào hỏi với Chương Nhược Kỳ, đứng dậy đi bắt chuyện với đám họ hàng bình thường kia của mình.

Bà lúc trước khi đi còn bước tới bên người con thứ hỏi một câu: “Vô Dạng, nhóm chú thím của con đến rồi, con và mẹ cùng đi nhìn không?”

Còn đang bắt chuyện với thầy và bạn tốt, An Vô Dạng ngẩn người nói: “Trước đây cũng không quen biết nhiều, con cũng không cần đi, ngài giúp con chào hỏi một chút.” Hé miệng dừng một chút còn nói: “Con để cho bà nội Đôn Đôn chuẩn bị một ít quà tặng, lúc về để bọn họ mang theo.”

Đinh Vi nói: “Con đứa nhỏ này, không phải là đang ghi hận chứ?”

Bà cho là trước đây tất cả mọi người khen con cả con út, không có khen con thứ, cho nên con thứ hiện tại liền mang trong lòng hận ý.

An Vô Dạng mờ mịt nói: “Ghi hận?”

Hóa ra mẹ mình nghĩ như vậy, cậu nhíu chặt mày giải thích: “Mẹ, chúng ta không thù không oán, từ đâu có hận thù?”

Sau đó thiếu niên mặt mày tinh xảo, thả lỏng lông mày cười nói, thốt ra lời tự đáy lòng: “Con đi, đối với bọn họ mà nói có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thật sự không có cảm giác tồn tại, ngược lại bọn họ đối với con mà nói cũng giống vậy, trạng thái như thế sẽ không theo tình cảnh của con mà thay đổi.”

Đinh Vi nghẹn lại: “Nhưng mà bọn họ là họ hàng của con, ngày hôm nay đặc biệt chạy tới chúc mừng con.”

An Vô Dạng trầm ngâm, nói ra: “Nhưng là con rõ ràng không nghĩ tới, còn muốn giả mù sa mưa như trước đây, như vậy sẽ khiến con rất không thoải mái.”

Càng quan trọng hơn là, cậu rõ ràng chính mình sau khi đi qua sẽ đối mặt với ánh mắt gì.

Vậy rất khó chịu.

“Hi vọng các vị họ hàng đối với con giống như trước đây là được rồi.” An Vô Dạng nói với mẹ một câu.

Ánh mắt Đinh Vi nhìn chăm chú con trai đột nhiên trở nên phức tạp, một phút chốc như thế, khuôn mặt nóng bừng: “Vậy tùy con thôi, mẹ tự mình đi nhìn.”

Bóng lưng của bà có chút cứng đờ rời khỏi.

An Vô Dạng: “Ừm...”

Nếu như bởi vì tình cảnh thay đổi mà chịu ưu ái, loại ưu ái đó, cậu không tiếp nhận được.

An Vô Dạng muốn chính là như tiểu Béo vậy, từ trong tâm khảm yêu thích bản thân của mình, không lẫn lộn với thứ gì khác.

Về phần sau khi mẹ nói, sẽ có họ hàng nói muốn gặp mình hay không —— hẳn là có, thế nhưng cậu không quan tâm.

Trở lại cái bàn của bạn học và thầy, có tiểu Béo ở chỗ này, bên trong bầu không khí vẫn nóng hầm hập như thế.

“Bạn tốt!” Tiết Tễ Dương trở tay vỗ một cái đốp, ôm bạn tốt càng ngày càng tuấn tú: “Nhân sinh cậu đã là người thắng cuộc a, không nói tiếng nào đã gả vào hào môn rồi!”

Bạn học A: “Đúng!” Người nọ đều kích động đến mặt đỏ tía tai, mới vừa rồi còn đang nhiệt liệt mà bàn tán ni: “Đám người XX kia thật đúng là hám lợi, trước đây ở lớp học chơi rất thân với cậu a, ha ha. Chờ ngày mai sau khi tin tức phát đi ra ngoài, không chừng hối hận đến ruột đều tái xanh cả rồi!”

An Vô Dạng: “Có không đó, mọi người tới tôi đã hài lòng rồi.”

Cậu đẩy tiểu Béo đang ôm mình như gấu koala, bưng lên ly rượu đỏ nhưng thực chất là chứa nước việt quất trên mặt bàn: “Thầy Hà, các bạn học, tuy rằng còn chưa có mở tiệc, thế nhưng không kìm nổi vui vẻ, đến đến, trước tiên uống một ly.”

Giáo viên chủ nhiệm cao tam thầy Hà đẩy kính mắt một chút, cười híp mắt bưng lên rượu đỏ cùng uống với các học trò: “Các em, cùng nhau chúc mừng bạn học Vô Dạng, sau này càng ngày càng tốt!”

An Vô Dạng: “Cảm ơn Hà lão đại!” Bọn họ năm ấy đều gọi thầy như vậy, một tiếng Hà lão đại phảng phất về tới năm tháng cuối cấp u ám.

Bạn tốt uống rượu lông mày cũng không nhăn, Tiết Tễ Dương hỏi: “Cậu uống cái gì?” Cầm qua ly rượu đối phương vừa ngửi, một mùi vị ngọt ngào xông vào mũi, cậu vỗ cái đùi cười lớn: “Ai da thôi đi, nước việt quất.”

An Vô Dạng cũng cười: “Nước việt quất thì sao, ai không cho?”

Ngược lại cũng không phải cậu không muốn uống, chỉ là Hoắc Vân Xuyên không cho cậu uống rượu, một giọt cũng không cho uống.

“Uống gì cũng giống nhau, ha ha.”

Ngày xưa, thầy cùng bạn học có lẽ không thể tin được, đứng ở trước mặt bọn họ bây giờ, là một nam sinh năm trước còn hướng nội yên tĩnh, vô cùng không được chú ý.

Chủ yếu là An Vô Dạng đã thay đổi nhiều lắm, dĩ nhiên đều là thay đổi tích cực.

Đầu tiên là khí chất, từ yên tĩnh hướng nội trở nên rộng rãi tự tin, cả người thật giống như sao, sáng lên lấp lánh.

Thứ hai là bộ dạng và khí sắc, vẫn là ngũ quan ban đầu, lại so với ban đầu chói mắt gấp trăm lần.

Cái gọi là viên ngọc quý bị phủ bụi trần, chính là như vậy đi.

Một khi thổi đi lớp tro bụi phía trên, thì sẽ tỏa ra ánh sáng lung linh.

“Dạng Dạng!”

An Vô Dạng ở bên này cũng không thể tiếp lâu, rất nhanh liền được ba chồng kêu trở lại: “Mau tới đây, Minh Giác bọn họ đến, tìm con khắp nơi đây này.”

An Vô Dạng đáp một tiếng, quay đầu lại nói mấy lời với bạn học và thầy giáo: “Mấy chú của Đôn Đôn đến, là bạn tốt của tiên sinh, tôi đi qua bắt chuyện một chút.”

Cậu đi, lưu lại một bóng lưng xinh đẹp, khiến các bạn học cảm khái.

Bạn học A vừa nãy than thở, chung quy nhịn không được, lúc buổi tiệc còn đang diễn ra, hướng về bạn học gả vào hào môn quay một video ngắn.

Bạn bè của bạn học A: Bạn học cao trung gã cho người yêu: chúc mừng chúc mừng [ hình ảnh ][[ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ] hình ảnh ]

Không sai, đây là một động thái đồng nghĩa với công bố.

Một nhà Hoắc thị đều là nhân vật của công chúng, từ nhỏ đến lớn đều thường xuyên xuất hiện ở trên báo chí cùng truyền hình.

Nhiều thế hệ người nhà họ Hoắc cũng có tài khoản mạng xã hội của chính mình, mức độ được chú ý không thua gì minh tinh.

Nhóm bạn bè của bạn học A nhìn thấy, cơ bản đều có thể nhận ra thân phận của đám người này.

Vì vậy bạn học A một mực yên lặng coi mình như tiểu trong suốt không nghe thấy gì, bởi vì phát ra cái tin tức sốt dẻo này, lập tức bị nhóm bạn học vây chặt đến trả lời không xuể.

Dĩ nhiên người vô cùng nghi ngờ là phần lớn.

Bạn học A sau khi bị nghi ngờ đặc biệt phiền muộn, nghĩ thầm chờ ngày mai báo đăng các người liền biết.

An Vô Dạng ngày hôm nay bị chụp rất nhiều bức ảnh.

Có chụp cùng Hoắc Vân Xuyên, chụp khi ôm Đôn Đôn, cùng người nhà đứng chung một chỗ, duy nhất không thay đổi chính là nụ cười giống như pha mật đường trên mặt.

Bao gồm cả những tấm được phóng viên chụp cũng vậy, cho dù dưới tình huống cười không lộ răng, cũng được người gọi là thật ngọt ngào.

Ngày thứ hai bản thảo tin tức còn chưa có viết ra, An Vô Dạng ở bên trong phòng làm việc đã được gắn mác An ngọt ngào.

Tờ báo được Hoắc thị trao quyền chính thức đưa tin, dùng ngòi bút vô cùng tích cực chính xác, viết ra từng thứ về bối cảnh cùng sinh hoạt đơn giản thông thường của An Vô Dạng, bao gồm chuyện cậu đã thi đại học, cùng nguyên do cậu tạm thời nghỉ học.

Dĩ nhiên lý do chỉ là viết thân thể không thoải mái, chuyện khác cũng chưa tiết lộ.

Bộ âu phục màu đen mang phong cách quý tộc, tóc đen gọn gàng, nụ cười ngọt ngào long lanh, làm thiếu niên mười chín tuổi, ở trên thảm đỏ biểu lộ ra hết sự đoan chính của mình.

Báo đăng một bức ảnh An Vô Dạng cùng Hoắc Vân Xuyên ôm nhau đối mặt với ống kính, còn có bức ảnh cậu giơ tay lên cười với phóng viên.

Mỹ thiếu niên không chút nào keo kiệt nụ cười, con người tràn đầy thanh xuân cùng hạnh phúc, vô cùng vô cùng ngọt.

Lượng tiêu thụ báo ngày 16 tháng 5, dựa vào hình ảnh của cặp chồng chồng hào môn kiêu căng làm nổi bật, đạt tới đỉnh điểm của năm nay.

Một tờ tạp chí khác bán rất khá, chính là tờ đặc tả chiếc nhẫn trên tay trái của An Vô Dạng.

Biên tập dùng nội dung kỹ càng chuyên giới thiệu nguồn gốc của viên kim cương màu xanh kia, còn có giá tiền.

Nói chung, trong vòng mười lăm ngày kế tiếp, báo chí cùng cộng đồng mạng đều đưa tin về chuyện này.

Đối với dân thường mà nói, người bình thường gả vào hào môn cũng giống như trường hợp minh tinh gả vào hào môn, vẫn luôn có, cũng không mới mẻ.

Song lần này gả vào hào môn chính là một thiếu niên mười chín tuổi bình thường, sự tranh luận tựa hồ so với nữ minh tinh gả vào hào môn còn cao hơn nhiều.

Nhìn xem sau khi đưa tin ngày thứ nhất đã nhanh chóng chiếm lấy đầu đề cùng hot search liền biết.

Rất nhiều người ôm tâm trạng hiếu kỳ đi vào #Chồng chồng Hoắc thị #Các video cùng hình ảnh.

Sau đó sự chú ý của bọn họ trở nên rất kỳ quái!

Cư dân mạng 001: “Một người cười ngọt ngào như vậy, một người toàn bộ quá trình đều nghiêm mặt, bọn họ chắc chắn là chân ái chứ?”

Cư dân mạng 002: “Bạn nhỏ cười thật vui vẻ a, lớn lên cũng rất ngoan, chính là đứng ở bên người lão Hoắc càng thấy vóc dáng cậu ấy thật nhỏ.”

Cư dân mạng 003: “Lão Hoắc thật có tâm cơ a, vốn là muốn mượn tiệc đầy tháng con trai yểm trợ cho mình, kết quả truyền thông vẫn để ý chuyện bọn họ là gay [ đấm đất cười ] “

Cư dân mạng 004: “Tôi là bạn học Vô Dạng, cao tam ngồi sau bàn cậu ấy! Mọi người nhanh đưa tôi lên top đi!”

Cư dân mạng 005: “Phía trên nói Hoắc công tử không cười, cô phải hiểu! Trước kia hắn đều rất ghét truyền thông! Có thể phối hợp chụp ảnh đã không tệ!”

Cư dân mạng 005 nói ra chân tướng.

Hoắc ba ba bị cư dân mạng nói không phải là chân ái, hiện tại đang ở nhà tay lau nước tiểu mà chăm sóc con trai—— uống sữa thay tã, bản thân có thể tự mình làm liền tự mình ra tay.

An Vô Dạng ăn điểm tâm xong trở về ngủ một giấc lấy sức, khi tỉnh lại sau giấc ngủ, mới phát giác được mệt mỏi trên người giảm đi không ít.

Điện thoại di động đặt ở bên gối vẫn luôn rinh rinh có cuộc gọi.

Cậu không hề phòng bị mà lấy tới, gần mấy chục hơn trăm cuộc gọi nhở, dọa sợ cậu rồi—— chuyện này là thế nào!

“Dạng Dạng, con tỉnh ngủ chưa?” Gõ cửa chính là Chương Nhược Kỳ, nói: “Có tạp chí nổi tiếng cùng chuyên mục trên TV muốn phỏng vấn con, con có hứng thú không?”

An Vô Dạng rất giật mình, dù sao cậu bây giờ còn chưa có xem tin tức trên mạng, cũng không biết bây giờ là tình huống thế nào: “Phỏng vấn sao? Cảm ơn ngài, một lát con muốn bàn bạc với Vân Xuyên một chút.”

Cậu nghĩ, những chuyện này chính mình không hiểu lắm, cần phải hỏi tiên sinh có kinh nghiệm một chút.

Hoắc đại thiếu ở phòng bên, một cái chân đạp bệ đung đưa nôi của con trai, con trai lắc lư buồn ngủ, trên tay hắn thì lại cầm một cái máy tính bảng, ngón tay thon dài đang ở phía trên xẹt qua, lật xem tin tức ngày hôm nay.

Khi Hoắc đại tổng tài nhìn thấy “Đờ mờ! Công thụ thật xứng đôi! Trời ạ! Sinh thời dĩ nhiên khiến tôi ăn được thức ăn chính thức cho chó loại cao cấp như vậy, quả thực chết cũng không tiếc!” khóe miệng liền không tự chủ nhếch lên.

Khi Hoắc đại tổng tài nhìn thấy “Oh Vô Dạng thật ngọt! Cực kỳ ngọt ngào! Quả thực muốn mạng già này, em có muốn đổi một lão công không hả! Vô Dạng!” sắc mặt liền đen thui.

“Vân Xuyên, anh và Đôn Đôn đang làm gì?” An Vô Dạng trên người mặc áo ngủ mỏng manh, từ căn phòng bên cạnh đi tới, vừa đi còn vừa uốn éo người, lộ ra vòng eo dẻo dai trắng nõn.

Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy người đến, cứng nhắc buông xuống máy tính trong tay.

“Con đang ngủ.” Trong lúc nói chuyện, hắn đứng dậy xông tới trước mặt thiếu niên, chặn ngang ôm đối phương lên, động tác nước chảy mây trôi, không mang theo một tia chần chờ.

An Vô Dạng hơi đỏ mặt, bởi vì cậu biết rằng, đây là khúc nhạc dạo.

Chính mình gả cho một nam nhân một ngày không hôn mình là chịu không nổi.

Hoắc Vân Xuyên nắm bàn tay thon dài của thiếu niên, trực tiếp nhấn lên chỗ cần được an ủi của mình, thuận tiện đặt thiếu niên trên vách tường có bức rèm cửa sổ che lại, tỉ mỉ hôn môi.

Lại đoán sai.

Chính mình vẫn còn quá ngây thơ.

An Vô Dạng từ lâu đã trải qua nhu cầu về phương diện này của đối phương, mặt đỏ hồng mà không dám làm một cử động nhỏ nào, có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, chỉ biết thuận theo.

Một trận qua, Hoắc Vân Xuyên ngậm vành tai thiên sứ, dùng sức mà câu dẫn: “Dạng Dạng, có muốn tôi hay không?”

An Vô Dạng cảm thấy bên lỗ tai nóng hổi đến kỳ cục: “Muốn...” Trái tim cũng ầm ầm nhảy loạn, còn có chút sợ sệt: “Thế nhưng tôi... Vết thương còn chưa khỏe, e sợ hiện tại không nên...”

Lão đàn ông ba mươi mốt tuổi ánh mắt trong phút chốc u ám xuống, nhịn xuống khó chịu: “Ừm...”

Không phải là cấm dục thôi sao, là sở trường của hắn mà, một, chút, cũng, không, khó khăn.

---Có ai chờ chương mới không ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.