Gả Cho Lão Nam Nhân

Chương 11: Chương 11




Edit: Fuly

Từ lúc biết mình sắp rời cố thổ tiến về Vân Châu, Dương Nghi không còn cảm thấy lo âu nữa. Lần đi này, ít thì một hai năm không gặp được người nhà, lâu thì sợ rằng năm năm cũng chưa chắc có thể về một chuyến.

Nàng thật hy vọng có thể trở lại thăm cha mẹ trước khi khởi hành, nhưng cũng biết đây chỉ là ước muốn xa vời, chưa nói tới việc nàng mới vào phủ không bao lâu, ắt hẳn sẽ không được đặt cách như thế, mà chỉ hai ngày nữa Nhị gia sẽ đi rồi, thời gian quá gấp rút, căn bản không có cách nào khác. Dương Nghi tuy có tâm sự, nhưng động tác trên tay cũng không chậm. Dưới sự chỉ huy của Vưu đại nương, những gì phải mang đi đều được thu xếp gọn gàng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Nghi vẫn không có cách. Thôi, không trở về vậy! Kiếp trước, nàng cũng vào phủ ba năm, lần đầu tiên vô tình nhận được ân điển mới có thể về nhà một chuyến. Kiếp này, không có công, chẳng có lao, sao có thể khiến Đồng phủ mở thông lệ đây? Người, phải nhận rõ vị trí của mình, mới có thể sống tự tại, lâu dài. Vả lại, nàng có về cũng chỉ nói vài câu thôi, chẳng quá cấp thiết. Hơn nữa trong nhà vẫn còn chút bạc, nếu gặp phải việc gấp cũng có thể ứng phó được, nàng không cần lo lắng quá mức.

"Tay chân nhanh nhẹn lên một chút, những đồ này phải thu xếp xong trong ngày hôm nay." Vưu đại nương cười phân phó, khuôn mặt rạng rỡ. Lần này bà sẽ theo Nhị gia đi Vân Châu. Tuy giờ bà ở Đồng phủ ăn mặc không lo, nhưng trong lòng vẫn thấy rất trống trải. Nhiên ca nhi cũng đã ‘đứng vững’ở Vân Châu, có đi theo cũng không sợ sẽ gây phiền phức cho hắn. Trong phủ, lão phu nhân vẫn đang làm chủ, hơn nữa cũng rất thương yêu Nhiên ca nhi, phần sản nghiệp thuộc về Nhiên ca nhi kia, bà tin lão phu nhân sẽ giữ lại cho hắn. Hôm nay, điều làm bà lo lắng nhất chính là hôn sự của Nhiên ca nhi, không nhìn thấy hắn thành thân, bà có chết cũng không thể nhắm mắt. Mà Nhiên ca nhi vừa đi Vân Châu chính là mấy năm, cho nên, lúc này bà nhất định phải đi theo, dù sao đi nữa cũng có thể giúp đỡ cho hắn vài việc.

Lây dính cảm xúc vui vẻ của Vưu đại nương, phiền muộn trong lòng Dương Nghi cũng tiêu tan đôi chút, tâm tình cũng chậm rãi tốt hơn. Thật ra thì bỏ qua việc tạm thời không thể về thăm người thân, đến Vân Châu cũng không có gì không tốt. Kiếp trước, sau khi vào Đồng phủ, trừ mấy lần được về nhà, cả đời nàng gần như chưa từng bước ra khỏi cánh cửa Đồng phủ. Hôm nay có cơ hội đi đến những nơi khác, quả thật là không tệ.

"Hạnh nhi, mang lò sưởi tay này theo luôn đi!"

Khí hậu ở Vân Châu rét lạnh, mùa đông cũng dài hơn, đến tháng Năm mới có thể bước vào mùa hạ, cho nên những đồ dùng chống lạnh là không thể thiếu.

Một hồi lâu, cũng không thấy Hồ Hạnh có động tác, Vưu đại nương khẽ cau mày: "Hạnh nhi?"

Kêu liền hai tiếng, Hồ Hạnh mới lấy lại tinh thần, sắc mặt ửng đỏ: "Vưu đại nương, người gọi ta?"

"Ừ." Vưu đại nương lặp lại lời mình lần nữa, Hồ Hạnh hơi hốt hoảng làm theo.

Vưu đại nương thấy Dương Nghi tới tới lui lui bận rộn trong phòng, nhìn lại Hồ Hạnh đang ngẩn người, trong lòng thở dài.

Hồ Hạnh miệng ngọt, lại có mắt nhìn, thường xuyên càu nhàu một chút việc nhà, khiến bà rất vui vẻ. So sánh với Dương Nghi chỉ biết làm việc, có chút trầm lặng, trong lòng bà vẫn nghiêng về Hồ Hạnh hơn. Có gì ngon sẽ để lại cho nàng một phần, công việc gì thoải mái, cũng phần nhiều rơi vào người nàng, chỉ kém chưa xem nàng là cháu gái ruột để yêu thương thôi.

Mà sự khác thường của Hồ Hạng, cũng làm cho Vưu đại nương âm thầm buồn bực cùng lo lắng.

"Tỷ tỷ, tỷ nói xem, chúng ta thật phải đi theo Nhị gia đến Vân Châu sao?"

"Đúng vậy." Lão phu nhân không phải đã phân phó rồi ư? Chỉ là, Dương Nghi nhìn bộ dáng của Hồ Hạnh, hình như ——"Ngươi không muốn đi?"

Hồ Hạnh lúng túng, "Làm sao có thể?" Lại nhỏ giọng lầu bầu một câu: ‘cái nơi lạnh khủng khiếp đó, người nào thích đi chứ?’

Thấy Dương Nghi không để ý tới mình nữa, tiếp tục xếp quần áo, Hồ Hạnh lại càng không cam lòng, bĩu môi nói, "Tỷ tỷ, ta thì không nói, đã bán mình vào Đồng gia, chủ nhân bảo đi hướng nào thì phải đi hướng ấy. Nhưng tỷ tỷ không giống, ngươi chỉ ký văn khế cầm cố mà thôi, Đồng gia bắt ngươi đến Vân Châu, không phải rất quá đáng sao? Phải biết, ngộ nhỡ biên cương thất thủ, thì Vân Châu là nơi dễ bị ảnh hưởng nhất."

Bàn tay đang gấp quần áo của Dương Nghi hơi dừng lại, thở dài, "Dù là như vậy, thì chúng ta có thể làm gì được chứ?" Vân Châu nguy hiểm, ở Đồng phủ cũng không nhất định an toàn, hàng năm những nô tỳ, nô bộc bị bán ra từ phủ cũng không ít, ai dám nói mình nhất định sẽ không rơi vào cảnh ngộ đó đây.

"Hay là, chúng ta đi cầu cầu xin đại phu nhân. Đại phu nhân nhân từ, không chừng có thể giúp chúng ta cầu tình ——"

Dương Nghi vội vàng che miệng nàng ta lại, nhìn chằm chằm Hồ Hạnh một lúc lâu, thẳng đến khi nàng ta cảm thấy không được tự nhiên, mới lạnh lùng thốt lên: "Câm miệng! Ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta theo!"

Tìm đại phu nhân? Đại phu nhân sao phải vì hai nha hoàn không chút quan hệ như bọn họ đến gây sự với lão phu nhân? Đại phu nhân nhân từ? Hồ Hạnh vào phủ không lâu nên không biết, nhưng nàng đã sống ở đây vài chục năm, sao còn không rõ chứ? Trong cả trạch viện này không có một ai là nhân từ, người nhân từ chẳng sống thọ được ở đây. Huống chi trong vòng mười năm ở tương lai, đến lúc nàng chết, đại phu nhân vẫn đang vững vàng nắm giữ quyền lực trong phủ này, người như vậy sẽ nhân từ sao?

Hôm nay, mặc dù đại phu nhân đã nắm giữ phần lớn quyền hành, nhưng quyền lực đó đều là do lão phu nhân nhường lại, lão phu nhân vẫn có quyền tuyệt đối trong Đồng phủ này, như vậy đại phu nhân ít nhiều cũng cảm thấy bất mãn chứ?

Hơn nữa, bảo các nàng đi theo đến Vân Châu là do lão phu nhân đích thân phân phó, nếu họ đến cầu xin đại phu nhân, hiển nhiên là chẳng để tâm đến lời của lão phu nhân, làm tổn hại đến thể diện của bà, sợ rằng đại phu nhân lợi dụng họ xong, cũng sẽ ra tay ‘dọn dẹp’ để làm yên lòng lão phu nhân. Như vậy, những ngày tháng sau này có muốn sống yên ổn ở Đồng phủ, sợ chỉ còn là chuyện không tưởng. Đây chính là một con đường cụt, chỉ có hạng người không đầu óc mới có thể nghĩ ra được.

"Không, ta không phải." Chưa từng gặp qua sắc mặt lạnh lùng như vậy của Dương Nghi, Hồ Hạnh lập tức luống cuống, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, giải thích: "Ta chỉ cảm thấy người nhà chúng ta đều ở Thông châu, nên nghĩ cách để lưu lại mới đúng. Ngày sau, nếu trong nhà có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể giúp."

Dương Nghi nhìn chằm chằm nàng ta, không nói gì. Dương Nghi cũng không đần, chỉ cần nghĩ một chút, liền hiểu được nguyên nhân mấy ngày nay nàng ta khác thường. Đơn giản là lần đó, sau khi Tam thiếu gia cùng Hồ Hạnh bàn phẩm về trà đạo, những ngày kế đều tìm cơ hội đến đây, trong lúc nói chuyện luôn không không keo kiệt bày tỏ sự tán thưởng cùng yêu thích với Hồ Hạnh, gương mặt lúc rời đi cũng ngày càng thêm vui vẻ cùng hưng phấn. Mà qua sang năm, lúc này, tính cả tuổi mụ Hồ Hạnh đã là 12, chính là khoảng thời gian hay động tâm của thiếu nữ, Tam Thiếu Đồng Văn Bân lại là một thanh niên tuấn dật, thái độ đối với nàng ta cũng không tệ, nên dẫn đến việc Hồ Hạnh động tâm cũng chẳng phải là điều gì quá ngạc nhiên.

Nhưng mà đây là chuyện riêng của Hồ Hạnh, Dương Nghi cũng lười can thiệp, chỉ gật đầu nói: "Tùy ngươi, muốn làm gì thì cứ làm đi, đừng động đến ta là được." Nói xong, không để ý tới nàng ta nữa, trải giường chiếu, ngã đầu xuống ngủ.

Hồ Hạnh buồn bực ngồi ở đó, nàng không ngờ, đến cả một tiểu nha đầu mười tuổi cũng giải quyết không xong, vốn tưởng rằng đây chỉ là chuyện dễ dàng, dụ dỗ hai câu là được, nào biết, ở cổ đại này đến cả một đứa bé cũng khôn khéo như quỷ vậy chứ.

Bây giờ ầm ĩ đến như vậy, nàng chỉ đành phải tự tìm cách thôi, nàng thật không nguyện ý đi Vân Châu, mặc dù nàng không sợ Đồng Khoát Nhiên, nhưng không có nghĩa là nàng nguyện ý đến địa phương tồi tàn kia mà chịu khổ. Hơn nữa, nơi này có người nàng thương, nghĩ đến Đồng Văn Bân tuấn nhã, trong lòng Hồ Hạnh liền ngọt ngào giống như được ăn mật.

***

"Nãi nãi, người cho cháu nha hoàn Hồ Hạnh trong viện nhị thúc đi, viện của cháu cũng tùy người chọn lại một nha đầu khác cho thúc ấy !" Đồng Văn Bân làm nũng với lão phu nhân, hy vọng có thể dùng chiêu này để bà ban người cho mình.

Lão phu nhân sửng sốt, sau đó cười nói: "Đứa bé này, sao đến cả nha hoàn bên người nhị thúc ngươi cũng muốn mượn?" Bàn tay đang đặt ở trên đầu Đồng Văn Bân hơi dừng một chút, tiếp đó như có như không khẽ vuốt trán hắn.

Nói đến đây, Đồng Văn Bân mặt mày hớn hở: "Nha đầu kia là một người rất am hiểu trà đạo, những nha hoàn bên cạnh cháu chẳng có một ai theo kịp nàng. Nãi nãi, người ban nàng cho tôn nhi đi."

"Nói đến trà, ta nhớ hình như đại nha hoàn Trúc Thanh bên cạnh cháu cũng là một người am hiểu mà, đến cả nàng ta cũng kém hơn nha đầu kia sao?"

"Kém hơn kém hơn, một trời một vực, sao có thể so sánh chứ?" Đồng Văn Bân ý vị lắc đầu, hoàn toàn không để ý đến Trúc Thanh bên cạnh sau khi nghe lời của hắn mặt đã trắng xanh.

" Nha hoàn bên cạnh cháu đã nhiều rồi, nhưng trong viện của nhị thúc cháu tổng cộng cũng chỉ mới có hai người, hơn nữa trước đó, ta đã ban nha đầu này cho nhị thúc cháu ——" lão phu nhân tỏ vẻ khó xử.

"Nãi nãi, cháu đã hỏi nhị thúc rồi, thúc ấy bảo tùy người làm chủ nha!"

"Nãi nãi ——" thanh âm kéo ra thật dài.

Lão phu nhân bị hắn dây dưa đến mức nhức đầu, chỉ đành phải đuổi hắn đi, nhưng cũng chưa cho một câu trả lời chắc chắn.

Sau khi Đồng Văn Bân đi rồi, sắc mặt lão phu nhân hơi trầm xuống, trong suy nghĩ của bà, nhi tử cùng tôn tử không sai, người sai nhất định là nha hoàn muốn quyến rũ chủ tử đó.

Tâm tư của lão phu nhân, người đã đi theo bà mấy chục năm như Vương đại nương sao lại không biết, Vương đại nương bưng một ly trà nóng tới: "Lão phu nhân, tội gì phải tức giận chỉ vì một tỳ nữ nho nhỏ, thật không đáng."

Lão phu nhân uống hai ngụm trà sâm, lúc này mới thuận tức: "Ngươi nói xem, nha hoàn này có nên cho hay không?"

"Ta xem vẫn nên cho đi, chỉ vì một nha đầu như vậy, mà dẫn tới hiềm khích giữa hai chú cháu sẽ không tốt."

"Ừ, nếu Nhiên ca nhi đã nói để cho ta làm chủ, chắc là thật sự không để ý nha đầu kia." Lão phu nhân gật đầu một cái, đột nhiên lại hỏi tiếp: "Ngươi nghĩ xem, chuyện này là chủ ý của Bân ca nhi, hay là do bị nha đầu kia khuyến khích?"

"Việc này ——" Vương ma ma khó xử, tin tức quá ít, bà quả thật không dám kết luận bừa.

"Hừ, mặc kệ như thế nào, nếu người được lợi lớn nhất là nàng ta, vậy nàng ta cũng chẳng thoát khỏi liên quan."

Vương ma ma gật đầu. Đúng vậy, từ những lời đồn trong phủ mà nói, có thể thấy được nha đầu này cũng có suy nghĩ muốn trèo cao, nếu không phải nàng ta cố ý biểu hiện, một ly trà nho nhỏ, sao có thể được Tam thiếu gia tán thưởng đến vậy chứ?

"Thôi, bất luận là phải hay không, nha hoàn có tâm cơ như vậy ta cũng vậy không yên lòng để nàng ở lại bên cạnh Nhiên ca nhi. Cứ tặng nàng ta cho Bân ca nhi đi, những nha hoàn bên canh Bân ca nhi cũng không phải chỉ là vật trang trí." chủ tử của Đồng phủ này, há lại để cho một hạ nhân chọn tới chọn lui?

Một câu nói của lão phu nhân, liền cho Hồ Hạnh được như nguyện, chỉ là hình tượng của nàng ta ở trong lòng lão nhân gia này cũng hoàn toàn hỏng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.