Gả Cho Lão Nam Nhân

Chương 19: Chương 19




Edit: Fuly.

Vưu đại nương đuổi Trương thị đi rồi, nghiêm mặt nói: "Người như vậy nói nhiều làm gì, nếu thật ầm ĩ lên, chẳng lẽ chỉ có mình bà ta mất mặt sao?"

Nhưng là, tình huống lúc đó, Trương thị cứ cắn chặt không thả, có muốn tránh cũng tránh không khỏi.

Dương Nghi hiểu Vưu đại nương lo nghĩ cho nàng, hơn nữa, có bị nói hai câu cũng không mất đi miếng thịt nào, nàng liền bước tới, kéo tay Vưu đại nương làm nũng: "Đại nương, con biết rồi, lần tới nếu nhìn thấy Trương thị, con nhất định sẽ tránh xa bà ta. Đại nương, ngài đừng giận nữa, giận nhiều sẽ mau già đó."

Thái độ của Dương Nghi khiến Vưu đại nương vừa bực mình vừa buồn cười: "Tuổi ta đã cao, còn sợ già gì nữa."

Vưu đại nương cũng hiểu Trương thị là người không biết điều, mà Dương Nghi bị người ta chỉ vào mặt mắng to, còn có thể bình tĩnh phản kích, chứ không phải chỉ biết khóc suông, đã rất giỏi rồi, bà cũng không đành lòng trách nàng quá mức.

Bà thở dài, "Danh tiếng của nữ nhân là thứ quan trọng nhất, cũng may bây giờ con còn nhỏ, nếu không hôm nay người bị thua thiệt sẽ là con." Giấy không gói được lửa, chuyện lúc nãy nhất định sẽ bị truyền đi. May nhờ Dương Nghi còn ít tuổi, sao có thể làm ra những chuyện xấu xa kia? Nên có nói ra cũng không mấy ai tin.

"Sáng mai con đến biệt viện với ta, những người kia đã được dạy dỗ gần xong rồi, cũng đến lúc dẫn về phân việc." Vưu đại nương phân phó.

"Vâng——"

******

"Kẹo Tinh Ngưu đây, kẹo Tinh Ngưu ngon tuyệt đây, hai văn tiền một hộp, được làm bằng bí quyết tổ truyền, hương vị ngọt ngào ngon miệng đây."

"Lão trượng, lấy cho ta hai hộp." Triển Hoành Đào vừa đưa tiền vừa lải nhải: "Con ta thích nhất cái này, mỗi lần về mà không mua, tiểu tử kia sẽ không cho ta vào cửa."

Đồng Nhị gia suy nghĩ một chút, yên lặng bỏ tiền, mua một hộp.

"Này, không phải đệ không thích đồ ngọt sao, người đang cô đơn như đệ, mua cái này làm gì?"

Đồng Nhị gia không để ý đến hắn: "Đi thôi, ngày mai đừng đến trễ!"

"Này này ——" kêu hai tiếng, cũng không thấy hắn quay đầu lại, trong lòng Triển Hoành Đào tò mò rối rắm, rốt cuộc hắn mua cái này cho ai đây?

Đồng Nhị gia vừa trở về phủ, liền từ Triệu thúc biết được chuyện xảy ra lúc chiều, nghe xong hắn nghiêm mặt nói: "Về sau, những người không phận sự đừng cho vào." Nói xong, sải bước đi về hướng nội viện.

Triệu thúc thầm tiếc hận thay Vương Hồi, từ lúc Vương gia được cởi nô tịch, rời khỏi đây, Vương Hồi vẫn luôn bôn ba bận rộn vì kế sinh nhai, đúng là một người biết chịu khó. Đáng tiếc, hắn lại cưới phải một nương tử phá hoại.

Sau khi Vương gia cởi nô tịch, phần tình cảm với Đồng phủ đã phai nhạt nhiều rồi, giờ Trương thị lại náo loạn như vậy, khiến Nhị gia lập tức liệt Vương gia vào những người không phận sự, đây không phải phá hoại thì là gì?

Đánh chó phải ngó mặt chủ, lúc trước Vương gia còn là người của Đồng gia, bà ta có gây sự với Dương nha đầu, thì cũng chỉ là mâu thuẫn giữa ma ma với nha hoàn. Nhưng Vương gia tách ra rồi thì không giống vậy nữa. Hôm nay Trương thị náo loạn ở đây, chính là đánh vào thể diện của Đồng gia.

Nhị gia nói như vậy là còn quá nhẹ.

Đồng Khoát Nhiên vào nội viện, thấy Dương Nghi đứng ở bên giếng, lấy mu bàn tay không ngừng dụi mắt, bên chân là hai chiếc thùng nhỏ.

Trong lòng Nhị gia buồn bực, đứng ở bên cạnh không lên tiếng.

Dương Nghi xoa nhẹ một hồi, cảm thấy mắt dễ chịu hơn nhiều rồi, mới từ từ mở ra: "Nhị gia? Ngài về khi nào vậy?"

"Khóc nhè à?" Đồng Nhị gia nhìn chằm chằm vào đôi mắt hồng hồng của nàng.

"Nào có, là do bụi bay vào thôi."

"Ừ."

Nhị gia yên lặng lấy ra hộp kẹo: "Cho cô."

Hai mắt Dương Nghi sáng lên, "Kẹo Tinh Ngưu của Trần Ký?"

Chỉ một cái liếc mắt liền nhận ra là kẹo Tinh Ngưu của Trần Ký, ắt hẳn bình thường cũng ăn không ít.

Nhưng, sao Nhị gia lại mua kẹo cho nàng?

Nhìn ra sự hoài nghi của nàng, Đồng Nhị gia nghiêm trang giải thích: "Không biết người nào đã đặt cái này ở trong lều ta, thấy không ai thích ăn, nên ta cầm về, khỏi lãng phí."

"A, cám ơn Nhị gia."

******

Biệt viện là một tòa nhà có hai cửa, nhỏ hơn nơi ở hiện tại của họ rất nhiều, cũng là sản nghiệp của Nhị gia.

Những người Thanh thúc nhận về dù sao cũng không biết quy củ, phải dạy dỗ quan sát một thời gian, giải quyết vài vấn đề, rồi mới có thể phân việc.

Thẩm Thanh đưa tới sáu nam tám nữ, trong đó có bốn đôi là vợ chồng, nam nữ tách ra dạy riêng. Thanh thúc quản nam, Vưu đại nương quản nữ. Dạy mấy ngày, loại đi một người tay chân không sạch sẽ, hôm nay Vưu đại nương mang Dương Nghi tới nghiệm thu thành quả.

Mà An Tiểu Nhu luôn chơi thân với Dương Nghi, dưới sự năn nỉ của nàng, cũng được dẫn theo .

Vưu đại nương nể tình An gia chăm chỉ chịu khó mấy năm nay, không phản đối việc An Tiểu Nhu đi theo, cũng không thiếu nguyên nhân do hôm qua Trương thị ra tay trợ giúp.

Những người này, chỉ có bốn người nguyện ý ký văn tự bán đứt, một đôi vợ chồng tuổi gần bốn mươi, một quả phụ, một nam tử trung niên bị què chân. Người quả phụ này tên là Hoa nương, lúc trước là tỳ nữ trong một gia đình giàu có, sau bị chủ nhà bán đi, lưu lạc tha hương, gặp gỡ trượng phu trên đường về thăm người thân. Sau đó cùng trượng phu đến Vân Châu, nhưng trước đây không lâu trượng phu bất hạnh bỏ mình. Quãng thời gian lưu lạc lúc trước khiến thân thể bà bị tổn thương không ít, sau khi thành thân không có con, trượng phu chết rồi, bà cũng không muốn tái giá, hôm nay tự nguyện bán mình vào Đồng phủ. Hán tử trung niên kia sau khi bị què chân, vợ bỏ trốn với người khác. Đôi vợ chồng còn lại thì đơn giản nhiều, con trai chết trận, vì kế sinh nhai, cũng vì muốn tìm nơi tránh gió sống nốt nửa đời sau.

Vưu đại nương tập trung mọi người tới đây rồi, không nhiều lời, trực tiếp phân việc. Hai vị thiếu phụ may vá tốt được an bài đến Châm tuyến phòng, hai vị đại nương trông nom việc giặt giũ, một vị phụ nhân khỏe mạnh trông nom việc vẩy nước quét nhà. Phòng bếp do An đại thúc quản, cũng chọn hai vị đại nương có tài nấu nướng.

An bài thỏa đáng xong, Vưu đại nương công bố tiền được lĩnh mỗi tháng cùng chế độ thưởng phạt cho mọi người, sau đó lại nửa đe dọa nửa động viên người mới, cuối cùng bảo bọn họ ngày mai bắt đầu làm việc.

"Vưu đại nương, Từ thị này vừa nhìn liền biết không phải người hiền lành, công phu mắng chửi người là số một, con thấy những người khác chẳng có ai thích bà ta, hơn nữa, Tôn Thị kia, bộ dáng hung ác, thích bấm, nhéo khiến người khác đau đến tận xương. Con không hiểu sao người lại muốn giữ họ lại? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến hòa khí trong nhà đó." Dương Nghi hỏi, trước kia lúc còn làm di nương, những ma ma như vậy là người nàng ghét nhất, trong viện nếu có những người như thế, thường bị nàng đuổi cho thật xa.

"Dương nha đầu hiểu rõ như vậy là do từng bị nhéo qua rồi à?" Vưu đại nương trêu ghẹo.

"Không có, con nghe được từ một nha hoàn bên Chu phủ, nàng ấy nói rất nhiều nha hoàn ghét bà ta. Biết bà ta muốn vào Đồng phủ, nên nói cho con để cảnh giác." Lời này nghe rất ngây thơ, bởi vì thân thiết với Vưu đại nương, nên Dương Nghi không ngại để cho bà thấy mặt ngây thơ của nàng. Nếu là người khác, nàng sẽ tự nhìn tự nghĩ, không hỏi thẳng ra như vậy.

"Nha đầu, con nên nhớ, không có lính nào dở, chỉ có tướng không biết dùng người. Từ thị cùng Tôn thị, nếu con biết cách sử dụng thỏa đáng, chỗ tốt của họ sẽ phát huy cực hạn. Chẳng nói đâu xa, ngày hôm qua, nếu Từ thị ở đây, thì chính là nhân tuyển tốt nhất để đối phó Trương thị kia, nhất định sẽ khiến bà ta chẳng chiếm được chút tiện nghi nào."

Dương Nghi nghe, âm thầm suy nghĩ. Trước kia, lúc nàng làm di nương, không ai dạy nàng những điều này, bình thường đều là phu nhân đưa nha hoàn tới, nàng thấy tay chân lanh lợi liền phân việc thôi.

"Về phần sao phải lưu lại Tôn Thị, chính con tự suy nghĩ đi." Bà nghĩ, trong tương lai, những người bà đã dạy dỗ này, chủ yếu là để cho sau khi Nhiên ca nhi thành thân sử dụng. Tránh việc nương tử của Nhiên ca nhi gả đến đây không thể quán xuyến được trạch viện một cách thuận lợi. Nếu không, Đồng phủ này chỉ cần giữ nguyên như cũ là được, nhiều lắm là mua thêm hai thô sử ma ma nữa thôi.

Tôn Thị? Người như vậy dùng để xử phạt những nha hoàn, nô bộc cứng đầu cứng cổ thì không còn gì tốt hơn, chẳng qua, hiện nay trong nhà trừ Nhị gia cùng Vưu đại nương, còn ai có thể động đến nàng? Mà thủ đoạn của Vưu đại nương không tệ, chẳng cần mượn người ngoài, cũng có thể xử lý thỏa đáng được mọi chuyện, căn bản không cần làm những việc thừa thãi thế này. Mà Nhị gia, thì lại càng không cần. Chẳng lẽ, hai người này đều không phải do Vưu đại nương chuẩn bị vì mình? Vậy thì vì ai? Dương Nghi trằn trọc nghĩ.

******

Buổi tối, An Tiểu Nhu kể lại những việc hôm nay thấy cho cha mẹ.

Nghe nữ nhi nói, An Tiến Lực than thở, "Không hổ là ma ma hầu hạ bên cạnh Thái phu nhân, dùng người cũng chu toàn như vậy. Bà ấy để cho ta làm một quản sự nho nhỏ ở phòng bếp, lúc trước ta còn không phục. Bây giờ nghĩ lại, so sáng với bà ấy, chúng ta quả thật kém xa."

An đại nương vẫn còn chưa phục hồi tinh thần.

"Tiểu Nhu, những thứ này ta và nương con không dạy cho con được, về sau con đi theo Dương tỷ tỷ phải chú ý mà học, biết không? Không hiểu cũng đừng lo lắng, cứ ghi nhớ ở trong lòng, nếu có thể nghiệm ra được mấy phần thôi, đời này của con cũng sẽ được nhờ rất nhiều rồi." Chỉ là *Nhân Chi thuật mà đã lợi hại như vậy, ắt hẳn việc nữ công, bếp núc, trị gia ... cũng sẽ không kém.

*Thuật dùng người.

"Ông nói xem, sao vận số của Dương nha đầu này lại hên vậy chứ? Chuyện gì tốt cũng đều rơi xuống người nàng." Nữ nhi nhà mình so sánh với người ta, liền thấy rõ cao thấp, bảo bà sao không để ý được.

"Bà đó, đừng có ghen tức lung tung. Bà chỉ thấy thành quả người ta đạt được, sao không thấy những gì người ta đã bỏ ra. Tấm lòng nàng đối với Vưu đại nương chẳng kém gì nữ nhi ruột thịt. Ta nghe Thanh quản gia nói, bệnh thấp khớp kia là do nàng mỗi ngày dụng công nấu thuốc chữa trị. Thảo dược không khó lấy, nhưng quan trọng hơn cả là sự kiên trì."

Lần này, An đại nương không lên tiếng.

*******

"Con biết chữ không?" Vưu đại nương hỏi Dương Nghi.

"Có một chút."

"Còn việc tính toán?"

Dương Nghi lắc đầu.

"Tới đây, ta dạy cho con."

Hai ngày sau, Vưu đại nương hỏi lại: "Học xong chưa?"

Dương Nghi gật đầu.

"Con cầm cái này đi, xem cho kĩ, không hiểu chỗ nào thì hỏi lại ta."

Dương Nghi nhận lấy, thấy hai chữ "Sổ sách" thật to, giật mình đến mức thiếu chút nữa ném nó xuống đất.

"Vừa gặp chuyện đã hoảng hốt, bình thường ta dạy con vậy hả?"

"Đại nương, đây, đây là sổ sách sao?"

"Không phải trên đó có viết à?"

Những gì Vưu đại nương dạy, rất hữu dụng cho việc quản gia sau khi xuất giá của nàng, nàng cũng học rất nghiêm túc, cảm thấy những kỹ năng này, học thêm cũng chẳng có gì là không tốt. Nhưng đây là Sổ sách, kiếp trước đã từng sống ở Đồng phủ gần mười năm, đương nhiên biết sổ sách có ý nghĩa gì, đặc biệt là với một trạch viện như Đồng gia mà nói, sổ sách tượng trưng cho quyền lực lớn nhất, không phải là đương gia thì không thể giữ.

Sổ sách này ghi chép chi tiết thu chi trong nhà Nhị gia, mặc dù kém hơn tòa trạch viện ở Thông Châu kia, nhưng cũng không phải là thứ nàng có thể tùy tiện đụng tới!

Lúc trước khi còn đi theo Đồng Văn Nóc, có một thị thiếp được hắn cưng chiều đến vô pháp vô thiên, vọng tưởng muốn lấy biểu tượng quyền lực này trong tay phu nhân, không đến mấy ngày sau liền bệnh chết. Cũng lúc ấy nàng mới hiểu, công việc cai quản sổ sách này, chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.

"Vưu đại nương, người mau cầm lại đi." Dương Nghi nhét sổ sách vào tay bà như thể nó là một củ khoai lang nóng phỏng tay.

"Bảo con xem thì con cứ xem đi, nhiều lời như vậy làm gì?"

Đây không phải là vấn đề có nhiều lời hay không được không? "Đại nương tốt của con ơi, người cho con xem cái này, Nhị gia đồng ý sao?"

"Đương nhiên, hắn không đồng ý, sao ta có thể đưa cho con?" Những sổ sách này chỉ là một phần nhỏ của việc thu chi trong nhà. Những thứ khác, đều do Nhiên ca nhi quản, lão Trầm thay mặt xử lý. Cho nên căn bản cũng không sợ người khác xem được.

Dương Nghi ngơ ngẩn, Vưu đại nương đối xử với nàng rất tốt, nàng đã biết, nhưng sao Nhị gia cũng ——

Chẳng lẽ? Sẽ không, Dương Nghi lắc đầu một cái, vứt bỏ suy đoán của mình. Mặc dù dung mạo của nàng không tệ, nhưng vóc người gầy yếu, bộ ngực bằng phẳng này, có thể khiến nam nhân thầm thương trộm nhớ sao? Nàng rất hoài nghi.

Trừ phi là loại nam tử bỉ ổi, nhưng ánh mắt Nhị gia nhìn nàng rất bình thường. Nhớ tới chuyện lúc trước hắn cho nàng kẹo, đại khái, hẳn là, Nhị gia xem nàng như cháu gái mà thôi?

"Được rồi, số sổ sách này con cầm về đi, có chỗ nào không hiểu thì tới hỏi ta."

"Vâng——"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.