Gả Cho Lão Nam Nhân

Chương 1: Chương 1




Edit: Fuly

Lâm thị nhìn chút gạo ít ỏi còn lại trong túi, ánh mắt buồn bã, miệng giật giật, "Phụ thân bọn nhỏ, trong nhà chỉ còn khoảng hai đấu gạo thôi."

Tay Dương Đại Dũng hơi dừng, lại tiếp tục hút tẩu thuốc, chỉ là nếp nhăn giữa trán hằn sâu hơn.

Lâm thị cẩn thận buộc túi vải lại, thở dài, mặt xấu hổ nói, "Đều tại thân thể này của tôi không tốt, đến một ngụm sữa cũng không cho Tiểu Tứ ăn được." Vừa nói, nàng vừa cẩn thận bế đứa trẻ trong tã lót lên. Đứa bé kia mặt nho nhỏ, mũi bị đông cứng đến đỏ bừng, thân thể bé xíu vặn vẹo, khẽ phát ra thanh âm.

Lâm thị sờ đầu con trai, nhìn Dương Đại Dũng một cái, thử dò xét hỏi, "Nếu không, để tôi về nhà nương mượn?" Mặc dù nhà nương nàng cũng không dư dả, nhưng so với bọn họ thì tốt hơn một chút.

Dương Đại Dũng lắc đầu một cái, "Hay là thôi đi." Vốn hắn định nói, đến nhà đại ca mượn, nhưng nhớ tới tánh tình đại tẩu nhà mình, hắn nuốt lại lời này vào bụng.

Lâm thị dỗ Tiểu Tứ ngủ, cùng lúc nhìn Dương Đại Dũng một cái, trên mặt xuất hiện thần sắc nan giải, lắp bắp nói, "Nếu không, chuyện ngày đó Vương bà tử nói ——" ấp a ấp úng không hết câu.

"Chuyện này ngươi không cần nói nữa, sau này cũng không đươc nhắc đến, dù cho Dương Đại Dũng tôi có nghèo hơn đi nữa, tôi cũng không làm được chuyện bán vợ, bán con như thế!" Nói xong, Dương Đại Dũng đứng lên, cầm tẩu thuốc hít mạnh một hơi, sau đó đi ra ngoài.

Còn lại mình Lâm thị nhìn đôi nam nữ trên giường đất, thở dài.

Dương Nghi mơ hồ mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt mừng rỡ của Lâm thị ở cạnh: "Đại nữ nhi, con không sao chứ?

Dương Nghi trợn to mắt nhìn phụ nhân trước mắt, sao bà lại giống nương của mình đến vậy? Nghe phụ nhân liên tục kêu tên của nàng, thanh âm cũng vô cùng giống nương. Dương Nghi có chút không rõ, nàng không phải, không phải là đã chết sao? Nguyên Hòa năm thứ hai mươi ba, nàng hai mươi tuổi, bị định tội danh tư thông nam nhân, bị đánh đến chết ở trong đại viện Đồng gia.

Nhưng hiện giờ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lâm thị kêu Dương Nghi mấy lần, nàng vẫn chỉ sững sờ nhìn bà, không nói chuyện, nghĩ rằng cơn sốt tối hôm qua khiến đầu óc nàng nóng đến hỏng rồi, nhất thời vô cùng sốt ruột.

"Phụ thân bọn nhỏ, phụ thân bọn nhỏ, mau vào đây, khuê nữ của ông không nói chuyện."

Dương Đại Dũng vừa gánh nước về nhà, liền nghe tiếng kêu của phụ nhân, cho là đã xảy ra chuyện gì, vội để đòn gánh trên vai xuống, vọt vào trong nhà.

"Đại nữ nhi? Đại nữ nhi?" Dương Đại Dũng lo lắng gọi khuê nữ.

Dương Nghi chớp mắt, nhìn phụ thân, nương trẻ hơn chừng mười tuổi, nàng chần chờ kêu một tiếng, "Phụ thân? Nương?"

"Ai ——" Lâm thị thấy nàng có phản ứng, mừng rỡ, vội vàng đáp lại, lấy chăn trên giường đất đắp lên người Dương Nghi, sờ trán của nàng, hỏi, "Trên người còn có chỗ nào không thoải mái sao?"

Dương Nghi lắc đầu một cái.

Lúc này, Tiểu Tứ bên kia có động tĩnh, Lâm thị vội đi xem Tiểu Tứ, không kịp ngoảnh đầu lại nhìn Dương Nghi, "Đại nữ nhi, con đang bị bệnh, trước nghỉ ngơi một chút, lát nữa nương sẽ nấu cho con một bát cháo ngon."

Lúc này, Dương Đại Dũng cũng yên tâm, sau khi dặn dò mấy câu, liền tiếp tục đi làm việc.

Nhìn phụ thân, nương vẫn còn đang tuổi tráng niên, lại quan sát xung quanh một lượt, xác định nơi này đúng là nhà nàng. Cuối cùng, Dương Nghi cũng tiêu hóa việc nàng có thể trở lại lúc trước. Mặc dù cảm thấy khó có thể tưởng tượng, nhưng cảm giác hưng phấn đánh thẳng vào đại não, khiến cho cả người nàng tê dại không dứt. Hốc mắt không nhịn được đỏ lên, cuộc đời của nàng, có lẽ có thể bắt đầu lại lần nữa. Nàng lúc này, nhất định sẽ không đi vào vết xe đổ của trước kia!

Sợ nương thấy bộ dạng này của nàng sẽ lo lắng, Dương Nghi vội nghiêng người quay mặt về phía bức tường.

Mười tuổi, nàng bán mình vào Đồng gia, từ một tiểu nha hoàn gánh nước, quét nhà chậm rãi leo lên đại nha hoàn, thông phòng, rồi đến di nương. Con đường quanh co cùng hung hiểm này, chỉ có người đã đi qua mới có thể hiểu được. Nàng xuất thân không tốt, trong trang viện cũng coi như là môt người lanh lợi, nhưng một khi đã bước vào bên trong, mới hiểu được chút lanh lợi này căn bản không đủ. Đại trạch, vốn là một cái hố sâu, muốn ngoi lên, nhất định phải có người ở trên rớt xuống, ngươi mới có cơ hội bổ khuyết vào. Cho nên sự đấu tranh trong đó cũng rất lợi hại, chỉ hơi không cẩn thận, nhẹ thì bị phạt, nặng thì bị bán đi, bị đánh đến chết, đều là chuyện thường gặp.

Vài năm này của nàng, cũng phải trải qua vô vàn cực khổ, mới bò lên được vị trí di nương, đáng tiếc, cuối cùng vẫn là thua, thua một bước, còn mất cả tánh mạng. Hơn nữa nàng còn phải chịu tiếng thông dâm, mặc dù là bị vu hãm, nhưng người đời không biết. Chuyện nàng không tuân thủ nữ tắc nhất định sẽ liên luỵ người nhà. Cũng không biết sau khi nàng chết đi, gia đình sẽ như thế nào?

Vuốt ve mu bàn tay gầy trơ xương, Dương Nghi thở dài, kiếp trước còn trẻ, trải qua ít chuyện, bị người khác dùng vinh hoa phú quý làm mờ mắt, bất chấp tất cả nhào tới, lại không ngờ , cuối cùng rơi vào kết quả “tan xương nát thịt” , còn liên lụy người nhà. Mười năm này, trên tay nàng cũng không sạch sẽ, nhưng cuối cùng vẫn thua, mặc kệ là ai thiết kế, nàng cũng đều không hận, không phải nàng thiện tâm, mà là lòng của nàng đã chết. Nếu nàng còn có chút hi vọng, sẽ tiếp tục phân tranh đến khi một mất một còn.

Nhưng hi vọng của nàng đã tắt, một nữ nhân, không có con cái bên thân, lại bị người ta hạ thuốc đánh mất khả năng sinh nở, hơn nữa, còn mất đi sự sủng ái của nam nhân, còn có cái gì đáng để sống đâu?

Vả lại, nàng cũng quá chán nản, mới không muốn biện giải mà chết đi.

Nhưng dù cho nàng dùng hết khả năng để tìm ra hung thủ hãm hại mình thì thế nào? Người đó ắt hẳn chỉ là một trong các thê thiếp của Đồng gia mà thôi, Đồng Văn Nóc sẽ xử trí sao? Khi lòng của một người đàn ông đã không ở trên người ngươi thì dù chỉ phải nghe ngươi nói một câu cũng sẽ ngại phiền.

Dương Nghi cười khổ, nghĩ đến việc nàng dùng toàn bộ tuổi thanh xuân trên người một tên nam nhân cặn bã như vậy, thật không đáng giá. Kết quả thế này, cũng là chuyện tốt.

Nhớ tới khoảng thời gian hai mươi năm của kiếp trước, nàng đã từng hận, đã từng ăn năn, cũng thường nghĩ, nếu không phải nàng có dã tâm, tất cả có thể khác đi hay không? Trên đời không có thuốc hối hận, nhưng điều đáng mừng chính là, nàng có cơ hội bắt đầu lại lần nữa, như vậy ắt hẳn mọi chuyện sẽ không còn giống như trước nữa chứ? Nàng sẽ có con của mình, có lẽ, còn sẽ có một trượng phu đáng tin, dù người nam nhân này không nhiều tiền, nhưng phải có bản lãnh, tính tình tốt. Kiếp này nàng nhất định phải thật cảnh giác, không thể để bị lời ngon tiếng ngọt của nam nhân làm mờ mắt lần nữa, cũng không thể để mình bị những thứ hư vô như vinh hoa phú quý mê hoặc.

Dương Nghi vẫn thức đến nửa đêm, sợ đây chỉ là một giấc chiêm bao, cho đến khi cực kì mệt mỏi, mới ngủ thiếp đi.

*******

"Phụ thân bọn nhỏ, ông nói xem, có phải đại nữ nhi nhà chúng ta bi cái gì đeo bám không? Từ sau khi lên cơn sốt cho đến bây giờ cả người cứ mơ mơ màng màng, hoàn toàn không có dáng vẻ lanh lợi như trước kia."

Dương Đại Dũng để tẩu thuốc xuống, từ trong làn khói cẩn thận nhìn nữ nhi một cái, xem thường nói, "Tôi thấy đại nữ nhi vẫn đang rất tốt, bà đừng đoán mò nữa."

Vừa nói được vài câu, Lâm Đại Dũng đã bị đại ca hắn, Lâm Đại Trụ gọi đi hỗ trợ tu sửa nóc nhà.

Lâm thị dặn dò con lớn nhất - Dương Uy chăm sóc cho hai đứa bé đang nằm trên giường xong, mới vội vàng đi ra sau nhà làm việc.

Thật ra thì bệnh Dương Nghi đã khỏi đến bảy, tám phần, nhưng Lâm thị vẫn cảm thấy nàng còn yếu, mới bắt nằm ở trên giường thêm hai ngày. Dương Nghi ôm Tiểu Tứ khẽ dỗ, giương mắt quan sát người đại ca này của nàng. Tiểu nam hài chỉ mới hơn mười một tuổi, chính là thời điểm không an phận, giờ phút này bị bắt ở nhà, đang buồn bực không vui. Đời trước, lúc vừa mười tuổi nàng liền vào Đồng gia, kiến thức hạn hẹp, tâm lại lớn, tận đáy lòng không vừa mắt phụ thân, nương kiếm ăn dựa vào chút đất nhỏ này. Tình cảm với người nhà cũng dần dần phai nhạt, mỗi tháng trừ sai người mang một chút bạc về, căn bản là không muốn nhắc tới nhà mẹ đẻ này.

Sau khi nàng nghèo túng, phụ thân cùng nương ngược lại thường bảo đại ca mang cho nàng ít đồ. Những thứ đó nàng không biết đại ca có âm thầm khấu trừ hay không, nhưng đại tẩu nàng đã gặp, là một nữ nhân vô cùng ích kỷ, nàng luôn luôn không thích, mặc dù dáng dấp còn tạm chấp nhận được, nhưng tính tình quá xấu, ở nhà chồng có thứ gì tốt cũng thích mang về cho mẹ đẻ mình.

"Đại ca, nhị muội đâu?" Làm nữ nhân rất khó khăn, khi trượng phu không nhờ vả được thì nhà mẹ đẻ chính là đường lui duy nhất. Đời trước nàng không hiểu, đời này, nàng sẽ không bước vào vết xe đổ lần nữa.

"Đại cữu cữu đón nàng đi rồi, nói là ở lại hai ngày." Dương Uy không vui mở miệng, nhà cữu cữu có rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng cữu cữu thiên vị, ông chỉ đưa nhị muội đi, lại không dẫn hắn.

Dương Nghi sáng tỏ gật đầu, nương nàng trong ba năm liền sinh ba, thân thể tổn thương không ít, cách sáu năm, mới lại mang thai tiểu Tứ. Lúc tiểu Tứ sanh ra, nương không có sữa, cả ngày chỉ có thể dùng nước cơm để nuôi, vì vậy thân thể hắn cũng không được tốt. Nhưng đại cữu cữu của nàng thì ngược lại, hôm nay đã hơn 20, nhưng dưới gối lại chưa có con cái. Thầy bói nói muội muội của nàng, Dương Du có số mệnh tốt, vậy nên đại cữu cữu luôn muốn nhận nhị muội làm con thừa tự. Nhưng phụ thân nàng không chịu, nhà có nghèo hơn nữa cũng không muốn đem con cho người khác. Sau lại không có cách nào, đại cữu cữu liền thường thường mang Dương Du qua nhà ở một thời gian, trông mong nàng có thể mang đến cho mình “nhất nam bán nữ”.

"Ca, huynh qua đây." Dương Nghi vẫy tay về phía hắn.

"Có việc gì?" Dương Uy bu lại.

"Kẹo này cho huynh." Dương Nghi nhét khối đường vào tay hắn, đây là do phụ thân thấy nàng bệnh, miệng nhạt, chẳng muốn ăn cái gì mới len lén cho nàng, chỉ có một khối duy nhất thôi.

"Muội muội, muội thật tốt." Dương Uy vui mừng nhận lấy, vừa định bỏ vào trong miệng, thấy muội muội giương mắt nhìn mình, lập tức chia khối đường thành hai nửa, lấy một phần đưa tới, "Muội muội ăn đi."

Dương Nghi lắc đầu một cái, "Muội khát nước, không muốn ăn đường." Nàng đã qua cái tuổi thích những thứ này rồi.

"A ——" Dương Uy nhét đường vào trong miệng, sau đó chạy ra ngoài, không bao lâu liền bưng theo mọt chén nước đi vào: "Muội muội, uống nước ——"

Dương Nghi nhìn bộ dạng chân chó của hắn, khẽ mỉm cười, trẻ con luôn rất đơn thuần, ngươi đối tốt với hắn, hắn sẽ tìm cách hồi báo ngươi. Không đành lòng phụ ý tốt của Dương Uy, nàng bưng lên uống.

"Cám ơn ca ca."

Thấy muội muội uống nước xong, Dương Uy cười ngọt ngào, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu: "Còn muốn uống nữa không?"

Dương Nghi lắc đầu một cái, "Không cần."

"Ca ca, huynh đi quét sân giúp nương đi, muội ở trong nhà với Tiểu Tứ, có chuyện gì muội sẽ gọi huynh." Sắp hết năm, trong nhà ngoài ngõ đều phải thu dọn lại một chút, không quá nặng, nhưng rất nhiều việc.

Dương Uy nghe xong, tâm hơi động, đi quét sân chẳng những có thể lấy được sự khen ngợi của phụ thân cùng nương, hơn nữa so với việc ở trong nhà thú vị hơn nhiều.

"Được rồi, lát nữa muội cần cái gì, gọi ta một tiếng là được, ta có thể nghe thấy. Muội còn đang bệnh, ngàn vạn lần đừng xuống giường đó."

Dặn dò xong, thấy Dương Nghi ngoan ngoãn gật đầu, Dương Uy làm huynh trưởng cảm thấy rất có thành tựu, vui vẻ bước ra ngoài giúp nương làm việc nhà.

Trong quá khứ nàng trưởng thành sớm hơn hắn, chuyện gì cũng làm chu đáo, tỉ mỉ hơn, huynh trưởng như hắn ngược lại càng có vẻ giống đệ đệ, dáng vẻ như hôm nay, là toàn bộ uy phong của huynh trưởng đã trở lại. Dương Uy nghĩ thầm, đại nữ nhi như nàng vẫn cứ như thế này là tốt rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.