Gả Cho Lão Nam Nhân

Chương 37: Chương 37




Edit: Fuly.

Đến canh ba, Nhị gia mới trở lại, ma ma gác đêm không ngờ tới, giật mình gây ra tiếng động lớn. Dương Nghi vừa đến chỗ mới, ngủ không được sâu, cộng thêm lúc trước cũng đã ngủ 2, 3 canh giờ, nên lúc này bị ồn ào làm tỉnh.

Nghe bên ngoài là thanh âm của nam nhân nhà mình, nàng vội khoác áo choàng bước ra, trước không vội để ý tới hắn, mà phân phó ma ma bên cạnh: "Bà nhanh đi bảo nhà bếp nấu cho Nhị gia tô mì, ta nhớ hình như ở phòng bếp còn có chút cháo gà, dùng nó nấu mì đi. Còn nữa, nhớ nấu thêm chút nước nóng, lát nữa Nhị gia còn phải tắm rửa ."

Đồng Nhị gia đứng ở một chỗ, mỉm cười nhìn tiểu kiều thê sắp xếp mọi chuyện cho hắn, đây chính là nhà, không uổng công hắn chạy về từ quân doanh vào lúc đêm khuya thế này, dọc theo đường đi phóng ngựa như điên quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, rước lấy không ít lời mắng chửi.

"Chàng đứng ngốc ở đó làm cái gì? Ban đêm sương nhiều lắm, cẩn thận kẻo cảm lạnh." Thấy hắn bất động, Dương Nghi đi tới, nắm tay kéo hắn vào nhà: "Không phải là thiếp nói chàng, nhưng sao mỗi ngày đều bận rộn đến khuya thế chứ? Tiếp tục như vậy, thân thể sao chịu nổi."

Dương Nghi càu nhàu khiến trong lòng Đồng Nhị gia ấm áp, hắn vỗ vỗ tay Dương Nghi, ý bảo nàng đừng lo lắng: "Không sao, thân thể của ta tốt lắm, chịu mấy đêm liên tục cũng không thành vấn đề."

"Chàng nha, cũng không biết tự chăm sóc cho mình, về sau già rồi chàng sẽ hiểu được lợi hại." Dương Nghi liếc hắn một cái, "Ai, sao lâu vậy rồi mà phòng bếp còn chưa bưng mì lên? Chàng ngồi đợi một chút, để thiếp đi xem thử."

Sau khi Dương Nghi rời khỏi, Nhị gia cảm thấy mí mắt có chút nặng, liền cởi áo khoác ngoài ra, ngồi xuống giường nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc Dương Nghi bước vào, phát hiện Nhị gia đã nghiêng người ngủ rồi, miệng còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ. Dương Nghi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cho gia nhân lui xuống, sau đó bưng chậu nước nóng đi đến. Trước hết, vắt khăn nóng tỉ mỉ lau mặt cho hắn, rồi đến chân, bung chăn ra đắp lên người Nhị gia xong nàng cũng cởi áo chui vào. Dương Nghi gối lên một tay của hắn, Nhị gia cũng đưa tay khác ôm lấy eo nàng theo thói quen.

Cả quá trình, động tác của Dương Nghi rất nhẹ. Nhưng là, nếu như theo đặc tính cảnh giác do nhiều năm dưỡng thành của Nhị gia, đã sớm tỉnh. Hôm nay lại ngủ rất ngon, ắt hẳn là do gần đây quá mệt mỏi.

Ngửi mùi hương nhàn nhạt quen thuộc trên người hắn, Dương Nghi nhắm mắt lại, vùi vào trong ngực hắn an tâm ngủ.

Buổi sáng, Dương Nghi là bị nàng bị nam nhân nhà nàng làm tỉnh .

Trong lúc mơ hồ, Dương Nghi chỉ cảm thấy có một đôi tay to không ngừng tới lui tuần tra trên cơ thể nàng, hai đóa hoa trước ngực bị người vừa hôn lại vừa nắn, tê dại. Dương Nghi cảm thấy người càng lúc càng nóng, nàng rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra.

"Nha đầu, đã tỉnh rồi hả? Ta thực nhớ nàng sắp chết rồi." Thấy Dương Nghi tỉnh lại, Nhị gia cúi đầu chiếm cứ môi nàng.

Dương Nghi tự giác hé miệng, nghênh hợp hắn xâm lược, đôi tay vòng lên cổ Nhị gia. Hai người quấn quýt, dây dưa thật lâu, tay nàng vô lực rũ xuống, ngực bắt đầu phập phồng kịch liệt.

( tỉnh lược 2000 chữ - đây là lời của tác giả, không phải do mình cắt đâu nha, mọi người đừng ném đá mình)

Lúc này Dương Nghi đã xụi lơ trên người của hắn, thân thể vô lực.

Nhị gia lật người, đè nàng dưới thân, hung hăng hôn nàng một cái: "Tiểu yêu tinh, thật là, chết ở trên người nàng cũng cam nguyện rồi."

Dương Nghi liếc mắt, đưa tay đẩy hắn: "Người chàng hôi chết, cũng không chịu tắm trước đã."

Nhị gia buồn cười nhéo chóp mũi nàng: "Ghét bỏ ta sao vừa rồi còn ôm chặt như vậy?"

Dương Nghi im lặng, lúc này cùng vừa rồi có thể so sánh sao? "Mặc kệ, chàng mau cho người mang nước nóng vào đi."

Nhị gia nhìn sắc trời một chút, nói: "Lát nữa đi, bây giờ cách lúc trời sáng còn một khoảng thời gian." Sau đó hắn hơi híp mắt nhìn Dương Nghi, cười nói: "Nhìn nàng bây giờ cũng đâu quá mệt mỏi, sao vừa rồi chỉ mới động một cái đã như không còn chút sức nào vậy?"

Dương Nghi nhớ tới kích tình vừa rồi, mặt không khỏi đỏ lên, thẹn quá thành giận nhéo hông của hắn một cái, khiến hắn cười ha ha.

"Nếu còn sức, vậy chúng ta lại làm thêm lần nữa đi. Phải biết, nửa tháng nàng không có ở đây, gia phải nắm chặt dây lưng quần sống qua ngày đấy."

Nghe đến hắn muốn làm thêm lần nữa, Dương Nghi vội xin tha: "Gia, tha cho thiếp đi, hôm nay thiếp còn phải ——"

Chưa nói hết lời đã bị Nhị gia chặn miệng, bên trong trướng lại một mảnh phong lưu.

"Đông Mai, gia và phu nhân ——"

Lúc này, trời đã sắp sáng rồi. Vừa rồi họ ở ngoài phòng nghe trong nhà có động tĩnh, cho là Nhị gia cùng Nhị phu nhân đã thức dậy, vội bảo phòng bếp thu xếp. Nhưng lúc này nào giống như muốn dậy chứ?

Đông Mai không nói thêm gì, chỉ phân phó: "Bảo phòng bếp chuẩn bị nước nóng đi, điểm tâm cũng phải luôn giữ ấm, lát nữa Nhị gia cùng Nhị phu nhân dậy sẽ dùng đến."

Lúc Dương Nghi dậy thì mặt trời đã lên cao ba sào, nàng ngồi ở trước bàn trang điểm chậm rãi dùng lược chải mái tóc dài, toàn thân lộ ra một cỗ lười biếng khó nói thành lời. Nhị gia từ bước ra khỏi phòng, đứng trước tủ gỗ mặc xiêm áo.

Dương Nghi xoay người, dựa vào bàn trang điểm nhìn hắn, cũng không định đi hỗ trợ, có chút hả hê mở miệng: "Mặt trời đã cao ba sào rồi, gia còn nhàn nhã ở trong nhà như vậy, để xem hôm nay chàng ăn nói thế nào với Lâm đại nhân."

Mặc áo khoác xong, Nhị gia chậm rãi thắt dây lưng, thanh âm trầm thấp: "Hôm nay là cuối tuần, được nghỉ, không đi cũng chẳng sao, ngài ấy có thể làm gì ta?"

Dương Nghi nghẹn lời, khó trách, hắn dày vò nàng từ sáng sớm đến bây giờ.

"Đi, chúng ta dùng cơm trước, sau khi ăn xong ta dẫn nàng đi dạo xung quanh."

Đồng Nhị gia kéo Dương Nghi ra khỏi cửa phòng, đáng tiếc, sau bữa ăn, hắn lại bị người trong binh doanh mời đi.

Dương Nghi dùng cơm xong, dẫn Xuân Tuyết, Đông Mai cùng hai gia nhân, dọn những thứ mang tới vào kho, rồi ghi lại danh sách.

Thanh thúc đã sắp xếp xong công việc cho gia nhân, Dương Nghi hài lòng gật đầu một cái, lần này Thanh thúc giúp nàng tiết kiệm không ít công phu.

Sau đó, Thanh thúc bẩm báo việc an bài nhân sự, cùng với việc trong phủ thiếu người cho nàng.

Dương Nghi thầm nghĩ, phát hiện số gia nhân trong trạch viện quả thật quá ít. Nàng từ Thông Châu mang đến tổng cộng 17 người tính cả Thanh thúc, nhưng trong đó, tám hộ vệ vừa đến Khâm Châu đã bị Nhị gia thu về rồi. Hôm nay trong phủ chỉ có chín gia nhân thôi. Gác cổng phải để hai người; phòng bếp phải để bốn người, còn phải cần hai ma ma phụ trách nấu ăn, cộng thêm hai nha hoàn làm việc nặng; cả phủ đệ lớn như vậy, ma ma, nha hoàn phụ trách vẩy nước quét nhà, trực đêm cùng làm việc nặng cũng không thể thiếu, ít nhất cũng cần 6 người; ừ, còn phải có người phụ trách hoa viên, cây cối; đến Khâm Châu, chuồng ngựa cũng phải sử dụng, cần có một gã sai vặt phụ trách ở đó; còn có phòng thu chi. . . . . .

Ừ, bên người nàng cần thêm một ma ma, một quản gia, những người này phải cất nhắc từ các lão nhân trong phủ lên để dùng. Không phải Xuân Tuyết, Đông Mai không tốt, mà là tuổi tác còn quá trẻ. Hơn nữa, dù sao họ cũng là đại cô nương, có một số chuyện, để cho các nàng đi làm cũng không thích hợp. Lần này tới Khâm Châu, Vưu đại nương không đi theo. Thứ nhất là bà đã lớn tuổi, không chịu nổi xóc nảy trên đường, thứ hai, Vưu đại nương am hiểu việc điều lý thân thể, để bà ở lại bên cạnh lão phu nhân, bọn họ cũng yên tâm hơn. Về phương diện nhân thủ, Dương Nghi dần dần có cảm giác hơi chật vật, cất nhắc một vài người đắc dụng, là việc rất khẩn cấp.

Dương Nghi khẽ đếm, số người thiếu quả thật không ít. Mà số người ở Vân Châu bên kia cũng không biết lúc nào mới có thể tới được, chỉ là theo như lộ trình mà tính, chắc khoảng một hai ngày sau thôi. Cũng không biết có mấy người có thể tới. Chỉ là nàng cảm thấy sẽ không nhiều, lúc trước, chỉ có bốn người ký văn tự bán đứt. Xét thấy, vì bốn người này mà lãng phí thời gian, có chút mạo hiểm. Nhưng là bốn người Hoa nương kia quả thật rất có năng lực, cũng là người nàng đã dùng quen, cũng đáng giá.

"Thanh thúc, hai người người gác cổng kia, thúc phải chọn lựa cẩn thận." Hai người này đại biểu cho thể diện của Đồng gia bọn họ, không phải là vị trí chó mèo gì cũng có thể đảm nhiệm, phải chững chạc cơ trí, biết tiến lùi, không phải là dạng "chó cậy gần nhà".

"Nhị phu nhân, chuyện này người cứ yên tâm đi, ta sẽ tận lực." Thanh thúc thận trọng đồng ý, sau đó mở lời hỏi: "Nhị phu nhân, có muốn gọi ma ma buôn người dẫn người đến phủ cho phu nhân chọn không?"

Dương Nghi suy nghĩ một chút, nói, "Cũng được, thúc bảo bọn họ chiều ngày mai đến đây đi." Người mới đến, không chỉ mình Đồng gia, hẳn là Lâm gia, Tôn gia cũng đang thiếu nhân lực đi? Để bọn họ chọn trước cũng tốt, dù thế nào đi nữa Đồng gia cũng chỉ cần vài ma ma, nha hoàn thô sử, không phải là việc gì gấp, cũng không nên khiến người ta ngứa mắt. Thời gian một ngày rưỡi, ước chừng cũng đủ rồi.

Thanh thúc sửng sốt, nghĩ một chút, liền hiểu mấy phần. Biết rồi trong lòng hắn vui mừng, phu nhân thông tuệ sáng suốt, đúng là trợ lực không nhỏ cho Nhị gia.

"Vâng —— nếu phu nhân không còn gì phân phó, vậy ta lui xuống thu xếp trước."

"Đi đi." Dương Nghi phất phất tay.

Tốn chừng ba ngày, Dương Nghi đã thông thuộc mọi chỗ lớn nhỏ trong phủ. Gia nhân thiếu hụt cũng đã mua đủ, bây giờ để cho Tống nương ( ma ma Dương Nghi mới cất nhắc đến bên cạnh) dạy dỗ. Không chỉ có như thế, hai ngày nay, Nhị gia cũng dành ra chút thời gian nói chút chuyện trong binh doanh của hắn, cũng nói về mối quan hệ với các quan viên trong Khâm Châu qua một lần để nàng chú ý. Nhà nào giao hảo với mình, nhà nào không qua lại, nhà nào không thể đắc tội, nhà nào lại không cần để ý, cũng tỉ mỉ nói ra, để trong lòng nàng tự cân nhắc. Để về sau khi phải giao thiệp với các phu nhân thì nàng không quá bối rối, không biết chọn người nào. Thật ra thì sau khi Dương Nghi thành thân, Tống nương đã từng được lão phu nhân đặc biệt bồi dưỡng qua, nên rất thông thạo về những chuyện thế này. Chỉ là hiểu biết về Khâm Châu còn kém Thông Châu rất nhiều thôi. Nhưng dùng để chỉ điểm cho Dương Nghi, thì vẫn còn đủ.

Dương Nghi biết đây chính là thiếu sót của nàng, cho nên lúc Đồng Nhị gia nói, nàng rất nghiêm túc lắng nghe, sau đó cầm bút ghi lại, học thuộc lòng. Mà Dương Nghi cũng hiểu thêm về công việc ở Khâm Châu của nam nhân nhà mình, hắn phụ trách tổ chức quân đội; chiêu mộ binh lính tới tuổi cùng chiêu nạp những người lưu vong. Khó trách lại bận rộn như vậy.

Người từ Vân Châu người cũng đến, so với dự liệu của Dương Nghi thì nhiều hơn hai người, hai người này chính là Từ thị cùng Tôn Thị. Năm đó, lúc Dương Nghi mới vừa học quản gia, còn định đuổi hai người họ đi, nhưng nghe lời của Vưu đại nương, nên giữ lại. Sau đó, có mấy lần, lúc Vương thị đứng ngoài cửa "chỉ cây dâu mà mắng cây hòe", Dương Nghi sẽ để cho Từ thị đi ra ngoài đối phó, mỗi lần như vậy Từ thị luôn là oai phong hùng dũng "ra trận", khi trở lại thì vẻ mặt rất thõa mãn. Mỗi khi nàng ta thắng Dương Nghi đều sẽ lén lút cho nàng ta một chút tiền đồng mua rượu uống, thường xuyên qua lại, Từ thị càng ngày càng thêm tin phục Dương Nghi, cảm thấy trong số những chủ tử nàng ta đã từng hầu hạ qua, chỉ có mỗi Dương Nghi khiến cho nàng ta cảm thấy thân thiết.

Mà Tôn Thị này, cuộc sống cũng chẳng có phát triển gì, nhưng thường ngày hay giao hảo với Từ thị, lúc này thấy Từ thị quyết tâm muốn tới Khâm Châu cùng Dương Nghi, cũng liền đi theo .

Ngày đó, lúc Dương Nghi hiểu được nguyên nhân thì có chút dở khóc dở cười. Nhưng mà nếu đã tới, Dương Nghi vẫn sẽ để cho họ làm công việc trước kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.