Gả Cho Lão Nam Nhân

Chương 48: Chương 48




Edit: Fuly.

Trong dân chúng có người nhận ra Dương Nghi, rối rít lui sang một bên.

Nhìn thấy Dương Nghi, quản sự tửu lâu Như Ý liền tiến lên, kể lại mọi chuyện đã xảy ra. Nghe xong, Dương Nghi gật đầu, ý bảo đã biết.

"Tô Đại phu ——"

"Đồng phu nhân ——"

"Bọn họ sao rồi?" Dương Nghi liếc mắt nhìn mấy người đang nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, phía dưới có chiếu lót.

"Không có gì đáng ngại, chỉ là người còn có chút yếu. Ta kê đơn thuốc, để nhà bếp sắc cho bọn họ, uống xong thì sẽ khá lên."

Dương Nghi biết chuyện không đơn giản như vậy, nhưng có mấy lời không thể nói ở đại sảnh đầy người, nàng gật đầu một cái, Tô Đại phu này cũng rất hiểu ý người, sau chuyện này, phải nên cảm ơn ông ấy cho thật tốt.

"Tô Đại phu, ông là đại phu nổi tiếng về cả y thuật và phẩm đức trong thành Khâm Châu chúng ta, ông nói không có việc gì dĩ nhiên là không có việc gì, nhưng vì sao ông phải che giấu giúp cho Đồng gia, không nói chuyện mấy người này bị trúng độc thạch tín ra cho mọi người cùng biết?" Lúc này một nam nhân trung niên vuốt chòm râu dê đứng ra chất vấn.

Dương Nghi nghe thấy liền nhướng mày, thế nhưng hạ cả thạch tín, đến tột cùng là người nào ác như vậy, muốn hãm hại nhà bọn họ nặng nề đến thế?

Thạch tín? Sắc mặt Lý Tam trắng nhợt, người kia nói, nhiều lắm là chỉ là đau bụng một lát mà thôi.

Vừa nghe đến là trúng độc, hơn nữa còn là thạch tín, đám người lập tức ồn ào lên. Mặc dù vừa rồi thấy mấy người này bị sùi bọt mép cũng có chút giống, nhưng không dám khẳng định, bây giờ nghe người này nói vậy, bọn họ liền thấy lạnh cả người.

"Là Trần Đại Phu ——"

"Nếu Trần Đại Phu nói là thạch tín, vậy thì chính xác không sai."

"Không phải chứ? Thạch tín sao?"

"Thật là thạch tín?"

"Không thể nào? Trong thức ăn của tửu lâu Như Ý thậm chí có cả thạch tín, về sau ta chẳng dám tới đây ăn cơm nữa."

"Các người thật ngu xuẩn, thạch tín này chắc chắn không phải là tửu lâu Như Ý bỏ vào, người ta mở cửa làm ăn, làm sao lại có thể tư hủy bảng hiệu như thế chứ?"

"Ngươi nói ai ngu xuẩn? Dù tửu lâu Như Ý là bị hãm hại thì sao chứ, nếu hôm nay không bắt được hung thủ, còn ai dám đến đây ăn cơm? Cũng không phải là chán sống, ai biết người xui xẻo tiếp theo có phải là mình không?"

"Đúng vậy, ngươi muốn tới thì cứ tới, dù sao ta cũng không dám."

"Đúng vậy, bây giờ là thạch tín, lần tới ai biết có thể là Hạc Đỉnh Hồng hay không đây?"

"Đúng vậy, mạng nhỏ quan trọng hơn."

Tô Đại phu nhàn nhạt mở miệng: "Nếu Trần đại phu đã nhìn thấu những người này trúng độc Thạch tín, thì chắc hẳn cũng rõ bây giờ bọn họ trừ có chút suy yếu thì chẳng có gì đáng ngại. Vừa rồi ta đã cho bọn họ ăn bột đậu xanh cùng lòng trắng trứng, đợi phòng bếp nấu thuốc xong, cho uống hai chén, sau đó lại kết hợp với mấy chén thuốc phụ trợ, thì có thể loại bỏ hết tất cả độc tố."

Trần đại phu không có ý tốt hình hắn: "Ta dĩ nhiên tin phụ y thuật của Tô Đại phu, nhưng vì sao ông lại bao che cho Đồng gia. Dù sao bảy tám người này là do ăn thức ăn của tửu lâu Như Ý mới gặp chuyện không may, thiếu chút nữa mất luôn tính mạng. Bất luận thế nào Đồng gia cũng phải đưa ra lời giải thích, mà lời của ông vừa rồi là định biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, điều này không khỏi khiến người khác phải nghi ngờ y đức của ông."

"Ta chỉ không muốn bọn họ sợ hãi, sợ hãi sẽ không tốt cho việc trị liệu."

"Ta thấy không chỉ có như thế?" Trần Đại Phu cắn chặt không thả.

Mọi người nghị luận, Dương Nghi cũng nghe được, biết hôm nay nguy cơ không giải quyết, như vậy tửu lâu Như Ý này xem như xong đời, danh tiếng của Đồng gia bọn họ cũng sẽ chịu liên lụy.

Dương Nghi quả thực là hận thấu xương người đứng sau chuyện này, rốt cuộc hắn phải hận Đồng gia bọn họ đến mức nào, mới nghĩ ra kế sách ác độc như vậy. Nhưng Dương Nghi hiểu, bây giờ không phải là lúc tức giận, mấu chốt là phải tìm cho ra rốt cuộc thạch tín xuất xứ từ đâu.

"Bàn thức ăn của bọn họ đâu?" Dương Nghi hỏi.

Lúc này phó quản sự tửu lâu Như Ý, Vạn Uyên tiến lên: "Bẩm phu nhân, chính là bàn đó." Hắn chỉ một bàn đồ ăn cách đó không xa bị ba bốn gia nhân trông chừng. Chỉ thấy thức ăn trên bàn đã được dùng vải bố che lại, còn chặn bốn góc, hơn nữa có ba bốn người trông chừng, cho dù có người muốn làm chuyện xấu, cũng không có cơ hội.

Trong lòng Dương Nghi đánh giá cao khả năng làm việc của phó quản sự này, nếu tửu lâu Như Ý có thể thuận lợi vượt qua nguy khốn, nàng sẽ thăng chức, tăng tiền công cho hắn.

Dương Nghi không đành lòng thấy Tô Đại phu vì nghiêng về Đồng gia bọn họ mà rơi vào phiền toái, liền mở miệng nói: "Tô Đại phu, có thể giúp ta kiểm tra thử xem các món ăn ở bàn này có độc hay không được chứ?"

"Đồng phu nhân không cần phải khách khí."

"Này, Tô Đại phu, ông vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của, vì sao lại bao che Đồng gia?"

Tô Đại phu thấy bộ dạng nhất quyết không tha của hắn, cũng giận, "Cứu người là bổn phận của thầy thuốc, tại sao lại nói đến hai chữ bao che?" Nói xong, không muốn dây dưa thêm với hắn nữa, thối lui sang một bên sai người vén khăn trải bàn lên, lấy ngân châm trên người ra, định bắt đầu nghiệm độc.

"Sai gia tới."

Dương Nghi chợt cảm thấy nhức đầu, bên này nàng còn chưa xử lý xong, đám sai gia này lại tới chen thêm một chân vào. Dương Nghi cũng không quên bây giờ Tri Phủ Khâm Châu, Bùi đại nhân cùng Lâm đại nhân luôn luôn đối đầu, mà mình lại giao hảo với Lâm gia, dĩ nhiên Bùi gia sẽ không ưa bọn họ. Bây giờ quan sai nhúng tay vào, sợ là chuyện này sẽ khó giải quyết hơn.

"Đồng phu nhân, có người báo quan nói, món ăn của các người có độc, thiếu chút nữa xảy ra án mạng. Bây giờ chúng ta muốn niêm phong tửu lâu Như Ý, tất cả đợi chuyện này tra rõ sẽ tính sau." Dẫn đầu sai gia, Lý bộ đầu nói.

Lý Tam vừa nhìn, trong lòng mừng thầm, số bạc còn lại sớm muộn gì cũng sẽ vào túi hắn. Chỉ thấy hắn nhanh chóng nghênh đón, nói: "Sai gia, các người tới thật đúng lúc, tửu lâu Như Ý này hạ thạch tín trong thức ăn, ta muốn kiện bọn họ tội mưu sát."

"Lý Tam, cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời thì không thể nói lung tung." Sắc mặt Thanh thúc âm trầm nhìn Lý Tam. Trong lòng ông cũng sốt ruột, tội mưu sát cũng không phải nhẹ. Bây giờ Nhị gia không có ở đây, nếu là phu nhân có chút sơ xuất nào, dù ông có chết chục lần cũng không đủ để tạ tội, huống chi trong bụng phu nhân còn có huyết mạch của Nhị gia —— ông căn bản không thể tưởng tượng, nếu như vào ngục, nàng và đứa nhỏ trong bụng sẽ phải chịu bao nhiêu khổ sở.

"Mưu sát? Ngươi có cái gì có thể khiến người ta phải mưu sát?" Dương Nghi nhàn nhạt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói.

Nguyên nhân chuyện này vốn không rõ, đám người Lý Tam muốn bồi thường như thế nào, cứ mở miệng, đều có thể thương lượng, chỉ cần là yêu cầu không quá vô lý, hơn phân nửa bọn họ sẽ thỏa mãn. Bây giờ đụng đến quan sai, sợ là không thể giải quyết dễ dàng. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Lý Tam, không giống như là nguyện ý thỏa thuận.

Lúc này Lý Tam đã là cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành phải tiếp tục diễn kịch, làm nhanh, phần thắng càng lớn: "Thanh quản sự, Đồng phu nhân đúng không? Đến lúc này, các người còn định uy hiếp ta? Các người có thể có chút lương tâm hay không? Mấy huynh đệ chúng ta, chỉ muốn đến tửu lâu các người ăn một bữa cơm ngon, thế nhưng rơi vào hoàn cảnh như vậy, chẳng lẽ các người không nên có một lời giải thích sao?" Lý Tam bi phẫn nói: "Các người giết người bừa bãi như thế, không tích đức, sẽ gặp báo ứng. Đồng phu nhân, cẩn thận đứa bé trong bụng ——"

Nghe được lời kia của Lý Tam, trên dưới Đồng gia đều tức giận nhìn chằm chằm hắn, giận đến mức hận không thể lột da uống máu hắn!

Cái Dương Nghi giận nhất chính là chuyện này, có gì nhằm về phía nàng thì được rồi, tại sao cứ phải lấy đứa bé trong bụng nàng ra nói? Chỉ là Dương Nghi biết, lúc này nàng không nên tức giận, đành liều mạng hít sâu hai cái nói: "Công đạo ở tại lòng người, tửu lâu Như Ý chúng ta không làm, thì dù có ra công đường, chúng ta cũng không sợ ." Vừa rồi nàng thấy món ăn ở chỗ bọn Lý Tam cũng không có gì khác biệt.

"Vậy thì tốt, người đâu, dẫn người đi, sau đó niêm phong tửu lâu lại."

"Chậm đã, Lý bộ đầu, ngươi có dẫn theo pháp y đến chứ?

"Có, vị này là Đinh pháp y, tinh thông các phương pháp nghiệm vết thương, nghiệm độc."

"Vậy ngươi để hắn khám nghiệm bàn thức ăn mấy người Lý Tam vừa ăn đi." Nàng sợ lát nữa đến nha môn có người táy máy tay chân, bây ra nghiệm ra kết quả là tốt nhất.

Lý bộ đầu kinh ngạc nhìn Dương Nghi một cái, sau đó gật gật đầu, Đinh pháp y theo lời tiến lên.

Mà Dương Nghi cũng tiến lên, tỉ mỉ nhìn các món ăn trên bài lại lần nữa, chỉ sợ bỏ sót cái gì.

Không bao lâu, bảy tám món ăn trên bàn đã nghiệm xong rồi, nhưng ngân châm vẫn không chút biến đổi nào, chứ đừng nói là đen lại. Đinh pháp y nhìn một chút, đến nước trà cũng không bỏ qua.

"Đúng rồi, cả xương và xác tôm cũng nghiệm luôn đi." Dương Nghi nhắc nhở.

Nghiệm hết rồi nhưng lại không có kết quả. Mọi người nhất thời yên lặng như tờ.

Ngay cả Lý bộ đầu cũng nhíu chặt mày.

"Sai gia, chúng ta thật sự là ăn thức ăn của tửu lâu Như Ý mới trúng độc đó, cũng không biết bọn họ hạ độc như thế nào, các người phải giúp chúng ta chủ trì công đạo."

"Chính là như vậy mới đáng sợ, chúng ta hoàn toàn không biết tửu lâu Như Ý hạ độc ở đâu."

"Lý bộ đầu, như vậy ngươi còn muốn niêm phong tửu lâu của ta sao?"

Lý bộ đầu cân nhắc một lát, nói: "Đồng phu nhân, chuyện này không phải là chuyện ta có thể quyết định. Kính xin Đồng phu nhân dời bước, nếu tửu lâu không làm, ta tin tưởng Bùi đại nhân nhất định sẽ cho ngài công đạo." Nói xong, hắn dùng tay ra dấu mời.

*******

Trên tửu lâu đối diện, Bùi phu nhân mỉm cười nhìn mọi việc.

"Đồng gia này không biết đắc tội với ai, lại bị người ta hãm hại như vậy, chậc chậc, thật thê thảm."

"Có người thay chúng ta ra tay không tốt sao? Chúng ta chỉ cần đúng lúc đẩy một cái, hiệu quả nhất định không tệ."

"Quan sai ta đã báo thay nàng ta, ta tin tưởng lão gia nhất định sẽ xử lý công bằng. Để ta xem thử lần này nàng ta có thể hóa nguy thành an hay không."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.