Gả Cho Lão Nam Nhân

Chương 61: Chương 61




Editor: Linh

Ngày đó, Dương Uy theo chưởng quầy đến nơi khác buôn báng hàng hóa trở về, lúc phong trần mệt mỏi về nhà, lại nhìn thấy đại bá nương vẻ mặt tươi cười đi ra từ trong nhà mình, hắn đứng lại chào hỏi đại bá nương.

“A Uy đã trở lại? Tốt tốt, mau vào nhà đi thôi, đại bá nương còn có việc đi trước đây.” Niên thị cười tủm tỉm nói xong, liền lắc mông đi rồi.

Dương Uy vẻ mặt buồn bực vào nhà, không bao lâu, liền biết đường muội cũng theo đến Khâm Châu. Chuyện trong đoạn thời gian này muội muội muốn tùy đội ngũ Đồng gia đi Khâm Châu hắn biết, nhưng đường muội cũng đi theo là có chuyện gì.

Thấy che mẹ vẻ mặt vẻ mặt vui mừng khi nói đến chuyện này, Dương Uy có chút bực mình ngồi xuống. Vừa thấy là biết cha mẹ lại bị đại bá phụ đại bá nương rót mê canh gì rồi.

“Cha, nương, muội muội cũng không dễ dàng, hai người đưa Nhị nha đi để nàng quan tâm cũng thôi, nhưng đưa cả Tú Trúc qua là chuyện gì vậy.” Cha mẹ người ta còn ở đây, danh không chính ngôn không thuận, rõ ràng là một chuyện tốn sức lại chẳng có kết quả tốt gì.

Dương Đại Dũng vỗ đầu Dương Uy, “Nói cái gì đấy, nàng là đường muội của ngươi!”

Đường muội dù thân nhưng cũng không bằng muội muội ruột, “Đừng quên muội muội cũng là nữ nhi ruột của hai người, hai người nhận lấy chuyện này, muội muội có bao nhiêu khó làm.”

“Làm sao có thể khó làm chứ?” Nụ cười trên mặt Lâm thị không còn, có chút bất an xoa xoa tay. ✗ ▢ byyʊ lϟq ღ đ回

Dương Đại Dũng cũng không nói gì nữa.

Dương Uy thở dài, cha mẹ hắn từ trước đến nay vốn cũng không phải người đầu óc nhanh nhẹn, xuất thân nông thôn như bọn họ kiến thức luôn ngắn hơn chút. Từ sau khi muội muội gả cao, bọn họ sợ hãi rụt rè cả đời cuối cùng cũng hãnh diện, xử sự với người khác khó tránh khỏi cao giọng hơn một chút. Hơn nữa dân quê có một bệnh chung, chính là trong nhà nếu ai có tiền đồ, bọn họ muốn kéo thân thích lên. Nhưng dù nói thế nào, bọn họ cũng là cha mẹ của mình.

Chỉ có thể phân tích rõ từng quan hệ lợi hại trong đó cho bọn họ nghe, “Người muốn để Đại nha giúp Nhị nha, để nàng gả tốt, chuyện này không sai. Nhưng hai người nghĩ tới chuyện của Tú Trúc chưa? Mặc kệ nàng ta gả cho ai, chỉ cần là muội muội giúp nàng ta xem, về sau nếu nàng ta qua không tốt, bọn đại bá nương liền có chuyện để nói. Đến lúc đó nếu bọn họ lại cứng rắn muốn ỷ vào muội muội, sẽ có trở ngại cho thanh danh của muội muội. Hai người đừng quên muội muội bây giờ là Nhị phu nhân Đồng gia, đại biểu chính là thể diện Đồng gia. Hơn nữa đến lúc đó bọn đại bá nương thực sự làm ầm lên, trên mặt chúng ta cũng không dễ nhìn đúng không?”

“Vậy để muội muội ngươi giúp nàng tìm một phu quân tốt là được.” Dương Đại Dũng chần chờ nói.

Dương Uy cười lạnh, “Binh sĩ trong mắt chúng ta là tốt, trong mắt bọn họ chưa chắc cũng như vậy.”

Hai phu thê Dương Đại Dũng nghĩ đến tính tình của đại tẩu bọn họ, có chút không dám xác định.

Dương Uy nói tiếp, “Cha, cuộc sống là hai người tạo nên, không phải muội muội giúp Tú Trúc chọn được hôn phu tốt thì có thể cam đoan nàng sẽ hạnh phúc cả đời.” Cuộc sống là dựa vào hai người tạo ra, tính tình của đường muội này của hắn, aiz –

Nghe cha hắn nói câu nghe đương nhiên như vậy, Dương Uy không thể không giội cho ông một thùng nước lạnh, “Cha, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hất đi, Đại nha đã vì nhà chúng ta làm quá nhiều, chúng ta cũng chưa từng làm gì được cho muội ấy thì thôi. Huống hồ muội ấy ở Đồng gia là dạng tình huống gì chúng ta đều không biết, có lẽ cũng không có vẻ vang như trong tưởng tượng của chúng ta. Đối với muội muội, chúng ta đã không giúp đỡ được cái gì, vậy thì đừng cho muội ấy thêm phiền toái.”

Lời nói của Dương Uy gợi lên áy náy của nhị lão đối nữ nhi. Đúng vậy, từ sau khi nữ nhi tám tuổi, liền không ở nhà ngây người. Trước tám tuổi, hai phu thê bọn họ cũng không phải rất thương đứa nhỏ này, chủ yếu là do nhà quá nghèo, muốn thương yêu cũng không có năng lực đó. Sau này nữ nhi đến Đồng gia, hàng năm đều cấp này nọ cho nhà để cải thiện cuộc sống. Sau khi lập gia đình, đồ cưới vẫn là phu gia chuẩn bị. Bây giờ nghĩ tới, bọn họ làm cha mẹ, thật sự không xứng chức. Cẩn thận ngẫm lại, những năm gần đây bọn họ quả thật chưa từng vì Đại nha làm qua chuyện gì, lại dựa vào cái gì luôn luôn yêu cầu nàng làm những chuyện này đây?

“A Uy, việc này là cha và nương suy nghĩ không chu toàn.”

“Chuyện này cũng đã xảy ra, coi như xong. Lần tới, nhà người ta vừa nói vài lời hay hai người liền choáng đầu, sau đó chuyện gì cũng đừng tự mình ôm vào người nữa.”

Phu thê Dương Đại Dũng nghe vậy dùng sức gật đầu, thôi, nữ nhi đều có tiền đồ của mình, bọn họ cũng già đi, hồ đồ rồi. Về sau muốn làm gì, để nhi tử cấp chủ ý rồi nói sau, đừng cho bọn nhỏ thêm phiền toái nữa.♂ ♀ diieenddan☿ leeqd❤ Linh'sLinh❥

“Vậy Tú Trúc có phải sẽ cho muội muội ngươi thêm phiền toái không?” Lâm thị hỏi.

Thêm phiền toái? Nhất định sẽ.

Nói đến Tú Trúc này, cho tới nay đều biểu hiện rất nhu thuận, nhưng Dương Uy biết nàng ta không phải người như thế. Tú Trúc này, rất có lòng cầu tiến, thường thường vụng trộm học chữ, ngẫu nhiên sẽ mang chữ không hiểu đến hỏi hắn, cũng sẽ cùng hắn hỏi thăm chuyện bên ngoài. Đường muội này của hắn bộ dạng tú lệ, người tới cửa cầu hôn không phải không có, mà là đều bị cự tuyệt rồi. Hơn nữa hắn thỉnh thoảng nghe đại bá nói đây là ý của Tú Trúc, lý do đơn giản là muốn ở nhà bồi cha mẹ thêm mấy năm nữa.

Dương Uy mơ hồ cảm thấy, là đường muội ghét bọn họ, ghét những người mười dặm tám thôn đến cầu hôn này. Chính là những điều này đều là suy đoán của hắn, mặc kệ chính xác hay không, dường như đều không có quan hệ gì với hắn, hắn cũng lười đi quản nhiều như vậy. Nhưng lần này, đường muội muốn mượn Đại nha nhà hắn trèo lên cành cao, khiến trong lòng hắn có chút không thoải mái. Chính là làm hắn tức giận vẫn là thái độ của cha mẹ đối muội muội, xem bộ dáng nói chuyện của bọn họ vừa rồi, thực sự cho rằng việc này đối Đại nha mà nói dường như rất đơn giản. Nhưng bây giờ nói rõ cũng tốt, che mẹ hắn chỉ không hiểu mà thôi, lúc này đã hiểu rồi, bọn họ liền sẽ không hồ đồ như vậy nữa.

Hơn nữa đường muội hắn là người rất tàn nhẫn, đối người khác tàn nhẫn, đối mình còn tàn nhẫn hơn. Người như vậy, nếu nhận định cái gì, sẽ rất khó thay đổi. Xem ra, hắn phải tự mình đi Khâm Châu một chuyến mới được.

“Cha mẹ, chưởng quầy nói, trong cửa hàng mới nhập giấy nhuộm, dù sao cũng không có chuyện gì, ta nghĩ muốn đi Khâm Châu một chuyến.

Lời này vừa nói ra, nhị lão lại càng bất an, bọn họ bản thân thật sự có lòng tốt làm chuyện xấu, cấp cho nhi tử và nữ nhi thêm phiền toái rồi. Vì thế, hai người đều cúi đầu.

“Ngày mai lại ra ngoài.” ⌘ीbyylove ♋of ♪ theworld♩

“Ừ.”

~*~

“Nghe nói hai vị muội muội nhà mẹ đẻ ngươi đến đây? Sao không dẫn ra đây để chúng ta nhìn một cái?” Tôn phu nhân ăn một quả vải, nhu hòa cười hỏi Dương Nghi.

Dương Nghi chau chau mày, cười nói: “Tin tức của ngươi thật linh thông, ngay cả hai ngày trước hai vị muội muội nhà mẹ đẻ ta đến đây cũng biết được.” Trước khi nàng chưa hiểu rõ tính tình của đường muội này để tìm biện pháp tốt, nàng quyết định yên lặng xem xét. diieen ☃đaanl☼ qd

“Ai bảo hai vị muội muội này của ngươi bộ dạng xinh xắn như vậy, chúng ta là ở cửa hàng bạc Trường Thái nhìn thấy, sau đó hỏi chưởng quầy, mới biết được đây là người nhà mẹ đẻ người, lúc đó cháu trai lớn của ta đều đi không nổi.” Nói xong, Tôn phu nhân che miệng cười không ngừng.

Ngày hôm qua, nàng quả thật bảo Tống mẹ mang bọn họ đi cửa hàng bạc Trường Thái đánh hai bộ trang sức. Cũng không nghĩ, để Tôn phu nhân gặp được bọn họ. Chỉ có điều, chuyện này cũng không sao. Sớm hay muộn đều sẽ nhìn thấy, nàng cũng không định cất giấu hai muội muội.

“A, người trong nhà Đồng phu nhân tới rồi hả? Còn là hai vị cô nương? Thật là, cũng không mang ra đây, là sợ chúng ta nhìn hỏng hay sao?” Lâm phu nhân cảm thấy hứng thú tiếp lời.

“Các nàng là hai ngày trước mới đến, các ngươi cũng biết đường này có bao nhiêu khó đi, bây giờ các nàng còn chưa trở lại bình thường đâu. Lần tới có cơ hội, ta nhất định sẽ mang người ra ngoài cho các ngươi gặp.”

“Đây chính là ngươi nói đấy, lần tới nếu chúng ta không gặp được hai vị cô nương, nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

Các vị phu nhân này mỗi người có nói mấy lời nữa, thấy không có chuyện gì, liền tản ra.

Loại tụ hội này, mỗi tháng đều có hai ba hồi như vậy, hoặc là hoa nhà người này nở, mời người đến ngắm. Hoặc là nhà này mới mời được một đầu bếp mới, điểm tâm hoặc món ăn người này làm đặc biệt ngon, mời người đến nếm. Dù sao các loại danh mục đều có, đoàn người tụ cùng nhau, có thể liên lạc chút tình cảm, trộn lẫn cho quen mặt, xem như thay phu quân làm ngoại giao. Về sau gặp mặt, làm chuyện gì cũng dễ dàng. Không đi cũng không được, dù sao thành Khâm Châu chỉ lớn như vậy, trong vòng luẩn quẩn chỉ có mấy người đó. Ngẫu nhiên từ chối một hai lần còn có thể, nếu như tất cả đều không đi, tin tức liền thật sự bị tắc, cũng dễ dàng bị người xa lánh ở ngoài, đối nhà như bọn họ mà nói, cũng không có chút ưu việt nào.

Rời khỏi Lâm gia, nghĩ hồi lâu chưa nhìn thấy Ngụy Tình Lam, Dương Nghi liền phân phó một tiếng, “Đi Thiệu gia.”

Vào Thiệu gia, sau khi Ngụy Tình Lam tố cáo kể tội xong, liền bưng bát cơm lên ăn.

Dương Nghi thấy nàng gắp một miếng thịt xào khô béo ngấy lên cho vào miệng xong, lại liếc mắt nhìn cái bụng cao ngất của nàng, có chút lo lắng. Lúc trước nàng sinh con, Tô đại phu từng nói bụng nàng to sợ lúc sinh sẽ bị khó sinh, kêu nàng dè miệng. Nhưng là nàng đói đến hoảng, ăn ít một chút liền cảm thấy choáng đầu, rồi không nhịn nữa, sau này quả nhiên là bị khó sinh.

Lúc này nhìn bộ dáng của Ngụy Tình Lam, không phải là giống nhau đấy chứ?

“Tình Lam, ngươi đây là hơn tám tháng đúng không?”

“Đúng vậy, hơn tám tháng.” Ngụy Tình Lam vừa ăn vừa ậm ờ nói.

Một hồi lâu, nàng ăn xong một cái đùi gà , gọi hạ nhân bưng cơm thừa canh cạn xuống, mới ngượng ngùng nói, “Mấy tháng này không biết làm sao, trong bụng đói vô cùng, thấy cái gì cũng muốn ăn.”

Dương Nghi nghe xong, không nhịn được khuyên, “Ngươi vẫn nên ăn ít đi một chút, lúc ta sinh Đại bảo, cũng bởi vì nó quá lớn, kém chút không sinh được.”

Chuyện Dương Nghi khó sinh, Ngụy Tình Lam cũng biết đến, nghe Dương Nghi nói như vậy, nàng cũng biết sợ hãi, “Nhưng là, ta thật sự rất đói bụng.”

Dương Nghi cũng biết cảm giác đói này làm người ta không nhịn được, “Ngươi tận lực ăn ít đi một chút, không cần luôn ăn nhiều thịt như vậy, ăn nhiều chút rau dưa và trái cây. Việc này cũng không phải nói đùa.” Sợ nàng không để bụng, Dương Nghi lại dặn dò một câu, nhưng cũng không dám nói lời gì rủi ro.

Chạng vạng lúc Thiệu Hàm Dung trở về biết việc này, vội mời đại phu đến xem, đại phu nhìn, cũng nói thai này của Ngụy Tình Lam quá lớn, đề nghị ăn kiêng.

Lúc này, phu thê hai người đều sợ, Ngụy Tình Lam cũng không dám ăn nhiều, lúc nào thật sự đói, liền gặm một quả dưa chuột tươi mới. Buổi tối Thiệu Hàm Dung trở về cũng cùng nàng ăn chay.

Một tháng sau, lúc Ngụy Tình Lam cực khổ gian nguy sinh ra một bé gái, Thiệu Hàm Dung ôm nữ nhi bảo bối, đối Dương Nghi rất là cảm kích. Nếu không phải ngày ấy nàng nhắc nhở, hắn sợ là còn chưa phát hiện tính nghiêm trọng của việc thê tử ăn nhiều. Hắn từng cho rằng, thê tử ăn nhiều khẩu vị tốt, đứa nhỏ bên trong cũng tốt. Nhưng lại không nghĩ tới, đứa nhỏ quá lớn sẽ làm mẫu thân lúc sinh con bị tội, thậm chí khó sinh.

Chỉ có điều đây là nói sau, tạm thời không nhắc tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.