Nghe ý kiến của anh, tôi bắt đầu học theo vợ nhà người ta, không có chuyện gì cũng gọi điện kiểm tra kỉ cương.
Tiện thể xin nói thêm, loại chuyện này thật sự —— siêu nhàm chán.
Bởi vì tôi rất hay quên, nên còn phải đặt đồng hồ báo thức riêng để nhắc mình gọi điện kiểm tra từ trước.
Cứ tới 9h mỗi tối, nếu Đỗ Hoằng Đình chưa về, tôi sẽ gọi điện sang.
“Alo?”
“Ừ.”
“Ở đâu đấy?”
“Đánh mấy chầu bida với khách hàng.”
Tôi: “Ò.”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh đánh hết chầu này là về.”
Tôi vội vàng: “Không cần, anh muốn chơi bao lâu cũng được.”
Đỗ Hoằng Đình đột nhiên lớn tiếng nói: “Cái gì! Giờ về luôn hả?”
Tôi: “……”
Là tại anh nghễnh ngãng, hay là do em đọc không rõ chữ?
Đỗ Hoằng Đình: “Không cần phải nhớ anh vậy chứ, vợ nhỉ?”
Tôi: “……”
Sau đấy, tôi nghe thấy những giọng nhốn nháo ở đầu kia khuyên anh nên về sớm với vợ.
Cái anh Đỗ Hoằng Đình này, rảnh háng quá rồi hả?
Sau khi anh về đến nhà, tôi bèn dạy dỗ anh một trận.
“Không phải như em nghĩ đâu.” Trông anh hơi giống tự bào chữa: “Anh nói như thế trong điện thoại là để tìm lý do đi về sớm chút đấy, bên kia đánh dở quá, anh thấy tẻ ngắt lâu rồi.”
Tôi: “Vậy lần sau còn gặp chuyện như vậy nữa thì anh nhắn tin trước cho em nhé, em sẽ gọi điện cho anh.”
Đỗ Hoằng Đình cong môi lên: “…… Được.”
Về sau bỗng thành anh nhắn tin cho tôi trước: Gọi điện cho anh đi.
Tôi sẽ gọi sang, thúc giục anh về sớm một chút, y như diễn kịch vậy.
Sau rốt, tôi không còn nhận được tin nhắn của anh nữa. Có lẽ những người trong vòng xã giao của anh đều biết anh có một cô vợ dính người rồi.
Tôi cũng không biết tại sao bản thân mình lại không giống những cô gái khác như thế, chồng về muộn một chút là tức giận, chồng không có thời gian ở bên mình thì nổi sùng.
Có lẽ tôi đã đầu thai sai chăng?
Bạn nói thử xem, một người đàn ông đi làm cả ngày vốn dĩ đã rất mệt mỏi rồi, tan ca còn đi xã giao với khách hàng, hoặc là nhậu nhẹt hát hò với đám bạn để vui chơi xả xì trét, chắc chắn sẽ cần một ít thời gian và không gian cá nhân. Cứ bắt họ phải bỏ thời gian thêm để ở bên bạn, tội tình gì chứ?
Đỗ Hoằng Đình thỉnh thoảng sẽ cố ý bỏ những cuộc xã giao, từ chối lời mời của bạn bè, dành thời gian ở bên tôi.
Tuy rằng tôi cảm động lắm, nhưng hơi không đủ sức.
Bình thường phải đối phó ban đêm đã đủ lắm rồi, nhưng thế này thì phải đối phó anh cả ngày không dứt, giường sắp lật tung lên mất.
Lại nói, tôi cũng có việc bận của chính tôi.
Bấy giờ đang khởi nghiệp, tôi từ chối khoản đầu tư của Đỗ Hoằng Đình.
So với thành công tương lai nhưng lại bị nói là dựa hơi chồng, tôi chẳng thà tự giao bản thân cho thị trường thử nghiệm và đánh giá.
Cho nên, việc xoay vòng vốn hiện tại của công ty đều miễn cưỡng chống đỡ bằng tiền lời đến từ phần mềm trả phí.
Có kinh nghiệm từ thất bại lúc trước, lần này tôi tập trung vào sở trường của mình, làm quản lý trưởng của bộ phận kỹ thuật của công ty.
Không làm CEO nữa.
Ngoài tôi ra còn có vài vị đồng nghiệp trong công ty, đều là các bạn học cùng chung chí hướng được khai quật ra từ phòng nghiên cứu.
Tất cả đều là con trai.
Thật sự không phải tôi nạp hậu cung đâu.
Khoa này vốn dĩ nhiều nam ít nữ, tiền lương tôi trả thấp như thế, còn yêu cầu phải có năng lực tốt, con gái nghe thế đã chẳng muốn tới rồi.
Ngoài ra, tôi còn mời một vị CEO bằng số tiền lớn.
Đây là một cậu em khóa dưới nhỏ hơn tôi một tuổi, được thầy hướng dẫn đề cử, tên là Lâm Diễm, nghe nói là kỳ tài trong việc quản lý.
Lúc gặp mặt, tôi mới thấy là một câu trai tơ mềm mại có thể véo ra nước.
Xin hỏi cu em còn chưa ra khỏi cổng trường này, danh hiệu này là chú tự phong chứ gì?
Ban đầu, hai chúng tôi đều khinh bỉ lẫn nhau.
Rõ ràng tuổi tác xêm xêm tôi, vậy mà cứ khoa tay múa chân với tôi.
Cậu ta còn mặt mũi mà khinh chuyện tôi trả cậu ta 20 nghìn tệ/tháng là quá thấp, nói rằng nể mặt thầy giáo nên mới miễn cưỡng nhận công việc này thôi đấy.
Tôi nói với Lâm Diễm: “Thích thì làm, không thích thì thôi nhé.”
Lâm Diễm: “Nếu em có thể thu được số vốn đầu chỉ trong một tháng thì sao?”
Mày cứ chém bão mạnh vào!
Tôi: “Thì cậu có yêu cầu gì lãnh đạo đều thỏa mãn cậu.”
Sau khi cậu ta tại vị chính thức một tháng, cậu ta thành công thu được phần vốn đầu tiên.
Tôi vô sỉ sửa miệng: “Cậu đưa ra yêu cầu đi, lãnh đạo sẽ cố hết sức thỏa mãn cậu.”
Lâm Diễm nói: “Tối nay em đến nhà chị.”
Tôi đưa Lâm Diễm về nhà.
Sau khi vào nhà, Đỗ Hoằng Đình đang xem tin tức kinh tế tài chính trên ghế sofa.
Lâm Diễm: “……”
Ha ha, không ngờ tối nay chồng tôi ở nhà chứ gì?
Tôi giới thiệu với Đỗ Hoằng Đình: “CEO công ty chúng em, Lâm Diễm.”
Tố chất tâm lý của Lâm Diễm chuẩn cmn chỉnh, hoàn hồn chỉ trong một giây, sau đó lễ phép duỗi tay với Đỗ Hoằng Đình ——
“Chào bác trai.”
Đỗ Hoằng Đình: “……”
Tôi vội vàng: “Anh ấy là chồng chị.”
Lâm Diễm: “Ồ, thế à? Em xin lỗi, em còn tưởng đây là bố chị.”
Lâm Diễm không hổ là người làm việc lớn, trong hoàn cảnh xấu hổ thế này mà cậu ta còn ăn hết bữa tối rồi mới đi.
Tôi nói với Đỗ Hoằng Đình: “Trông cậu ta đáng ghét thế thôi, nhưng được việc lắm đấy, từ phương diện sáng lập hệ thống, đến triển khai sản phẩm và góp vốn từng bước, cậu ta đều có những ý tưởng rất độc đáo, không hề giống bọn non trẻ mới bước vào đời.”
Đỗ Hoằng Đình nghe xong, nhàn nhạt nói một câu: “Mười tuổi cậu ta đã tham gia vào hội nghị hội đồng quản trị của công ty bố cậu ta, đương nhiên là có kiến thức rộng rồi.”
Tôi: “Không thể nào! Em cứ tưởng cậu ta là một sinh viên nghèo vừa học vừa làm……”
Đỗ Hoằng Đình nhướng mày: “Cho nên…… em lại tính nuôi thêm một cổ phiếu tiềm năng đấy à?”
Tôi: “Ấy, không dám không dám. Dù sao em cũng là người có chồng rồi.”
Đỗ Hoằng Đình cười khẩy một tiếng.
Tôi nói ngọt như mía lùi: “Anh đừng ghen với cả thằng nhóc miệng còn hôi sữa này chứ! Cậu ta làm sao mà so sánh được với anh!”
Ờmmm.
Đỗ Hoằng Đình rốt cuộc ngoan ngoãn hát nghêu ngao đi thu dọn bát đũa.
Tôi rửa bát xong thì phát hiện Đỗ Hoằng Đình đang khoe cơ bụng trước gương.
Anh còn nhíu mày: “Dạo này xã giao nhiều quá, cơ bụng không còn rõ nữa rồi.”
Tôi: “Cơ bụng thế này làm ván giặt đồ cũng được nữa là, anh còn muốn rõ thế nào nữa?”
Tắm rửa xong, tôi phát hiện Đỗ Hoằng Đình đang săm soi mặt mình trước gương.
Anh lại nhíu mày: “Sao trông anh già thế nhỉ?”
Tôi: “Không đâu mà, trông anh chỉ mới 28 thôi.”
Đỗ Hoằng Đình liếc xéo: “Bà Đỗ này, chồng em năm nay mới 25 cái xuân xanh thôi.”
Đêm khuya, làm chút chuyện vợ chồng thích làm.
Sau khi kết thúc một hiệp, Đỗ Hoằng Đình lẩm bẩm tự nói, “Hôm nay còn chưa hít đất……”
Tôi thật sự bội phục thể lực của anh: “Anh chuẩn bị hít bao nhiêu cái?”
“Mười hiệp như nhau, mỗi hiệp 100.”
Nói đoạn, anh đột nhiên xoay người đè tôi dưới thân, “Cho em tập thể dục cùng luôn, kết hợp làm việc với nghỉ ngơi!”
Không! Muốn! Đâu!
Hít xong một nghìn cái.
Trên sàn nhà đã đầy xác bao cao su và cục khăn giấy.
Đỗ Hoằng Đình vẫn cứ tăng ca thêm giờ, tiếp tục tập thể dục trên giường với tôi, bố mày đang sướng lâng lâng, “Nhanh nữa lên…… Đừng có ngừng……”
Anh đột nhiên phanh gấp một cái.
Anh cúi đầu hỏi tôi ra chiều rất suy tư: “Cục cưng, em cảm thấy anh già rồi à?”
Hồn tôi đã bay đằng nào rồi, mất rất nhiều công sức tôi mới tìm được tiêu cự, nghiến răng nghiến lợi: “Anh! Mẹ nó! Chơi em đi! Mau lên!”