Tôi nghe nói sau khi mang thai, phụ nữ sẽ trở nên rất khó ở.
Sao thế được?
Tính tình tôi luôn rất dễ ở mà.
Bắt đầu kể từ bữa ly hôn hụt kia đi.
Đỗ Hoằng Đình trách tôi: “Em quá không quan tâm đến anh rồi đấy, quen nhau lâu như thế mà mẹ anh trông như thế nào em cũng không biết.”
Tôi dằn lại cơn tức vì con, cười hỏi: “Em xin hỏi, anh đã đưa em đi gặp mẹ lần nào chưa?”
“Chưa.”
“Anh từng đưa ảnh của mẹ cho em xem chưa?”
“Chưa.”
“Anh có từng nói mẹ anh giữ gìn nhan sắc đẹp như gái 28 chưa?”
“Chưa.”
“Anh toàn ngậm miệng không nhắc đến chuyện của mẹ anh với em, đến cả tên mẹ anh em cũng phải đi hỏi thăm qua mẹ em, hình như mẹ anh tên ——”
“Vương Thúy Hoa.”
“Cái tên Michelle nghe Tây như thế ai mà nghĩ tới là bà ấy chứ, hử?”
Đỗ Hoằng Đình vỗ ngực giúp tôi, “Đừng nóng.”
Tôi: “Em không tức giận, chỉ là đang giảng đạo lý với anh thôi.”
“Ừ.”
“Anh thấy có đạo lý không?”
“Có.”
“Tại anh hay tại em?”
Đỗ Hoằng Đình luôn không dừng miệng đột nhiên nói: “Tại anh.”
Ừ, có thế chứ.
Đỗ Hoằng Đình: “Anh cảm thấy đây là việc xấu trong nhà, cho nên không muốn nói cho em.”
Tôi: “Cái gì?”
Đỗ Hoằng Đình: “Thật ra năm đó mẹ anh ngoại tình, vứt bỏ hai bố con anh.”
Đáng thương quá……
Đỗ Hoằng Đình: “Chắc là do bà ấy cảm thấy áy náy, dạo này đột nhiên tìm anh, nói muốn bồi thường cho anh.”
Tôi: “Không cần, chúng ta không cần thứ bồi thường giả mù sa mưa này.”
Đỗ Hoằng Đình: “Nói là muốn đầu tư 100 triệu USD vào dự án mới của anh.”
Tôi: “……”
Ngày kế, mẹ chồng tôi gọi điện thoại tới.
Tôi: “Đỗ Hoằng Đình không ở nhà ạ.”
Mẹ chồng: “Mẹ có thể tới nhà các con không?”
Tôi: “……”
Mẹ chồng: “Nói về chuyện đầu tư.”
Tôi: “Có thể có thể!”
Chúng tôi nói về chuyện đầu tư, mẹ chồng rất vui vẻ.
Không chờ đến lúc Đỗ Hoằng Đình tan tầm, chồng của mẹ chồng, bố chồng kế đã tới đón.
Bố chồng kế: “Cháu là Mạnh Kỳ Kỳ?”
Tôi: “Con chào bố chồng.”
Bố chồng kế: “Chú còn chưa nói hết câu chuyện cháu đã cúp máy, quá bất lịch sự.”
Tôi: “Nghe thấy việc mẹ chồng có hỉ, con kích động quá nên……”
Xã giao không kém phần lịch sự một lúc.
Hai người vừa đi, Đỗ Hoằng Đình đã về.
Tôi nói: “Nãy mẹ anh tới đấy.”
Đỗ Hoằng Đình: “Ừ.”
Tôi: “Lần trước anh như vậy mẹ anh buồn lắm, chồng bà ấy tức quá nên mới gọi điện cho em.”
Đỗ Hoằng Đình vẫn lơ đãng mà rằng: “Ừ.”
Tôi: “Ngày mai họ mời chúng mình ăn cơm chung.”
Đỗ Hoằng Đình: “Không đi.”
Tôi: “Em đồng ý rồi.”
Đỗ Hoằng Đình: “Tại sao?”
Tôi: “Họ cảm thấy rất hứng thú với công ty của em, tính thu mua bằng 100 triệu tệ.”
Đỗ Hoằng Đình: “Em bị ngốc à?”
Tôi: “Nhiều quá à?”
Đỗ Hoằng Đình: “Có 100 triệu bọ mà đòi mua công ty của em, họ thấy em ngây thơ dễ bắt nạt à?”
Anh đập bàn đánh bốp, “Ngày mai anh đi chung với em!”
Bữa cơm kia không vui vẻ lắm, nhưng rất náo nhiệt.
Mẹ chồng rất vui, bố chồng kế rất vừa lòng, Đỗ Hoằng Đình cũng miễn cưỡng đồng ý bao giờ rảnh sẽ qua chơi.
Chỉ có mình tôi không vui.
Giá cả không hợp lý nên thu mua thất bại.
Lúc đêm khuya tĩnh lặng Đỗ Hoằng Đình ôm tôi: “Nếu không nhờ em, anh và mẹ anh sẽ không tiêu tan hiềm khích lúc trước nhanh như vậy.”
Tôi: “Hiểu lầm thôi hiểu lầm thôi, em chỉ nghĩ chuyện thu mua thôi mà.”
Đỗ Hoằng Đình: “Cảm ơn em.”
Tôi: “……”
Còn nói gì được nữa?
Một trăm triệu đã bay rồi.
Mẹ chồng sinh ra một thằng nhóc mập mạp.
Đặt tên là Bé Chùy.
Tôi nhớ tới tên ở nhà của Đỗ Hoằng Đình, Bé Khéo.
Bé Khéo, Bé Chùy, hai cái chày gỗ.
Mẹ anh đúng là một người phụ nữ bình dân.
(Tên ở nhà của Đỗ Hoằng Đình là Bổng Bổng, vừa có nghĩa là giỏi, khéo, xịn; vừa có nghĩa là cây gậy. Tên của em trai anh là Chùy Chùy, cũng là cây gậy. Tên này còn ám chỉ cái kia của đàn ông.)
Tôi quyết định đặt tên ở nhà cho con, dù gì Cún Con 2.0 nhịu mồm quá.
Đỗ Hoằng Đình nói: “Con gái đương nhiên phải đặt tên là ——”
Tôi há miệng còn chưa nói ra mồm chữ “Lai Phúc” (Phúc Về), anh: “Princess.”
Đỗ Hoằng Đình nói: “Anh có dự cảm là công chúa nhỏ đấy, lần trước lúc lên chùa Tĩnh An thắp hương với Tiếu Triệt ——”
Thấy tôi còn đang nghe, anh lập tức câm miệng: “Nói ra thì hết linh.”
Cho xin, cái tâm tư này của anh đến người qua đường còn biết.
Cái anh Đỗ Hoằng Đình này thật sự rất phiền.
Chuyện anh đã nhận định thì không ai đủ sức ngăn cản.
Lúc mang thai vừa tròn ba tháng, chúng tôi báo tin vui cho bạn bè người thân.
Đỗ Hoằng Đình toàn nói: “Nhớ tới uống rượu mừng đầy tháng của con gái em nhé.”
Tôi không ngừng kêu anh đừng có gáy sớm quá, lỡ như không phải thì sao?
Anh: “Vậy nhét về sinh lại lần nữa.”
Anh tưởng em là lò tái chế à!
Việc mang thai tiến vào giai đoạn ổn định, tôi đề nghị đi làm trở lại, ở nhà dưỡng thai lâu như vậy sắp trầm cảm đến nơi rồi.
Đỗ Hoằng Đình đồng ý với tôi rất miễn cưỡng.
Tôi vụng trộm chuồn vào tiệm trà sữa dưới nhà như lợn chạy qua hàng rào.
“Cho một ly trà sữa full size cảm ơn!” Tôi sốt sắng nói với ông chủ.
Ông chủ liếc tôi một cái: “Không có.”
Bỗng có một chị gái xuất hiện bên cạnh tôi: “Ông chủ cho một ly trà sữa full size.”
Ông chủ: “Ok.”
Cái quái gì?
Ông chủ: “Trong vòng phạm vi 100 dặm, chị không mua được trà sữa đâu, chị Đỗ ạ.”
Tôi: “!!!”
Tôi đành phải tới công ty pha một tách trà hoa cúc.
Gần lúc tan tầm, Đỗ Hoằng Đình gọi điện thoại tới, nói muốn lái xe tới đón tôi.
Tôi bảo đừng tới.
Anh cứ đòi tới.
Tôi điên tiết với anh lần đầu tiên: “Bảo anh đừng tới thì anh đừng tới! Tan làm đúng giờ cao điểm đường tắc gần chết, anh đến nơi em cũng đẻ xong rồi!”
Thật ra tôi cũng sợ phiền toái anh.
Anh nằng nặc bắt tôi đợi.
Tôi không đợi.
Taxi DiDi gọi xe là tới.
Sau đó hết giờ làm tôi đứng ngoài cửa công ty gọi xe.
Chẳng mấy đã có người nhận cuốc.
Ô?
Tài xế Đỗ, biển số xe 88888, Land Rover Range Rover.
Cửa sổ xe hạ xuống, Đỗ Hoằng Đình vẫy tay, “Không phải đợi dù chỉ một giây nhỉ?”
Thần kỳ quá!
Tôi nổi cáu, không những bệnh công chúa không phát tác mà còn được hời một người đàn ông tốt ư?
Thời gian mang thai dài lâu.
Tôi không muốn lãng phí vô ích.
Tôi tính thi MBA vào tháng 10, để kịp thời đuổi kịp sự thay đổi của ngành công nghiệp phần mềm, tiếp tục làm nghiên cứu sinh lên tiến sĩ.
(MBA: Thạc sĩ quản trị kinh doanh – Master of Business Administration)
Đọc sách động não cũng tính là giáo dục thai sản.
Ai dè Đỗ Hoằng Đình cứ tới quấy rối.
Đang lúc tôi nghiêm túc nhất thì anh cầm một cái loa phóng thanh dí vào bụng tôi, bật bài 《 For Elise 》.
(Bài nhạc Piano For Elise của Beethoven. Link nghe.)
Có một số việc, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai.
Tôi phát cáu với anh lần thứ hai: “Tai con đã mọc đâu, anh bật cho xương sống nó nghe à? Mau tắt đi đừng quấy rầy việc học tập của em!”
Đỗ Hoằng Đình vặn nhỏ nhạc xuống, “Như vậy được chưa?”
Tôi: “Khỏi, tắt đi.”
Anh do dự một lát, cuối cùng tắt nhạc đi.
Tôi: “Đi ra ngoài.”
Anh mím môi, trông buồn héo hon.
Tôi đá thẳng anh ra ngoài, khoá cửa lại tiếp tục an tâm học hành.
Bệnh công chúa gì chứ, không ai chiều chuộng là tự khắc khỏi ngay thôi.
Sau khi bụng phình to lên, chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm.
Vừa đến ban đêm là tôi trằn trọc.
Tôi nói: “Kéo hết rèm đi, không có ánh sáng chắc sẽ dễ ngủ hơn.”
Đỗ Hoằng Đình lập tức bò dậy kéo rèm kín mít.
Vẫn không ngủ được.
Tôi nói: “Bật đèn đầu giường lên đi, sáng một tí có cảm giác an toàn.”
Đỗ Hoằng Đình lập tức bật đèn đầu giường lên.
Sau năm lần bảy lượt.
Rốt cuộc tôi cũng ngủ được.
Ai dè nửa đêm Đỗ Hoằng Đình bò dậy đi toilet, lúc về lại đánh thức tôi.
Lúc dậy tôi thấy anh đang rón ra rón rén nhấc chân trèo lên giường như ăn trộm ——
Tôi nổi điên với anh lần thứ ba: “Đêm hôm sao anh đi lại không có tí tiếng động nào thế! Có phải anh muốn hù chết em không!”
Đỗ Hoằng Đình vội vàng xin lỗi: “Chẳng phải tại anh sợ ồn làm phiền em sao?”
Tôi: “Giờ anh dọa em sợ rồi đấy!”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh xin lỗi, lần sau anh nhất định sẽ nhịn tiểu!”
Từ giai đoạn giữa trở đi, hàng ship đến nhà không ngừng.
Còn nửa năm nữa mới sinh, mà Đỗ Hoằng Đình đã bắt đầu xem Mommy shopping list, lên web mua sắm, làm công tác chuẩn bị tiền sản.
Tất cả những đồ anh mua đều là màu hồng phấn công chúa.
Giường em bé màu hồng nhạt, bình sữa hồng nhạt, quần áo trẻ con hồng nhạt, tã giấy hồng nhạt……
Đáng sợ.
Anh còn đang mua không ngừng.
Lúc nhà sắp thành cái kho hàng, tôi nổi nóng với anh lần thứ tư: “Cả nhà bị anh xếp đến độ không còn đường đi nữa đây này! Anh mà còn mua nữa là em dọn ra ngoài ở!”
Anh không lên tiếng.
Anh thuê người dọn đồ suốt đêm chuyển sang biệt thự.
Sau đó nhà tôi không nhận được hàng chuyển phát nhanh nữa.
Tôi thống kê một chút thì phát hiện mỗi tháng Đỗ Hoằng Đình tiêu một triệu tệ cho chuyện tạo hình.
Thế này sao được?
Kiếm tiền giỏi thế nào cũng phải tiết kiệm cho con cái chứ.
Tôi nói tôi muốn bắt đầu quản tiền.
Không tịch thu tiền của anh.
Nhưng anh tiêu bao nhiêu tiêu cái gì phải nói cho em biết.
Đỗ Hoằng Đình đồng ý ngay không chút do dự.
Sau khi mua sắm anh sẽ đưa hóa đơn và phiếu giảm giá cho tôi xem.
Quả là anh đã cắt giảm không ít.
Ai dè có một lần tôi đi dạo trung tâm thương mại thì gặp được em thư ký của Đỗ Hoằng Đình.
Sau khi tán dóc mấy câu thì em thư ký lỡ miệng: “Dạo này Sếp Đỗ toàn hỏi xin em hóa đơn mua sắm, nhất định phải là đồ cho nam, giá kiểu gì cũng không được vượt quá 2000 tệ.”
Sau khi về nhà tôi tịch thu hết thẻ của Đỗ Hoằng Đình.
Có cái buồn là thời kỳ đầu mang thai tôi sướng quá nên đến giai đoạn cuối bị tăng thêm phản ứng.
Ăn một tí là buồn nôn, thức ăn bứ ở ngực, không lên không xuống được.
Đỗ Hoằng Đình nghĩ mọi cách nấu món ngon cho tôi, thường bày cả bàn, 9 món 1 canh.
Ai dè tôi cầm đũa lên thì lại chẳng muốn ăn miếng nào.
Rõ ràng đói muốn chết, nhưng mới nhét được hai miếng cơm tôi đã chạy vào WC nôn hết ra.
Nhìn một bàn đồ ăn, tôi lại giận dỗi lần thứ năm với Đỗ Hoằng Đình: “Mấy món anh nấu không thể ăn nổi! Tài bếp núc quá kém!”
Nói thật, đầu bếp của khách sạn 5 sao cũng chỉ đến thế thôi.
Tôi nói với Đỗ Hoằng Đình: “Dạo này chẳng hiểu sao em lại hay cáu với anh thế, em xin lỗi anh nhé.”
Đỗ Hoằng Đình: “Không mà, em đã khống chế rất tốt rồi.”
Tôi: “Về sau em nhất định sẽ chú ý.”
Đỗ Hoằng Đình: “Có lẽ là do em ăn không ngon miệng.”
Bố mày tung chân đạp anh: “Rõ ràng tại anh nấu khó nuốt! Còn trách ông đây ăn không ngon miệng!”
Đỗ Hoằng Đình vội vàng gắp một đũa nếm thử, sau đó “Phì” một tiếng nhổ ra, “Ừ, đúng, khó nuốt thật. Đừng nóng giận, tức điên lên lại càng kén ăn thêm. Nếu anh nấu khó nuốt thì anh ra ngoài mua cho em nhé, giờ em muốn ăn gì?”
Tôi: “Anh.”
Đỗ Hoằng Đình lắc đầu: “Không được.”
Tôi: “Bác sĩ nói vẫn làm chuyện phòng the được, làm nhẹ nhàng thì không sao.”
“Không phải.” Đỗ Hoằng Đình nghiêm mặt: “Anh sợ con gái mình nhìn thấy, sẽ không tốt lắm.”
Tôi: “!?!”
Một thời gian sau.
Lúc đi ngủ, tôi hỏi Đỗ Hoằng Đình, “Này, không phải anh nhịn lâu lắm rồi sao? Có muốn……”
Ai dè Đỗ Hoằng Đình kháng cự cực lực: “Không cần.”
“Sao lại không cần?”
“Không muốn để thứ đầu tiên con gái nhìn thấy là cái…… của bố nó.”
Tôi: “……”
Anh: “Em nhịn một chút đi.”
Tôi: “Vậy thì cái khác…… Như là ngón tay, môi, lưỡi có được không?”
Anh tức giận mắng: “Xấu xa! Sao em có thể làm chuyện khó coi như thế trước mặt con gái chứ?”
Tôi điên tiết lên với anh lần thứ sáu: “Vậy còn không mau lăn xuống khỏi giường ông đi, cả ngày ăn mặc dâm thế này mà không cho người ta chạm vào! Từ hôm nay trở đi anh ngủ dưới sàn nhà!”
Mang thai thời kỳ cuối.
Ngày nào cũng phải đếm số lần động thai.
Thỉnh thoảng con tôi có thể đá lồi một cục trên bụng tôi.
Cứ rảnh ra là Đỗ Hoằng Đình lại dí mặt lên bụng tôi đợi con gái đá anh.
Tôi cực kì hoài nghi sau này con có ị lên đầu anh anh cũng cảm thấy thơm quá.
Lúc tối đi ngủ, ngủ tư thế nào cũng khó chịu.
Nằm ngửa thì thấy như có tảng đá đè trước ngực.
Thường tôi sẽ nằm nghiêng sang trái ngủ, rồi kê lên đùi Đỗ Hoằng Đình.
Khi đó anh ngủ rất nông, cả đêm anh đều giữ nguyên tư thế đấy không dám động, chỉ sợ cựa mình là tôi sẽ tỉnh.
Phải biết rằng trước kia lúc chưa mang thai anh toàn lăn khắp giường.
Tôi không nhịn được hỏi anh: “Chân anh không tê à?”
Đỗ Hoằng Đình vẫn không nhúc nhích, dường như sắp nhập định——
“Cho dù hỏng cái chân này, anh cũng phải giữ tư thế.”
Không tồi, không tồi.
Xem ra bệnh công chúa đã khỏi hẳn rồi.
Kì thi tiến sĩ bắt đầu.
Trước khi vào trường thi, tôi đột nhiên cảm thấy bụng hơi khác thường.
Nhưng nghĩ đến chuyện còn mấy hôm nữa mới tới ngày dự sinh, tôi lại không để trong lòng nữa.
Tôi gắng gượng đến lúc kì thi kết thúc.
Cảm thấy mình thi cũng ổn phết.
Tôi vui quá, lúc bước ra khỏi trường thi thì sải chân hơi rộng.
Đỗ Hoằng Đình còn dang tay đỡ tôi, nước ối của tôi ào một cái vẩy khắp trường thi.
Trên đường đến bệnh viện, Đỗ Hoằng Đình suýt thì vượt đèn đỏ.
Tôi còn phải an ủi anh: “Không đến mức gấp lắm, chưa đau mấy, còn sớm mà!”
Sắc mặt anh trắng bệch khoa trương gần chết: “Con gái anh sắp tắc thở rồi!”
Rốt cuộc cũng lên giường đẻ.
Ban đầu tôi còn có thể chịu được, ăn xíu chocolate, uống chút Red Bull, sau đó cầm di động chơi Weibo lướt vòng bạn bè vân vân.
Đỗ Hoằng Đình bèn ngồi cạnh chuẩn bị bộ quần áo đầu tiên, cái tã lót đầu đời cho con gái rượu của anh.
Chết mất thôi, toàn màu hồng cmn nhạt.
Chắc khoảng tầm 2 giờ sáng, những cơn đau từng đợt ùa tới.
Tôi cắn chặt răng, rất muốn tìm bức tường đập đầu vào cho ngất luôn.
Đỗ Hoằng Đình còn nắm tay tôi cổ vũ lấy để: “Cố lên, em dũng cảm nhất!”
Bố mày vả anh một phát ngay.
“Đều tại anh hết! Nếu không phải tại anh em có khổ vầy không! Tất cả là lỗi của anh!”
Đỗ Hoằng Đình chẳng dám nổi nóng, “Ừ, tại anh, anh xin lỗi.”
Những cơn đau càng lúc càng dày đặc.
Tôi bóp chặt lấy Đỗ Hoằng Đình, túm được chỗ nào thì nhéo chỗ đấy, không còn phân biệt nổi chỗ nào với chỗ nào nữa.
Tôi nghe thấy tiếng bà đỡ bên cạnh thương xót: “Ai ui cháu nhẹ tay tí đi, anh chồng xinh đẹp thế này sắp hỏng hết mặt mũi rồi……”
Đỗ Hoằng Đình càng thương tôi hơn: “Sinh xong lần này anh không bao giờ bắt em sinh nữa!”
Tôi: “Viết ra làm chứng đi! Lỡ có sinh con trai cũng đừng bắt em sinh thêm cho anh……”
Đỗ Hoằng Đình: “Không đâu, lần này chắc chắn là con gái!”
Tôi khóc lớn, không thể chịu nổi nữa, “Không sinh em không sinh!”
Đỗ Hoằng Đình vội vàng: “Được rồi được rồi được rồi, dù có đẻ con trai cũng không đẻ thêm nữa, mình đứa này thôi!”
Có được lời cổ vũ này.
Tôi được cổ vũ tinh thần, hăng hái lôi con ra.
Tôi mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng khóc “Oa” lanh lảnh.
Tôi yên tâm nhắm mắt lại.
Y tá vui vẻ hô to: “Chúc mừng chúc mừng hai bố mẹ, là một bé trai!”
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 1]