Tôi là Đỗ Hoằng Đình.
Một cái cây mọng nước biết đi.
Bố mẹ tôi đều có dáng vóc rất chuẩn chỉnh, chẳng hiểu sao vóc dáng tôi lại quá tiêu chuẩn như thế?
Mọi người đều nói là vì tôi ăn quá nhiều.
Không, không đơn giản như vậy.
Chắc chắn là tại đột biến gien.
Khi còn nhỏ, điều kiện gia đình tôi không tồi.
Mẹ tôi rất biết cách hành hạ tôi, học piano, cưỡi ngựa, golf, học tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Pháp.
Làm tôi còn tưởng là nhà mình có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa.
Rõ ràng bố tôi chỉ là một ông chủ nhỏ của một công ty kinh doanh.
Mẹ tôi nói, bọn con trai học cái này là để trau dồi khí chất.
Tôi thấy bả đọc nhiều tiểu thuyết Mary Sue quá thì có.
(Mary Sue: là kiểu nhân vật hoàn hảo, thánh mẫu quá đáng, ai gặp cũng thích. Bạn này không bao giờ làm gì sai, lỗi sai duy nhất có lẽ là tốt bụng quá, quan tâm người khác quá nên hay bị lừa.)
Tuy rằng tôi rất ghét những trò này, nhưng tôi yêu mẹ tôi.
Học đi, dù sao cũng chẳng khó.
Piano cấp 8.
(Trình độ Trung cấp diễn tấu (Grade): các kỳ thi được phân cấp từ 1 đến 8, trong đó cấp độ 8 là cấp độ cao nhất.)
Môn cưỡi ngựa vượt chướng ngại đạt trung cấp level 2.
(Trung cấp: độ cao nhảy là 90cm, độ khó kĩ thuật của Trung cấp cao hơn, các tay đua và ngựa có thể tham gia vào các sự kiện Ba sao thế giới.)
Môn Golf lúc đánh tốt nhất có thể đạt đến trình độ 80 gậy chuyên nghiệp.
(break 80: mức rất cao trong sự nghiệp chơi golf)
Đạt cấp 8 cho kĩ năng nói Tiếng Anh.
Đạt trình độ A tiếng Đức.
Tiếng Pháp, không biết.
Chủ yếu là quá khó nghe.
Mẹ tôi nói, con thì biết cái gì? Tiếng Pháp là ngôn ngữ đẹp nhất thế giới!
Tôi hỏi mẹ tôi, mẹ còn biết từ tiếng Pháp nào ngoài từ “con lợn ngu” với “con lừa ngốc” không?
Không hiểu biết về một ngôn ngữ thì không có quyền lên tiếng.
Ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới rõ ràng là tiếng Hán, không gì sánh nổi!
Tình cảm giữa bố tôi và mẹ tôi không tốt, hai người họ chưa bao giờ cãi nhau, mà toàn chiến tranh lạnh.
Người lớn cảm thấy chỉ cần không cãi nhau, thì cứ sống trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu cũng coi như một gia đình hoàn chỉnh cho con trẻ rồi.
Thật ấu trĩ.
Bố tôi là người thành thật.
Ông liều mạng kiếm tiền, không rảnh lo chuyện gia đình.
Nhưng ông cứ đinh ninh mình kiếm tiền là vì cái nhà này.
Mẹ tôi là một mỹ nhân.
Bà thích nhất nói mấy câu mẹ không yêu bố con, mẹ không ly hôn chỉ là vì con thôi.
Tôi nói với mẹ, đừng thấy con béo nên đổ vỏ cho con. Mẹ muốn ly hôn thì ly ngay và luôn đi, mẹ còn trẻ, ngày tháng sau này còn dài, biết đâu lại tìm được tình yêu đích thực.
Mẹ tôi tức lên, đi làm quen với một gã đàn ông trẻ hơn bố tôi, giàu hơn bố tôi, sau đó bỏ trốn với gã.
Bố tôi chưa gượng dậy nổi.
Ông quyết định bắt đầu lại lần nữa, rời khỏi mảnh đất buồn bã này.
Nhưng hiệu quả và lợi nhuận của công ty không ngừng trượt xuống, đến cả tiền tiêu vặt của tôi cũng bị tụt giảm.
Tôi nói với bố tôi, bố cho con thêm ít tiền tiêu vặt đi, không là con bỏ nhà đi trốn đấy.
Bố tôi nói, mày có thể đi thuê nhà chú Mạnh của mày, giá rẻ đấy.
Thuê thì thuê!
Tuần đầu tiên ở nhà họ Mạnh tựa như ở trong địa ngục.
Không có điều hòa, không có tủ lạnh, không có bình nóng lạnh, đến cả bồn cầu cũng không có, phải ngồi xí xổm.
Bố mày đi ị xong phải đỡ tường đến là lâu mới bò dậy được.
Lúc này tôi mới cảm nhận được cuộc sống của dân chúng ở đáy cùng xã hội nước sôi lửa bỏng thế nào.
Bị tra tấn thể xác thì cũng coi như cho qua.
Nhưng tâm trí cũng bị hành hạ ra trò.
Ôi trời ơi cái con bé Mạnh Kỳ Kỳ thiểu năng trí tuệ kia……
Toán dễ như thế mà chỉ thi được 37 điểm, còn không có chí tiến thủ, u mê cái bọn idol như HKT kia, bật mấy bài nhạc của bọn đấy nghe ung cả thủ.
Anh bảo em gái này,
Anh trai tặng em quả pháo em nổ luôn tại chỗ đi được không?
Chuyện đấy còn chưa đủ phiền lòng.
Tất cả đồ ăn ở nhà họ Mạnh đều bỏ ớt cay.
Lần đầu tiên tôi thấy cải trắng xào mà còn rải thêm bột ớt!
Hại tôi phải ra ngoài kiếm ăn cả ba bữa một ngày.
(Quê của Mạnh Kỳ Kỳ là Trùng Khánh, người Trùng Khánh nổi tiếng ăn rất cay, có câu không ăn được cay thì không phải người Trùng Khánh.)
Nhưng rõ ràng là thành phố này không hợp ngày sinh tháng đẻ với tôi rồi.
Ăn chén tào phớ thì nó mặn, gặm cái bánh bao mà bên trong còn nhân đầy dầu ớt cay vãi loằn!
Không muốn sống nữa.
Mãi đến một ngày nọ con Husky ngáo kia lén lút chạy tới hỏi tôi, anh có thích ăn bánh bao nhân thịt không?
Thích chứ, thích cực kì.
Nhưng anh không muốn bị con Husky ngáo như mài biết được sở thích quê xệ của quý công tử sang chảnh như anh.
Tôi làm bộ miễn cưỡng để mặt mũi cho con bé, mua một cái ăn thử.
Mẹ nó!!!
Cái bánh bao nhân thịt này quả là ngon tới mức rít gào!!!
Tuy rằng trong lòng tôi mừng quá trời quá đất, nhưng vẫn giả ngầu bảo, cũng tàm tạm.
Chờ Husky ngáo bỏ đi rồi, tôi ăn một hơi 10 cái bánh.
Sống rồi!
(Đỗ Hoằng Đình gọi Mạnh Kỳ Kỳ là 二哈, nghĩa là con ngáo. Đây là tên gọi đùa của giống chó Husky vì bọn Husky ngu ngu ngáo ngáo, hay tấu hài.)
Con Husky ngáo này chắc là bị bố mẹ sai, nên đến khuyên tôi sang ăn cơm ở nhà nó.
Em gái ei, anh cũng muốn lắm chứ.
Nhưng cả mâm nhà mày anh chỉ nuốt trôi được đúng cơm tẻ thôi.
Sau khi từ chối nó, tôi lại còn nghe thấy Husky ngáo nói, ngày mai nấu sườn heo chua ngọt!
Úi?
Cái này tôi thích ăn!
Husky ngáo còn nói, không có tôi càng tốt, một mình nó ăn hết cả đĩa luôn.
Vốn tôi không định đi.
Nhưng nghe nó nói thế thì không đi là không được rồi.
Điều kỳ quái chính là, sau dạo đấy, đồ ăn ở nhà họ Mạnh không bao giờ bỏ ớt cay nữa.
Tôi bắt đầu sang ăn ké cơm nhà họ.
Có hôm, tôi lơ đãng nghe thấy Chú Mạnh dặn dò vợ chú ấy: “Mình xào rau cho ít muối thôi nhé, anh nghe nói người Thượng Hải ăn thanh đạm lắm…… Con cá này mình giấm đường đi, Bé Khéo nó thích ăn ngọt……”
Chỉ trong nháy mắt, tôi rớt nước mắt.
Chú Mạnh, cảm ơn chú ạ.
Nể mặt Chú Mạnh, tôi quyết định đối xử tốt với đứa con gái thiểu năng trí tuệ của chú ấy một chút.
Chắc tại tấm tình bữa ấy tôi ra mặt giải vây hộ nó, khiến nó cảm thấy có cơ hội thừa nước đục thả câu, nên nó bắt đầu tạo quan hệ với tôi.
Rõ quá rồi, nó yêu thầm tôi đã lâu.
Nó giặt quần lót hộ tôi.
Thường xuyên mang đồ ăn cho tôi.
Sang phòng tôi nói chuyện phiếm với tôi.
Khóc chít chít khuyên can tầm bậy an ủi tôi.
Nhưng, việc kể truyện bậy thì hơi quá rồi đấy.
Đùa giỡn lộ liễu quá.
Con gái phải rụt rè chút mới ổn.
Thật ra, tôi vẫn đợi hoài.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều chê dáng tôi xấu, khuyên tôi giảm béo.
Nhưng tôi biết, trên đời này, chắc chắn có một người, cảm thấy tôi là chính tôi, là một bông pháo hoa có màu sắc khác biệt.
Rốt cuộc tôi cũng chờ được người ấy rồi.
Không ngờ người hiểu tôi, trân trọng tôi này, lại là một con bé Husky ngáo chó.
Husky ngáo nhờ tôi dạy kèm cho con bé, tôi đồng ý.
Dù gì mục tiêu của tôi cũng là khoa Toán của trường đại học Bắc Kinh.
Nếu cô ấy học kém quá thì sau này bọn tôi yêu xa chắc tôi chịu không nổi.
Về sau, lúc điền nguyện vọng thi đại học, tôi hơi do dự.
Tôi nghĩ bụng, thi trường nào gần gần cô ấy một tí, sau này có thể học đại học cùng thành phố với nhau.
Ai dè cái con bé Husky ngáo chó Mạnh Kỳ Kỳ này chẳng hề hiểu cho cái tâm và nỗi khổ của tôi, mà còn thụi cho tôi một gậy đuổi tôi đi.
Mạnh Kỳ Kỳ, anh không phải là người chủ động.
Em còn chậm tiêu như thế nữa thì nghỉ diễn.
Ba năm đại học, dường như cô ấy đã quên tôi mất rồi.
Có lẽ cô ấy đã yêu một thằng béo khác.
Tôi cũng nào kém cạnh, có rất nhiều cô gái thổ lộ với tôi.
Nhưng há mồm ngậm miệng toàn là trân trọng giá trị bên trong của tôi.
Ừ, giá trị bên trong của tôi.
Giá trị bên ngoài của tôi thì làm sao?
Cô yêu tôi thì phải yêu toàn bộ con người tôi chứ.
Bao gồm cả cái bụng bia và đôi chân voi của tôi.
Vừa mới lên năm 4 thì Mạnh Kỳ Kỳ tới tìm tôi.
Cô ấy gọi điện thoại tới, tôi vừa nghe là nhận ra giọng cô ấy ngay.
Tôi còn cố ý trêu cô ấy một tí.
Rồi tôi chờ cô ấy gọi lại, cười mắng tôi thật nhiều.
Bằng cách ấy, chẳng phải có thể kéo gần cảm giác mới lạ sau ba năm xa cách ư?
Mau khen tôi EQ cao đi.
Ai dè đợi mười phút, cô ấy cũng không gọi lại.
Tiếp đấy tôi đợi ba bốn ngày, vẫn không có.
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Về sau rốt cuộc cô ấy cũng tới tìm tôi.
Tìm tới tận cửa nhà luôn.
Tôi không cho cô ấy lên nhà tôi.
Ký túc xá như cái ổ lợn vậy, hoàn toàn không phù hợp làm bối cảnh cho việc trùng phùng sau bao ngày xa cách.
Tôi kêu cô ấy chờ, tôi đi xuống lầu.
Cửa vừa mở ra, tôi đã ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cô ấy.
Váy ngắn màu đen, đôi môi đỏ thẫm, dáng người tựa như yêu tinh, khuôn mặt lại rất ngây thơ.
Quan trọng là, ánh mắt cô ấy nhìn tôi không hề thay đổi.
Đây là ánh mắt Tử Hà tiên tử nhìn Chí Tôn Bảo.
Tràn ngập tình yêu.
Mấy cái giúp làm APP linh tinh chắc chắn chỉ là cái cớ thôi.
Cớ để cô ấy gặp tôi.
(Tử Hà tiên tử, Chí Tôn Bảo (Tôn Ngộ Không). Hai nhân vật chính yêu nhau trong phim Đại Thoại Tây Du của Châu Tinh Trì.)
Lòng tôi đã bắt đầu tính toán làm sao để biến cô ấy thành bạn gái tôi.
Tức cái là cũng có kẻ để ý cô ấy như hổ rình mồi.
Cô ấy thì lại đần như thế, không phát hiện ra đấy là một thằng khốn nạn, lại còn ve vãn ỡm ờ với thằng kia.
Sợ cô ấy chịu khổ, tôi hack WeChat của thằng khốn kia.
Husky ngáo vô cùng cảm kích tôi, nấu rất nhiều món ngon cho tôi. Để không làm cô ấy thất vọng, lần nào tôi cũng ăn sạch bách.
Ai dè một ngày kia thang máy cúp điện, tôi trèo ba tầng lầu, mắt tối sầm, lăn ra ngất.
Sau khi chạy chữa bác sĩ nói tôi quá béo, cần phải ăn kiêng.
Tôi nói với cô ấy, về sau đừng nấu cơm cho tôi nữa.
Không ngờ thế là Husky ngáo nghỉ sang chơi luôn.
Tôi đã nói tôi không phải là một người chủ động.
Bắt gặp cô ấy trong siêu thị, không phải là tình cờ đâu.
Tôi chỉ có thể nói nhiêu đó thôi.
Tôi thấy cô ấy khuân nhiều bao mì gói như thế, trông có vẻ rất thiếu tiền.
Tôi đoán chắc chắn cô ấy muốn tiết kiệm tiền mua di động.
Nếu tặng thẳng, chắc chắn cô ấy sẽ thấy có gánh nặng.
Vì thế tôi nghĩ ra một biện pháp siêu ổn thoả.
Để cô ấy trúng thưởng.
Cô ấy có di động mới nhưng hình như đời sống vẫn chưa được cải thiện.
Tôi lấy cớ bảo mình thèm ăn, kêu cô ấy tới nấu cơm cho tôi.
Lần nào cô Husky ngáo này cũng nấu rất nhiều đồ ăn.
Cô ấy ăn thì ít còn khuyên tôi ăn nhiều vào.
Tôi nhớ tới lời dặn của bác sĩ.
Nhưng cô ấy lại nhìn tôi đăm đăm chan chứa chờ mong……
Lời dặn của bác sĩ cút pẹ đi!
Sau đó tôi lại lên xe cứu thương.
Mạnh Kỳ Kỳ tới thăm tôi.
Mất mặt quá, cô ấy còn cầm thực phẩm chức năng chuyên dùng cho người béo tới thăm tôi.
Về sau, Thẩm Thành uy hiếp tôi bằng chuyện cái di động, ép tôi đưa em gái nó đi nhà ma chơi.
Không ngờ tôi lại gặp được cô ấy ở trong nhà ma.
Hình như cô ấy…… với một cậu khác đang…… hẹn hò?
Tâm trạng tôi lúc ấy tức tối vô cùng, tuyệt vọng tới đáy.
Một loại cảm xúc dâng trào trong tôi.
Tôi là một người không am hiểu cách biểu đạt bản thân, trước nay cũng chẳng biết chủ động, càng không biết cách dỗ dành con gái.
Có lẽ chính bởi vậy tôi đã mất đi em Husky ngáo của tôi.
Không,
Tôi không thể,
Tôi không thể đánh mất em được.
Giọng nói này càng lúc càng thêm rõ ràng trong đầu tôi.
Mạnh Kỳ Kỳ không thể trở thành bạn gái của người khác được.
Sau khi em bị ma doạ thì nhào vào lòng tôi theo phản xạ có điều kiện.
Tôi lấy hết can đảm thổ lộ và hôn em.
Sau đó ——
Không có sau đó.
Em đần mặt ra đi về.
Tôi nghĩ có thể là em vui quá, chưa bình tĩnh lại được.
Mấy ngày nữa, chắc chắn em sẽ tìm đến tôi.
Chờ một lần là chờ suốt nửa năm.
Tôi không chờ được em.
Nhưng lại chờ được học bổng toàn phần của MIT, và tin bố tôi mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối.
Bố tôi từ bỏ việc chữa trị, nói muốn sống nốt những ngày tháng còn lại bên tôi.
Cho nên tôi chẳng kể cho ai cả.
Chậm rãi gặm nhấm một mình.
Khoảng thời gian đó quá đau khổ, tôi không muốn nhớ lại nữa.
Biết tin, Mạnh Kỳ Kỳ đi tìm tôi khắp nơi.
Còn lấy cớ vớ vẩn gì mà giả mạo làm bạn trai em.
Có lẽ em không yêu tôi như tôi đã tưởng tượng.
Nhưng vẻ mặt quan tâm tôi thì không giống giả vờ.
Tôi tới nhà em, tắm rửa một cái trước đã.
Tắm được một nửa thì đột nhiên em xông vào.
Anh biết em mơ ước thân thể của anh rất lâu rồi.
Nhưng đây là nhà em, tem tém lại một chút được không?
Ai dè em xem đủ rồi mà vẫn không có ý định bỏ qua.
Em còn hỏi tôi buổi tối muốn ăn món gì?
Em điên à! Anh không cần mặt mũi nữa sao?
Tôi chạy như bay tới đóng sầm cửa lại.
Sau khi sang năm mới, dưới sự cổ vũ và ủng hộ của mọi người, rốt cuộc tôi cũng có dũng khí tiếp quản công ty của bố tôi.
Mạnh Kỳ Kỳ đối xử với tôi rất tốt.
Hơn nửa đêm, chỉ vì câu muốn ăn lẩu não shabushabu của tôi mà em chạy ngược chạy xuôi nấu cho tôi.
Tôi mất ngủ, em ở cạnh nói chuyện với tôi suốt cả đêm ròng.
Em dỗ tôi, chọc cho tôi vui, giúp tôi vượt qua nỗi đau khổ mất đi bố mình.
Em từ chối đối tượng cao giàu đẹp trai mà họ hàng giới thiệu cho em.
Còn nhân cơ hội này thổ lộ tôi là nam thần của em.
Nghe được lời thổ lộ của em, tôi thấy hạnh phúc ghê gớm.
Về sau mỗi lần gặp chuyện gì, tôi đều sẽ nghe ý kiến của em trước, em đồng ý rồi tôi mới làm.
Quả thực em không thể hiểu tôi hơn được nữa, em quả là tri kỉ tâm hồn của tôi.
Hơn nữa, lúc tôi gặp khó khăn trong phương diện tài chính, cũng đúng là lúc thử thách lòng người nhất, em đã làm tròn đạo nghĩa
Em không nói hai lời, kêu bố mẹ em cho tôi vay 2 triệu để xoay vòng.
Trái tim, ấm áp quá.
Tôi vẫn luôn đầu tư trên thị trường chứng khoán.
Lúc khá khẩm tôi kiếm được món tiền to, tôi rút tiền mặt khỏi thị trường chứng khoán, trả lại cho em một căn nhà.
Thật ra, mua nhà và cả trang hoàng nữa tốn hơn 4 triệu tệ, nhưng tôi chẳng kể ra.
Người một nhà, có gì mà phải so đo chứ.
Quả nhiên em rất vừa lòng với niềm vui bất ngờ mà tôi tặng cho em.
Em còn ngượng ngùng, nói lần sau em sẽ không vay tiền cho tôi nữa.
Em đúng là cô gái lương thiện nhất mà tôi từng gặp.
Càng ngày tôi càng cảm thấy, công ty của bố tôi là một xí nghiệp kiểu cũ, kiếm tiền vất vả, lời lãi lại rất ít, còn không kiếm được nhiều tiền bằng lúc tôi chơi bừa cổ phiếu.
Thế là tôi giao thẳng công ty cho mẹ vợ tương lai xử lý luôn.
Tôi bắt đầu nảy sinh hứng thú đối với thị trường chứng khoán.
Tôi mê mẩn nghiên cứu ra một loại thuật toán, sau đó ứng dụng thực tế trong thị trường chứng khoán, cuối cùng cũng kiếm được cảm giác thành tựu vô ngần.
Nhưng trước sau tôi vẫn hơi do dự, dù gì trước kia bố mẹ cũng kì vọng tôi đi làm nghiên cứu, trở thành giáo sư toán học.
Nhưng, em lại khuyên tôi hãy là chính tôi.
Tôi dứt khoát chuyển sang khoa Toán tài chính.
Học khoa này thì lựa chọn tốt nhất là MIT.
Nhưng tôi không nỡ rời xa em.
Cho nên vẫn ở lại ngôi trường này, thuê một căn nhà ở ngay gần vợ.
Ngày thường lúc ở bên nhau, em giống như con chim nhỏ vậy, gắng gượng giả vờ thục nữ.
Nhưng khi say rượu rồi, em nhiệt tình phừng phừng như lửa.
Suốt ngày bảo muốn ngủ chung muốn đè lên tôi, đúng là khó chống đỡ thật.
Hơn nữa em còn có lòng chiếm hữu cao, lại rất hay ghen, còn ghen với cả dì bé của tôi.
Chẳng hiểu sao em lại phủi sạch quan hệ giữa tôi và em, ai dè nháo nhào một lúc lâu, tôi mới phát hiện hóa ra em còn ghim chuyện cũ.
Đáng yêu ghê.
Em cũng có mặt đáng ghét.
Chính là lúc em chìm đắm vào trong game.
Lần cãi nhau đấy tôi có nói mát em một tí.
Tính em quạu thật, thở phì phì chạy mất.
Tôi tính chờ em hết giận rồi bàn tiếp, ai dè hình em không hề có ý định nguôi giận.
Tôi đành phải chủ động gọi điện thoại cho em.
Nghe thấy giọng nói đau đớn của em trong điện thoại, lòng tôi nát tan.
Tôi vội chạy khắp các cửa hàng trên phố, mua những món đồ chữa đau bụng kinh kia.
Lúc ấy trời đổ mưa to.
Bung dù cũng không che nổi thân hình phốp pháp này.
Tôi bèn nhét hết đồ đạc vào trong quần áo luôn.
Cuối cùng cả người tôi đều ướt đẫm, nhưng may mà đồ thì không ướt tí nào.
Sau khi làm lành, rốt cuộc em cũng nói ra lời trong lòng.
Hóa ra em cứ dằn dỗi ậm ờ với tôi mãi, là vì tôi không làm đủ những nghi thức mà em thích.
Em phải nói sớm chứ!
Anh còn ước gì cả thế giới này đều biết em là vợ của anh đấy.
Về sau rốt cuộc chúng tôi cũng đi vào quỹ đạo, làm một số chuyện nhàm chán mà các đôi yêu nhau hay làm.
Đi dạo phố, ăn hàng, xem phim rạp.
Tôi phát hiện hình như em chẳng có hứng thú gì với những thứ này.
Thứ duy nhất mà em cảm thấy hứng thú dường như chỉ có mỗi —— thân thể tôi.
Tạo không khí lãng mạn, kể chuyện cười người lớn, nghĩ cả đống cách bỡn cợt tôi.
Đáng sợ nhất là, em gợi cảm mê người, khiến người ta mơ màng vô hạn như vậy mà em lại không tự biết.
Bàn tay nhỏ mềm mại không xương sờ loạn trong túi quần tôi;
Liếm kem que đầy quyến rũ, bị tôi quát ngưng lại, em còn tưởng là tướng ăn của em xấu;
Lúc làm bẩn quần áo em bất ngờ lột hết ra, vẻ mặt thì vô tội;
Thỉnh thoảng em cũng đánh bạo thơm tôi.
Em quả là quá ngây thơ.
Đến cả chuyện đã làm hay chưa em còn không biết, còn cầm que thử thai nói em mang thai rồi.
Tuy rằng tôi rất muốn cười nhưng lại không thể.
Tôi còn phải nghĩ cách xuống nước, cho em bớt ngượng.
Ăn xong lẩu, em lại muốn ăn tôi.
Cái cô Husky ngáo chó này.
Thế là em đã ép tôi phải ra chiêu thật.
Thế nào, hối hận chưa?
Em không chịu được đau lại đổ tại tôi béo.
Nói kiểu như em thì đứa nào béo đều không “làm ăn” được gì à?
Anh thèm vào mà giảm béo!
Anh béo thế này hoàn toàn phải nhờ ăn từng miếng từng miếng một.
Tích tụ bao nhiêu năm mới được cái body màu mỡ này.
Em bắt anh giảm béo ư?
Anh không nỡ.
Sau khi cãi lộn quá căng, em còn lấy Thẩm Thành ra kích tôi.
Còn vờ vịt là tặng donut hộ bạn……
By the way, rõ ràng anh cũng thích ăn bánh donut red velvet, thủ đoạn rõ quá rồi, em lộ rồi nhé.
Để em thôi trả thù kiểu trẻ con như thế, tôi bèn chủ động làm hòa trước.
Không phải em ham muốn anh sao?
Anh đáp ứng mong mỏi của em luôn.
Tôi còn mua cả dầu bôi trơn rồi.
“Đột nhiên muốn làm mấy chuyện kích thích với em……”
Gửi xong tin nhắn cho em, tôi đột nhiên luống cuống.
Tôi không có kinh nghiệm, làm lần đầu tiên, lỡ như biểu hiện bình thường, chẳng phải sẽ thành trò cười cả đời của em sao?
Tôi quyết định nghiên cứu thật sâu sắc về phương diện này đã rồi hẵng nói chuyện.
Nhưng tin nhắn đã gửi qua bên kia rồi.
Vì thế tôi vội vàng chạy như điên ra ngoài mua mấy xâu cánh gà nướng BT về.
Nhưng phí hết cả công tôi.
Là ảo giác của tôi ư?
Sau đận ấy, Mạnh Kỳ Kỳ trở nên lãnh đạm hơn nhiều với tôi trong phương diện này.
Rất nhiều lúc chỉ dùng tay……
Giải quyết qua loa.
Tôi biết dạo này em rất bận, có thể em mệt mỏi quá.
Vì thế tôi cũng bắt đầu một lòng một dạ đâm đầu vào phát triển thuật toán.
Tôi khá may mắn, lời được 10 triệu tệ.
Em nghe xong thì vui vô cùng.
Hôm đấy em vắt tôi y như vắt bò sữa vậy……
Hàng tôi trữ lâu này đều giao ra hết.
Sau này tôi thua một ít.
Cũng không nhiều lắm.
Nhưng mất mặt ở chỗ đột nhiên em lại muốn xem dữ liệu nền của tôi.
Quá thốn.
Lần trước lúc kiếm được lời sao em không xem, bây giờ lại xem?
Tôi cố gắng tỏ vẻ thật bình tĩnh, chẳng có việc gì diễn cho em xem.
Em vẫn suy sụp đến độ hoài nghi cuộc đời.
Tôi không biết là do chuyện này khiến em thất vọng, hay là do tôi không thể thỏa mãn em trong phương diện kia.
Tôi phát hiện em đi hẹn hò riêng với thằng khác.
Lần đầu tiên, là người khác nói cho tôi, tôi còn không tin.
Lần thứ hai là tôi tận mắt nhìn thấy, đúng là em thật. Lại còn đi cùng với cái thằng chết tiệt tên Quý Á Cốc kia nữa!
Năm đó ở nhà ma, cái thằng thối tha này đã sờ mó em, cái vẻ mặt tởm lợm có chùi mấy vẫn còn rõ lắm.
Lúc ấy tôi thực sự muốn xông thẳng lên, cầm xiên nướng đâm chết thằng kia tại chỗ!
Nhưng tôi nhịn.
Tôi tin tưởng vợ tôi.
Tới lần hẹn hò sau đấy, tôi cố tình nói với em về chuyện ra nước ngoài.
Ai dè em chẳng hề buồn bã luyến tiếc tí nào, còn sốt sắng muốn đuổi tôi đi.
Tại sao……
Tôi đau khổ muốn khóc.
Ngày đó tôi vào thư viện.
Tôi lại bắt gặp em tới hẹn riêng Thẩm Thành.
Những người khác thì thật ra tôi chẳng quan tâm lắm.
Nhưng Thẩm Thành ——
Giác quan thứ sáu nhạy bén trời sinh của cánh đàn ông nói với tôi, Thẩm Thành thật sự có ý với Mạnh Kỳ Kỳ.
Nếu Mạnh Kỳ Kỳ chịu lời, thì chắc lần sau ra Karaoke tôi phải chọn bài hát 《 Ánh sáng màu xanh lá》 mất.
(Ở TQ có cách nói là đội mũ xanh lá, đầu màu xanh lá: Nghĩa là bị cắm sừng.
Bài hát Lục quang – Ánh sáng màu xanh lá, bản do Tiêu Chiến và Tạ Na thể hiện: Link vietsub.)
Tôi hỏi em, có phải em còn đang cân nhắc “Phát Đại Tài”, hoặc đang phát triển đề án mới không?
Em lại nói không phải.
Thế thì đúng rồi.
Hoá ra là em không chiếm được tôi, cho nên để thỏa mãn cái mong muốn kia, em bèn đi tìm chỗ khác.
Thiếu hiểu biết thật đáng sợ.
Làm sao em có thể tin là chỗ kia của tôi sẽ thu nhỏ nếu tôi gầy đi nhỉ?
Chưa từng nghe tới câu “Bé bụng thì chym dài” ư?
Tôi vốn định trói em lại ấn em lên giường để em biết sự lợi hại của tôi.
Dù gì tôi cũng là người từng xem cả trăm bộ phim “kia”.
Tôi phải đạt cấp độ giáo sư trong lĩnh vực lý luận thực nghiệm ấy chứ.
Nhưng tôi quyết định cho em thêm một cơ hội nữa.
Vì thế nhân dịp đang ăn lẩu Macao, tôi nói với em chuyện tôi muốn ra nước ngoài.
Lần này là thật.
Bất kể có xảy ra những sự kiện kể trên hay không, tôi cũng đã quyết định phải đi rồi.
Mang theo em đi cùng.
Nhưng thái độ của em lại làm tôi thất vọng lần nữa, trái tim tôi, nát nhừ.
Tôi âm thầm thề: Nhất định phải khiến em hối hận!
Sau đó khóc la chọc vào ngực tôi dỗ tôi!
Hừ, ai không phải là công trúa nhỏ chứ?
(Công trúa nhỏ: Đọc trại từ công chúa nhỏ. Từ này ý chỉ các bạn nam hay hờn dỗi, tính giống các bạn nữ nhưng lại không hề ẻo lả.)