Đỗ Hoằng Đình cười tôi là con hổ giấy.
Ngày thường giương nanh múa vuốt như ác bá, tới thời khắc mấu chốt lại không làm ăn được gì.
Nhìn vẻ mặt cáo già xảo quyệt của anh, tôi lập tức hiểu ra ngay.
Hoá ra chuyện vừa rồi là anh cố ý à?
Á à, vẫn con ghim vụ phòng tổng thống phủ hoa hồng chứ gì!
Lòng dạ độc ác quá đấy.
Sáng hôm sau, lúc đi toilet, tôi thấy đau nhức như là tra tấn bằng nước ớt vậy, mẹ nó đau thật……
Tôi quyết định phải cho cái tên thối không biết xấu hổ này biết thế nào là lễ độ.
Tôi chối là công việc bận rộn, ghẻ lạnh anh một thời gian.
Chắc là qua được ba ngày.
Sếp Thượng kêu tôi qua bên Quản lý Đỗ một chuyến, nói là có chuyện khẩn cấp phải xử lý ngay.
Công tư phân minh.
Đỗ Hoằng Đình sẽ không nói giỡn lung tung trong phương diện này.
Tôi vội vàng tới công ty họ.
Sau đó tôi thấy Đỗ Hoằng Đình bắt chéo chân đầy phóng khoáng, vẫy tay với tôi ——
“Tiểu Mạnh, lại đây sửa máy tính giúp tôi nào.”
Có biết làm lập trình viên ghét nhất là chuyện gì không?
Bố mày học Toán Rời Rạc vất vả như thế mà mày lại kêu bố đi sửa máy tính!
(Toán học rời rạc (tiếng Anh: discrete mathematics) là tên chung của nhiều ngành toán học có đối tượng nghiên cứu là các tập hợp rời rạc, các ngành này được tập hợp lại từ khi xuất hiện khoa học máy tính làm thành cơ sở toán học của khoa học máy tính. Nó còn được gọi là toán học dành cho máy tính.)
Tôi mỉm cười lịch sự: “Ngại quá Quản lý Đỗ, cái này không phải là chuyên môn của tôi.”
Đỗ Hoằng Đình: “Nhờ có chút chuyện thế này mà cô cũng không muốn giúp ư?”
Anh làm bộ muốn gọi điện thoại cho Sếp Thượng.
Tôi: “Xin hỏi máy tính của Quản lý Đỗ gặp vấn đề ở đâu, để tôi xem hộ anh?”
Đôi chân dài của Đỗ Hoằng Đình giẫm xuống, ghế bành cho các sếp trượt ra xa, để lộ CPU ở dưới bàn làm việc.
“Cô Mạnh, mời.”
Tôi đi đến trước CPU, ấn nút nguồn, không sáng.
Thế là tôi khom lưng, xem thử mối dây đằng sau có bị lỏng chỗ nào không.
Sau đó mông bị người ta vỗ đánh “Đét” một cái.
Tôi sợ đến mức hồn phi phách tán, suýt thì nhảy dựng lên.
Đỗ Hoằng Đình lại hớn ha hớn ở đằng sau tôi, thứ rảnh háng.
Tôi không để ý tới anh.
Tôi ngồi xổm xuống lôi CPU ra.
Tôi nghe thấy tiếng ròng rọc lăn trên sàn.
Cảm giác được đầu ngón tay hơi lạnh dừng trên cổ tôi, vuốt ve.
Tôi gian nan nuốt nước bọt.
Tiếp tục chuyên tâm kiểm tra dây điện.
Đầu ngón tay tiếp tục hoạt động, linh hoạt cởi bỏ cúc áo sơ mi trên cùng của tôi, rồi luồn vào trong……
Tôi chậm rãi quay đầu lại, giương mắt nhìn anh.
Anh nhướng mày, đầy vẻ vô tội: “Sao đấy? Sửa tiếp đi chứ Tiểu Mạnh.”
Nói cái fuck gì nữa.
Tôi cúi đầu xem tiếp, anh thì lại càng to gan hơn.
Bố mày rút tay anh ra ngay, vô cùng đứng đắn cài cúc áo trên cùng: “Sếp Đỗ, anh còn như vậy nữa là tôi sẽ phải báo cảnh sát anh quấy rối tình dục đấy!”
Đỗ Hoằng Đình kề sát vào tôi, “Báo đi.”
Ui, lưu manh giả danh tri thức.
Mặt người dạ thú đây.
Tôi thích!
Tôi nhất thời cầm lòng không đậu, cũng nhếch cái miệng heo của mình lên, tiến gần đến mặt anh ——
“Quản lý Đỗ, cuộc họp do anh chủ trì lúc 3 rưỡi sắp bắt đầu rồi……”
Chị thư ký xông vào.
Bố mày sợ tới mức tè ra quần chui tọt xuống dưới bàn!
Đỗ Hoằng Đình đổi mặt chỉ trong khoảnh khắc, đứng dậy nghiêm mặt nói: “Biết rồi, tôi sang liền đây.”
Chờ thư ký vừa đi.
Anh cúi đầu nhìn về phía tôi, hếch hếch cằm, “Bên kia, dây điện của CPU chưa cắm.”
Tôi: “……”
Anh đứng lên, cầm bộ comple treo trên giá, “Anh họp xong thì về, em ngồi chơi game đợi anh nhé.”
Đạch, làm tôi sợ muốn chết!
Không chờ anh nữa, tôi vội chạy ngay.
Tôi về nói với Sếp Thượng, về sau đừng phái tôi đi làm công việc giao tiếp với vị khách hàng này nữa.
Sếp Thượng: “Làm sao, thả thính không thành còn bị quấy rầy ngược lại à?”
Tôi xua tay: “Không có không có!”
Sếp Thượng: “Nếu có chuyện gì nhất định phải xin trợ giúp từ lãnh đạo, biết chưa?”
Tôi: “Dạ.”
Sếp Thượng quở trách tôi: “Mắt nhìn đàn ông của cô kém quá, bề ngoài thế kia vừa nhìn là biết là cao thủ tình trường, chuyên môn lừa mấy cô bé ngây thơ như cô đấy!”
Tôi: “……”
Để trả thù trò quấy rầy ác ý của Đỗ Hoằng Đình, tối đó tôi gọi anh tới nhà ngồi chơi.
Sau đó tôi lại nói cho anh một niềm vui bất ngờ ——
Tôi tới mùa dâu rồi.
Vui không?
Bất ngờ không?
Không ngờ chuyện còn bất ngờ hơn lại xảy ra.
Chẳng hiểu sao bạn trai của Tả Tá lại tìm tới được.
Hai người đóng cửa lại cãi nhau, ầm ĩ náo loạn đến là to chuyện.
Tôi hỏi Đỗ Hoằng Đình: “Muốn qua xem không?”
Đỗ Hoằng Đình: “Chuyện vợ chồng son cãi nhau người ngoài không được nhúng tay, xem tình hình đã.”
Vì thế tôi chọn một bộ phim, ngồi xuống xem chung với Đỗ Hoằng Đình.
Đỗ Hoằng Đình oán giận: “Tại sao không ra rạp chiếu phim, xem phim thì nên đi rạp chứ.”
Tôi: “Bởi vì, rạp chiếu phim không chiếu pỏn.”
Đỗ Hoằng Đình: “……”
Đây là một bộ pỏn trứ danh của Pháp.
Nữ chính là một thiếu nữ loli.
(Loli: viết tắt của từ lolita, ý chỉ các cô bé lứa tuổi từ 8-14, hoặc các cô gái trưởng thành có ngoại hình giống trẻ con. Từ này bắt nguồn từ tiểu thuyết Lolita của Nabokov.)
Phim mở màn chưa được mấy phút đã vào ngay chủ đề, làm tôi và Đỗ Hoằng Đình đều hơi ngứa ngáy.
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.
Chưa dừng ở chuyện phim, ngay cả tiếng vợ chồng son cách vách cãi nhau cũng dần dần thay đổi mùi vị.
“Ưm…… A……”
“Không được…… Đừng……”
“A a a sắp ra rồi…… Mạnh nữa lên……”
Tôi nắng rồi.
Tôi chậm rì rì xoay đầu hỏi Đỗ Hoằng Đình: “Anh có muốn……”
“Muốn.”
Đỗ Hoằng Đình cởi thắt lưng.
Tôi: “Ý em là, anh có muốn làm một cốc Vương Lão Cát…… để hạ hoả chút không?”
(Trà sâm giải nhiệt Vương Lão Cát – WangLaoJi)
Sắc mặt Đỗ Hoằng Đình xanh mét.
Anh đột nhiên đứng dậy, “Anh về đây!”
Ấy.
Tôi: “Hay là…… cứ để em giải quyết giúp anh nhé?”
Đỗ Hoằng Đình cắn răng: “Anh đi về tắm nước lạnh!”
Quả nhiên, qua một tuần, anh cũng chưa tới tìm tôi.
Trái tim, lạnh ngắt.
Lúc tăng ca vào buổi tối, tôi gọi hai suất cơm hộp, ăn sạch cả hai.
Có lẽ vào khoảng 8 rưỡi tối, tôi cảm thấy bụng hơi đau.
Tôi cầm một cuộn giấy vệ sinh, đi toilet.
Tôi phát hiện đèn hành lang hỏng rồi, không lên điện, tối lửa tắt đèn hơi dọa người.
Vì thế tôi xuống lầu.
Ai dè tôi lại đau khổ phát hiện ra, người của các bộ phận khác đều tan ca cả rồi, xuống hai tầng lầu mà vẫn chẳng có ai.
Người được xưng tụng là cơ sở dữ liệu phim ma như tôi đột nhiên nhớ ra hồi bé tôi có xem một phim tên là 《Office có ma》.
Tôi run lẩy bẩy.
Quyết định hướng sang nhà chú McDonald bên kia đường tìm kiếm sự trợ giúp.
Sau khi giải quyết xong xuôi, tôi mua một cây kem ốc quế, chậm rãi đi bộ về công ty.
Từ rất xa tôi đã phát hiện tòa nhà công ty mình có ánh lửa.
Tôi tập trung nhìn kĩ thì phát hiện là tầng ba, tầng của chúng tôi.
Hai chiếc xe cứu hỏa đỗ dưới lầu, còi cảnh sát inh ỏi, ánh lửa đỏ rừng rực làm lòng người hoảng sợ.
Tôi nhìn đám đồng nghiệp lao ra liên tục và nhân viên cứu hỏa đi ngược chiều vào trong.
Đồng nghiệp nhìn thấy tôi, kêu to: “Mạnh Kỳ Kỳ, sao cậu lại ở đây!”
Tôi: “Không thì tớ phải ở đâu?”
Đồng nghiệp: “Bọn tớ còn tưởng là cậu bị nhốt bên trong, có người còn lao vào tìm cậu đấy!”
Tôi: “Ai thế?”
Đồng nghiệp: “Trông quen lắm, hình như là khách hàng của cậu……”
Không thể nào!
Đỗ Hoằng Đình……
Anh vọt vào đám cháy?
Các đồng nghiệp vội vàng liên hệ nhân viên phòng cháy để họ mau gọi người ra.
Tôi bị dọa đến choáng váng.
Nghe một đồng nghiệp có mặt ở hiện trường nói, khi đó xe cứu hỏa còn chưa tới kịp, lửa cháy hừng hực, nhưng người nọ không nghe khuyên bảo, vọt vào trong như phát điên, mấy người ngăn cũng không lại.
Tôi nghe xong thì nghĩ thầm trong dạ, lát nữa mà không vớt được người ra thì bố mày lao vào chết cháy luôn cùng anh ấy.
Nếu có duyên thì kiếp sau cùng đầu thai thành xiên nướng, còn có thể được xiên chung với nhau xiên lên xiên xuống……
Lúc mắt tôi bắt đầu mờ đi thì đám người bỗng ồn ào nhốn nháo.
Đội nhân viên phòng cháy đưa Đỗ Hoằng Đình ra.
Quần áo anh bẩn thỉu hết cả, mặt cũng bị thui đen đúa, tóc còn bị cháy mất một nắm.
Đốt sạch hình tượng ngăn nắp trước kia rồi.
Còn tôi thì, tay trái tôi cầm một cuộn giấy vệ sinh, tay phải cầm cây kem ốc quế đã tan hết, hơi không biết phải làm sao.
Đỗ Hoằng Đình dường như vừa trải qua kiếp nạn, hai mắt trống rỗng nhìn tôi, lê bước tới.
Thân hình cao lớn phủ lên người tôi, anh gần như đè tất cả trọng lượng cơ thể lên người tôi, ôm chặt đến mức tôi suýt không thở nổi.
Dường như lúc này anh mới bình tĩnh lại được, thở dài một tiếng: “Mạnh Kỳ Kỳ…… em đi đâu thế……”
Tôi ngây ra như phỗng: “Em…… em đi ị……”
Tại sao?
Thời khắc cảm động thế này trong cuộc đời, lời thoại của tôi lại là như thế?
Đỗ Hoằng Đình khẽ ho khan.
Nhân viên phòng cháy bảo có thể là hít phải chút khói đặc, đến bệnh viện đi.
Đỗ Hoằng Đình nói, anh có xe.
Nhưng lúc lấy chìa khóa, tay anh vẫn còn run.
Tôi nhìn mà thấy đau xót mắt.
Xử lý xong rời khỏi bệnh viện thì đã khuya rồi.
Trạng thái của Đỗ Hoằng Đình không tốt lắm, anh sốt nhẹ.
Bác sĩ lại còn nói anh bị kinh hãi quá độ.
Tôi: “……”
Em xin lỗi lần tới đi ị em nhất định sẽ nhắn định vị WeChat tới cho anh.
Tôi đưa anh về khách sạn.
Chờ anh tắm rửa xong, nằm lên giường, tôi mới nói tôi phải đi.
Anh đột nhiên ngồi dậy: “Không được đi!”
Làm tôi giật cả mình.
Anh nhào tới tóm tôi lên giường, đắp chăn ôm chặt, “Ở lại với anh.”
Tôi: “Vâng.”
Qua hai giây.
Tôi: “Em còn chưa cởi giày.”
Đỗ Hoằng Đình đá mấy cái cho giày rơi khỏi giường.
Sau đó anh tiện tay cởi quần áo tôi ném đi luôn.
Anh lẳng lặng ôm tôi một lát, đột nhiên nói: “Về sau em đừng làm anh sợ thế nữa.”
Tôi “Vâng” một tiếng: “Lần sau anh cũng không thể kích động vậy nữa.”
Anh: “Bây giờ nhớ lại anh không nghĩ mình kích động đâu, mà là một loại bản năng. Anh không thể tưởng tượng nổi việc để em một mình, để em lại một nơi đáng sợ như thế…… em nhẫn tâm để anh lại một mình trên cõi đời này sao? Em có thể ư?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát: “Không thể.”
Sau đó bật khóc.
Đỗ Hoằng Đình bắt đầu dỗ dành tôi, vô dụng, tôi lại càng khóc tợn hơn.
Về sau anh dùng môi lấp kín môi tôi luôn, không ngờ rất hiệu quả.
Tôi hôn anh đầy thương yêu, đôi mắt, cái mũi, đến cả nhúm tóc bị lửa thiêu xoăn tít kia……
Cuộc đời này thật đáng giá.
Có một người đàn ông, yêu tôi như vậy.
Có lẽ anh chê tôi hôn nghệ thuật quá, xoay người một cái đè tôi dưới thân, gặm tôi như mãnh hổ vồ mồi.
Kịch liệt quá đi, hóa ra hôn nhau phải thế này mới đã ghiền.
Ngọn lửa toàn thân được nhóm lên.
Tên nhãi này, giấu kỹ thuật phương diện này kỹ ghê.
Khi thì vùi đầu vào đôi gò mềm mại của tôi.
Chậm rãi trượt xuống ——
Lúc lại môi lưỡi hầu hạ, khi chuyển qua trêu chọc bằng ngón tay.
Tuy rằng thủ pháp của Đỗ Hoằng Đình rất dịu dàng, kỹ thuật đúng thật không tồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu, “Còn phải bao lâu nữa…… Sẽ không đau quá chứ……”
Tôi tưởng anh kề sát vào tai tôi là để an ủi tôi, ai dè tôi lại chờ được một câu: “Còn sớm lắm, kiên nhẫn chờ đi.”
Tôi đợi mãi, rồi đợi được một cơn đau trướng mãnh liệt……
Dần dần khiến người ta khó lòng chịu nổi.
Tôi ép bản thân phải dời lực chú ý đi, im lặng nhẩm trong lòng một đoạn Xuất Sư Biểu.
Tôi căng thẳng quá quên cả từ ngữ.
Bèn đổi thành đọc Thấm Viên Xuân – Tuyết ——
“Non uốn phau phau, Đồng vươn bàng bạc, Tựa muốn đua cao tới lớp trời.…… Xem ngày tạnh, Ngắm muôn hồng ngàn tía, Lộng lẫy nơi nơi.……”
Thật bội phục sức chịu đựng của anh.
“Giang sơn biết mấy xinh tươi, Kẻ hào kiệt tranh hươu kể bao người……”
Anh nhịn giỏi thật đấy.
Anh nhịn đến độ trán đổ mồ hôi ròng ròng, từng giọt từng giọt, tựa như những giọt sáp rơi trên ngực tôi, không nóng.
Rốt cuộc đợi đến lúc thời cơ chín muồi, ra trận bằng đao thật kiếm thật.
Đỗ Hoằng Đình nắm giữ tiết tấu rất tốt, từng chút từng chút, tiến vào tuần tự, đợi tôi thích ứng rồi, anh mới tiến thêm từng bước, cho đến khi không còn khoảng cách giữa nhau nữa.
Anh động một tí là tôi bèn kêu la thảm thiết, trong lòng.
Kêu ra miệng ư?
Tôi không cần mặt mũi à!
Một lát sau, tốc độ dần dần nhanh hơn, mấy lần không kiểm soát được lực.
……
Người đàn ông bình thường trông có vẻ rất dịu dàng ga lăng giờ phút này đã lộ hết nguyên hình, ngang ngược hung tàn.
Tôi đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Tôi tức khắc cảm thấy cuộc đời gian nan, lòng người hiểm ác, thế giới chân thật này tàn khốc đến mức nào.
Ngoài ra thì thể lực tôi cũng không theo kịp.
Quá mệt mỏi, giống như một chiếc xe đua sắp đến tốc độ cao nhất, từng hơi thở hối hả dồn dập.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, xán lạn, nở rộ……
Tôi chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác đau đớn và vui sướng tới cùng lúc như thế.
Dòng điện truyền khắp người, thân thể tê dại đến độ khó có thể miêu tả.
Trong vòng một ngày, tôi quả thật đã trải qua hai lần sống sót sau tai nạn.
Tôi tưởng rằng bức họa lần đầu tươi đẹp đã đặt nét bút cuối tại đây.
Nhưng Đỗ Hoằng Đình lại bảo tôi rằng.
Đấy là em tưởng thế.
Ngay khi thở lại được bình thường sau cơn hổn hển, Đỗ Hoằng Đình lập tức nâng một cánh tay ướt dầm dề của tôi lên, kéo tôi lên người anh.
Tôi chùn ngay: “Đỗ Hoằng Đình…… Em đau lắm…… Anh đừng làm tiếp nữa……”
Tay anh không ngừng nghỉ khắc nào, “Cũng chỉ là đau?”
Tôi sờ soạng lương tâm bản thân ——
“Được, được rồi…… Đau cũng sướng lắm……”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi nhìn đồng hồ.
Toi rồi.
Mất tiêu thưởng chuyên cần rồi.
Tôi nằm liệt trên giường không thể động đậy, gặm nhấm dư vị tối qua, tôi cảm thấy ——
Thân thể mình như bị đào rỗng.
[HẾT CHƯƠNG 29]Xuất sư biểu (giản thể: 出師表; bính âm: Chū Shī Biǎo) là tên gọi hai bài biểu, Tiền xuất sư biểu (前出師表) và Hậu xuất sư biểu (後出師表) do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khi ông thân chinh dẫn quân đi Bắc phạt lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225 và 226 thời Tam Quốc. Hai bài biểu này ngoài việc trình bày nguyên nhân xuất chinh, Gia Cát Lượng còn dùng để bày tỏ sự trung thành của mình với hoàng đế Thục Hán và những lo lắng của ông cho sự an nguy của đất nước. Link tìm hiểu.Bài thơ Thấm Viên Xuân – Tuyết của Mao Trạch Đông, bản dịch của Nam Long. Link đọc và xem giải nghĩa.Thơ:
Sơn vũ ngân xà,
Nguyên trì lạp tượng,
Dục dữ thiên công thí tỷ cao.
Tu tình nhật,
Khán hồng trang tố lý,
Phân ngoại yêu nhiêu.
Giang sơn như thử đa kiều,
Dẫn vô số anh hùng cạnh chiết yêu.
Bản dịch:
Non uốn phau phau,
Đồng vươn bàng bạc,
Tựa muốn đua cao tới lớp trời.
Xem ngày tạnh,
Ngắm muôn hồng ngàn tía,
Lộng lẫy nơi nơi.
Giang sơn biết mấy xinh tươi,
Kẻ hào kiệt tranh hươu kể bao người.