Mỗi một thiếu nữ đều từng có rất nhiều phỏng đoán lãng mạn với nụ hôn đầu tiên của mình.
Tôi còn chưa kịp đoán điếc gì thì đã mất toi.
Cảm giác thì ——
Vô cùng ghê tởm.
Đỗ Hoằng Đình không hề xấu hổ gì, nhìn chuyên chú vào đôi mắt tôi: “Mạnh Kỳ Kỳ, bạn trai của em, chỉ có thể là anh.”
Ơ này, cậu trai trẻ ơi,
Anh có biết những lời này chỉ có ai đẹp sẵn mới có quyền nói không hả?
Người đã xấu lại còn bồ rồi thì không có tư cách.
Tóm lại, hình tượng cao lớn của Anh Béo ở trong lòng tôi bao năm qua nháy mắt sụp đổ.
Phí công tôi luôn coi anh ta như anh trai,
Anh ta thì lại chỉ chăm chăm muốn uỵch tôi.
Nghỉ chơi!
Lúc về tôi xóa ngay số điện thoại của anh ta, block luôn cả WeChat.
Nhớ lại nhiều năm qua anh ta đối xử với tôi tốt biết bao, tôi còn khóc to một trận.
Nghe thì rẻ mạt quá, nhưng nói thật là trong lòng tôi cũng rất buồn.
Nhưng……
Chào nhé, tên béo chết tiệt.
Từ đó trở đi tôi không gượng dậy nổi, khiến cả bạn cùng phòng cũng tưởng rằng tôi thất tình.
Sau khi hiểu rõ tình hình, bà chị khóa trên giáo dục tôi bằng thân phận từng trải: “Em nghĩ dài chút đi. Đàn ông mà đối xử tốt với em thông thường chỉ có một mục đích, đấy là đè em ra.”
Đạo lý thì tôi hiểu hết, nhưng mấu chốt là ——
“Trước nay em cũng không xem anh ta như đàn ông mà!”
Đàn chị: “Chị em bạn dì à?”
Không đến mức.
Quan hệ giữa tôi và Đỗ Hoằng Đình, nói là bạn bè còn có thể coi là trèo cao.
Đàn chị: “Anh ta xấu lắm à?”
Tôi vuốt lương tâm mình nói: “Thật tình cũng không tồi lắm ạ.”
Đàn chị: “Lấy ảnh chụp ra đây.”
Tôi lên mạng search ảnh anh ta trong lễ trao giải cuộc thi Toán học.
Đàn chị xem xong thì tỏ vẻ đã hiểu: “Bọn béo không có giới tính.”
Toát mồ hôi hột.
Em không xem anh ấy như đàn ông nhưng không phải ý đấy của chị đâu mà?
Anh Béo luôn đứng đắn như vậy cho nên trước nay tôi không dám nghĩ tới phương diện kia……
Điều đáng xấu hổ chính là,
Nếu Anh Béo không có những “Chị dâu cả”, “Chị dâu hai”, “Chị dâu ba” kia thì ——
Có lẽ tôi sẽ thực sự xao xuyến trước anh ta.
Tuy nhiên,
Về sau tôi đã chính mắt gặp được một màn khiến tôi tan hết chút tình cảm còn sót lại cuối cùng đối với Anh Béo.
Sau khi tan học tôi tới hiệu sách mua tài liệu học tập. Lúc về đi ngang qua khách sạn Grand Hyatt, tôi phát hiện một dáng người phì nhiêu quen thuộc.
Tôi vô thức dừng chân lại nhìn sang ——
Ừ, đúng là Anh Béo rồi.
Anh ta trái ôm phải ấp hai cô em tóc vàng, ba người dàn hàng đi vào khách sạn vào giờ này thì đúng là để ——
Chơi cả đôi còn gì?
Đỗ Hoằng Đình,
Điều ước sinh nhật năm nay tôi nghĩ xong rồi: Chúc anh sớm ngày bị HIV.
Chẳng rõ có phải điều ước sinh nhật thành hiện thực không mà tới lúc thi cuối kì, tôi nghe thấy người khác nói tài tử khoa Toán Đỗ Hoằng Đình của trường kế bên từ chối học bổng toàn phần của MIT, hơn một tháng nay chưa thấy bóng dáng đâu.
Tôi lập tức âm thầm kinh hãi: Chẳng lẽ miệng mình từng được làm lễ khai quang?
Sau khi dò hỏi bố tôi, tôi mới biết Anh Béo không ốm cũng chẳng nạn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng cũng không phải chuyện hay hớm gì.
Bố anh ta mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, đã qua đời.
Bởi vì phải đi thi nên tôi không tham gia vào đám tang của bố anh.
Thật ra là không dám đi.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nghĩ tôi cũng chẳng dám nghĩ, nếu bố mẹ tôi mất đi, chắc chắn tôi sẽ chịu không nổi, chết theo cùng.
Cũng may tôi không đi.
Nghe mẹ tôi nói hôm đấy trông Đỗ Hoằng Đình đáng thương lắm. Mẹ anh ta cũng ở đấy, chồng kế và con gái cũng tới chung.
Một bên là gia đình ba người hạnh phúc mỹ mãn, một đằng là một kẻ lẻ loi hiu quạnh.
Quá thảm.
Sau lễ tang rốt cuộc không ai nhìn thấy Anh Béo nữa.
Nói trắng ra là, ai mà rảnh để ý đến phản ứng của anh ta chứ?
Công ty mậu dịch của bố anh ta còn đang rối tinh rối mù không ai thèm nhận đây.
Củ khoai lang nóng phỏng tay như Anh Béo người ta vứt đi còn chẳng kịp.
Về phương diện này thì tôi bội phục bố tôi vô cùng.
Ổng cực kì có tình người.
Nghĩ tới chuyện sắp đến Tết Âm, bố tôi muốn đón Anh Béo về để anh ta trải qua một năm mới náo nhiệt, đỡ để anh ta bị tổn thương vì đám họ hàng thân thích ở quê.
Nhưng nhiệm vụ đón Anh Béo về nhà lại rơi xuống đầu tôi, cái này còn khó hơn.
Nhưng ngẫm lại, ân oán cá nhân mà đặt trước sinh ly tử biệt thì cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi không đáng nhắc tới mà thôi.
Tôi dứt khoát bước lên con đường tìm kiếm Anh Béo.
Tôi đã nhờ hỏi thăm cả họ hàng ở quê quán anh ta và bên công ty mậu dịch của bố anh ta nữa, chẳng ai biết cả.
Trường bên kia tôi cũng quen kha khá, nhưng sắp nghỉ đông rồi nên không dễ tìm lắm, hỏi thăm khắp nơi mãi tôi mới gặp được Thẩm Thành.
Thẩm Thành nói: “Em là người duy nhất mà nó muốn gặp bây giờ đấy.”
Tôi cười khổ: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
“Em mới hiểu lầm, nó không hiểu lầm đâu. Nó cực kỳ để ý đến em.” Thẩm Thành nói: “Còn nhớ lần thằng béo té xỉu lên viện, anh bảo em phải chịu toàn bộ trách nhiệm không?”
Tôi gật đầu.
Thẩm Thành: “Thật ra mọi người đều biết rõ tình hình sức khoẻ của Đỗ Hoằng Đình. Nó là chủ lực của nhóm, kiểu gì cũng không thể đứt dây xích vào thời khắc mấu chốt. Nhưng vì em nên nó cứ phá giới suốt, cũng chỉ để ăn nhiều cho em vui thôi. Cho nên lần đấy em tới, bọn anh đều không mặn mà gì. Để giúp em phát triểp App, nó cũng phải chịu không ít xem thường. Bị chậm tiến độ vì bên em, một mình nó phụ trách bù lại hết. Mệt như vậy làm sao không đổ bệnh được? Khờ ghê……”
Ối thôi.
Anh đừng nói nữa, mắt em cay quá.
Tôi vẫn còn cười khổ: “Chắc hẳn anh ta cũng dụng tâm như thế với các cô khác chứ gì?”
Thẩm Thành đập một cái vào gáy tôi: “Em bị ngu à!”
Tôi cáu lên, xổ hết chuyện về chị dâu cả chị dâu ba ra, tôi bỏ qua chị dâu hai, chút IQ này tôi vẫn còn mà.
Không ngờ Thẩm Thành nghe xong lại cười to, “Thứ nhất, cái cô nói giọng Đài Loan ấy, là thành viên của nhóm nghiên cứu. Lúc em ấn chuông cửa cả nhóm bọn anh đều ngồi đấy mà. Đỗ Hoằng Đình xuống lầu chắc chắn là vì sợ bọn anh nhìn thấy em, nó ngại.”
Tôi: “……”
Thẩm Thành: “Thứ hai, cô gái em nhìn thấy ở nhà ma, là em gái anh. Về phần tại sao Đỗ Hoằng Đình lại sẵn lòng đi chơi chung với con bé, thì hoàn toàn do anh đe doạ nó.”
Tôi: “Tạng người anh ta như thế…… anh đe anh ta kiểu gì?”
Tôi nói ra thì thấy không sao, nhưng trong lòng bỗng dưng lại thấy hơi hơi hoảng loạn.
Thẩm Thành lại cười: “Em không cảm thấy chuyện ăn mấy gói mì tôm mà trúng được Ai-phôn 64G màu bạc năm ấy hơi bị lạ lùng sao?”
Tôi:!!!