“ Qùy xuống cho ta.”
Phiên Vân bị kéo đến một lư đình nhỏ, thường được dùng để hóng mát của vương phủ. Vừa đến trước mặt vương phi đã bị ép quỳ xuống, y trong lòng sợ hãi vương phi có khi nào phát hiện ra điều gì, thế nhưng bên ngoài vẫn phải giữ bình tĩnh: “ Vương phi không biết gọi Lục Nhi đến có việc gì?”
“ Ngươi còn không biết ta vì cái gì mà mang ngươi lại đây?” Thệ Ngọc nói.
Phiên Vân lưng cúi thật sâu: “ Lục Nhi ngu dốt, xin vương phi chỉ dạy.”
Thệ Ngọc trầm mặt không trả lời, nàng nhìn sang Lư Thương ra lệnh nàng nói. Lư Thương cao giọng: “ Ngươi còn giả vờ không biết mình làm ra cái gì, ngươi tự ý kéo vương gia cơ thể không tốt ra ngoài chịu nắng gió, bao nhiêu người nhìn thấy còn muốn chối.”
“ Việc đó?” Phiên Vân lúc này thở ra nhẹ nhõm, y còn sợ rằng việc hai vị kia đêm hôm vào phủ qua hết bao nhiêu ngày mà vẫn còn bị lộ.
Vương Phi Thệ Ngọc nói: “ Cưới ngươi về làm thiếp cho vương gia, để ngươi hầu hạ người là uất ức lắm sao? Còn dám khiến vương gia một thân tàn tật lôi kéo ra khỏi phòng, ngươi nói có phải muốn hại chết người?”
“ Lục Nhi không có, xin vương phi làm chủ.”
“ Còn dám xin ta làm chủ cho ngươi?” Thệ Ngọc lớn tiếng: “ Vương gia phế nhân không có nghĩa một tiểu thiếp hèn mọn như ngươi được quyền khinh thường, vương gia sắp chết cũng không đến ngươi sỉ nhục.”
Phiên Vân cúi đầu nên cũng không tránh nét khó xem trên gương mặt mình, vương phi một câu nói vương gia phế nhân, một câu lại nói hắn là kẻ sắp chết. Đây là vừa có thể hả giận vương gia, vừa có lý do để bắt tội y sao?
“ Ngươi nói bản thân có ý đồ gì? Muốn vương gia nhanh chóng mất mạng, sớm ngày có thể ờ bên cạnh tam hoàng tử ta nói đúng chứ?”
Phiên Vân trợn hai mắt, vương phi đây là đang vì cái gì mới tức giận tìm chỗ xả vậy? Y hơi ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ tức giận đỏ mặt của vương phi thì hiểu ra nguyên nhân chắc là vì tam hoàng tử, nàng ta tâm tư cũng không nhỏ, đã là vương phi còn tơ tưởng tới tam hoàng tử sao?
“ Lục Nhi chỉ là muốn để vương gia ra ngoài hóng chút gió, ta cũng không làm ra việc gì lớn. Đúng như lời vương phi, ta luôn hầu hạ vương gia, tự thấy mình không có làm gì...”
“ Bốp” Một tiếng trên mặt Phiên Vân đã cảm thấy đau rát nhức nhối, y choáng đến suýt nữa thì té ngã xuống nền gạch lạnh. Phiên Vân chỉ là đột nhiên đối với vương phi cảm thấy chán ghét mới cả gan nói, không ngờ tạo cơ hội cho nàng ta xả cơn giận. Vẫn chưa lấy lại tinh thần đã nhận thêm một tát bên mặt còn lại.
“ Ngươi còn dám chối tội... chỉ là một nha đầu không thân phận cũng dám trước mặt ta nhiều lời?” Thệ Ngọc lại giơ tay tát thêm một cái, nàng vì tam hoàng tử tức giận đã lâu bây giờ có Đàn Lục Nhi trút giận cũng không muốn nhân từ. Lại dùng hết sức đánh thêm một lần nữa.
Phiên Vân ăn đến cái tát thứ năm thì không quỳ vững được nữa, ngã xuống một bên. Mặt y vừa nóng vừa đau, răng đập mạnh làm trong miệng bị thương khiến có vết máu chảy ra khóe môi. Cả trên hai bờ má cũng chảy máu vì Thệ Ngọc ra tay còn cố ý để móng tay cào trên mặt y.
Mặt sưng đỏ chảy máu, dung mạo xinh đẹp bị bị đánh đến như vậy, đầu óc cũng choáng váng. Phiên Vân vậy mà một tiếng cũng không kêu, y lại quỳ lại cho đúng mà cúi đầu nói: “ Xin vương phi bớt giận, đều là Lục Nhi không hiểu chuyện, ta vì không thể chịu đựng phải hầu hạ vương gia... Lục Nhi xin vương phi thứ tội.”
Lư Thương lúc này cũng còn không nỡ nhìn tiểu cô nương kia, tuy chỉ năm bạc tai nhưng vương phi từ đầu đã muốn tìm chỗ trút giận, tay đeo nhẫn ngọc thạch cứng ngắt. Hưởng hết năm cái tát này mà vẫn có thể quỳ ở đó chịu tội, đúng là không thể xem thường.
“ Xem như ngươi vẫn còn biết nhận lỗi.” Thệ Ngọc hả được giận, nàng xoa xoa hai bàn tay mang nhẫn ngọc thạch của mình, ở đầu móng tay còn có vết máu đỏ lưu lại mà mỉm cười: “ Cho dù vương gia có phải chết, cũng còn chưa đến lượt ngươi ra tay. Hiểu chuyện thì an phận cho ta, nếu không cho dù là tam hoàng tử cũng không cứu được ngươi.”
Phiên Vân trách mình vừa rồi nhất thời lỡ lời, không phải vì chọc giận vương phi mà là vì làm lộ chuyện. Chỉ sợ vương phi biết được y chăm sóc tốt vương gia chứ không phải như ý nàng bỏ mặc hắn, lại biết để vương gia ra ngoài là muốn tốt cho sức khỏe chứ không phải muốn hại hắn. Chỉ sợ nếu nàng biết được, chắc chắn không cho y ở lại Tư Duyệt Thâm viện chăm sóc Ngôn Phong nữa.
Rất may mấy cái tát này của vương phi giúp y kịp nhận ra, Phiên Vân lên tiếng, trong âm giọng còn có sự run rẩy: “ Vương Phi chỉ dạy rất phải, Lục Nhi không dám có ý nghĩ sai trái nữa.”
“ Thức thời là tốt.” Nghe ra Đàn Lục Nhi sợ hãi, vương phi trong lòng càng dễ chịu. Nàng đứng lên, trước khi đi còn nói: “ Tiếp tục quỳ ở đó cho ta, không có sự cho phép không cho đứng lên.”
“ Lục Nhi hiểu rõ.”
Vương Phi là muốn xả cơn tức giận, có được lý do liền lôi người đến đánh mà chẳng cần tranh luận gì nhiều, đánh xong dễ chịu rồi thì đi mất. Phiên Vân quỳ ở trong lư đình, mặt vừa đau vừa nóng rát nhưng cái y quan tâm bây giờ không phải là mình bao lâu mới được tha, mà là vương gia lúc trưa còn chưa có ăn cơm.
Không may là lúc sáng Phiên Vân chỉ nấu một ít cháo hành vì vương gia muốn ăn, định là buổi trưa sẽ làm lại mấy thứ khác. Vương gia không có y thì lại phải ăn loại đồ ăn do hai a hoàn kia nấu, nói thật loại đồ ăn đó y không thể ăn được thêm lần hai, vậy mà vương gia lại phải ăn những ba năm.
Phiên Vân thành thật quỳ ở đó bị a hoàn gia nhân đi qua đi lại chỉ trỏ bàn tán, bản thân lại cứ nghĩ trở về nên nấu cho vương gia cái gì ăn để hắn đỡ khổ một chút. Ăn loại kia xong sợ hắn lại mất khẩu vị, mấy ngày lười ăn cơ thể lại tệ hơn. Qùy như vậy quỳ cho đến mặt trời xuống núi, gió mỗi lúc mạnh hơn rồi mưa lớn cũng không báo trước mà đổ xuống như thác.
Phiên Vân tay xoa hai đầu gối tê cứng, y nhích vào trong một chút để tránh bị mưa tạc trúng. Tuy vậy nhưng gió mưa không ngừng, đôi khi còn có tiếng sấm lớn làm y không khỏi giật mình run lên. Trời cũng đã bắt đầu tối đen, Phiên Vân cho dù thế nào cũng chỉ mới mười lăm tuổi đương nhiên phải biết sợ.
Đến khi cả người Phiên Vân tê cứng rét lạnh mới thấy a hoàn Lư Thương kia đến, cô nhìn y lạnh nhạt nói: “ Vương Phi tâm địa nhân từ, thấy ngươi chịu phạt cũng đủ rồi nên có mấy lời muốn ngươi nghe cho rõ.”
“ Phiền... vương phi dạy bảo.” Phiên Vân nói, y chỉ mong nhanh được trở về tắm nước nóng một lần.
“ Ngươi không cần biết trước kia có cùng tam hoàng tử ước hẹn cái gì, cũng nên hiểu chuyện một chút, đừng cùng vương phi khiến tức giận. Ngươi hiểu, vương phi ngày sau cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt, khi vương gia không còn cũng đồng ý cho ngươi có một cái danh phận nhỏ nhoi ở chỗ tam hoàng tử.”
Phiên Vân nghe mấy lời này đúng là vào tai không lọt, bàn tay xoa đầu gối siết lại: “ Ý của vương phi, sau khi vương gia qua đời rồi... còn có thể chấp nhận cùng ta... lại cùng thân phận chính thê tiếu thiếp thờ thêm một vị phu quân? Những lời như vậy..”
“ Ngươi không phải cũng chỉ mong chờ ngày đó thôi hay sao? Ta khuyên ngươi thất thời một chút.”
“ Lục Nhi... đã hiểu.” Phiên Vân nói nhưng răng cứ muốn cắn mạnh không hé lời, vương gia vẫn còn sống đó nhưng vương phi từ sớm đã có loại ý nghĩ thế này. Nếu Vương gia biết được, người có bao nhiêu thất vọng và đau khổ đây?
Phiên Vân được cho phép mới khó khăn bước từng bước một trở về Tư Duyệt Thâm, chân vừa đau cả người vừa lạnh bị mưa làm ướt từ trên xuống dưới. Trở về tưởng rằng sẽ thấy vương gia nằm trên giường chờ mình làm cơm cho, không ngờ vừa đến trong sân thì cả cả chân tê đau cũng vật vã chạy đến: “ Vương gia?”
Trời mưa tầm tã không ngớt, cả sân cũng bị nước ngập lên vậy mà vương gia lại nằm sấp trên đất lạnh. Phiên Vân hoảng sợ đỡ hắn lên: “ Vương gia người tại sao lại ở đây, vương gia?”
“ Lục Nhi.” Ngôn Phong nghe được tiếng của Đàn Lục Nhi thì mở mắt ra, hắn chậm cầm lấy tay nàng: “ Không... sao chứ?”
“ Vương gia, ta không sao.” Phiên Vân sợ đến lúng túng tay chân không biết làm sao, y nhìn xung quanh đều tối đen không có ai khác: “ Người đâu, người đâu cả rồi?”
“ Lục Nhi... mặt của ngươi...”
“ Không sao, vương gia đừng lo, để ta cõng người vào trong.” Phiên Vân tay chân đều loạn, y giữ Ngôn Phong ngồi vững cũng dịch thân người đến phía trước hắn, kéo cánh tay hắn vác qua vai mình: “ Ngươi cố chịu một lúc.”
Phiên Vân bình thường cõng Ngôn Phong ra vào cũng đủ nặng, bây giờ chân và đầu gối đều đau, vừa cõng hắn đi được mấy bước đã ngã nhào ra phía trước. Hai người thê thảm bò trên sân ngập nước dưới trời mưa lớn, cũng may Ngôn Phong nằm trên lưng y nên khi té cũng chỉ có Phiên Vân chịu đau.
Lại vất vã đứng dậy lê từng bước vào phòng, bên trong cũng tối đen như mực. Phiên Vân đụng tới đụng lui đồ vật trong phòng mấy lần mới có thể để người nằm lên giường. Đến khi thắp được nến lên y lập tức chạy trở về nhìn Ngôn Phong.
Hắn y phục bận chính là lúc trưa khi y đi, thế nhưng khủy tay, đầu gối y phục đều rách còn có lộ ra một ít màu đỏ. Vừa rồi lúc bên ngoài không chú ý, nhưng vương gia từ chỗ hắn nằm hóng gió lúc trưa cách một đoạn khá xa về phía cửa.
Ngôn Phong chờ mãi vẫn không thấy Lục Nhi quay lại, đến lúc trời đổ mưa to cũng vẫn nằm đó chịu ướt. Hắn trong lòng không thể nhịn được mới lăn người ngã xuống đất, cho dù đôi chân không thể đi, dù tay hắn chỉ có một chút sức lực, thế nhưng cũng đủ kéo lê cơ thể đi tìm nàng. Cho dù biết bản thân bây giờ không thể làm được gì, nhưng hắn lại không thể chỉ ngồi im đó mà chờ đợi.
Cho dù thật nhanh muốn chạy đến bên nàng nhưng chỉ có khả năng lếch trên nền đất, thậm chí chỉ được một đoạn thì cơ thể vô dụng này không còn chút sức nữa. Cứ như vậy nằm trên sân ngập đầy nước, hắn tự nghĩ nếu như Lục Nhi không quay lại, hắn có phải cũng như vậy mãi mãi nằm ở chỗ này. Cũng giống như khi nàng chưa đến vương phủ, hắn vẫn sẽ là một phế nhân chỉ có thể nằm một chỗ chờ chết?