“ Nhã Thanh à, ngươi có trong nhà không?”
Vong Âm vừa nghe tiếng người gọi cửa bên ngoài đã cảnh giác, hắn nắm lấy thanh kiếm bên người mình muốn đến xem là ai. Nhã Thanh thấy vậy thì vội chặn trước mặt hắn: “ Đừng có làm bậy, là người ta quen biết.”
Vong Âm nhìn Nhã Thanh nhận ra hành động của hắn làm y khó chịu, kiếm trên tay liền buông lỏng rồi lui về đứng trước cửa phòng ngủ canh giữ.
Nhã Thanh làm lạ nhìn hắn xong mới mở cửa ra ngoài, y mỉm cười nói: “ Trương đại nương, trời đã tối rồi sao còn đến đây?”
“ Ta hôm nay nấu một nồi thịt hầm, cố ý nhiều hơn một phần mang qua cho ngươi.”
“ Trương đại nương, thật ngại quá. Lúc chiều người đã tặng một con gà thịt rồi, bây giờ còn có phần của ta không quên nữa.”
“ Cầm đi, đừng có khách sáo với ta.” Trương đại nương mang nồi thịt hầm đưa cho Nhã Thanh, cũng ngần ngại nhìn vào trong nhà: “ Còn có chuyện… ta thấy lần này ngươi đến còn đưa thêm vài người lạ.”
Nhã Thanh nói: “ Họ đều là bằng hữu của ta cả thôi, không có gì đâu.”
“ Ta biết.” Trương đại nương lo lắng nhắc khéo: “ Là do thôn bây giờ đang có binh lính tra xét, lúc chiều ta cũng đã nói với ngươi rồi. Nhã Thanh dù sao ngươi cũng không phải người cùng thôn, đi cùng lại thêm mấy người lạ mặt. Ta lo lắng các ngươi sẽ bị làm khó, nên qua đây báo một tiếng.”
“ Đến rồi sao?” Nhã Thanh không nghĩ lại nhanh như vậy bị bọn chúng đuổi kịp, y trầm mặt xong mới nói: “ Ta biết rồi Trương đại nương, cảm ơn người đã báo lại.”
“ Ừ, cẩn thận một chút, mấy người có quyền thế đó đối với thường dân như chúng ta chẳng tốt gì đâu.”
“ Ta hiểu rồi, Trương đại nương không cần lo lắng.”
“ Vậy thì tốt, ta cũng về đây. Một lúc bọn họ lại đến kiểm tra, hy vọng là đừng gây rắc rối gì.”
Nhã Thanh tiễn Trương đại nương ra cổng, cũng may căn nhà này nằm ở cuối thôn lại khá khuất nên sẽ chưa thể bị để mắt đến.
Y lập tức quay lại vào trong nhà, vội vàng nhìn Vong Âm nói: “ Nhanh gọi vương gia và Lục Nhi, quân linh tìm đến nơi rồi. Nơi này không thể ở nữa, lập tức lên đường.”
Phiên Vân đang giúp Ngôn Phong xoa bóp đầu gối, đột nhiên lại nghe thấy tiếng hối thúc bên ngoài: “ Vương gia, nơi này có quân lính tra xét rồi, cần phải rời đi ngay.”
Nghe liền hiểu chính là đám quân lính Trương đại nương nói lúc chiều, Phiên Vân liền đứng lên thu dọn đồ mang theo. Ngôn Phong lại đi ra mở cửa phòng, hắn nói cùng với Vong Âm gì đó mà y không nghe thấy được.
Ngôn Phong sau đó lại nhìn về phía Phiên Vân gọi: “ Phiên nhi, đi thôi.”
“ À… ùm.” Phiên Vân gật đầu rồi ôm theo bao đồ ra ngoài, bọn họ nhanh chóng trở lại xe ngựa tiếp tục lên đường.
Vì trời tối nên Vong Âm chỉ có thể dựa vào một chút ánh sáng từ lồng đèn treo phía trước để đánh xe, bọn họ đi hai ngày đường vẫn chưa thật sự gặp phải quân truy đuổi, hầu hết đều đã bị Sát Âm và Bất Triết đánh lạc hướng.
Theo tốc độ hiện tại thì chỉ cần trưa mai sẽ đến được Hà Trì thành, Ngôn Phong đột nhiên nói: “ Biểu ca lúc trước đã nói, quá trình điều trị của ta cần qua mười phần. Nói vậy chính là tiến hành điều trị qua mỗi giai đoạn thời gian?”
“ Đúng vậy.” Nhã Thanh xác nhận.
Hắn lại nói: “ Ta không biết có thể bắt đầu ngay khi đến Hà Trì thành hay không, còn có liệu rút ngắn thời gian trị liệu cũng không vấn đề gì chứ.”
“ Vương gia!” Phiên Vân ngạc nhiên nhìn Ngôn Phong, y hiểu hắn nóng lòng muốn được khỏe mạnh lại như trước. Nhưng hiện tại bọn họ vẫn còn có quân lính triều đình đuổi theo phía sau, hơn nữa Hà Trì thành còn có khả năng đã bị người mai phục chờ sẵn.
Nhã Thanh thở dài nói: “ Vương gia chính mình lẽ ra phải hiểu rõ, trong quá trình điều trị phải chịu đau đớn vạn phần, ít người có thể chịu đựng. Chia làm mười thành kéo dài thời gian giúp cơ thể người có thể thích nghi…”
“ Không sao, ta có thể chịu được.” Ngôn Phong trầm giọng: “ Xin tiến hành càng sớm càng tốt.”
Nhã Thanh thấy vẻ cương quyết của Ngôn Phong, biết không thể khuyên được hắn mới nhìn sang Phiên Vân. Hiểu ý, Phiên Vân cũng lên tiếng: “ Vương gia, ta…”
Ngôn Phong im lặng nhìn Phiên Vân, thế nhưng y lại ngập ngừng không nói thêm được gì. Hắn nhẹ kéo y tựa vào lòng mình nói: “ Không sao đâu, tin tưởng ta là được.”
Phiên Vân né đi Nhã Thanh không nhìn tới, y thật sự chẳng biết nên khuyên Ngôn Phong ra sao. Bản thân lừa dối hắn nên lúc nào cũng cảm thấy không thoải mái, trước kia y thậm chí còn chưa từng quan tâm đến hắn phát hiện ra thân phận mình là thế nào, bây giờ lại cứ luôn lo sợ không an.
Đi suốt một đêm dài đến khi trời bắt đầu hừng sáng, đã nghĩ mọi việc đều thuận lợi lại không được như ý. Trên đường đi một toán quân lính chặn phía trước, Vong Âm kéo dây cương ngựa ngừng lại, lạnh lùng nhìn bọn chúng.
Kẻ dẫn đầu đoàn người là một lão tướng vẫn đầy uy mãnh, bận trên người giáp sắc màu bạc, tay cầm thanh đao lớn. Không có bất cứ hành động nào như đang chờ đợi đối phương ra tay trước.
Vong Âm không ngờ đến người đầu tiên bọn họ gặp phải lại là kẻ này, hai bên đối mặt hồi lâu hắn cuối cùng buông ra dây cương ngựa, đấu hai tay phía trước nói giọng kính trọng: “ Viên Bân tướng quân, đã lâu không gặp.”
“ Ngươi là…?” Lão tường hai mắt nhướng lên cao hơn, nhìn người phía trước rồi tỏ vẻ suy nghĩ.
Vong Âm liền trả lời: “ Tại hạ chính là Vong Âm, hai mươi năm trước huynh đệ ta đều do người cứu mạng tại chiến trường Hàm Tuyên.”
“ À phải rồi.” Viên Bân lão tướng như nhớ ra hai đứa trẻ bị lạc trong đám quân chạy loạn năm đó, lại nói: “ Không ngờ nhanh như vậy, ngươi bây giờ đã trưởng thành rồi.”
“ Đều là nhờ vào ơn cứu mạng của tướng quân.”
Bỏ đi vẻ mặt ôn hòa, Viên Bân lớn tiếng: “ Vong Âm, ta năm xưa cứu mạng ngươi hôm nay lại để ngươi cả gan làm việc tày trời. Đột nhập vương phủ, nguy hại Nhật Minh vương gia. Nếu còn hiểu truyện, lập tức thả vương gia nếu không chính tay ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường cuối.”
“ Viên Bân tướng quân, ngài không phải là người ngu muội dễ dàng tin vào lời kẻ khác.” Vong Âm nghiến răng: “ Chắc chắn đã nhìn ra, ai mới là người muốn nguy hại đến tính mạng của vương gia.”
“ Hừ…” Lão tướng quân trầm mặt một hồi, ánh mắt vẫn không thay đổi nói: “ Ta thân là thần tử, giết giặc sa trường là để bảo vệ giang sơn an bình, mệnh lệnh của hoàng thượng tuyệt đối không thể làm trái.”
“ Nhật Minh vương gia vì bảo vệ hoàng thượng suýt chút nữa đã mất mạng, không ngờ tất cả chỉ là một màn kịch được dựng nên để hãm hại người. Một hoàng đế như vậy, tướng quân đã từng nghĩ chính bản thân mình sau này, nếu công lao lại lớn hơn sẽ có một ngày tự làm hại chính mình?”
“ Những điều đó không quan trọng.”
“ Tướng quân…”
“ Nhận lộc của vua, phải trung với vua.” Viên Bân tướng lại nói: “ Hơn nữa, ta là tướng sĩ, đánh trận vì muốn mang lại bình yên cho thiên hạ. Ngươi nói nếu lần này Nhật Minh vương gia có thể thoát trở về Nam địa. Người liệu có thể quên đi mối hận với hoàng thượng, không nổ ra một trận chiến khác hay không?”
Nghe lão tướng quân nói vậy, Vong Âm cũng không thể phản bác. Mỗi một người đều có trách nhiệm và bổn phận của riêng mình, không thể nói ai đúng ai sai.
“ Vong Âm, ta từng tự tay cứu sống ngươi, cũng không muốn tự tay giết chết ngươi. Ta khuyên ngươi nhanh chóng giao nộp Nhật Minh vương gia ra đây, bản tướng quân sẽ xem như chưa từng nhìn thấy ngươi.”
Vong Âm nhìn Viên lão tướng quân, hai chân mày nhíu chặt lại tạo thành nếp nhăn giữa trán, đôi mắt sắt lại sau đó cao giọng kiên quyết nói: “ Chịu ân cứu mạng chưa thể hồi báo, nhưng ta bây giờ là thuộc hạ của Nhật Minh vương gia. Vong Âm cùng ngài mỗi người thờ một chủ, ngài vì hoàng đế, ta vì bảo vệ vương gia cho dù phải hy sinh tính mạng. Ân tình của ngài, chờ khi vương gia an toàn về đến Nam Địa, nếu tướng quân nhất định muốn đòi mạng, Vong Âm sẽ trả lại cho ngài.”
“ Vậy là ngươi nhất định muốn đối đầu với bản tướng quân ở đây?”
“ Viên Bân tướng quân, ta phải đắc tội rồi.”
“ Nếu đã mỗi người một chủ, cần gì nhiều lời.” Viên Bân lão tướng vừa nói đã rút đao phóng người thẳng tới chỗ Vong Âm mà đánh, đám quân lính phía sau cũng không cần nhận lệnh, thấy chủ tướng vừa xông lên cũng rút đao kiếm đánh tới cỗ xe ngựa để bắt người.
Cứ cho rằng Vong Âm phải đối đầu với Viên tướng quân, việc bắt giữ một phế nhân như Nhật Minh vương quá mức đơn giản. Không ngờ lại có năm, sáu kẻ phá rối từ đâu xuất hiện, tất cả đều không cần che mặt, bận thường phục chặn thành một vòng bảo vệ vững chắc xung quanh cỗ xe.
Bên ngoài hỗn loạn tiếng binh khí cùng tiếng người nghe không rõ ai là ai, Ngôn Phong một mặt trầm tĩnh chẳng một chút lo lắng tình hình bên ngoài. Vừa rồi nghe đối thoại của bọn họ cũng biết kẻ đến chính là Viên Bân lão tướng quân, ông ta trải mình trên chiến trường mấy chục năm, từ thời tiên hoàng đã là một mãnh tướng tài ba.
Không thể chối cãi Vong Âm cùng với Viên Bân vẫn phải chịu thua một bậc, thế nhưng con người đó vất vả mấy chục năm, kéo dài đến hiện tại tuổi đã không còn trẻ. Liệu rằng rằng có thể gắng gượng được bao lâu nữa đây?
“ Vong Âm.”
“ Vương gia?” Đang cùng Viên lão tướng quân đánh đến không phân thắng bại, nhưng vẫn là Vong Âm phải dùng hết khả năng cũng chỉ có thể cản được người không cho đến gần xe ngựa. Đúng lúc này lại nghe thấy Ngôn Phong gọi hắn.
“ Kéo dài thời gian, không cần giữ sức.”
Vừa nghe lệnh, không cần suy nghĩ Vong Âm lập tức dùng hết sức cùng ân nhân đấu đến sống chết. Bọn họ một già một trẻ, người nào kiệt sức trước sẽ trở thành kẻ bại trận.
Viên Bân tướng cong khóe môi, ông từ trước đã biết bọn họ nếu tiếp tục đánh thế này, không cần suy nghĩ cũng biết ai thắng ai bại. Tuổi của ông đã quá cao rồi, vốn không thể so với Vong Âm thiếu niên tráng kiệt, lại một thân tài nghệ thấy rõ.
Ông bản thân đối với Nhật Minh vương gia không những không thù oán, mà trước kia khi Thuận đế băng hà còn tin tưởng chỉ có hắn mới có thể thay thế tiên hoàng trở thành tân đế.
Đáng tiếc năm đó cho dù Thuận đế trước đã có ý định nhường lại ngôi vị cho hoàng đệ của mình là Duật Ngôn Phong, tiên hoàng lại đột ngột qua đời khi chưa kịp lập chiếu truyền ngôi.
Cuối cùng đế vị vẫn phải do đại hoàng tử lên nắm quyền, nếu không thì bây giờ lão tướng quân cũng đã có thể an hưởng tuổi già, đâu cần bị hoàng đế bắt ép phải đi lấy mạng Nhật Minh vương.