Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

Chương 36: Chương 36




“ Ngươi muốn làm ta tức giận thế nào mới đủ đây?”

“ Vương gia.” Phiên Vân ngập ngừng suy nghĩ một lúc, y nói: “ Ta thật ra không phải cố ý tránh né người.”

“ Ta biết.”

“ Ta không phải Đàn Lục Nhi, không phải thân phận Đàn tam tiểu thư được gả cho người.”

“ Ta biết.”

Không nghĩ tới hắn lập tức liền trả lời bình tĩnh như không có chuyện gì, ngay cả y không phải Đàn Lục Nhi cũng biết, không lý nào cả thân phận của y cũng…

“ Vương gia, ta là nam nhân.” Lấy hết can đảm nói ra được sự thật này, đúng như y nghĩ Ngôn Phong không thể như vừa rồi bình tĩnh trả lời y như vậy, Phiên Vân nhỏ giọng nói: “ Xin lỗi vương gia, ta không phải cố ý lừa gạt người.”

“ Ngươi không phải nữ nhân…”

Nghe giọng Ngôn Phong ngay bên tai mình, Phiên Vân vừa sợ vừa căng thẳng. Y còn đang nghĩ hắn sẽ mắng chửi hay thậm chí sẽ ra tay đánh mình.

Ngôn Phong lại đột nhiên buông tay đang khóa y ra, gương mặt bị hai bàn tay nóng ấm của Ngôn Phong nâng lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Phiên Vân khẽ giọng: “ Vương gia… ta không phải cố ý.”

“ Ta biết.”

Tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn, Phiên Vân hỏi lại: “ Sao cơ?”

“ Ngươi không phải nữ nhân, ta đã biết từ lâu.”

“ Không thể nào.” Thấy Ngôn Phong cứ mỗi lúc càng tiến gần, đến cả hơi thở của hắn cũng có thể cảm nhận được trên da mặt, Phiên Vân tay vừa cố ý đặt ở ngực hắn để giữ khoảng cách vừa nói: “ Người từ lúc nào mà biết được, ta rõ ràng đã rất cẩn thận.”

“ Đúng là người đã rất cẩn thận.” Ngôn Phong sức lực hiện tại đã có lại hết bảy tám phần, thêm vào Phiên Vân giống như sợ làm hắn đau nên sức cũng không phải để đẩy một người ra. Hắn tiến mặt thật gần tựa như sắp hôn y, nhưng sau đó lại ghé qua bên tai Phiên Vân nói: “ Nhưng lúc ngủ ngươi lại chẳng đề phòng chút nào.”

“ Cái… A!”

Cắn nhẹ lên vành tai của Phiên Vân lại thấy y rụt cổ lại, mặt cũng đỏ đến lợi hại, phản ứng đáng yêu vô cùng. Hắn lại nói: “ Ngươi nghĩ xem, ta tay chân không thể cử động thì không nói. Ta nếu có thể hoạt động bình thường rồi, bên cạnh cùng mình ngủ mỗi đêm đều có thê tử xinh đẹp như vậy, có thể nào không làm chút gì sao?”

“ Người…” Phiên Vân nghe nói thì không chịu nổi, y tức giận cũng mạnh tay đẩy hắn ra: “ Người lợi dụng ta?”

Thấy Phiên Vân vừa tức vừa thẹn, Ngôn Phong mặt lại tỉnh bơ nói: “ Ta muốn yêu thương thê tử, tại sao lại gọi là lợi dụng?”

“ Ta không phải thê tử của Vương gia.”

“ Bước vào vương phủ không phải ngươi? Được đưa vào phòng của ta cũng không phải ngươi?”

“ Đúng là ta, nhưng…” Phiên Vân suy nghĩ lại nói: “ Ta không phải Đàn Lục Nhi.”

“ Ai cần biết đến Đàn Lục Nhi nào đó.” Ngôn Phong nói lại ôm chặt eo nhỏ của y kéo dán chặt vào người mình: “ Ta chỉ muốn Đàn Phiên Vân ngươi.”

Nghe hắn lại gọi tên mình trên miệng, tim trong ngực Phiên Vân cũng muốn đập càng thêm mạnh hơn: “ Ta là nam nhân.”

“ Ai dám định nam nhân chỉ có thể thích nữ nhân? Ta thích ngươi chứ không phải thích giới tính của ngươi, hơn nữa…” Hắn lại nhếch môi cười: “ Phiên nhi, ngươi không phải cũng có cảm giác với bản vương?”

“ Ta khi nào thì…”

“ Vừa rồi còn khó chịu khi bị ta bỏ qua, làm ra bộ mặt đáng thương như vậy còn dám nói không có tình cảm với ta?”

Y vừa rồi thật có làm bộ mặt đó sao?

Phiên Vân giống như bị bắt bài, trốn đường nào cũng không thoát. Lúc trước lo sợ hắn sẽ tức giận mình mới không dám nói, bây giờ nói ra rồi lại thấy thân phận như bọn họ nói yêu đương thì có gì đó không đúng.

Thấy y lẫn tránh không dám nhìn thẳng mình, Ngôn Phong suy nghĩ lại nói: “ Bất quá ngươi an tâm, ta hiện tại cũng không cảm thấy chỉ cần ngươi qua cửa liền xong, ta không để ngươi chịu thiệt thòi như vậy.”

“ Ta thiệt thòi?” Vương gia thật sự xem y như thê tử qua cửa rồi sao? Đừng nói y là nam nhân, cho dù y thật sự là Đàn Lục Nhi thì cũng chỉ có thể làm thiếp, vương phi mới là chính thê của hắn.

“ Ta đã từng nói qua, sẽ khiến người đường đường chính chính trở thành thế tử của ta, ngươi không thể thua kém bất cứ ai.”

“ Ta… nhưng…” Phiên Vân bắt đầu cảm thấy hồ đồ, trước kia nghe hắn nói cũng là vì y đang mang thân phận nữ nhi, bây giờ hắn cũng biết y là nam rồi còn nói vậy. Thế nhưng Ngôn Phong nói cũng không khiến y thấy vui.

Cho dù y thật sự có tình cảm khác lạ với Ngôn Phong, cũng không có nghĩa hắn được phép xem y như nữ nhân mà đối đãi. Phiên Vân nhăn mày: “ Ta nói rồi, ta không phải nữ nhân.”

“ Không phải nói ta đã biết?”

“ Đã biết người còn nói?”

Ngôn Phong hiểu ra Phiên Vân vì sao khó chịu, hắn hôn nhẹ lên môi y: “ Ta không xem ngươi như nữ nhân, nhưng ngươi là thê tử của ta.”

“ Người…” Bất ngờ lại bị hắn hôn, Phiên Vân dùng tay che lại miệng mình: “ Vương gia nói vậy thì có khác gì nhau sao?”

“ Được rồi.” Ngôn Phong buông Phiên Vân ra, hắn lại ghế ngồi xuống nói: “ Phiên nhi, giúp ta lấy y phục mới đi.”

Phiên Vân còn đứng như tượng ở bên cửa, y nhìn dáng vẻ của Ngôn Phong lúc này không biết vì sao lại cảm thấy như trước giờ bản thân là bị hắn đùa giỡn. Đã biết y là nam từ lâu không nói, còn đối với y làm mấy loại chuyện đó mặt cũng không đổi sắc.

Phiên Vân nhăn mày bực tức: “ Vương gia không phải nói không cần sao, bây giờ lại còn muốn ta lấy y phục giúp người.”

“ Phiên nhi.”

Ngôn Phong chỉ gọi y một tiếng như vậy xong thì im lặng nhìn lại đây, ánh mắt của hắn từ trên xuống dưới, như là muốn nhìn hết luôn cả từng nơi bên trong y phục trên người y. Muốn đối cứng với hắn cũng không được, Phiên Vân lớn tiếng: “ Được rồi ta lấy là được, người đừng có nhìn nữa.”

- --------------------------------------------------------

Thẫm Ngụy nhìn kẻ thập thò bên bức tường mà không hiểu nổi, rõ ràng lôi hắn đi nói muốn chuẩn bị nước thuốc cho vương gia, nhưng vừa xoay lưng đến bên này đã làm như kẻ trộm rình mò.

So với Thẫm Ngụy, Vong Âm tuy cũng ít nói và trầm tính nhưng hắn cùng với Nhã Thanh đi một đoạn đường từ hoàng thành đến Hà Trì, xem như quan hệ có thân hơn một chút. Hắn lúc nhìn thấy Phiên Vân bỏ đi lại trở về xông vào phòng vương gia, cảm thấy tình hình có chút không tốt mới nói: “ Nhã Thanh công tử, người xem sẽ không có chuyện gì chứ?”

“ Chủ tử của các ngươi khi nào thì biết?”

“ Biết?” Vong Âm hỏi lại: “ Ý công tử là gì?”

“ Còn giả vờ với ta.” Nhã Thanh liếc mắt nhìn Vong Âm: “ Các ngươi dám nói không nhận ra y là nam giả nữ?”

“ Ta…”

Vong Âm không nói lại úp mở chẳng khác nào thừa nhận, Thẫm Ngụy trầm giọng: “ Ta từ đầu nhìn đã có nghi ngờ, sau đó ta điều tra thân phận của Đàn công tử trước khi vào vương phủ.”

“ Các người tự ý điều tra y?” Nhã Thanh lớn tiếng tức giận.

“ Đây là bất đắc dĩ, công tử cũng biết thân phận và tầm quan trọng của vương gia. Chúng ta tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào có khả năng nguy hại đến người xuất hiện bên cạnh, không còn cách nào khác.”

Nhã Thanh suy nghĩ lời hắn nói cũng không sai, thế nên cũng không nhất thiết làm lớn chuyện. Y lại hỏi: “ Là vương gia bảo các người làm vậy sao?”

“ Không phải.” Thẫm Ngụy nói: “ Vương gia từ lâu đã nhận ra Đàn công tử là nam, lúc biết ta cho người điều tra y vương gia cũng đã rất tức giận.”

“ Xem như hắn còn biết suy nghĩ.” Nhã Thanh lẩm bẩm: “ Phiên Vân còn chưa biết yêu lần nào, bây giờ thành miếng mồi ngon cho con sói đói như vương gia, đúng là được lợi cho hắn quá rồi.”

“ Công tử nói gì?”

“ Không có gì.” Nhã Thanh xua tay: “ Một lát giúp vương gia ngâm mình xong thì hai người cùng ta ra ngoài thêm một chuyến đi, vẫn còn thiếu Dạ Hoa Y thảo trong thành không có bán đâu.”

“ Được.” Thẫm Nguy lại lên tiếng: “ Công tử nói ngày mai đã có thể tiến hành điều trị lần cuối cho vương gia, liệu sau đó có triệu chứng gì khác không?”

“ Không đâu.” Nhã Thanh lắc đầu xong lại nói: “ Vương gia ngược lại ta phát hiện xương cốt và khớp cơ rất tốt, có thể là người luyện võ từ nhỏ cũng nên, phục hồi so với người khác nhanh hơn nhiều.”

Vong Âm lúc này nghe nói mới lên tiếng: “ Vương gia cùng với bọn ta từ nhỏ đã được rèn luyện cùng với nhau, xét về mọi mặt, chúng ta so với người là không thể so sánh.”

“ Thế nên các ngươi đều an tâm đi, ta đảm bảo điều trị xong ngày mai vương gia của các ngươi đều hoàn toàn lành lặn. Chờ hắn tự mình cố gắng một thời gian, gân cốt trở lại như xưa thì không vấn đề.”

“ Vậy ta không cần lo lắng nữa.” Vong Âm nói: “ Vốn tưởng rằng sẽ nhanh chóng về đến Thừa Viên Chức, không ngờ vương gia muốn trực tiếp ở tại Hà Trì thành điều trị. Nơi này vẫn nằm trong phạm vi nắm quyền của hoàng đế, chúng ta ở lâu một ngày nguy hiểm thêm một ngày.”

“ Vương gia, không ổn rồi… vương gia.”

Thấy Quyền Chung mặt mày đầy vẻ lo lắng vừa hướng phòng Duật Ngôn Phong vừa lớn tiếng, Thẫm Ngụy liền nhanh tay chặn hắn lại: “ Vương gia hiện không tiện gặp mặt. Quyền đại nhân, có chuyện gì sao?”

Quyền Chung thấy Thẫm Ngụy thì vội nói: “ Thẫm tướng quân, không ổn. Ta vừa nhận được tin tức, tam hoàng tử đang trên đường đến đây, vì thay đổi tuyến đường nên có thể hai ngày hoặc sớm hơn sẽ có mặt tại Hà Trì thành.”

“ Tam hoàng tử?”

“ Đúng vậy, Thẫm tướng quân ngài xem.” Quyền Chung đưa phong thư cho Thẫm Ngụy xong lại nói: “ Nếu tam hoàng tử đích thân đến, ta không tiện chặn cổng tiếp tục nữa, nếu để bị nghi ngờ hạ quan lén trợ giúp vương gia, sẽ không hay.”

Thẫm Ngụy đọc thư thông báo lộ trình của Duật Nghĩa xong, hắn liếc nhìn sang Vong Âm: “ Chuyện tốt không tới, chuyện xấu vào miệng ngươi lập tức đến.”

“ Ta đi báo cho vương gia.” Vong Âm nói xong liền xoay lưng đi.

Nhã Thanh nhăn mày: “ Lại lựa đúng lúc như vậy, tam hoàng tử này thật đúng là âm hồn mà.”

“ Nhã Thanh công tử, ngươi xem chuyện điều trị cho vương gia ngày mai thì thế nào.”

Nhã Thanh dứt khoát nói: “ Nhất định phải trị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.